Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 26


Cung Tứ là một người có chút "cứng đầu"


Đổi một từ để hình dung chính là một người cứng đầu.


Những kẻ bên ngoài quản chế nhà bọn họ, cậu đơn giản cũng minh mục trương đảm quản chế ngược lại đối phương.


Biểu hiện cụ thể chính là thời gian ở nhà cậu bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng trừng mắt, cả người lúc nào cũng kéo căng, chỗ nào khiến cậu có cảm giác hư hư thực thực bị "quản chế " liền trừng lại.


Đông Xuân và Thu Hạ không sao, A Cát chính là thời gian học theo người lớn, nhìn anh cả mỗi ngày đều trừng mắt, nó ở bên cạnh quan sát học tập, quan sát học tập theo...


Cư nhiên cũng sơ bộ luyện thành một đôi mắt thái đao nho nhỏ?!


Việc này còn là Đông Xuân phát hiện.


" Anh cả, anh hai, hai anh nhanh lên một chút, sang đây xem đi! Ánh mắt của A Cát biến thành thái đao kìa! hai anh xem, hai anh xem! Có giống anh cả hay không?!" Lần đầu tiên phát hiện, Đông Xuân còn rất ngạc nhiên gọi hết mọi người tới.


Nhìn A Cát bò trên thảm cố sức trừng mắt thành hình thái đao, Cung Tứ hết chỗ nói, Thu Hạ "phì " bật cười.


Lúc này Đông Xuân đã cười đến lăn lộn đầy đất, thấy hai người em trai đều như vậy, Cung Tứ nhịn không được, cũng cười.


Sau khi ý thức được tình huống nhà mình, trong căn phòng này, đây là lần đầu tiên truyền ra tiếng cười.


Hoàn toàn không biết mình làm cái gì, A Cát chẳng qua là tiếp tục tức giận một cách đáng yêu trừng mắt nhìn mọi người, nó còn nỗ lực muốn đem lông mi dựng thẳng cao như Cung Tứ, đáng tiếc, trước mắt cơ mặt của thằng bé còn chưa có phát triển, làm thế nào cũng không dựng lên được, ngay cả ánh mắt thái đao cũng chỉ có thể duy trì một xíu, không bao lâu biến trở thành mắt to "bồ câu nâu".


Nhìn A Cát nằm sấp trên thảm thở dốc vù vù, một dáng vẻ mệt chết đi được, Cung Tứ đem thằng bé ôm vào trong ngực giơ thật cao: "Không cần học anh, trời sinh anh chính là như vậy, mấy đứa không giống, thế cũng tốt vô cùng mà ~"


"Em thấy như vậy cũng không sai, em và Đông Xuân lớn lên có chút giống nhau, ban đầu A Cát nhìn không giống ai, nhưng bây giờ, nhìn thật ra lại có điểm giống anh." Sau khi cười xong, Thu Hạ tổng kết.


Mấy ngày này Thu Hạ cũng chịu áp lực rất lớn, thế nhưng khác với Cung Tứ, thằng bé cảm giác áp lực chủ yếu đến từ bản thân mình.


Thu Hạ rất tự trách, tự trách mình nhỏ yếu.


Tuy rằng tiềm lực rất lớn, thế nhưng cậu tới thế giới kia quá muộn, vừa mới bắt đầu hiểu biết...


"Gần nhất, năng lượng chung quanh anh hai thật là dữ, đều không dám đến gần anh." Tuy rằng mỗi ngày Thu Hạ vẫn dáng vẻ ôn hòa và ấm áp, nhưng mà giống như anh hai đã thức tỉnh, Đông Xuân sớm liền phát hiện dị thường, đồng thời đánh báo nhỏ hoàn chỉnh cho anh cả.


Thấy mấy đứa em khó có được thần sắc buông lỏng, Cung Tứ cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng——


Đều do những kẻ đó!


