Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục

Chương 886

Quái vật tầng Ác Mộng chiếm lĩnh không gian dưới mặt đất mà loài người ẩn
thân! Liễu Bình không khỏi thở dài.
Làm sao bây giờ? Loài người trong thế giới tầng Ác Mộng, có được cơ hội cuối
cùng kia...
"Có đôi khi lịch sử hỗn loạn, là bởi vì một vài sự kiện trong quá khứ vẫn không
giải quyết được."
"Đó cũng là cơ hội của loài người chúng ta sao?"
"Không sai."
"Chúng ta đã chuẩn bị một ngàn thế giới song song, thế nhưng chỉ có thể phát
động một lần mà thôi, vấn đề là..."Ông lão nói.
"Vấn đề là cái gì?"
"Trình độ của người mới chỉ là 'Chân nhân, tiến vào trong đó sẽ chắc chắn bị
thua, còn chưa có tư cách sử dụng cơ hội này..."
Tư cách.
Liễu Bình liếc nhìn hư không, thấy được từng hàng chữ nhỏ hiện nơi đó:
[Ngươi đã sáng lập 'Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh']
[Dựa vào công đức này, người đã tạo phúc cho vô số chúng sinh trong Lục đạo
Luân hồi, có thể xưng là tồn tại siêu phàm nhập thánh.]
[Ngươi có được danh hiệu cấp bậc Thánh nhân: Triều Tiên Thánh Tượng.
Liễu Bình dần dần nắm chặt nắm đấm.
Mình thu được tư cách kia, thế nhưng loài người may mắn còn sống sót tại thế
giới tầng Ác Mộng bị công phá! Hiện tại, nơi đó đã biến thành sào huyệt quái
vật.
Về phần cơ hội kia... Cơ hội duy nhất đó... Có lẽ cũng đã không còn nữa? Liễu
Bình hơi suy tư, bỗng nhiên nói: "Không đúng."
Cẩn thận nghĩ lại, giọng nói già nua kia cũng không thay đổi, ông ta vẫn còn tại
nơi đó.
Chỉ là bởi vì trên người mình không có Thánh Linh, cho nên ông ta từ chối đưa
cơ hội đó cho mình.
Nói cách khác... Coi như toàn bộ nơi ẩn nấp của loài người ở dưới mặt đất bị
côn phá, cũng vẫn còn có người may mắn còn sống.
Bọn họ đang chờ mình! Liễu Bình nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại cảnh tượng
trong quá khứ kia.
Dưới mặt đất trong thế giới tầng Ác Mộng.
ấ ề ầ ề
Tất cả con người ở trên vách tường đều quay đầu lại, nhìn về phía mình.
Cô gái kia nức nở nói: "Loài người... loài người... không còn đường nào để đi
cả..."
Ánh lửa chiếu rọi, toàn bộ thế giới đều im ắng.
Trên vách tường, vô số ánh mắt trên đó đều hội tụ vào người mình và cô gái
này.
Lúc đó, mình đã nói cái gì? Chính mình nói...
"Không sao, lần này ta tới đây, chính là muốn tìm ra một con đường, hi vọng
người cho ta cơ hội lần này."
"Ngươi... chỉ còn lại một sợi hồn phách cuối cùng..."
Cô gái nhìn mình, nói.
"Đúng vậy, có vẻ như ta đã chết đi vô số lần, đây là lần chuyển thể cuối cùng
của ta, thể nhưng thì sao chứ, dù sao cũng nên có người đi nghĩ cách..."
"Về phần tử vong, ngoài ta còn ai."
Sau đó... thì sao? Cô gái giơ cao bó đuốc, lớn tiếng nói với tất cả mọi người:
"Hắn tới đây vì bí mật vô tận, vì chiến thắng mọi quái vật muốn ăn linh hồn, nô
dịch chúng ta, xin tất cả mọi người đều tới giúp hắn!"
Liễu Bình bỗng mở mắt ra.
Đúng vậy.
Tất cả bọn họ đều đang giúp mình! Thế nhưng hiện tại, nơi ẩn nấp của bọn họ
đã bị quái vật công chiếm.
Liễu Bình không nói, chỉ vỗ nhẹ mặt nạ.
Trên Mặt nạ Địa Ngục dần dần hiện ra gương mặt của vô số quỷ thần hung ác,
liên tục lấp lóe, trao đổi, chiếm đoạt.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Nếu như người muốn loại năng lực đó, tất nhiên sẽ đứng
