Nghĩa Vụ Của Người Nhiều Tuổi

Chương 28


Lần đầu tiên Cung Tứ phát hiện mình có tiềm chất miệng quạ đen!
Không bao lâu sau khi đáp xuống sân cỏ lớn bất khả tư nghị của tòa đại trạch, vừa xuống từ trên phi hành khí, Lão nhân kia bỗng nhận được một cuộc điện thoại, lúc đó Cung Tứ ngay bên cạnh ông ta, cũng không biết đối phương nói gì, cậu liền nhìn thấy ông ta đang vẫn khí định thần nhàn bỗng nhiên run rẩy toàn thân.


Thậm chí ông ta thiếu chút nữa cầm không được điện thoại trong tay!


Phân phó người đưa bọn họn họ đi an trí, lão giả lập tức bước nhanh rời đi.


Cung Tứ vẫn là từ những xì xào bàn tán của những người khác biết đại khái chuyện gì xảy ra——


Lão gia nhà bọn họ bệnh tình nguy kịch mau "treo".



Đương nhiên, người ta hiển nhiên điều không phải nói như vậy, đây là Cung Tứ tổng kết.


Bọn họ được an trí ở bên trong một tòa nhà đối diện với sân cỏ lớn.


Đó thực sự là một tòa nhà tương đối lớn, tất cả kiến trúc làm bằng đá tuyết trắng, thoạt nhìn tựa như khu nhà cấp cao bọn họ chỉ ở trong TV gặp qua, không gạt người, bên trong càng xa hoa hơn, còn có người làm!


Căn phòng của bọn họ cũng phi thường lớn, từ đại môn đi vào bên trong là một căn hộ đả thông thật lớn, thảm màu lam đậm, sô pha cực lớn, cực mềm, cực nặng, rèm cửa cảm xúc vô cùng tốt, còn có cửa sổ sát đất cao chí ít 4 thước !!!


Anh em Cung gia chưa bao giờ gặp qua thế trận này, sau khi đi vào bọn họ đều ngây ngẩn cả người, nữ hầu dẫn bọn hắn vào xong lui xuống đi đóng kín cửa, bọn họ mới hết nhìn đông tới nhìn tây.


" Đây là nhà lão đầu kia? Lão nhân kia ở tầng trên?" Tỉ mỉ đạp thảm trải trên mặt đất, xác định thảm này còn mềm hơn so với đế giày mình, Cung Tứ mới yên tâm đem A Cát buông xuống, A Cát lập tức "Sưu sưu sưu " bò lung tung, bắt đầu dò xét địa bàn mới.


Thu Hạ chậm rãi quan sát một chút gian phòng trước mắt, chậm rãi nói với Cung Tứ: "Đây là nhà hắn không sai, thế nhưng lão đầu kia có lẽ không cùng chúng ta ngụ cùng chỗ."


"Trước Phi hành khí hạ xuống em quan sát qua địa hình phía dưới, ngoại trừ toà nhà này, bên ngoài còn có rất nhiều toà nhà khác, trung gian cũng không có tường." Thu Hạ chậm rãi nói.


"Ý của ngươi là nói cả phiến đất này đều là của lão nhân kia? Nhà hắn ngoại trừ toà nhà này còn có thật nhiều toà nhà khác?" Cung Tứ lại càng hoảng sợ.


Cậu là đã từng  tưởng tượng đối phương có bao nhiêu tiền, nhưng mà đối phương có tiền trình độ hiển nhiên vượt quá sức tưởng tượng của cậu!


"Tuyết quá lớn, em nhìn cũng không quá rõ.... "Thu Hạ đem túi sách của mình thả ở trên mặt đất.


"Đi xem." Cung Tứ lên tiếng, lúc này anh em Cung gia mới hành động.


"Ca! Nơi này là một phòng ngủ!!! Còn có một cái giường thật là lớn!" Đông Xuân chạy nhanh nhất, cơ hồ là cùng lúc Cung Tứ nói liền rời dây cung như nhau "bắn" đi ra, không giống với anh cả, nó thẳng tắp hướng về phía gian phòng sâu bên trong chạy vào.


"Phòng này cửa sổ thật lớn! Ca ca Ca ca ca~~~ em có thể hay không ngủ phòng này?" Đông Xuân treo trên khuông cửa hỏi Cung Tứ.


"Những phòng khác nói không chừng tốt hơn, em không nhìn xem?" Cung Tứ nhíu mi.