Nhớ tới mỗi ngày gần đây bản thân còn không có làm "bài tập ", ôm A Cát, Cung Tứ đi tới cửa sổ tầng hai, đó cũng là địa phương cậu mỗi ngày "Phản quản chế " đối phương, nói đơn giản, chính là cậu hướng ra bên ngoài quăng "ánh mắt dao găm"


Đứng ở tầng hai từ trên cao nhìn xuống, Cung Tứ theo thói quen hung ác nhìn ra ngoài tường, cậu vốn cho là mình sẽ thấy mấy kẻ áo đen đáng ghét, ai biết——


Không có!


Mỗi ngày trước mấy kẻ áo đen ngồi chồm hổm canh giữ bên ngoài không có một người, thoạt nhìn bên ngoài nhà cậu giống như trước không có một bóng người !?


Cung Tứ ngẩn ngơ.


Vô cùng kinh ngạc, cậu trực tiếp chạy xuống tầng, đem A Cát ném tới trong lòng Thu Hạ, sau đó tự mình "rầm rầm " chạy ra khỏi phòng, đẩy cửa ra bên ngoài.


Cậu thẳng tuốt vọt tới đường phố bên ngoài, còn sờ sờ dòng suối nhỏ lạnh như băng bên ngoài.


Không có! Không có! Vẫn không có!


Cho tới lúc này, cư nhiên vẫn không có một bóng người áo đen nào đi ra chặn lại cậu ?!


Tim đập thình thịch vui sướng, nhưng càng nhiều hơn chính là hoảng hốt không hiểu sao, không dám rời mấy đứa em quá xa, cậu rất nhanh chạy trở về nhà một lần nữa, còn nặng nề khóa cửa lại.


Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó —— Cung Tứ tự nói với mình.


Dựa lưng vào trên cửa sắt nhà mình, Cung Tứ nhíu chặt lông mày, sau đó, ánh mắt dài nhỏ hơi nheo lại, con ngươi xanh đen lộ ra một chút lạnh lùng, cậu xoay người sang chỗ khác, đem cửa mở ra một lần nữa.


Mở cửa lớn tới cực hạn, đứng ở giữa cửa, Cung Tứ lạnh lùng nhìn chăm chú ra bên ngoài đường, một lần nữa xoay người hướng vào bên trong.


" Anh, không khóa cửa sao?" Dưới mái hiên, cậu đụng phải Thu Hạ ôm A Cát.


Lắc đầu, Cung Tứ nói: "Không khóa."


"Khóa cửa cũng vô dụng, anh đột nhiên suy nghĩ minh bạch."


Nhìn thoáng qua anh cả bỗng nhiên thay đổi trầm lắng, Thu Hạ gật đầu, cũng như Cung Tứ dùng đôi mắt nhỏ dài lạnh lùng nhìn qua ngoài nhà tới con đường nhỏ dài dài khúc khuỷu, quay đầu, thằng bé ôm A Cát vào phòng.


Chừng mấy ngày chưa từng ló đầu Đầu To bỗng nhiên đỉnh ra một con cá, anh em mấy người lấy ra đồ ăn nóng nổi cùng nó chia con cá này, thời điểm đang xem tin tức buổi chiều, chuông cửa nhà bọn họ bỗng nhiên vang lên.


Không phải là khách cũ, những vị khách cũ chưa bao giờ nhấn chuông cửa.


Tới—— trong lòng suy nghĩ, Cung Tứ ra hiệu Thu Hạ tắt TV trông coi A Cát và Đông Xuân, sau đó tự mình đi ra bên ngoài nghênh tiếp "Khách nhân "


Đúng vậy, khách nhân.


Cậu đợi một ngày "Khách nhân ", kèm theo đêm tuyết cùng nhau phủ xuống.


***


Ra cửa Cung Tứ mới phát hiện, ngừng chừng mấy ngày đại tuyết lần thứ hai bay lả tả rơi xuống.


Bên ngoài sắc trời đã toàn bộ tối tăm, duy chỉ có duy chỉ có mặt đất, trên nóc nhà bị tuyết bao trùm còn hơi sáng, bởi Trấn Lãnh Thủy hoang vắng, cái này tạo thành hình ảnh ban đêm trong tầm mắt một nửa là hắc ám, một nửa lại sáng trắng kỳ diệu.


" Khách nhân " đội tuyết mà đến.


