Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 72

Ngàn năm trước kia Bạch Linh Trần đúng là một khối băng thuần chủng, y có thiên phú cực cao trên con đường tu luyện, phản ứng nhanh nhạy, những cảnh giới mà người khác cần hàng trăm năm mới có thể đột phá, y chỉ mất vài chục năm, thậm chí vài năm là đạt được, lúc còn niên thiếu, không biết y đã thu hút bao nhiêu ánh mắt đố kỵ và ngưỡng mộ.

Thế nhưng, cũng chính vì vậy mà y lại cực kỳ trì độn ở những phương diện khác khiến người ta giận sôi.

Có lẽ là vì y đã dồn toàn bộ sự chú ý vào những điều mình chuyên tâm nhất, dẫn đến việc y gần như dốt đặc cán mai về những chuyện vụn vặt thường ngày, chứ đừng nói đến việc quan sát hay cảm nhận sự thay đổi cảm xúc không rõ ràng của người khác.

Năm đó khi y thu nhận ba đệ tử thân truyền là Quân Tiêu, Ổ Nam và Thẩm Hàm, đặc biệt là thời gian đầu khi chưa quen thuộc thói quen ở chung, y đã khiến tất cả mọi người trừ y trực tiếp phát điên, mà người chịu tổn hại nặng nhất chính là Dư Hiền.

Mặc dù nói là đệ tử thân truyền, thực tế phần lớn thời gian là do Dư Hiền và mấy tiểu đồng ở Vân Phù Cung thay y chăm sóc.

Việc duy nhất y làm là thỉnh thoảng ra tay chỉ dẫn kiếm pháp cho ba cái tiểu đệ tử khoa chân múa tay còn không cầm nổi kiếm, sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi.

Thực lòng mà nói, với cách dạy dỗ của Bạch Linh Trần lúc bấy giờ đi dạy chó, đến chó cũng chê.

Thế nhưng cố tình ba cái tiểu đồ đệ ấy lại như uống lộn thuốc, bám chặt dính lấy y từng người một, nếu nhìn từ thời hiện đại, thì quả thật ba người đều là những fan não tàn của y, chắc là vì khi còn thời niên thiếu, ai cũng thích tự đặt ra một tấm gương để noi theo; quá thân cận thì mất đi cảm giác xa cách, quá xa lại thấy quá đỗi xa lạ, nên cuối cùng đều bám lấy vị sư phụ chỉ thích phủi tay tay.

Cơ hồ rất khó để nhận ra ai trong ba người họ xem trọng vị sư phụ Bạch Linh Trần hơn cả, nhưng nếu phải phân định cao thấp, người đứng đầu chắc chắn là Hoắc Quân Tiêu.

Dư Hiền luôn cho rằng vị đồ tôn này ước chừng đầu óc có vấn đề không được tốt, bởi vì người bị Bạch Linh Trần phạt nhiều nhất lúc nhỏ chính là Hoắc Quân Tiêu.

Trong ba cái tiểu đồ đệ, khi trừng phạt hai người kia, Bạch Linh Trần còn đôi chút nể nang, còn đối với Hoắc Quân Tiêu thì không hề chớp mắt, tuyệt đối không chút nương tay.

Ban đầu, Dư Hiền nghĩ rằng Bạch Linh Trần không ưa nổi đại đồ đệ nghịch ngợm không ngày nào không leo lên nóc nhà lật ngói này, nên mới phạt tàn nhẫn đến vậy.

Nhưng về sau, thời gian trôi qua, Dư Hiền mới nhận ra, Bạch Linh Trần thực ra lại là ở chung tự nhiên nhất với vị đại đồ đệ này, khi nên quở trách thì quở trách, nên trừng phạt thì trừng phạt, có đôi lúc thấy Hoắc Quân Tiêu đến nạp mạng như một cái chày gỗ, y thậm chí còn thuận miện nói đùa vài câu trước khi xử phạt, không có mấy phần hà khắc của bậc sư phụ. Ngược lại, khi đối diện với Ổ Nam và Thẩm Hàm, Bạch Linh Trần vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần, thân phận sư phụ của y tỏ ra đặc biệt rõ ràng.