"Không! Liền cái này!" Ánh mắt của Đông Xuân lấp lánh, không chỉ cửa sổ lớn, phòng này cũng rất lớn, có thể ở bên trong đá bóng!"


"Vậy em ở đó." Cung Tứ không ngăn cản thằng bé.


" Là lá la~ ~" Đông Xuân lập tức đem túi sách bỏ vào trên giường, đánh dấu địa bàn thành công!


Sau đó nó cũng liền theo các huynh trưởng tiếp tục thăm dò những phòng khác, đi qua một thư phòng rất lớn, lại đi ngang qua một phòng giữ quần áo to lớn, bọn họ lại thấy được phòng ngủ hai người.


Mỗi thứ so với căn phòng vừa rồi càng lớn hơn, thoạt nhìn càng thích hợp để đá bóng trong phòng hơn...


"Hối hận không?" Cung Tứ cúi đầu nhìn hắn.


Bĩu môi, thoạt nhìn vẻ mặt Đông Xuân ước ao, thế nhưng nó lắc đầu, nó dùng lỗ mũi xả ra: "Em là đứa nhỏ, gian phòng đương nhiên là phải nhỏ hơn của các anh."


Thằng bé nói đương nhiên.


Thu Hạ liền nở nụ cười: "Dựa theo ý kiến Đông Xuân, phòng bên trái này là của em, gian phòng lớn nhất bên cạnh kia, hẳn là anh Cung Tứ dùng."


Nhìn mấy đứa em đều hiểu chuyện như thế, Cung Tứ không có cự tuyệt bọn họ hiếu thuận(?), lớn tiếng nói với A Cát đang nỗ lực bò theo sau bọn họ: "A Cát, đây là căn phòng của chúng ta."


Trước mắt cậu và A Cát ngủ một phòng.


Cũng không biết có nghe hiểu hay không, A Cát còn là nghiêng nhẹ đầu, "A a" Kêu hai tiếng, sau đó tiếp tục tự mình dùng cách thức của mình thăm dò.


***


Trong không khí truyền đến một loại hương thơm mùi gỗ đặc hữu, ở trong hơi nóng hòa hợp, làm cho tâm trạng vui vẻ thoải mái.


"Đây là mùi kim tiền, không thể bị thứ mùi này mê hoặc." Hít một hơi thật sâu, Cung Tứ nghiêm túc nói.


Hiện tại ở trước mặt cung gia bốn anh em rõ ràng là một hồ bơi cực đại.


Không! Sai! không phải là hồ bơi, nhìn nước ấm nóng hôi hổi, ngửi mùi vị truyền trong không khí, đây... đây... đây là một bồn ôn tuyền đặc biệt xa hoa to lớn a a a a!


Cái loại toàn bộ làm bằng gỗ!


Từ sàn nhà, bệ ôn tuyền, thậm chí tường trần nhà, toàn bộ đều là gỗ đi!


Bọn họ là ở tầng hai, lúc ở phòng tắm tập thể cực lớn, Đông xuân chú ý tới có một cánh cửa gỗ trong phòng không biết thông tới nơi nao, đẩy cửa ra vừa nhìn vừa trèo xuống bậc thang phía dưới, đi theo bậc thang xuống, chính là lúc này ở trước mắt bọn họ là một ôn tuyền cực kỳ rộng lớn!


Có một mặt tường toàn bộ là thủy tinh, cửa sổ đã qua xử lý gạt hết hơi nước trên bề mặt, bọn họ có thể thấy rõ cảnh sắc ngoài cửa sổ, hiện tại trời còn chưa tối, có thể thấy bên ngoài toàn bộ là rừng cây,hoa tuyết đè nặng trên lá cây xanh ngắt, thoạt nhìn yên tĩnh mà băng lãnh.


Mà bên này thủy tinh là ôn tuyền xa hoa làm toàn bộ bằng gỗ~


Anh em Cung gia nào đã thấy qua điều này, tất cả đều ngây ngẩn cả người, ngay cả A Cát cũng há to miệng, sau đó chảy ra nước bọt trong  suốt.


"Lão đầu tử kia không biết có thể hay không sống qua tối hôm nay, tạm thời coi đây là một chuyến du lịch, không biết là loại ba ngày hay đêm hay một ngày một đêm, còn là hành trình ôn tuyền siêu xa hoa." Cung Tứ cau mày với mấy đứa em nói: "Biết không?"


Thu Hạ và Đông Xuân đều gật đầu.


"Đi ngâm ôn tuyền thôi!" Cung Tứ hướng ôn tuyền phía trước dương cằm.