Bọn họ có ba người, dẫn đầu là một người thấp nhỏ đứng chính giữa, cùng những người trước đó như nhau, bọn họ cũng mặc hắc y, thế nhưng, trên cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.


A... Đại khái là ăn mặc quá mỏng manh chăng?


Hơn nữa... Có điểm hoài cổ?


Đứng ở cửa, Cung Tứ cau mày âm thầm suy nghĩ.


Đúng vậy, so sánh với những "người bái phỏng" mặc tây trang đen trước đó, người tới lần này rõ ràng bảo thủ và cầu kỳ, bọn họ mặc tây trang là kiểu dáng Cung Tứ không nhận biết, trên thực tế cậu cũng không hiểu những thứ này, thế nhưng luôn cảm thấy đây là trong kịch truyền hình xưa cũ mới có, a~ còn là quý tộc trong kịch truyền hình.


Bọn họ còn mang theo mũ dạ.


Không phải là đeo mũ phòng lạnh trong loại khí trời này ở loại địa phương này, mũ tuyết, mà là cái loại đơn bạc, ngoại trừ tác dụng trang trí bên ngoài khong có tác dụng gì khác - mũ dạ.


Thấy cậu, người thấp bé dẫn đầu tháo xuống mũ dạ, còn hướng cậu chào một cái. Chờ khi ông ta ngẩng đầu lên, mượn ánh đèn vàng yếu ớt ngoài cửa nhà mình, cậu rốt cục thấy tướng mạo người này ——


Là một vị lão nhân.


Tóc toàn bộ hoa râm, toàn bộ cẩn thận tỉ mỉ chải về phía sau, không có râu hàm, tuổi của ông ta hẳn là rất lớn, trên mặt toàn là nếp nhăn sâu đậm, ánh mắt cụp xuống, căn bản Cung Tứ nhìn không thấy ánh mắt của đối phương.


"Chào ngài, để ngài đợi lâu, để chọn lễ vật thích hợp, thời gian hơi chút trì hoãn." Thanh âm của ông ta cũng phi thường già nua, nhưng mà từng chữ đọc nhấn rất rõ ràng.


Rõ ràng cùng mọi người nói đều giống nhau, nhưng mà Cung Tứ thật sự nghĩ phương thức nói chuyện của đối phương...A... Nên nói như thế nào nhỉ?


Ưu nhã? Quý khí?


Cậu không hiểu rõ, thế nhưng cảm giác nghe không phải là làn điệu người bình thường nói chuyện.


Người kia nói xong, một bàn tay mang găng tay màu trắng chỉ sang bên trái, một người mặc đồ đen ở hướng đó đúng lúc xốc lên gì đó.


Một hộp đồ chơi.


" Đây là lễ vật gửi Cung Tứ Cát tiên sinh." Người kia nói.


Sau đó ông ta lại chỉ về phía sau hướng bên phải, người bên đó lại nâng lên một cái gì đó khác: Tổng cộng có ba rương, có lớn có nhỏ, loáng thoáng đó có thể thấy được là văn phòng phẩm, thư tịch ... A ... cuối cùng là một trái bóng?


"Đây là cấp ba vị Cung tiên sinh khác."


Cung Tứ nghĩ thầm: Quả nhiên, ông ta đối với chúng ta cũng rất hiểu rõ.


Thế nhưng và những người khác bất đồng, ông ta hiểu rõ hơn chuyện anh em Cung gia ngoài Cung Tứ Cát.


" Ở đây thực sự rất lạnh, tuy rằng đã sớm điều tra, thế nhưng lúc thực sự đến nơi, phát hiện còn là lạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng." Người kia nói, ngẩng đầu lên dùng ánh mắt không rõ ý tứ "xem "Cung Tứ: "Cung Tứ tiên sinh, ngài không mời chúng tôi đi vào uống chén trà nóng sao? Nghe nói suối nước lạnh Trấn Lãnh Thủy pha trà uống phi thường ngon."


"Chúng tôi tự mang theo trà ngon." Ông ta nói, từ nơi nào không biết lấy ra một lon trà nho nhỏ nâng đến lòng bàn tay.


