Nhân gian có Vương Triều, Tu hành giới có Thần Triều, duy trì nghìn tỷ con dân ngưng tụ đại khí vận, thuận theo Thiên Đạo!.
Mà ở cái thế giới này lấy lực vi tôn cơ hồ không ở cùng một lằn ranh, chiến tranh liên tiếp xảy ra, đại đạo hỗn loạn, Thiên Địa đại biến, Thế Giới chấn động!.
Đại Thiên Thế Giới, vạn đạo tranh phong, vô ngần huyền mạch, chư tộc mọc lên san sát, khai hoang thiên địa, lập đạo thống, định càn khôn!.
--------------------------------
Giờ phút này ở đâu đó phía Đông đại lục, khí trời âm dương hòa hợp, đám mây cuộn trào theo gió, đứng bên dưới có thể thấy phía trên thình lình như những Tiên Nữ đang bay múa, quả thật tuyệt sắc!.
Phía dưới là một mãnh vô ngân sơn mạch liên miên rộng lớn, nếu như một người bình thường đi bộ đến, chắc chắn sẽ lạc lỗi mà không thể tìm đường trở về nhà. Hết sức đáng sợ.
Nếu như từ trên cao nhìn xuống, sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy ở phía Nam khu rừng có những làn khói đen nho nhỏ bốc lên, hiển nhiên tại nơi đó có con ngươi sinh sống.
Hoa Trang Thôn!.
Tại bây giờ trong thôn làng nhỏ tụ tập hết sức đông người, cơ hồ toàn bộ người dân của trong thôn đều có mặt tại nơi này, già trẻ đều đông đủ, bọn hắn mỗi người sắc mặt rất là phức tạp.
Mà tại trung tâm đám người có một thiếu niên da trắng nõn, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt phổ thông nhưng thần sắc tràn đầy sức sống, đặc biệt là đôi mắt của hắn như lấp lóe ánh sao để người cảm nhận thâm thúy!.
Thiếu niên tên Đạo Lâm!
" Các vị hương thân phụ lão, lần này từ biệt không biết bao giờ mới gặp lại, Lâm nhi cảm tạ công ơn của mọi người, hy vọng về sau sẽ có ngày báo đáp " Đạo Lâm sắc mặt phức tạp cúi đầu ôm quyền hường về mọi người, trong giọng nói ẩn chứa xúc động không thể ngăn cản.
" Lâm nhi, người bây giờ đã lớn, nên đi về con đường của mình, có rất nhiều chuyện đều phải không thể tồn tại mãi mãi, ngươi đi đi " Trong đám người có một lão giả tóc hoa dâm bước đến trước mặt nói.
Đạo Lâm sắc mặt cực kỳ phức tạp, trong mắt ẩn ẩn có lệ quang chớp hiện, để bốn phía sắc mặt cổ quái nhìn hắn!.
" Vậy ta đi a, ta đi rồi mọi người không cần luyến tiếc, đợi sau này nhất định sẽ về thăm mọi người " Đạo Lâm khuôn mặt khổ sở nói, không thèm để ý bốn phía cổ quái.
" A Trần, chúng ta đi thôi " Đạo Lâm quay đầu lại nói.
Chỉ thấy phía sau hắn là một tên Trung Niên vóc người cao to, từng chiếc gân khối thịt vô cùng săn chắc, mỗi lần cử động sẽ gây không ít sự chú ý của vài vị thiếu phụ trong làng.
Mà hắn chính là A Trần.
" Vâng " A Trần lên tiếng, thần sắc rất là cung kính.
Đợi một lát sau khi hai người đi, cho đến biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, thôn làng từ trong phức tạp khôi phục lại, có người nhịn không được trực tiếp khóc!.
" Ông trời ạ, đã 6 năm rồi, rốt cuộc chúng con đã được giải thoát " Cất tiếng nói nhìn trời, lão giả tóc hoa dâm khóe mắt ướt át, đây là đầu tiên hắn trong đời khóc mà nội tâm vui sướng như lúc này.
" Chúng ta được giải thoát a "
" Giải thoát a, tên đáng chết ngàn kiếp kia cuối cùng đi "
" Ha ha ha .... "
........................................
Nơi xa Đạo Lâm đi được một đoạn thì sắc mặt cổ quái, hắn quay đầu nhìn lại phía thôn làng, mặc dù không thấy mọi người biểu hiện nhưng những tiếng hoan hô kia hắn vẫn nghe được.
" A Trần, người nói xem mọi người vì sao lại như vậy " Đạo Lâm vẫn nhịn không được nói.
" Thiếu Chủ, ta cũng không rõ " A Trần đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên nghe Đạo Lâm lời nói, sắc mặt hơi cổ quái nhìn hắn, cung kính trả lời.
" Kỳ thật ta cũng không có làm gì, 6 năm nay sinh hoạt vẫn luôn tốt a, tình cảm với mọi người cũng không tính xấu "
" Chờ một chút, ta còn xem trộm Nguyệt Nhi đi tắm một lần, còn có cùng Tiều Bàn Tử lấy trộm gà, còn có vô tình đốt cháy nhà Hoàng thúc " Đạo Lâm vừa nói vừa hồi tưởng, sắc mặt nguyên bản khó hiểu biến thành chột dạ.
