Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 27



Lão nhân thoạt nhìn quy củ, quý nhânlại lễ nghĩa; thế nhưng cách làm so với tất cả những người khác cộng lại đều bá đạo vô lý gấp trăm lần!


Cung Tứ nắm chặt tay, hung hăng nhìn đối phương.


Lão nhân đối với địch ý của cậu phảng phất như không thấy, cầm lấy một phần văn kiện từ người bên cạnh đưa qua, đối phương trực tiếp đưa tới một phần hợp đồng.


"Điều kiện rất ưu đãi, ngài sẽ không tìm được phần hiệp ước nào so với cái này có nhiều điều kiện ưu đãi hơn, dù sao, một ngày định khế thành công, Cung Tứ Cát tiên sinh là một nửa kia của lão gia nhà chúng tôi, lời của cậu ấy có quyền lực chỉ dưới lão gia, so với bạn đời của lão gia còn cao hơn."


Lão nhân dừng lại một chút: "Tuy rằng, nhà của chúng tôi cũng không có bà chủ."


... Đây là ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho? Cung tứ hung hăng nhíu chặt lông mày.


" Chúng tôi mong muốn ngày hôm nay có thể mang đi Cung Tứ Cát tiên sinh, dù sao còn cần một ít thời gian trên đường, chúng ta mong muốn lão gia có thể mau chóng gặp mặt Tứ Cát tiên sinh...." Lão nhân tự mình nói, đứng lên, hướng A Cát đưa tay ra.


Cư nhiên dự định trức tiếp đem A Cát mang đi sao?!


Thu Hạ trực tiếp đứng lên——


Cung Tứ chợt vươn tay chặn lại Thu Hạ trước khi nó kịp bước ra.


Cúi đầu, Cung Tứ hít thở sâu vài cái, chậm rãi nói: "Chúng tôi muốn cùng đi."


Lão nhân nhẹ giọng "A "Một tiếng, cũng không đem lời của cậu để ở trong lòng.


"Chúng tôi là anh của A Cát, tôi còn là người giám hộ của thằng bé, đối với công việc của nó... Đây coi như là tìm việc làm đúng không? Công việc của trẻ vị thành niên mà nói phải thông qua sự đồng ý của người giám hộ không phải sao?"


Trước kia muốn làm thêm, Cung Tứ cũng bởi vì điều này mà bị từ chối nhiều lần, thế nên cậu mới biết có quy định này.


"Này, đừng nhìn bây giờ A Cát thật ngoan, đây là bởi vì chúng tôi là những người thân ở bên cạnh nó, nếu không nó cũng rất khó phục vụ."


"Nó có thể ăn cũng có thể đại tiểu tiện, mỗi một giờ sẽ đổi một lần tã, các ngươi sẽ thay tã sao? Phân A Cát rất thúi."


"Nó còn rất hay khóc."


"Các ngươi khẳng định muốn một đường hầu hạ nó đi ị đi tiểu sao?"


Cung Tứ đếm kỹ khuyết điểm A Cát, dường như biết anh mình đang nói bậy, đầu tiên A Cát trừng mắt, một lát nhắm tịt mắt, một giây kế tiếp liền khóc lớn.


Thân thể nó tốt, lượng hô hấp lớn, giọng so với đứa nhỏ khác cũng lớn hơn, vừa khóc lên như vậy liền có điểm đinh tai nhức óc.


Lúc này đây Cung Tứ không có dỗ nó, chỉ là tùy ý nó khóc.


"Các ông không phải nói điều kiện nhà mình rất tốt sao? Vậy chứng minh cho tôi xem, để tôi xem thế nào."


Nhìn A Cát không ngừng thút thít, Cung Tứ chậm rãi nói: "Chúng tôi phải đến nơi ở của các ông tự mình xem."


Nhìn đỉnh đầu Cung Tứ, nhìn vẻ mặt tức giận của Thu Hạ và Đông Xuân, lại nhìn Cung Tứ Cát vẻ mặt khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa, Lão nhân nhìn xuống mím môi, cuối cùng khẽ gật đầu: "Cho các vị nửa giờ chỉnh lý hành lý."