Có lẽ cái này đại khái cũng là do tính cách.

Thế nhưng khi đó, cho dù Bạch Linh Trần có thân thiết với Hoắc Quân Tiêu bao nhiêu, y cũng không thể nào ngờ rằng, khi đại đồ đệ này trưởng thành, trong lòng hắn lại nảy sinh một thứ tình cảm vượt qua quan hệ sư đồ.

Khi đó Bạch Linh Trần không nhận ra, còn Hoắc Quân Tiêu vì đạo lý luân thường mà cực kỳ kiềm chế, người không tinh ý tuyệt đối sẽ không phát hiện sự biến đổi trong lòng hắn.

Nhưng bây giờ thì lại bất đồng.

Hiện tại y không còn là người của ngàn năm trước nữa. Chính xác mà nói, y là sự kết hợp giữa Bạch Linh Trần và Bạch Kha.

Bạch Linh Trần là ký ức ngàn năm của y, vô cùng quý giá. Trong khi đó, ký ức của Bạch Kha dù ngắn ngủi nhưng cũng không kém phần trọng yếu, y cũng không thể vứt bỏ được.

Chính sự kết hợp này mới tạo nên Bạch Kha của hiện tại.

Và Bạch Kha bây giờ so với Bạch Linh Trần lúc trước, tâm trạng phức tạp hơn rất nhiều.

Bởi vì trong khoảng thời gian y gặp lại Hoắc Quân Tiêu cho đến khi khôi phục ký ức là đoạn thời gian không quá dài không quá ngắn, đại đồ đệ vốn luôn khắc chế nay lại ỷ việc y mất trí nhớ để lộ ra sự quan tâm đã vượt quá giới hạn quan hệ sư đồ.

Có những thời điểm khi ánh mắt, cảm xúc và lời nói của Hoắc Quân Tiêu thậm chí không hề che giấu, phảng phất trần trụi như thể trên mặt hắn viết rõ một hàng chữ to đùng: "Ta có ý đồ khác với người, động cơ không trong sáng."

Khi xưa Bạch Linh Trần trì độn là vì y đứng ngoài hồng trần, còn Bạch Kha lại còn đắm mình trong giữa hồng trần, cảm nhận về thất tình lục dục tất nhiên nhạy bén hơn Bạch Linh Trần rất nhiều.

Dù có mù, y cũng có thể cảm nhận được tâm tư của Hoắc Quân Tiêu thỉnh thoảng lại lộ ra.

Thậm chí, khi y chưa có ký ức, y cũng không bài xích thứ tình cảm ấy của Hoắc Quân Tiêu. Ngược lại, sau khi trải qua hết chuyện này đến chuyện khác, chính trong lòng y cũng có thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch nhấp nhô muốn trỗi dậy.

Và y cùng Hoắc Quân Tiêu cứ duy trì mối quan hệ mập mờ ái muội được cả hai ngầm chấp thuận đó trong một khoảng thời gian, cho đến khi y hoàn toàn khôi phục ký ức.

Sự ràng buộc luân lý sư đồ trong lòng Bạch Linh Trần, và nỗi khao khát âm thầm rục rịch ngo ngoe trong lòng Bạch Kha, cả hai thứ trói buộc tương giao, đan xen trong tâm trí Bạch Linh Trần hiện tại, hợp lại thành hai chữ: Làm bậy..

Kỳ thực trong tình huống này vẫn chưa phải không có cách cứu vãn, chỉ cần hai bên kìm nén những tình cảm vừa mới nhen nhóm ấy, tiếp tục quay về vị trí sư đồ của ngàn năm trước, ai nên làm gì thì làm, tự nhiên sự ngượng ngùng sẽ dần biến mất, những cảm xúc tâm tư không thể nói ra cũng sẽ chậm rãi phai nhạt rồi cuối cùng tan biến.