trước nguy hiểm chân chính, có lẽ ngay cả chúng ta đều không thể cứu nổi
ngươi."
Một giọng nói của một quỷ thần vang lên từ trong mặt nạ.
Liễu Bình im lặng một lát, bỗng nói: "Rất nhiều người đã từng giúp đỡ ta, hiện
tại là lúc ta giúp bọn họ... hi vọng còn kịp cứu bọn họ."
Từng giọng nói của rất nhiều quỷ thần vang lên bên tai Liễu Bình: "Ngươi cần
phải biết rằng."
"Bên kia nguy hiểm hơn rất nhiều bên này."
"Cửu tử nhất sinh."
"Quá khó khăn, chắc chắn sẽ chết."
"Không nên liều mạng như vậy..."
Liễu Bình nói nhỏ: "Về phần tử vong, ngoài ta còn ai."
ỗ ố
Ngay sau đó... Gương mặt các ác quỷ trên mặt nạ bỗng cố định tại đó.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt Liễu Bình:
[Chúng thần Địa Ngục ban cho ngươi một loại năng lực Quỷ Thần:]
[Tường Liệt thuật.]
[Thuyết minh: Đây là một Thần kỹ hệ không gian, có thể đánh nát màng ngăn
cách giữa hai không gian liền nhau.]
[Tới từ một quỷ vật họ Vương nhà tại sát vách, nó phong thần bởi vì sáng tạo
được thuật pháp này, thế nhưng lại lợi dụng thuật này vào việc bất chính cho
nên chỉ có thể chịu khổ trong Địa Ngục.]
Liễu Bình vươn tay, đặt lên hư không.
"Các huynh đệ, ta biết các ngươi đều rất mạnh, thế nhưng lần sau có thể đặt
những cái tên chính khí chút được không?"
Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Hừ, chúng ta chỉ quan tâm tới hiệu quả, không nghĩ ra được những cái tên khí
phách!"
Một giọng nói của quỷ thần vang lên từ trong mặt nạ.
Liễu Bình nhún vai, tay đẩy nhẹ về phía trước.
Hư không nổi lên từng đợt gợn sóng.
Ngay sau đó... Ông lão tóc bạc bỗng quay đầu nhìn về phía hắn, vừa kinh ngạc
vừa sợ hãi, quát: "Ngươi đang làm gì!"
Liễu Bình nói: "Ta có một kế hoạch nho nhỏ."
Vừa mới nói xong, mảng lớn hư không vỡ vụn như mặt gương vỡ vậy, liên tục
rơi xuống mặt đất.
Không gian bị đả thông!
"Thế giới tầng Ác Mộng! Đáng chết! Tại sao người muốn tự sát còn muốn kéo
thêm ta!"
Ông lão tóc bạc cảm thấy mình sắp điên rồi.
Hầu như cùng lúc đó, Liễu Bình hóa thành một khô lâu màu máu.
Hắn mặc Ác Mộng chí Ủng vào, nhanh chóng chạy tới đường hầm dưới mặt
đất.
Tất cả những xúc tu lao tới trên đường đi đều bị hắn tiện tay đẩy ra, lập tức bị
ngăn cách trong một không gian khác, không thể chạm tới hắn.
Mặt nạ ác quỷ phát ra tiếng ngạc nhiên: "Ồ? Có vẻ như người đã phát triển
Tường Liệt thuật lên tầng cao mới, có thể dùng để cô lập kẻ địch."
"Về sau sẽ dạy ngươi."
Liễu Bình nói.
ể ầ
"Tại sao người lại có thể sáng tạo Thần kỹ mới trên cơ sở thuật pháp của ta?"
Quỷ thần không hiểu hỏi.
Đang lúc nói chuyện, trên tay Liễu Bình lại có thêm hai thanh đao ngắn bùng
lên ánh sáng mờ ảo.
Ánh đao lóe lên.
Hắn hóa thành một trận gió lạnh, thổi qua hành lang dài dằng dặc, đi tới nơi
cuối đường.
Tất cả xúc tu sau lưng hắn đều bị cắt đứt.
"Bởi vì ta thông hiểu mọi loại đạo pháp và kỹ nghệ trên đời này."
Hắn hóa thành một tơ máu xuyên qua một khoảng cách cực lớn, cuối cùng xuất
hiện bên bờ vực.
Phía dưới là dòng sông máu chảy xiết.
Trong dòng sông máu, từng bộ thi thể loài người chìm nổi, thỉnh thoảng phóng
ra thuật pháp bắn về phía bờ.
Nhân tộc đang giao chiến với quái vật Ác Mộng! Liễu Bình mừng rỡ.
Quả nhiên, người nơi này vẫn còn chưa bị chết hết!

Bình Luận (0)
Comment