Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 73

Băng Phách đã được trấn yểm, lẽ ra mọi việc hẳn nên là trần ai lạc định, chỉ cần quay về Ngọc Sinh Môn để tiếp tục những ngày tháng yên bình như trước đây là đủ.

Thế nhưng cố tình là Hoắc Quân Tiêu đã vô tình khiến lòng Bạch Linh Trần không thể nào yên ổn trở lại.

Y là người hấp thu nhiều linh lực Băng Phách nhất, cũng chịu ảnh hưởng của tà khí lớn nhất, trong thời gian này mặc dù y luôn điều tức dưỡng khí, nhưng tâm cảnh của y cũng khó mà trở lại trạng thái giếng cổ không gợn sóng như trước.

Thực tế, không chỉ riêng y, tất cả những người từng tham gia trận chiến, kể cả Hoắc Quân Tiêu, Dư Hiền, Ôt Nam... thậm chí cả những đệ tử mới, đều gặp phải vấn đề tương tự.

Những ngày gần đây, biểu hiện của Hoắc Quân Tiêu cũng không hoàn toàn không có quan hệ đến điều này.

Cả Bạch Linh Trần và Hoắc Quân Tiêu đều thầm hiểu rõ điều này trong lòng, nhưng có những cửa sổ giấy một khi đã đâm thủng thù không thể nào chắp vá lại được.

Vì vậy, dù đã quay lại Ngọc Sinh Môn nơi mà dưới bầu trời này là nơi duy nhất có thể khiến họ an tâm nhất, hai người vẫn không tài nào bình tâm được, vẫn luôn trong trạng thái giằng co...

Nói chính xác hơn, Hoắc Quân Tiêu đã "bất chấp tất cả", chỉ có mình Bạch Linh Trần là đang tự đơn phương giằng co.

Mà sự giằng co này tự nó đã nói lên một ít vấn đề – nếu thật sự không có chút tâm ý nào, thì cần gì phải giằng co? Cứ thẳng thắn đuổi Hoắc Quân Tiêu ra khỏi tâm trí là hết chuyện.

Nguyên nhân chính vì như thế, điều này trở thành một khối tâm bệnh trong lòng Bạch Linh Trần – y hiểu rõ tâm tư của mình không phải hoàn toàn không gợn sóng dao động, nhưng lại khó lòng tiến thêm một bước.

Hết thảy mọi thứ ở Ngọc Sinh Môn vẫn như năm xưa, linh trì và linh động khắp nơi đều có.

Mọi người ở đây dưỡng thương như hổ thêm cánh, ngoại trừ Bạch Linh Trần.

Tâm tình bất ổn chỉ khiến tà khí xâm lấn, tâm thần khó lòng khống chế.

Y thường đột ngột rơi vào những cảnh trong mơ trong khi điều tức, trong mộng có Dư Hiền cầm bình rượu tự tại tiêu dao khắp nơi, có Thẩm Hàm và Ổ Nam khi còn nhỏ, và có cả Hoắc Quân Tiêu nghịch ngợm như con khỉ nhỏ. Những chuyện vụn vặt gần như đã lãng quên từ rất nhiều năm trước kia bỗng chốc trỗi dậy trong mộng, đan xen với Ngọc Sinh Môn hiện tại, cơ hồ khiến người ta khó lòng phân biệt đâu là thực, đâu là hư.

Mỗi lần thoát khỏi những giấc mộng không thể kiểm soát đó, y phải tốn hơn nửa ngày để bình ổn hơi thở, chỉ là vẻ ngoài vẫn bình tĩnh nhàn nhạt như cũ, hờ hững đến mức làm người khác không nhìn ra manh mối.

Nhưng trên thực tế, giấc mộng ngày một nặng nề, một ngày rồi một ngày lại càng khó lòng thoát ra hơn.

Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua, đảo mắt qua đã hai tháng trôi đi.