Hai bên sẽ trở lại vị trí như cũ, hết thảy như lúc ban đầu, vạn sự viên mãn, cả nhà đều vui.

Thật là một biện pháp đơn giản.

Thế nhưng cố tình người còn lại lại cố ý làm trái ngược, chẳng khác nào đang phá bĩnh.

Từ khi Bạch Linh Trần tỉnh lại khôi phục ký ức, Hoắc Quân Tiêu dường như cũng có ý định không cần giấu giếm gì nữa—cái gì mà nhẫn nhịn, kìm nén, khắc chế, cái gì mà luân lý sư đồ, tất cả đều bị hắn ném ra sau đầu, như thể chẳng bao giờ muốn suy nghĩ về chúng nữa.

Khi Bạch Linh Trần vận khí điều tức, hắn liền canh giữ bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Linh Trần không chút rời đi, đuổi cũng đuổi không đi, mà sự hiện diện của hắn cố tình lại mạnh mẽ đến mức không thể bỏ qua, khiến Bạch Linh Trần cảm thấy mình không bị tẩu hỏa nhập ma đã là may mắn lắm rồi.

Khi Bạch Linh Trần ngâm mình trong suối nước nóng, hắn vẫn cứ ngồi ngốc cạnh đó, ánh mắt như cũ không hề dời đi, lời nói thì trực tiếp đến mức không thể thẳng thắn hơn, khiến cho Bạch Linh Trần tiến thoái lưỡng nan, không biết nên cởi đồ xuống nước hay nên quay đầu chạy lấy người.

Đi đến đâu, hắn cứ ung dung theo đến đó, lâu dần, lại khiến Bạch Linh Trần thành ra tự cảm thấy mình là người không rõ ràng...

Trong vỏn vẹn một ngày đêm, giữa y và Hoắc Quân Tiêu như đang diễn ra một trận chiến kéo co, xem ai chịu thua đầu hàng, cam bái hạ phong.

Cả đêm trôi qua, ngay đến Dư Hiền cũng nhận ra sự khác lạ cổ quái giữa họ, không nhịn được kéo Bạch Linh Trần lại hỏi: "Tên cứng đầu, ngươi với tiểu tử Quân Tiêu xảy ra chuyện gì thế?"

Bạch Linh Trần có khổ mà không nói ra được, chỉ đành qua loa đáp vài câu cho qua chuyện.

Mắt thấy giờ Thìn sắp đến, mọi người chuẩn bị một lần nữa mở Ngọc Sinh Môn, trở về nhà.

Bạch Linh Trần rốt cuộc cũng không thể không tìm Hoắc Quân Tiêu, muốn mượn cơ hội này nói cho hắn biết một cách uyển chuyển—- nếu người phải về Ngọc Sinh Môn, liền đem cái tâm tư này thu lại, hết thảy đều trở về trạng thái lúc trước ở Ngọc Sinh Môn, sư đồ hòa thuận, rất tốt.

Y mặc một bộ bạch y có viền bạc trắng, đứng rìa rừng vân trúc nơi ở sâu trong bí cảnh, mái tóc dài như mực được thúc cao, không chút cẩu thả, trong tiếng xào xạc của rừng trức có một cỗ tiên khí tự nhiên lộ ra.

Thấy Hoắc Quân Tiêu tới, lá trúc đang được y thưởng thức trong tay dừng lại, thần sắc nhàn nhặt quay đầu liền muốn mở miệng, lại bị Hoắc Quân Tiêu đoạt tiên cơ trước.

Hắn đại khái có thể đoán được ý tứ của y, nhìn người đứng trước rừng trúc, nói: "Không biết sư phụ lúc người ở trên Băng Khách có mất ý thức hoàn toàn không."