"Một giờ, chỉ riêng đồ đạc của A Cát cũng cần bốn mươi phút, còn muốn viết thông báo cho khách quen, nếu không thấy chúng tôi bọn họ không có khả năng không báo nguy." Cung Tứ lần thứ hai cự tuyệt.


"Một giờ, hiện tại bắt đầu tính thời gian." Lão nhân nói xong, lần thứ hai ngồi xuống.


Ông ta ngồi thẳng tắp trên ghế, nhìn Cung Tứ dỗ A Cát, dỗ xong còn muốn chùi nước mũi, lau nước mắt, cuối cùng còn đem nó ôm giúp nó ngừng nấc.


A Cát khóc đến mức nấc lên.


Thời gian Cung Tứ chiếu cố A Cát, hai thiếu niên Cung Gia còn lại cũng không nhàn rỗi, ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không cần đã rất ăn ý, mỗi hành động, thu thập y phục, thu thập vật phẩm thường dùng ...


Mà Cung Tứ thu xếp cho A Cát xong cũng gia nhập thu dọn hành lý.


Cuối cùng, cậu còn xuất ra giấy bút viết ra thông báo tạm thời không tiếp tục kinh doanh.


" Chữ viết không sai." Lão nhân rốt cục mở miệng, cũng là một tiếng tán thưởng.


Lạnh lùng nhìn ông ta một cái, Cung Tứ lấy ra keo dính cẩn thận tỉ mỉ dán thông báo lên ngoài ván cửa.


Bên ngoài còn lông một tầng túi bóng trong suốt.


"Còn hai mươi phút, tôi ra ngoài cửa chờ các cậu" Tựa hồ lão nhân không có tâm tư xem bọn họ thu xếp những việc nhà này, nói xong câu đó thì chắp tay sau lưng đi ra ngoài cửa, thái độ cường ngạnh, Cung Tứ phản ứng cũng đồng dạng cứng rắn lạnh lùng.


Không nói một tiếng, cậu trực tiếp chạy lên trên lầu tiếp tục chỉnh lý đồ đạc trên lầu.


Hai mươi phút, chia ra không nhiều lắm, một phần cũng không thiếu.


Sau hai mươi phút, Cung Tứ đúng giờ đẩy cửa ra.


Khi thấy đồ đạc bọn họ chuẩn bị mang theo, ông già không có hé răng, nhưng thật ra người phía sau ông ta không nhịn được nói:" Làm sao ngay cả vại nước cũng mang? Còn là một vại nước lớn như vậy?"


Mắt thái đao lạnh lùng nhìn lão nhân, Cung Tứ cũng không để ý đến kẻ đó.


"Các cậu tới vận chuyển hành lý."Lão nhân nhưng lại chỉ những người đó vẫy vẫy tay.


Hai người kia liền dẫn thêm ba người nữa không rên một tiếng chạy tới lao động.


Lão nhân chỉ gậy ba toong về phía trước, Cung Tứ lúc này mới chú ý tới có một chiếc phi hành khí lẳng lặng đợi ở phía trước trong đêm tuyết.


Nó cứ lẳng lặng đứng ở trong đêm tuyết hoang vắng không người, thời gian hẳn là không quá lâu, thế nhưng cũng đã tích một tầng tuyết thật dày, tính bí mật cực cao.


Đối phương nguyên lai là đáp phi hành khí tới.


Cho tới bây giờ chưa được thấy qua phi hành khí, ngay từ đầu ánh mắt của Đông Xuân đều trợn to, bất quá nó rất nhanh tỉnh táo lại, ôm chặt lấy túi sách của mình, người khác muốn giúp nó cầm còn bị gạt bỏ.


"Cái này tự tôi cầm!" Học theo anh cả hung rống đối phương, Đông Xuân nắm chặt tay của Thu Hạ.