Cũng may bên hắn có A Trần, mặc dù người trong thôn không biết thân phận 2 người nhưng nhìn vào vẫn là có Phụ Huynh xem như bảo đảm, thành thật tránh quá mấy lần đại kiếp.
Đạo Lâm cảm khái về sau, dứt khoát vứt bỏ mọi chuyện này đi ra, hắn khuôn mặt ngây thơ cũng dần biến đổi, thay vào đó là lãnh đạm thần sắc!.
" Về sau cũng không cần gọi ta là Thiếu Chủ, ta bây giờ mặc dù có huyệt mạch Đạo gia những đã không còn là người của gia tộc " Đạo Lâm mặt không đổi sắc nói, trong mắt còn hơi lóe lên sát ý.
" Vâng, Chủ Nhân " A Trần muốn nói gì nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi, gật đầu nói.
" Đã 6 năm từ ngày mẫu thân của ta bị giết, cũng đến lúc ta đưa toàn bộ Đạo Gia chôn diệt " Đạo Lâm sắc mặt âm trầm, hắn nhìn về phía xa xa như có một đạo hình ảnh bên trong mắt ẩn hiện.
Tràng cảnh năm xưa rất khủng bố, Đạo gia gia chủ có 3 người vợ, mẫu thân hắn là người vợ thứ 3, Đạo Lâm là Lục thiếu gia của Đạo gia, hắn từ nhỏ kinh mạch bế tắc, tư chất kém cỏi, thiên phú rất tồi tệ, mặc dù được mẫu thân hắn đưa tới rất nhiều trợ giúp nhưng không một lần chuyển biến tốt đẹp.
Hắn bị người kết luận một đời vô duyên với tu hành, không thể bước chân vào tiên lộ, mãi mãi là một phế vật!.
Đối với gia tộc tu tiên như Đạo gia thì đây là một chuyện không thể chấp nhận được, hắn nguyên bản là một Tam thiếu gia được vạn người mong đợi bỗng chốc biến thành phế vật bị người ghẽ lạnh.
Đến ngay cả vị thanh mai trúc mã, vị hôn thê định ước của hắn cũng cương quyết xin từ hôn, tránh xa hắn, thậm chí vì hắn mà không tiếc tìm đến những cô nương khác giới thiệu cho hắn.
Đây quả thực là chuyện nhục nhã vô cùng!.
Mà đối diện với tất cả chuyện này, Đạo Lâm hắn không thèm quan tâm, tiên lộ, quyền lực với hắn bất quá chỉ là phù du, hắn chỉ muốn mẫu thân, phụ thân của hắn khỏe mạnh là được.
Nhưng tạo hóa lại trêu ngươi, chính vì bản thân hắn không thể tu hành nên cũng kéo theo hệ lụy, mẫu thân hắn cũng gián tiếp bị mất quyền, không còn tiếng nói, phụ thân hắn thì hừ lạnh một tiếng, nghe theo 2 vị đại mẫu mà thậm chí không nhận hắn là con.
Ngày sau hắn sinh hoạt càng ngày càng khổ sở, luôn bị mọi người trong gia tộc kỳ thị, chế nhạo, cười chê này nọ, hắn chỉ có thể sinh sinh đè xuống, không muốn liên lụy mẫu thân hắn.
Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, mẫu thân hắn và hắn tồn tại như hai cái gai trong mắt của rất nhiều người, đặc biệt là 2 vị chủ mẫu, vì không muốn 2 mẫu thân hắn được phân chia tài nguyên nên đã âm thâm lập kế hãm hại nhằm đoạt được tài nguyên tu luyện từ 2 người bọn họ.
Cuối cùng Mẫu thân hắn bị kết tột mưu phản và bị giết ngay trước gia tộc, Đạo Lâm cũng như thế, nhưng giây phút quyết định thì được một người cứu đi, người đó chính là A Trần, tâm phúc thân cận nhất của Mẫu thân hắn.
Từng tràng cảnh không ngừng hiện lên trong mắt của Đạo Lâm, trên khuôn mặt hắn thậm chí có chút dữ tợn, đây quả thực không phải một đứa trẻ nên có!.
" Thế gian này sẽ có một ngày không còn Đạo gia " Đạo Lâm âm thầm thề, hai tay hắn nắm thành một quả đấm, như có một cỗ cường lực khí cơ nào đó từ trong cơ thể hắn phát ra.
" Thiếu gia, ngài .... " A Trần đang muốn an ủi, nhưng cảm nhận được khí cơ từ trên thân Đạo Lâm, ánh mắt không thể tin, kinh hô.
" Trên đời này vốn dĩ không có Phế Vật, chỉ là sự cố gắng còn chưa đủ, nghị lực chưa có, may mắn chưa đến mà thôi " Đạo Lâm khôi phục bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía xa mang theo châm trọc nói.
" Làm người cũng có lúc từ trên núi cao rơi xuống vực thẳm, cũng có lúc một bước lên trời, thế gian vận mệnh không thể nói trước " Đạo Lâm thâm thúy nói, hắn cũng không biết tại sao lại nói như vậy.
Có lẽ chính vận mệnh hắn như thế đi!
=> Sách mới: Cầu đề cử, cầu đánh giá, cầu góp ý