Vào một buổi sáng hai tháng sau, sương mỏng lượn lờ quanh núi Ngọc Sinh, xen lẫn tiếng hạc kêu xa xăm.

Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu đã chờ sẵn bên ranh giới cấm chế của Ngọc Sinh Môn từ sớm, chẳng mấy chốc, Bạch Linh Trần và Ổ Nam cũng phi thân đến.

"Sư tổ triệu tập chúng ta là vì –" Ổ Nam đáp xuống bên cạnh Hoắc Quân Tiêu, thấp giọng hỏi.

"Dẫn các ngươi đi gặp một người." Dư Hiền phủi phủi lớp bụi không hề tồn tại trên áo, nói: "Ta đã tính qua, thời điểm cũng đã đến không sai biệt lắm, đi theo ta."

Ổ Nam không hiểu sao lại thấy mắt trái giật giật hai cái.

Hắn đã điên nhiều năm, mới tỉnh lại không bao lâu, nên rất nhiều chuyện không rõ, nhưng Bạch Linh Trần lại nhớ đến lời Dư Hiền từng nói trong bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu – chờ mọi việc ngã ngũ hết thảy trần ai lạc định, cũng là lúc không sai biệt lắm để đưa các ngươi đi gặp một người.

Như y đã dự đoán, mọi người theo chân Dư Hiền rời khỏi địa giới Ngọc Sinh Môn, băng qua vài tỉnh thị, đáp xuống trước một khu dân cư cũ kỹ.

Khu dân cư này toàn là công trình từ mấy chục năm trước, các ngõ ngách quanh co lắt léo, rất dễ lạc đường.

Bạch Linh Trần bọn họ vừa theo Dư Hiền đi qua mấy ngõ hẻm vào sâu bên trong, vừa nghe y giải thích: "Ta tính rồi, hôm nay vừa tròn đầy tháng của nha đầu Hàm đầu thai đời này, có thể thấy được nó ở nơi này. Vậy nên dẫn các ngươi tới đây. Xem con bé sống có tốt không, nếu tốt chúng ta sẽ –"

Lời này còn chưa nói xong, họ đã dừng bước chân.

Phía trước không xa, từ trong con hẻm nhỏ vọng ra tiếng bước chân rì rầm, hơi nhẹ nhưng lại vội vã, nghe có vẻ hốt hoảng rối loạn.

Ngay giây tiếp theo, một cô gái thoạt nhìn rất trẻ từ trong chỗ ngoặt của ngõ nhỏ đi ra.

Dáng người nàng cao gầy, sắc mặt xanh xao, giống như vừa mới khỏi bệnh nặng, mặc bộ quần áo phổ thông, màu sắc trầm mặc, đi giữa ngõ phố chẳng ai chú ý.

Nữ nhân kia ôm trong tay một cái bọc tã, bên trong là một đứa trẻ đang say ngủ.

Khi đến trước cánh cổng của một ngôi nhà, nàng nhìn quanh một lúc, ngập ngừng chần chờ lúc lâu, sau đó ngồi xổm xuống, từ từ đặt cái bọc tã xuống ngay trước cửa.

Chẳng biết vì tuổi còn nhỏ chưa thể cảm nhận được nỗi đau cốt nhục, hay vì sự hốt hoảng đã lấn át mọi cảm xúc... Đặt đứa bé xuống, nữ nhân kia gần như chẳng hề nhìn lại một cái mà vội vã rời đi, chạy thẳng tới cuối ngõ, khi sắp khuất bóng, mới đột nhiên dừng bước chân, ngoảnh lại nhìn về phía đứa trẻ.

Bằng thị lực của Bạch Linh Trần và những người kia, họ có thể thấy rõ ràng cô gái ấy bất chợt đỏ hoe mắt, đứng ngẩn ngơ một lúc với vẻ mặt mơ hồ mờ mịt.

Có một thoáng trong nháy mắt, dường như nàng định bước trở lại...