Trên phi hành khí sớm có người đem thang cuốn hạ xuống, đi theo sau lưng ông già lên thang cuốn, khi tiến nhập khoang thuyền phi hành khí bọn họ mới phát hiện phi hành khí trước mắt tuyệt đối không là cái loại phi hành khí phổ thông bình thường thấy trong TV, mà là một phi hành khí tư nhân cao cấp rất nhiều.


"Mời ngồi." Lão nhân đưa bọn họ mang đến phòng cuối cùng, giúp bọn họ buông mành, khẽ gật đầu chào một cái, cậu liền tự đi tới khoang thuyền phi hành trước mặt ngồi xuống.


Mà sau khi lão nhânrời đi, anh em Cung gia không hẹn mà cùng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn hướng về phía nhà mình.


Bọn họ nhìn những người đó đang đưa hành lý bọn họ từng cái bỏ vào khoang hành lý phía dưới phi hành khí, rốt cục có người cuối cùng mang theo một kiện hành lý —— vại nước, người còn lại đó liền cố sức đóng cửa lớn lại.


Người đó còn đóng cửa tắt đèn.


Cứ như vậy cả tòa nhà liền rơi vào bóng tối.


"A!" Đông Xuân nhỏ giọng kêu.


Chăm chú đem mặt dán trên cửa sổ thủy tinh, Đông Xuân gắt gao nhìn chằm chằm ngôi nhà tối om om.


"Đèn tắt." Nó nói nho nhỏ.


Đúng vậy, đèn tắt.


Nguyên bản trên trấn Lãnh Thuỷ tịch mịch, "Ánh sáng nhà" thuộc về bọn họ đã dập tắt.


Trấn Lãnh Thủy không lớn, tất cả mọi người lại không thích sống tụ họp, trên cơ bản mỗi một gia đình cách nhau ít nhất một km. Nơi này đèn đường không coi là nhiều, mỗi khi đến ban đêm, mỗi một ánh đèn sáng lên tựa như ngọn hải đăng, lấm tấm, rọi sáng đường quay về nhà.


Đã từng, nhà bọn họ cũng là một ngọn đèn "Hải đăng " thành viên.


Hôm nay đã tắt.


Trong nháy mắt, tuổi tác, ba vị thiếu niên tính cách không đồng nhất không hẹn mà cùng dâng lên cùng tâm tình—— nỗi nhớ quê nhà.


Chưa từng có rời khỏi nhà, thẳng đến lúc bị ép rời đi, bọn họ mới hiểu cái gì gọi là nhớ nhà.


Ba người lẳng lặng nhìn phương hướng ngôi nhà lẳng lặng chìm trong bóng đêm, lẳng lặng, lẳng lặng.


Không có ai nói chuyện.


Động cơ gầm trầm thấp, phi hành khí chuẩn bị bay lên.


"Gửi lại thư cho ba mẹ chưa?" Cung Tứ hỏi.


"Đã để lại, ở trước bài vị trên lầu Jung gia gia." Thu Hạ nói.


"Dâng hương cho Jung gia gia chưa?" Cung Tứ hỏi tiếp.


"Đã dâng! Em còn để một trái táo!" Lần này vẫn là Thu Hạ trả lời.


"Vâng, Em cũng ôm A Cát để nó ở trên mộ Jung gia gia xả nước tiểu, như vậy, mỗi người chúng ta ở đây đều đã tiểu lên người Jung gia gia." Lần này là Đông Xuân nói.


"Đầu To cũng vào vại nước rồi, tiếp theo... mọi chuyên trong nhà kính nhờ các vị hàng xóm thôi." Cung Tứ lấp lánh ánh mắt nói.


"Jung gia gia vẫn đang ở nhà, ông sẽ giúp chúng ta trông nhà."


Phi hành khí đã bay lên rồi, mắt nhìn tòa nhà nơi mình lớn lên ngày càng nhỏ, ba anh em chỉ yên lặng nhìn, nhìn...


