Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 98

*****

Về đến nhà

Bởi vì trong lòng còn nhiều chuyện vướng mắc nên hôm nay tôi quyết tâm phải hỏi Tú mọi chuyện cho ra lẽ thế là cho cu bo ngủ xong tôi đóng cửa lại rồi đi ra khỏi phòng, ngó xuống phòng khách chẳng thấy Tú đâu tôi đành đi sang phòng chú ấy.

Cửa phòng chỉ khép hờ, gôi rón rén đưa tay lên đẫy nhẹ cánh cửa ra rồi ngó vào trong

Căn phòng chỉ bật mỗi cái đèn vàng nho nhỏ thôi, tủ quần áo chỉ đơn giản có vài ba bộ tôi ngó xung quanh thêm lần nữa cũng chẳng thấy bóng dáng Tú nên đành đi ra ngoài, nào ngờ tôi vừa ra đến cửa thì liền thấy Tú đi vào.

Tú nhìn tôi nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên còn tôi lại vô cùng lúng túng

-Chị tìm tôi à?

-Ờ, ừ tôi định tìm chú hỏi vài chuyện thôi? nhưng.. nếu chú ko rảnh thì thôi vậy.

--Chị vào trong đi..

Tú lách qua tôi đi vào phòng trước tôi cũng quay vào trở lại rồi chầm chậm ngồi xuống chiếc giường của Tú, thái độ cứ ko được thoải mái cho lắm mặc dù ban đầu tôi là người tìm người ta trước.

Tú đi lại phía cửa sổ mở bật hai cánh cửa sau đó kéo tấm rèm sang bên cho gió bên ngoài lùa vào. Tay chú rút trong gói thuốc để sẵn gần đó ra một điếu rồi thong thả mồi lửa đưa lên miệng rít một hơi dài sau đó phả ra.



Tôi nhìn ra phía Tú đứng, làn khói thuốc trắng bay trong đêm tối chợt tôi thấy bóng lưng Tú cô đơn đến lạ, trong lòng tôi cứ lấn cấn mãi giữa nên hỏi hay ko hỏi vì tự nhiên lúc này tôi lại sợ hỏi ra xong rồi Tú lại nghĩ tôi đang lo cho gia đình Dũng thì khổ

Thấy tôi im lặng mãi nên một lúc sau Tú mới quay lại hướng tôi, rồi liền lên tiếng

-Có việc gì cần biết chị cứ hỏi đi tôi sẽ trả lời

-À cũng chẳng có gì chỉ là tôi thắc mắc chuyện lúc sáng chú xử lý gia đình Dũng thế nào thôi?

--Dũng đang rao bán lại cái siêu thị để trả nợ, tôi xin lỗi vì ko thể giúp chị giữ lại nó..Thật ra mọi chuyện lúc đầu tôi dự tính chắc Dũng sẽ bán công ty của hắn mà trả nợ nhưng tôi tính ko bằng trời tính. Tôi ko ngờ được phút cuối cùng chị lại đứng ra sang tên cái siêu thị cho hắn..

Nghe đến chuyện siêu thị bị bán, vô thức tim tôi như ai đó bóp mạnh, thật sự đau lắm, nhưng mà trong chuyện này cũng là lỗi do tôi, tôi đã tin tưởng Dũng, cho nên…dù sao thì cũng đâu trách Tú được…chỉ là tôi nuối tiếc công ba tôi gầy dựng.

-Thôi ko phải lỗi của chú đâu ko cần xin lỗi tôi, tuy tôi cũng buồn vì ko giữ được tài sản của ba tôi để lại nhưng chuyện cũng đã rồi thôi cũng nên cho qua đi chỉ trách do tôi tin người quá thôi… Mà còn chuyện hôm bữa chú nói Dũng đang quen cô Hương là sao vậy, còn chuyện con Ngọc nữa.

--Tôi chỉ biết Ngọc là trẻ mồ côi vì ăn cắp vặt nên bị người ta đuổi đi. Lần đó thấy cô ấy bị đánh tôi thương tình nên đưa về nhà chỉ là bản chất xảo trá ko bỏ được..Hôm qua tôi có nghe mẹ Dũng kể thực chất năm xưa gia đình họ có để lạc mất một đứa con gái là em của Dũng, còn việc có đúng là con Ngọc ko thì tôi ko rõ chỉ biết gần đây nó giao du với một số người lạ vào công ty của Dũng làm sao đó ăn cắp tài liệu bán ra bên ngoài. Hiện giờ cũng có thể nói công ty đó đang lao đao lắm, một thời gian nữa chắc cũng vỡ nợ.

Tú dừng lại một lúc sau đó tiếp tục giải thích tiếp cho tôi hiểu

--Hương là bạn gái cũ của Dũng trong một lần Dũng đến vay tiền có dẫn Hương theo rồi hai người họ ra vào khách sạn nhiều lần nên tôi mới biết thì ra hai vợ chồng chị cũng ko được hạnh phúc gì, còn chuyện vì sao Hương quen với đại ca bọn tôi thì tôi cũng ko rõ, một bên tôi tính toán dành chị và cu Bo trở về một bên là đại ca tôi vì dành Hương với Dũng nên ra tay luôn thôi.

Nghe Tú kể đầu đuôi câu chuyện mà tôi chỉ biết thở dài, thật sự ko biết nên trách Dũng hay tội nghiệp Dũng nữa nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu Dũng ko thay lòng, chắc cũng ko đánh đổi tất cả như hôm nay đâu.
Bình Luận (0)
Comment