Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 887

Khi trước ông lão kia giục mình rời đi, cũng là bảo vệ mình.
Thân hình hắn lóe lên, biến mất tại chỗ, xuất hiện trên một hòn đảo nhỏ phía
trên dòng sông máu.
"Là ngươi à?"
Mấy người máu me khắp người kinh ngạc nói.
Giọng nói già nua kia vang lên: "Thằng nhóc khốn kiếp, không phải ta nhắc
ngươi trở về sao? Tại sao lại trở lại?"
Liễu Bình mỉm cười, nói: "Ta không quen việc bị người bảo vệ, chuyện chém
giết như này cứ để ta tới đi."
Một bóng hình rơi xuống bên cạnh hắn.
Ông lão tóc bạc.
Ông ta trầm mặt quan sát bốn phía, quát: "Tới cùng là chuyện gì vậy?"
Liễu Bình cười, dựng thẳng ngón tay cái lên, nói: "Dựa theo điều khoản công
thủ đồng minh, khi đối mặt cục diện nguy cấp, lão phụ trách tấn công, ta phụ
trách phòng thủ... lên đi!"
Ông lão tóc bạc nghiêm mặt lại, đang định từ chối, lại nghe được giọng nói của
Liễu Bình vang lên: "Xé bỏ khế ước sẽ phải rơi xuống Vĩnh Dạ, à đúng rồi, ta
có một tin tình báo mới nhất về Vĩnh Dạ muốn nói cho lão biết đây."
"Cái gì?"
Ông lão tóc bạc hỏi.
"Rất nhanh thôi, Vĩnh Dạ sẽ bị thủy triều Ác Mộng bao phủ."
Liễu Bình nói.
Sắc mặt ông lão tóc bạc thay đổi liên tục, trán nổi gân xanh.
Nếu như đối phương nói là thật, như vậy bản thân mình không thể xé bỏ hiệp
ước được.
Trừ khi mình muốn đi tới Vĩnh Dạ chịu chết!
"Chính người bảo vệ mình tốt đi, nếu như bị quái vật giết chết thì cũng không
phải là trách nhiệm của ta."
Ông lão tóc bạc vừa dứt câu, thân hình lóe lên, xông về phía đông xúc tu trên bờ
đối diện.
Không có cách nào khác, nhất định phải tiến công, nếu không phải rơi xuống
Vĩnh Dạ ngủ say.
Vĩnh Dạ sắp bị bao phủ! Khốn kiếp.
ố ế Ô ổ
Thật sự là khốn kiếp mà! Tại sao lại như vậy! Ông lão tóc bạc đổ toàn bộ lửa
giận vào trong pháp thuật phóng ra ngoài.
Liễu Bình xuyên thẳng qua đám người.
Vô số thuật pháp từ trên tay người đứng cạnh hắn phát ra ngoài, làm cho xúc tu
đầy trời đổ máu.
Uy lực như vậy, hầu như đã vượt xa lực lượng của các văn minh trong trí nhớ
của Liễu Bình.
Loài người nơi này là mạnh nhất! Một cô gái loài người xông lên trước, vội vã
hỏi: "Đã bảo ngươi trốn đi rồi mà, tại sao lại trở lại?"
Liễu Bình tập trung nhìn lại, chính là cô gái khi trước đưa cho mình bó đuốc.
"Ta đoán các ngươi gặp phải nguy hiểm."
Hắn nói.
Cô gái nắm chặt tay của hắn, kéo hắn tới nơi sâu trong hòn đảo nhỏ, đi thẳng tới
hang động dưới mặt đất hòn đảo.
Nơi này có một ông lão loài người, khoanh chân ngồi dưới đất, trước mặt còn
có một rìu thanh đồng cổ xưa.
Khi Liễu Bình tiến vào hang động, ông lão mở mắt ra.
"Ban đầu là vì cứu người, mới để cho ngươi rời đi nơi này... không nghĩ tới quái
vật kia quá nhạy cảm, lập tức phát hiện ra người mới là hi vọng của chúng ta, nó
đã đi theo ngươi rời đi."
Ông lão trầm giọng nói.
Cũng may có Lý Trường Tuyết! Từ đầu tới cuối, do nàng vẫn luôn có kiếm tâm
trong sáng, phát giác vấn đề đầu tiên, sau đó dẫn quái vật rời đi.
Nàng có thể ứng đối con quái vật kia hay không? Trong lòng Liễu Bình xuất
hiện một tia lo lắng, nói: "Tình huống hiện tại như thế nào?"
Ông lão híp mắt, chậm rãi nói: "Con quái vật Ác Mộng kia vừa rời đi, chỉ còn
lại tùy tùng của nó ở nơi này tấn công hang động, đương nhiên là không thể
công phá nổi nơi này."
Cô gái nói tiếp: "Thừa dịp cơ hội này, chúng ta đang tìm kiếm một nơi an toàn
khác để ẩn thân."
"Không sai, tên ma quỷ mà người dẫn tới cũng rất mạnh, đã giúp chúng ta ngăn
cản công kích, lại để cho mọi người có thể thở dốc một hơi."
Ông lão nói.
Ầm ầm... Bên ngoài truyền tới những tiếng nổ vang rền, xen lẫn tiếng gào thét
của ông lão tóc bạc kia.
Liễu Bình nghe một lát, dần dần bình tĩnh lại.
Là chiến lực cao nhất có trong Luyện Ngục, ông lão tóc bạc đương nhiên sẽ
không dễ dàng bại trận như vậy.