Thẳng đến ngôi nhà bị bao phủ trong đại tuyết.


Bọn họ cứ như vậy ly khai quê nhà.


****


"Chúng ta tới nghiên cứu hợp đồng của họ nào!" Ngoài cửa sổ biến thành một mảnh đen nhánh, Cung Tứ rất nhanh chấn chỉnh tâm tình, từ trong cặp sách lấy ra hợp đồng lão nhânđể trên bàn.


Lời này là cậu nói với Thu Hạ, nhưng mà hồi lâu Thu Hạ cũng không có động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, Cung Tứ thấy sắc mặt của Thu Hạ âm trầm.


Cung Tứ biết vì sao Thu Hạ như vậy.


"Làm sao vậy? Bình thường đều là anh tính tình xung động, em ở bên cạnh bình tĩnh tỉnh táo tùy thời khuyên can anh, ngược lại là ngày hôm nay em thế nào mà lại nóng nảy?"


Tuy rằng cậu cũng không phải khí cũng không phải Người sử dụng, thế nhưng khi Thu Hạ đứng lên lúc đó phát ra khí tức, ngay cả cậu đề có thể cảm nhận được!


Đó là tức giận!


Ngay lúc đó, Thu Hạ là thật muốn cùng bọn họ kháng cự.


Lúc đó là Cung Tứ ngăn cản, bắt đầu cùng đối phương đàm phán.


"Anh biết em muốn làm gì, anh cũng muốn, nhưng không thể được." Cung Tứ nói, nhìn một chút Đông Xuân và A Cát bên cạnh.


"Phải nhẫn nại. "


"Trước khi em lớn lên để có thể đối kháng với những người đó, trước khi Đông Xuân và A Cát thuận lợi lớn lên, anh phải nhẫn lại." Đôi mắt xanh đen thẳng thắn nhìn chăm chú Thu Hạ, Cung Tứ nói: "Đợi mấy đứa đều lợi hại hơn, anh liền có thể đánh bọn họ."


Nói xong, Cung Tứ vỗ vỗ chỗ ngồi bên người, giơ giơ hợp đồng trong tay: "Trước đó, chúng ta xem trước hiệp ước của A Cát một chút."


"Không ngờ A Cát là một trong bốn anh em chúng ta tìm được công tác sớm nhất đấy "


"Không cẩn thận còn là người có tiền lương cao nhất." Thanh âm của Thu Hạ tiếp nối cậu.


Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thu Hạ ở bên cạnh mình ngồi xuống, lực chú ý cũng rơi vào hiệp ước, trong lòng Cung Tứ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Tùy ý hai đứa nhỏ tự chơi, Cung Tứ và Thu Hạ bắt đầu chăm chú nghiên cứu hiệp ước trong tay


Đối với hai người bọn họ mà nói, xem hiệp ước và .... Còn đều là lần đầu.


Dù sao bọn họ đều vẫn là học sinh, lại sinh hoạt tại Trấn Lãnh Thủy, trên trấn nhỏ như vậy, thành thật mà nói, bọn họ chỉ có thể từ ý trên mặt chữ lý giải phần hiệp ước này.


"Không cẩn thận tiền lương A Cát thực sự sẽ là cao nhất nhà, anh nghĩ tiền lương cả đời này của anh cũng không nhất định có thể cao hơn mấy số này..." Phương diện điều khoản đãi ngộ bọn họ còn là đọc được, cũng chính bởi vì xem hiểu, hai người thiếu niên đồng thời sợ hãi than.


Có tiền có thế có quyền lực, năng lực cao, còn lớn tuổi, trình độ nào đó, thân phận của đối phương thật đúng là ứng với lời nói đùa lúc ban đầu của bọn họ.


"Kế tiếp chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy, không cẩn thận khi chúng ta tới vị cố chủ kia cũng đã treo rồi cũng nên..." Nhìn ảnh ngược của mình trên cửa sổ thủy tinh, Cung Tứ bĩu môi nói

Bình Luận (0)
Comment