Bạch Linh Trần không biết hắn muốn làm cái gì, chần chờ lắc lắc đầu.

Hoắc Quân Tiêu khẽ "Ừ" một tiếng, đảo mắt rồi đột ngột tung ra một quả bom ngay trước mặt Bạch Linh Trần.

Hoắc Quân Tiêu: "Nếu còn chút ý thức nào sót lại, hẳn là người có thể sẽ nhớ, lúc thời điểm cuối cùng ta đã hôn người một cái."

Đầu ngón tay Bạch Linh Trần run lên, cả người đều cứng đơ: "..."

【Phần sau】——————————————————————

Thế gian này luôn có những người như vậy, thích nhắc đến điều mà người khác cố tình né tránh.

Thế nhưng Bạch Linh Trần lại không hề thấy phiền hà vì điều đó.

Thậm chí trong thoáng chốc, y như bị thôi miên chìm vào cơn mộng, rồi những ký ức hàng nghìn năm trước chợt tràn về —

Lúc ấy Hoắc Quân Tiêu vẫn chỉ là một tên tiểu tử chỉ cao tới eo y, cả ngày phá phách, đuổi mèo, bắt chó, không lúc nào chịu yên. Trong mười lần gặp mặt, có đến tám lần Bạch Linh Trần phải cố kiềm chế để không ra tay với hắn.

Rồi mãi đến khi Hoắc Quân Tiêu tầm mười bảy, mười tám tuổi, cha mẹ ở dưới núi lần lượt qua đời, vài năm sau, người đại ca thân thiết của hắn cũng mất khi còn là thiếu niên hoài bãi. Từ đó, tính cách vốn bướng bỉnh của hắn dần trở nên trầm mặc.

Ngay từ khi còn nhỏ, đã có một gã pháp sư nổi tiếng phán rằng hắn là kẻ đại bất hạnh, những người thân cận hắn sẽ chẳng ai có kết cục tốt đẹp.

Ký ức trước khi sáu tuổi không còn quá nhiều, nhưng vài lời vẫn còn đọng lại, và khi gặp những chuyện nhất định ở độ tuổi nhất định, bạn sẽ đột nhiên hiểu ra. Hoắc Quân Tiêu cũng vậy; khi còn nhỏ, hắn chẳng hiểu lời đồn có ý nghĩa gì, lớn lên một chút, hắn cũng không thèm bận tâm, nhưng rồi khi những người thân của hắn lần lượt rời bỏ thế gian, lời của gã thần côn đó lại trở thành bóng đen ám ảnh, quấn chặt lấy hắn.

Thậm chí dù sau này, qua nhiều năm tháng, hắn đã tu luyện cả tâm tính và khí chất đến mức cái bóng ấy dần thu nhỏ lại, nhưng tính cách đã trầm lặng thì không quay về như trước nữa.

Huống hồ cái bóng ấy cũng chưa bao giờ biến mất hoàn toàn, chỉ tạm thời nằm im ẩn nấp trong lòng hắn, nơi mà chính hắn cũng chẳng thể cảm nhận được.

Và rồi, sau đó, trong lần đầu tiên đối mặt với Băng Phách, Bạch Linh Trần đã bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh.

Vết thương lòng của Hoắc Quân Tiêu, thứ đã ẩn giấu bấy lâu, lại bị bới tung lên khỏi mặt đất, và ngay sau đó, sư đệ sư muội của hắn cũng lần lượt gặp nạn, giống như một cảnh tượng cũ từ nhiều năm trước như đèn kéo quân đang tái hiện – những người thân thiết lần lượt gặp nạn.

Trăm năm sau, lời của gã thần côn năm xưa lại một lần nữa quấn lấy Hoắc Quân Tiêu.

Điều đó khiến cho tính cách vốn dĩ đã âm trầm của hắn càng trở nên nặng nề hơn...