Sau đó," Tùm" một tiếng ——


Đông Xuân là người thứ nhất đã nhảy vào ~


"Nhìn chúng một chút." Đem A Cát đưa cho Thu Hạ, Cung Tứ lại báo cho Đông Xuân biết.


" Tốt." Mỉm cười gật đầu, Thu Hạ ôm lấy A Cát, đầu tiên bước vào vào trong nước, thử qua nước ấm sau đó mới đem A Cát từng chút từng chút ngâm ở trong nước.


Hai mắt mở thật to nhìn xuống phía dưới mặt nước, miệng nhỏ giương thành hình O, A Cát cả người cứng ngắc được anh hai buông xuống nước.


Dính sát ở trước ngực anh hai, nó khẽ động cũng không dám, sau thật lâu, đại khái là Đông Xuân đã bắt đầu bơi bên cạnh khích lệ, dùng cánh tay mập mập chống trong ngực Thu Hạ nhìn ra bên ngoài, lại sau một lát, nó cư nhiên muốn thử như Đông Xuân bơi lội như vậy xem sao?


Thu Hạ liền nâng nó, để nó chậm rãi thích ứng hoàn cảnh trong nước nóng.


Nhìn thấy mấy đứa em đã bắt đầu ngâm ôn tuyền, Cung tứ chưa từng rời đi, mà là một mình đi tới cuối ôn tuyền này, về phía bên phải sát tường địa phương. Bên đó có một cái bồn nhỏ, không phải bằng gỗ mà bằng đá, không có hơi nước, nhiệt độ nước tựa hồ không cao.


Cung Tứ đi tới sờ thử: Bên trong là nước lạnh.


Chắc là để hạ nhiệt độ sau khi ngâm ôn tuyền nóng người dùng, cậu nghĩ.


Sau đó cậu cũng một lần nữa quay lên trên tầng, trở lại phòng giữ quần áo nơi bọn họ để hành lý, toàn bộ hành lý hôm nay liền để ở chỗ này, hành lý tới so với bọn họ còn sớm hơn, khi bọn họ tới, những hành lý này đã sớm đặt ở đây.


Phòng quần áo cực đại làm nổi bật, thấy hành lý của anh em bọn họ ít đến đáng thương, trong đó cái vại nước lớn liền đặc biệt nổi bật.


Cung Tứ đi tới, mở vại nước, bên trong bất ngờ có thật nhiều cá, đều không còn sống mà đã chết, trắng mắt ngửa bụng lềnh phềnh nổi trên mặt nước.


Lấy tay đẩy đống cá này ra, bên trong lộ ra một con cá mè hoa lớn, giống như những con cá kia, nó giống như cũng đã chết... Còn lật trắng bụng.


Cung Tứ liền vươn một ngón tay đâm trạc cái bụng trắng kia: "Không cần giả bộ, Đầu To, không có người khác."


Vừa dứt lời, chỉ nghe" Ào" Một thanh âm vang lên, cá lớn liền phạch trở mình một lần nữa rồi!


Hai mảnh vây cá tựa trên miệng vại, Đầu To nhìn Cung Tứ,miệng lớn há to thoạt nhìn như mỉm cười.


"Dẫn ngươi đi đến một nơi rộng rãi một chút." Cung Tứ nói, hướng Đầu To giang hai cánh tay ra, Đầu To chợt nhảy vào trong ngực hắn, Cung Tứ cuống quít đem nó trơn trượt ôm lấy, để phòng ngừa tự mình trượt xuống, Đầu To còn đem đuôi quấn ở hông của Cung Tứ.


Cung Tứ cứ như vậy ôm Đầu To xuống lầu một lần nữa.


Mang Đầu To phóng tới ao nước lạnh kia, Cung Tứ bồi nó thích ứng hoàn cảnh  một lát, lúc này mới đi đến ôn tuyền ngâm chung với mấy đữa em.


Khi nước nóng quá đầu... Cậu phảng phất có cảm giác một lần nữa trở về trong cơ thể mẹ.


Đó là một loại thư thích dị thường, cảm giác an toàn dị thường.


Ôm chân đắm chìm trong loại thư thái  này hồi lâu... Rất lâu.... Thẳng đến cần không khí mới thôi, Cung Tứ rồi mới từ trong nước trồi lên, cái cánh tay khoát lên thành ao, cậu dùng tay kia xóa đi bọt nước trên mặt.


Gò má của cậu hiện tại đỏ bừng, cả người cũng nóng hầm hập, nhưng mà tim của cậu hiện tại lại tỉnh táo không gì sánh được.