Cùng mắt đối phương... Nhìn nhau ba giây đồng hồ, Cung Tứ nhường đường." Đi theo tôi."


Nói xong, cũng không quay đầu lại, Cung Tứ trực tiếp đi vào nhà.


Thời điểm Vào nhà, Thu Hạ đã đem phòng sinh hoạt chung sắp xếp lại.


Nguyên bản quần áo tã khố, đồ chơi lặt vặt thuộc về A Cát trên ghế salon đều đã được dọn sạch; hai cái ghế vốn đặt ở phòng bếp cũng đã được bê ra đặt đối diện sô pha; ở giữa còn đặt một tấm thảm trên đất ... Được rồi, là thảm tập bò cho trẻ em. Người Cung gia đều không phải người sang trọng, Cung Tứ lại tiết kiệm, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn có thể bố trí phòng sinh hoạt chung thành địa phương có thể nói chuyện - Thu Hạ đã là người rất khéo léo.


Thu Hạ thậm chí còn chuẩn bị nước nóng → cung gia không có lá trà.


Lẹ mắt đếm số lượng khách nhân, phát hiện thiéu ghế, Đông Xuân vội vàng từ phòng bếp chuyển thêm ghế ra ngoài.


"Cảm ơn." Ông lão nói tiếng cám ơn, ông ta ngồi xuống trước, hai người phía sau cầm lễ vật đặt giữa ghế sô pha và vài cái ghế, sau đó mới ngồi xuống.


Anh em Cung gia song song ngồi xuống sa lông đối diện, Cung Tứ ở chính giữa, Thu Hạ và Đông Xuân ở hai bên, A Cát thì bị Cung Tứ ôm vào trong ngực.


Lúc này, A Cát đang trừng mắt thái đao đáng yêu tức giận nhìn phía đối diện.


"Đây là Cung Tứ Cát tiên sinh à? Cậu bé rất khoẻ mạnh." Đối phương nhìn A Cát, hồi lâu nói một câu tán thưởng cổ quái.


Được rồi, khỏe mạnh là một từ tốt.


"Mời nếm thử trà chúng ta mang tới." Đối phương nói, một gã tùy tùng đứng lên đưa qua hộp lá trà giúp mọi người bỏ thêm lá trà vào trong ly nước, ly nước trong trong tay mọi người biến thành ly trà, thấm đẫm hương trà, Cung Tứ biết, tiết mục hay đến rồi.


Quả nhiên, người nọ mở miệng lần nữa ——


"Ta là vì cố chủ thương lượng chuyện định khế với Cung Tứ Cát tiên sinh."


Ông ta trực tiếp nói rõ ý đồ đến.


"Những người khác làm sao bây giờ? Bọn họ đều đưa đến thư dự thầu... Không, lý lịch sơ lược, mỗi ngày tạo áp lực muốn tôi chọn người, tôi cũng không thể chọn hồi lâu bỗng nhiên nói cho bọn họ biết, chúng tôi bỗng nhiên chọn được ngài đi?"


Tính thử, Cung Tứ nói như vậy.


Hai tay khô dâng chén trà, khóe miệng người nọ chậm rãi sâu hơn: "Ngài là một đứa trẻ thông minh, xin tha thứ tôi xưng hô với ngài như vậy, thế nhưng theo như tuổi tác mà nói, ngài quả thực còn rất trẻ."


"Hẳn là ngài từ lâu đoán được chuyện gì xảy ra, lúc này mới mở ra đại môn nhiều ngày đóng chặt, không phải sao?"


"Đúng vậy, chúng tôi đã đem người khác "mời" đi."


Quả thế —— Cung Tứ thầm nghĩ, nhưng mà, tuy rằng đoán trúng, trong lòng cậu lại càng trầm xuống.


Nói "mời ", nhất định chỉ là khách khí, những người đó nhất định là những người này "Thanh lý", dùng uy thế, dùng bạo lực, có lẽ tài lực.


Thế lực sau lưng ba người trước mắt này nhất định mạnh hơn thế lực sau lưng những người ngồi thủ tại nơi này trước đây, mới có thể đánh đuổi toàn bộ đối phương.


