Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 99

Tú giải thích mọi chuyện cho tôi nghe xong sau đó quay lại đi về phía giường rồi ngồi xuống cạnh tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu khiến tôi có chút bối rối, càng run hơn khi tự dưng Tú đổi cả cách xưng hô với tôi giọng nói trầm ấm ấy như đi tuốt cả vào bụng tôi

--Mấy năm qua chưa một lần tôi rời mắt khỏi em và con nhưng tôi lại ko dũng cảm để dành em lại vì tôi sợ em sẽ ghét tôi mà mang con biến mất nên tôi chỉ có thể đứng đằng xa mà dõi theo ...Bây giờ ngay cả đối mặt với em tôi cũng không biết mình phải nên làm thế nào để bảo vệ em và con nữa. Tôi thế này có phải là vô dụng lắm ko Lam?

TÚ nói dứt lời, trên khóe mắt chú một giọt nước mắt nóng hổi bổng lăn xuống khiến cho tim tôi như muốn vỡ ra nhìn Tú day dứt vì tôi mà đau lòng tôi lại càng thêm khó xử, chẳng biết phải trả lời Tú thế nào mới phải cuối cùng cả căn phòng chìm trong sự im lặng.

*

Mọi chuyện tiếp theo sau đó cuối cùng giữa tôi và Tú chỉ có ngại ngùng nhiều hơn thôi. Tú cứ hay đi sớm về trễ nên chúng tôi cũng ít khi gặp mặt.

Nhớ lại hôm đó sau khi nghe Tú tâm sự tôi cũng rất muốn trả lời lại rằng tôi cũng đã rung động vì tình cảm Tú dành cho tôi nhưng chưa kịp trả lời thì Bo bên phòng lại giật mình khóc nên mọi cảm xúc liền bị dập tắt. Thế là những lời đang chuẩn bị nói chẳng thốt ra được, tôi quay lại phòng dỗ Bo, cả một đêm cũng vì vậy mà thức trắng, trong lòng ôm một bụng đầy tâm tư.

Chúng tôi vẫn ở chung một nhà nhưng dường như có khoảng cách nào đó đang ngăn lại thì phải, tôi để ý mấy hôm nay Tú cũng ko về nhà nửa có mấy lần tôi bấm bụng gọi cho Tú nhưng lại là thuê bao ko liên lạc được, trong lòng lúc đó chỉ sợ Tú bỏ đi hay ǵặp phải chuyện gì đó nên tôi lo lắng lắm.

Trong căn nhà rộng lớn giờ đây ngày qua ngày chỉ còn lại mình tôi và con. Nhà bình thường đã ít người nay lại càng neo thêm

mà dường như Bo cũng biết ba nó ko về nhà hay sao đó mà nó cứ chứng miết cứ liên tục nhỏng nhẻo đòi ba Tú. Ban đầu tôi còn kiên nhẫn dỗ ngọt cho con nín nhưng Bo cứ khó chịu mãi làm tôi càng thêm phát bực, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi hai mẹ con lại đi dạo, đã bốn ngày trôi qua thiếu đi Tú tôi càng thấy trống trải, dần dần là nhớ chú ấy nhiều hơn, có đêm nằm ngủ, trong giấc mơ chập chờn tôi còn mơ thấy Tú về ôm lấy hai mẹ con tôi vào lòng, rồi chợt giấc mơ tan biến, tôi giật mình thức dậy quờ quạt xung quanh chỉ thấy mền và gối liền vô thức rơi nước mắt.



Ban đầu tôi cứ nghĩ và tự trấn an mình rằng chỉ là do thói quen có Tú ở đây nên nhớ thôi nhưng hình như ko đúng ngày ngày nỗi nhớ Tú càng chồng chất khiến lòng tôi thêm nhức nhối và hình như từ lúc này với tôi...

Tôi yêu Tú thật rồi.

Không thể tiếp tục ngủ nửa, cũng không thể im lặng rồi tạo ra khoảng cách với Tú tôi ngồi bật dậy một mình thẫn thờ mở cửa phòng rồi vô thức đôi chân không chủ định đi một mạch bước qua bên bên phòng Tú. Tôi bật đèn lên, căn phòng được bố trí ngăn nắp nhưng lại rất đơn giản như con người Tú vậy. Tôi nhìn hết đồ vật này đến đồ vật khác rồi đi đến chiếc bàn gỗ được đặt ở góc phòng ngồi xuống.

Tiện tay mở chiếc máy tính lên, điều mà từ trước đến nay tôi chưa từng làm, dù lúc trước sống chung với Quân và Dũng cũng vậy ít khi nào tôi đụng vào đồ cá nhân của ai cả.

Nhưng bây giờ tôi thay đổi rồi, tôi muốn quan tâm đến tất cả những gì thuộc về Tú. Có lẽ khi yêu vào người ta hay làm những việc ngốc nghếch như vậy thì phải.

Nghĩ đến tự nhiên tôi lại chợt bật cười cho cái sự ngu ngốc và cái giá phải trả của chính mình. Lúc gần nhau lại ko biết trân trọng giờ xa nhau có hối cũng muộn rồi.

Chiếc máy tính mở ra, đơn giản cũng chẳng có gì chỉ duy nhất một chỗ làm cho tôi tò mò là Tú lại chơi facebook.

Và chính sự tò mò đó lại càng làm tôi ngạc nhiên và bất ngờ hơn là nick face này đã từng có thời gian nhắn tin với tôi.
Bình Luận (0)
Comment