Đã đến thì yên an, hôm nay mặc dù bọn họ bị ép tới, nhưng đối phương quả thực phù hợp với điều kiện ban đầu bọn họ thiết định đấy thôi?


Trình độ nào đó mà nói, điều kiện đối phương so với mớ thư dự thầu so với bọn cậu thu được còn tốt hơn rất nhiều.


Kế tiếp sẽ xem người kia rốt cuộc là hạng người gì, nếu như đối phương là người tốt, bọn cậu sẽ để cho kẻ đó bồi A Cát lớn lên, nếu như đối phương là một người xấu...


Cung Tứ híp mắt.


Thành thật mà nói, cậu không biết mình có thể làm cái gì, thế nhưng cậu biết mình tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.


***


Bởi vì ngâm ôn tuyền, anh em Cung gia đều buồn ngủ rất sớm.


Cùng thần kinh căng thẳng lâu lắm cũng có liên quan.


Gian phòng nơi này thực sự quá lớn, Đông Xuân căn bản không dám một mình ngủ ở căn phòng xa lạ kia, nhìn tấm thảm cực đại trong gian phòng của mình một chút, cậu đơn giản quyết định "Mọi người cùng nhau ngủ ".


Từng người từ trong phòng ôm đệm chăn, bọn họ đem đệm chăn ở dưới cửa sổ sát đất trải thành một hàng, Thu Hạ và Cung Tứ ở hai bên, Đông Xuân và A Cát ấm áp ở bên trong.


"Lần đầu tiên ngủ như vậy ấy ~" Đem chăn kéo cao đến dưới cằm, Đông Xuân thỏa mãn.


"Không có biện pháp, trong nhà không có không gian lớn như vậy." Cung Tứ đem chăn kéo ra một ít cho Đông Xuân —— nơi này hệ thống sưởi hơi rất tốt, so với nhà  bọn họ nóng hơn rất nhiều.


Tắt đèn không bao lâu, bên cạnh liền vang lên tiếng hít thở đều đều của mấy đứa em.


Cung Tứ cũng mệt chết đi, ngâm nước ôn tuyền thân thể mềm mại mà dễ chịu, theo lý thuyết là một trạng thái ngủ tốt, nhưng mà cậu lại trằn trọc nửa ngày cũng ngủ không được.


Sợ mình ảnh hưởng đến giấc ngủ mấy đứa em, cậu đơn giản nhẹ nhàng đứng lên, cầm lấy điện thoại di động của mình ngồi xuống dưới cửa sổ phía trước.


Bên ngoài cũng là hoàn toàn yên tĩnh. Kinh qua ngọn đèn đặc biệt thiết kế xen lẫn điểm xuyết trên mặt đất, chiếu sáng cảnh trí xung quanh một chút nhưng cũng không đến mức sáng rực, những ngọn đèn thưa thớt làm Cung Tứ nhớ lại đèn các nhà trên Trấn Lãnh Thủy...


Cậu móc ra điện thoại di động, mở danh bạ, sau đó liếc mắt liền thấy được tên Khê Lưu.


Mở tin nhắn trước lưu lại, Khê Lưu và cậu trong lúc đó nhắn tin qua lại tương đối nhiều.


Cũng không biết hai bọn họ thân thiết lên thế nào, có chút bất tri bất giác, Khê Lưu là người hắn trò chuyện lâu nhất.


Buổi tối đầu tiên đi tới nơi xa xứ, Cung Tứ chợt nhớ tới Khê Lưu.


Mở ra tên Khê Lưu, chọn phần tin nhắn, Cung Tứ gửi Khê Lưu một tin nhắn.


"Thân thể cậu bây giờ thế nào? Khi nào có thể quay lại trường? Trấn Lãnh Thủy đã trải qua một trận tuyết lớn, nếu không trở lại thì mùa xuân sẽ tới trước đấy ."


Cậu nói giống như mình vẫn đang ở Trấn Lãnh Thủy.


Sau đó, đè xuống "gửi đi", lại ôm đầu gối ngồi trước cửa sổ lẳng lặng nhìn một chút những ngọn đèn ngoài cửa sổ, lúc này cậu mới một làn nữa trở lại nằm xuống chăn đệm dưới đất.


Lần này, cậu đang ngủ.


Sau đó ——


Không biết ngủ bao lâu, dường như rất dài lại phảng phất rất ngắn, cậu bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.


A Cát phát ra tiếng khóc lớn đến tê tâm liệt phế mà cậu chưa từng nghe!

Bình Luận (0)
Comment