Cứ như vậy liền đại biểu——


Bọn họ đã không có quyền cự tuyệt.


Vô luận đối phương muốn cùng A Cát định khế là ai, dù cho người kia yếu thảm, hay là một tên đại bại hoại, bọn họ cũng không có quyền cự tuyệt.


Suy nghĩ minh bạch điểm này, trong lòng Cung Tứ trong nháy mắt chìm xuống.


Trình độ nào đó, chuyện tốt nhất và chuyện xấu nhất đồng thời xảy ra.


Tốt là đối phương là thế lực cường đại nhất trong mấy ngày qua, không tốt lại là bọn hoàn toàn không biết lai lịch đối phương, tương lai A Cát sáng sủa hay không hoàn toàn dựa vào đối phương là người như thế nào....


Đôi môi thật mỏng mân thành một cái đường thẳng, Cung Tứ gắt gao nhìn thẳng đối phương, đè nén xuống tâm tình mình, cậu dùng hết sức đè thanh âm bình tĩnh hỏi đối phương: "Có thể cùng tôi nói, muốn cùng A Cát định khế là người thế nào chứ?"


Đang cầm trà, nếp nhăn khóe miệng ông lão lần thứ hai sâu hơn: "Muốn cùng Cung Tứ Cát tiên sinh định khế không phải là người khác, chính là bản thân ông chủ tôi, sinh ra thì liền thức tỉnh, chủ nhân của tôi giá trị tiềm lực bắt đầu là người thống trị, người đàn ông đứng đầu, tin tưởng tôi, những người trước đó, thậm chí có nhiều người hơn nữa cũng không có gì đáng kể, ở phương diện năng lực, chủ nhân của tôi tuyệt đối là người xứng đôi nhất ở phương diện năng lực đối với Cung Tứ Cát tiên sinh."


"Lợi hại như vậy?" Người thống trị trong truyền thuyết! Cư nhiên cứ như vậy đưa tới cửa? Còn là nam nhân sinh ra đã là người thống trị?


Cung Tứ nhíu mày.


Thu Hạ hơi nhăn mày, ở bên cạnh Cung Tứ mở miệng hỏi đối phương: "Thứ cho tôi mạo muội, theo tôi biết, gần bảy mươi năm gần đây cũng không có tin tức người thống trị xuất hiện, xin hỏi cố chủ ngài.... Là vị được ghi chép - người thống trị sao? Còn là....?"


Thu Hạ luôn cảm thấy sự tình không có khả năng tốt như vậy.


Nghe vậy, Cung Tứ cũng là sửng sờ, hai anh em nhất tề nhìn về phía đối phương, đồng thời nhìn sang, còn có A Cát không cẩn thận lại từ mắt thái đao biến thành mắt to "bồ câu nâu".


Nhìn mấy anh em họ vẻ mặt tối tăm có chút giống nhau, ông dừng lại một chút, nói: "Thu Hạ tiên sinh hỏi thăm cũng không sai."


Cung Tứ và Thu Hạ trầm xuống.


Sau đó đối phương tiếp tục nói: "Cố chủ tôi, là người thống trị bảy mươi năm trước thức tỉnh."


Xong! Là một ông già!


Trong khi hai anh em đồng thời tâm tình chìm xuống, ông lão đối diện vẫn vẻ mặt căng chặt bỗng thư thả xuống, chậm rãi thả lỏng, nguyên bản khuôn mặt coi như thân thiết trong nháy mắt trở lên nghiêm túc thậm chí có chút thê lương...


Thậm chí là bi thương.


Bọn họ nghe được đối phương còn đang từ từ nói:


"Ngài ấy là người thống trị có giá trị năng lực cao nhất từ trước tới nay, bởi vì năng lực bẩm sinh quá mức cường đại, thân thể ngài ấy cũng không gánh vác được nhiều năng lượng như vậy, chúng tôi vẫn luôn nỗ lực vì ngài tìm kiếm một vị Khí thích hợp, lão gia... Ông chủ cũng không phải là chưa từng thử qua Khí chúng tôi tìm được, nhưng toàn bộ thất bại, những phế vật kia... Những

Bình Luận (0)
Comment