Khi ấy, điều duy nhất có thể làm hắn an lòng là việc sư phụ Bạch Linh Trần đã được cứu sống.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài lâu, dường như ông trời không muốn hắn được yên ổn, chỉ vài năm sau, hy vọng duy nhất của hắn cũng tan biến – Linh Trần đã suýt chút nữa hy sinh để phong ấn Băng Phách, suýt chút nữa là tan biến. Hắn cùng Dư Hiền hợp sức mới cướp lại được hồn của Bạch Linh Trần và đưa vào luân hồi.

Chỉ có điều, từ đó về sau, người mà hắn thương nhất quan tâm nhất trên đời này lại phải quên hắn mãi mãi...

Tất cả những điều này như đang khẳng định lại lời tiên tri của gã thần côn kia, rằng những người thân thiết nhất trong đời hắn, từ trong trần thế đến ngoài trần thế, ngoài Dư Hiền và Ổ Nam, đều không có kết cục tốt đẹp.

Ngay cả Dư Hiền và Ổ Nam cũng chẳng toàn vẹn: một người thì thỉnh thoảng công lực lại tan biến, còn người kia thì cứ phát điên trong nhiều năm.

Đó là lý do vì sao trong kiếp này, Bạch Linh Trần mới gặp được một Hoắc Quân Tiêu có tính cách lạnh lùng đến mức gần như vô cảm.

Còn bây giờ, khi Bạch Linh Trần và Ổ Nam đã dần hồi phục, tính cách trầm lắng tận đáy lòng của Hoắc Quân Tiêu lại có dấu hiệu trỗi dậy, như thể hắn bỗng nhiên sống lại.

Vì thế, khi nghe lời của Hoắc Quân Tiêu, nội tâm Bạch Linh Trần vô cùng phức tạp –

Một mặt y cảm thấy tên tiểu tử chày gỗ này đúng là nói bậy, nhưng mặt khác, y lại có chút an ủi nhẹ nhõm vì sự thay đổi của hắn... ngoài ra còn xen lẫn chút đau lòng vì những hồi ức ở giữa mang lại.

Ba cảm xúc đan xen kéo dài một lúc, và cuối cùng cân bằng nhau, thậm chí hai cảm xúc sau còn chiếm ưu thế hơn.

Trước khi những cảm xúc không phù hợp khác trào lên, Bạch Linh Trần thản nhiên buông rơi chiếc lá vân trúc trên tay, phất tay áo dài rồi biến mất, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng đầy lạnh lẽo vang vọng trong khu rừng: "Đừng nói nhảm, mau về núi Ngọc Sinh đi."

Hoắc Quân Tiêu đứng giữa rừng, ngơ ngác nhìn chiếc lá vân trúc nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Bạch Linh Trần biến mất, sao hắn lại có cảm giác bóng lưng ấy dù tiên khí đầy mình, lại mang một chút gì đó của kẻ muốn thoát thân.

Hơn nữa, hắn đã nói lời như vậy mà chỉ đổi lại được một câu "đừng nói nhảm" nhẹ bẫng.

Điều chết người nhất là, giọng điệu ấy chẳng hề mạnh mẽ cứng rắn chút nào.

"......" Hoắc Quân Tiêu sững sờ hồi lâu, nguyên bản hắn vốn mang tâm lý "dù gì cũng không giấu được nữa, chi bằng đập vỡ bình, trực tiếp nói thẳng ra một lần," nhưng phản ứng của Bạch Linh Trần lại khiến ngọn lửa trong lòng hắn bắt đầu âm ỉ bùng lên—

Hiển nhiên, vị sư phụ băng tuyết của hắn đứng cũng không vững như vẻ bề ngoài! Có khi chỉ cần kéo thêm chút nữa, y sẽ ngã gục...

Hắn còn đang mải nghĩ ngợi, một lá bùa vàng bay vút tới từ trong không trung đập thẳng xuống trước mặt hắn, bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Ngươi còn đứng đó làm gì?!"