Có ông ta ngăn cản tại bên ngoài, loài người ủng đối sẽ càng thoải mái hơn.
Lần này, mọi chuyện biến hóa quá nhanh.
Cũng may rằng... Ông lão tóc bạc vẫn muốn tính kể mình, mà chết một cái là
lấy hiệp ước ra để ký kết nữa.
Nếu như ông ta dùng thủ đoạn khác, chỉ sợ mình cũng chưa chắc ứng đối được.
Thế nhưng về phần ký hiệp ước... Làm sao có thể để lão ta thoát được? Một
người đàn ông mặc bộ giáp rách rưới đi tới, hành lễ với ông lão và cô gái, nói:
"Hai vị đại nhân, mọi chuyện đã tiến hành đầu vào đấy, năm phút sau, chúng ta
sẽ rút lui."
"Rất tốt, ngươi cũng đi chuẩn bị đi."
Cô gái nói.
Người đàn ông kia gật đầu, đi khỏi hang động.
Ông lão quan sát tỉ mỉ Liễu Bình, nói: "Chàng trai trẻ, mặc dù ngươi lấy được
danh hiệu Thánh nhân, thế nhưng tu vi đã biến mất sạch rồi."
Liễu Bình nói với vẻ tự nhiên: "Ta xuyên qua tuyến thời gian... dựa theo luật
nhân quả, trong đoạn thời gian này, ta cũng không có bất cứ tu vi nào."
"Vừa rồi ta thấy người dùng lực lượng của quỷ thần, có vẻ như rất thành thạo."
Ông lão nói.
"Ta có nắm giữ những kỹ xảo đó trong những phần đời trước của ta, đương
nhiên sử dụng sẽ thuận buồm xuôi gió rồi."
Liễu Bình nói.
Ông lão trầm ngâm nói: "Hiện tại chư pháp đã đủ, chỉ là lực lượng còn chưa
khôi phục lại, như vậy để ta tới giúp người một tay đi... đưa mặt nạ cho ta."
"À, được."
Liễu Bình đưa mặt nạ cho ông lão.
Ông lão tiện tay rút một cây bút ra từ trong hư không, quát lớn về phía ác quỷ
trên mặt nạ:
"Nhìn cái gì vậy? Sao chưa tránh ra?"
Ác quỷ bị ông lão nhìn tới, hậm hực lùi về phía sau, biến mất khỏi mặt nạ.
Vẻ mặt ông lão nghiêm túc, nói: "Nếu như người đã thông hiểu toàn bộ kỹ
nghệ, như vậy hiện tại chúng ta nên hỗ trợ ngươi hồi phục thực lực của mình."
Ông ta đặt bút lên mặt nạ trống không, dùng tốc độ cực kỳ kinh người vẽ ra
những đường vẫn phức tạp.
Một luồng lực lượng vô cùng kỳ quái phát ra từ trên ngòi bút.
Bốn phía lập tức yên tĩnh lại.
Ngay cả tiếng nổ bên ngoài hành lang cũng đều biến mất.
ố ấ
Tro bụi và hòn đá trên vách tường rơi xuống bởi vì chấn động cũng nhẹ nhàng
rơi xuống mặt đất, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Giống như cả chúng sinh lẫn vạn vật đều nín thở vậy.
Bọn chúng đang chờ đợi... Chờ đợi một loại thông báo nào đó, cũng giống như
đang chờ đợi một loại tồn tại không rõ nào đó đã lâu không xuất hiện, cuối cùng
cũng thức tỉnh một lần nữa từ trong bụi bậm của lịch sử.

Bình Luận (0)
Comment