Nhưng một âm thanh bất chợt vang lên, tiếng dẫm chân lên phiến đá – kéo nữ nhân đang mờ mịt trở về thực tại.

Nữ nhân kia giật mình run lên, như con chim non sợ cành cong bị kinh hãi, lao vụt qua góc ngõ và biến mất không dấu vết.

Bạch Linh Trần và những người kia đứng đó một lúc, ánh mắt vô tình đổ dồn về phía bọc tã nằm dưới đất.

Với giọng gần như thì thầm, Ổ Nam khẽ nói: "Đó là... sư muội phải không?" Giọng nhẹ đến nỗi gần như chỉ cần to thêm chút nữa là có thể làm đứa trẻ trong tã thức giấc.

Dư Hiền nhíu mày, đáp lại bằng một tiếng "Ừ" nặng nề.

Bọn họ một người cũng không ngờ rằng cảnh tượng họ đang vui mừng mong đợi lại hóa ra thế này, người khác có lẽ bị quá nhiều ký ức trong đầu trỗi dậy, thành ra đều đứng sững sờ ở đó, không biết phản ứng ra sao.

Chỉ có Hoắc Quân Tiêu là không nói hai lời, giơ tay ra hiệu, và cái bọc tã nhỏ nhắn lập tức rơi vào tay hắn.

Nhưng khi cái bọc mềm mại ấy thực sự rơi vào tay, hắn lại lúng túng, không biết nên bế thế nào cho phải, nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, thật phí hoài năm nghìn năm tuổi đời.

Bạch Linh Trần không chịu nổi cách bế vụng về của hắn, vỗ nhẹ vào tay hắn rồi nhận đứa bé vào lòng mình.

Nhưng y cũng quên mất rằng, năm xưa khi Thẩm Hàm mới vào môn, cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ chưa cao tới gối y, vậy mà y vẫn làm chưởng quầy phủi tay chẳng bế nàng vài lần.

Thành thử, y bế cũng chẳng khéo hơn Hoắc Quân Tiêu là bao, tay chân cứng đờ cả lại.

Bị hai người luân phiên bế vụng đến nỗi, Dư Hiền mới hoàn hồn, đánh cái tay của Ổ Nam chuẩn bị mò đến, tự mình chìa tay nhận lấy bọc tã từ tay Bạch Linh Trần, nói: "Không ai trong các ngươi là đáng trông chờ được cả!"

Đứa bé thật sự quá nhỏ, người tròn trịa, chỗ nào cũng mềm mại, gần như chẳng thấy xương. Qua lớp tã, ai cũng sợ sẽ lỡ tay làm đau nó.

Mọi người quây quanh, ngắm đứa bé một hồi lâu, chỉ nghe Dư Hiền cười khẽ, nói: "Có lẽ nha đầu này đã định sẵn là sẽ cùng chúng ta quay về rồi..."

Cả gia đình năm đó, đến đây cuối cùng cũng đã trọn vẹn, trải qua sinh tử biệt ly suốt ngàn năm, giờ đây lại được tụ họp cùng nhau, trở về Ngọc Sinh Môn, không một ai thiếu vắng.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người như thể trút bỏ được một gánh nặng vô hình trong lòng, cảm giác nhẹ nhõm đến vô cùng.

Nhưng cũng chính vì cái gánh nặng cuối cùng đè nén trong sâu thẳm tâm hồn được dỡ bỏ, cho nên tất cả dường như có chút thả lỏng quá mức, hậu quả là bị tà khí còn sót lại trong cơ thể quấy nhiễu suốt một đêm.

Mỗi người đều có ác mộng của riêng mình, mỗi người đều có ký ức không muốn nhắc lại, trải qua thêm lần nữa.

Mà ở trong đó, người bị chìm sâu vào ác mộng nhất chính là Bạch Linh Trần...
Bình Luận (0)
Comment