Hoắc Quân Tiêu vội quét tay lấy lá bùa, nắm chặt trong lòng bàn tay, trấn tĩnh lại rồi tựa như chim ưng lao theo sau.

Ngọc Sinh Môn vốn từ trước đến nay luôn tuân thủ phong cách "đơn giản hóa mọi thứ," nguyên nhân chính là các đời chưởng môn từ thế hệ này sang thế hệ khác đều ghét phiền phức, ai nấy đều chỉ thích làm kẻ phủi tay.

Vì vậy, hàng ngàn năm sau, khi sơn môn mở lại, Bạch Linh Trần, Hoắc Quân Tiêu dẫn theo các đệ tử mới cùng trở lại môn phái, cũng chẳng có ý định tổ chức nghi lễ nào.

Đám đông đáp xuống đài tế thiên của Ngọc Sinh Môn.

Các đệ tử mới, không phân biệt tuổi tác, phần lớn chỉ nghe danh Ngọc Sinh Môn mà chưa từng thấy, nay đến đây thì chấn động ngỡ ngàng trước cảnh tiên cảnh tuyệt đẹp.

Nơi này dù không có người ở trong suốt hàng nghìn năm, nhưng vẫn không hề nhuốm vẻ cũ kỹ cằn cỗi, như thể thời gian đã ngưng đọng từ ngàn năm trước, chỉ có người sống trong đó là thay đổi, còn mọi thứ vẫn như xưa.

Dư Hiền giải thích sơ qua bố cục môn phái, sắp xếp chỗ ở, và nói vài điều được xem là quy tắc nho nhỏ.

Sự đơn giản ấy khiến đám đệ tử đang trong trạng thái mê man cứ ngỡ như họ đang đi tham quan một ngày ở Ngọc Sinh Môn, chứ không phải chính thức nhập môn.

Ổ Nam đứng bên cạnh nghe toàn bộ, như thể lại nhớ về cảnh tượng năm xưa khi hắn còn bé và được sư phụ cùng sư tổ mang về Ngọc Sinh Môn. Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, đến mức hắn không thể nhớ nổi đã là bao lâu... Hắn mỉm cười với đám đệ tử mới còn bàng hoàng, nói: "Ngọc Sinh Môn luôn thoải mái, từ từ rồi quen, coi như có một ngôi nhà để về."

Bạch Linh Trần nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đã nói xong và mang theo hành lý đơn giản để trở về phòng, chợt cảm thấy như thể mình chưa từng rời xa nơi này. Giống như bọn họ chỉ mới đi xa trong một chuyến hành trình dài, mỗi người đều đã có thêm những trải nghiệm, giờ đã quay về.

Và bất kể bề ngoài nó trông như nào, nó vẫn là nơi yên lòng nhất.

Bạch Linh Trần nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên ổn định, y đang định nói gì đó, thì nghe thấy Dư Hiền vừa giải thích xong với đám đệ tử mới quay đầu lại, lạnh lùng nói với Hoắc Quân Tiêu: "Tiểu tử thối, ngươi cười cái gì thế? Vừa từ rừng cây trở về là mặt ngươi cứ ngứa ngáy, cười không ra cười, giữ mặt căng vậy không thấy đau à? Có gì vui thế thì kể ra cho sư tổ ngươi nghe với, đừng để ta đang nói chuyện nghiêm túc mà ngươi thì tâm trí bay bổng, có thể giữ cho mình một chút hình tượng đáng tin cậy trước mặt tân đệ tử không?"

Hoắc Quân Tiêu đưa tay nhấn nhấn khóe môi, rất bình tĩnh đáp: "Ta không cười." Nói rồi còn liếc mắt nhìn sang Bạch Linh Trần.

Bạch Kha: "..."

Quả nhiên là cái gì mà yên lòng đều chỉ là lời vô nghĩa!
Bình Luận (0)
Comment