Nghịch Giới

Chương 2 - Hỗn Thiên Châu

Nam vực, Nam Thiên Thành, Đạo gia!.

Tại đại sảnh chính giữa có hơn 10 người vây quanh đứng ngay ngắn, trong đó già trẻ gái trai đều có, mỗi người trên thân đều tản ra khí cơ chấn động, tựa như chỉ cần bọn hắn nguyện ý xuất thủ, một chưởng đánh nát một tòa nhà không thành vấn đề.

Mà ở trên chính giữa là một người đàn ông trung niên khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn xuất trần, thần sắc không giận tự uy, quanh thân hắn tản ra linh lực ba động cơ hồ nghiền ép đa số mọi người tại nơi này.

Hắn tên Đạo Thành!.

" Đã 6 năm mà không có tìm ra tên nghịch đồ kia? " Đạo Thành có chút tức giận mà nói.

" Gia chủ, sở dĩ đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của Đạo Lâm là do hắn đã rời khỏi Nam vực, Huyền Hoàng Đại Thế Giới vô cùng vô tận, muốn tìm đến hắn quả thật khó như lên trời " Một lão giả tóc bạc đứng đầu tiến lên nói.

Hắn chính là Nhị trưởng lão Đạo gia, Đạo Hoàng!

" Ngoài ra bên cạnh còn có A Trần, lấy kinh nghiệm của hắn đến lẫn tránh vẫn là không khó " Đạo Hoàng bổ sung thêm.

Bầu không khí lại lâm vào trầm mặc, Đào Thành cũng trầm mặc, nhưng hắn vẫn có một cảm giác không yên ổn tại tâm linh thỉnh thoảng quanh quẩn!.

" Gia chủ không cần lo lắng, Đạo Lâm một thân không thể tu luyện, chú định một đời phế vật, cộng thêm mỗi một mình A Trần thì chung quy không thể làm gì " Đạo Hoàng mỉm cười nói.

" Đúng vậy gia chủ, trước mắt chúng ta nên chuẩn bị cho 2 năm sau lực lượng thiên kiêu tham gia Ngũ Công Chúa kén rễ lần này.... "

" Nếu thực sự chiến thắng, 1 vị hậu bối đạt được phò mã thân phận với Ngũ Công Chúa, trở thành 1 thành viên trong hoàng tộc Nam Long Hoàng Triều, từ đó Đạo gia sẽ nghênh đón một trang sử mới " Trong đại sảnh người đứng thứ 2 cũng tiến lên nói.

Hắn liền là Tam trưởng lão, Đạo Khôn!.

Ở thế giới này phân chia: Nơi trần thế được gọi là Vương triều, trong giới tu hành được gọi là Hoàng Triều, Đế Triều cùng Thần Triều.

" Các vị trưởng lão nói rất đúng, tạm thời bỏ qua truy tìm tên phế vật kia, còn về lần này công chúa kén rẻ mặc dù hơi khó nhưng ta tin dưới sự quản lý của các vị Trưởng lão " Đạo Thành trầm ngâm một lát, bình thản mở miệng.

Đạo Thành hắn cảm thấy đang lo hơi xa, một tên nghịch tử không thể tu hành mà thôi, không cần bận tâm, cho hắn sống hết đời cũng không vấn đề gì, coi như lý do là hắn có huyệt mạch của mình.

" Lần này xác thực rất khó khăn, toàn bộ thế lực dựa vào Nam Long Hoàng Triều đang bắt đầu sôi sục, gồm 6 chủ thành, 24 gia tộc, thiên kiêu vô số, thậm chí còn đến cả những tông môn kia. " Tam trưởng lão suy nghĩ nói.

" Lần này chúng ta có Đại Thiếu gia tư chất cực tốt, những năm gần đây ra sức tu luyện, hiện tại đã tới Ngưng Khí tầng 7 , tùy thời có thể bước vào Ngưng Khí tầng 8 "

" Tại Nam Long Hoàng Triều cũng liệt vào danh sách thiên kiêu top đầu, khả năng chiến thắng ít nhất 7 thành trở lên " Đạo Thành nói, trong mắt toát ra vẻ hài lòng.

" Phụ thân cùng các vị trưởng lão yên tâm, ta sẽ cố gắng 2 năm tới dốc sức tu hành, cố gắng dành phần thắng lần này " Bỗng nhiên một thanh niên mày kiếm mắt sáng, ánh mắt toát ra vẻ cương nghị, ôm quyền trịnh trọng nói.

Hắn chính là Đại thiếu gia, Đạo Cơ Phong!.

" Rất tốt, có ý trí, tương lai nhất định làm nên đại cuộc " Đạo Thành gật gật đầu nói.

" Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì cứ làm như vậy đi "

---------------------------------------------------------------

Giờ phút này tại phía Đông đại lục, tại bên trong sơn mạch vô biên vô tận, 2 bóng người đang dùng toàn bộ sức lực chạy ra ngoài, hường về cách đó không ra một thành trì!.

Nếu như đổi lại Đạo Lâm lúc trước, hắn chắc chắn phải nhờ A Trần mang theo, nhưng hiện tại hắn trên thân khí cơ bùng nổ, so ra yếu hơn A Trần rất nhiều nhưng loại kia khí cơ tản ra huyền diệu vô cùng, tựa như một phần nào đó trong thế giới cộng minh, điều này để A Trần hết sức chấn động.

A Trần cảm nhận đến Đạo Lâm mặc dù chấn động, nhưng hắn cũng không hỏi gì, mỗi người đều có một bí mật riêng, một cơ duyên riêng về phần mình, hơn nữa A Trần còn lấy làm rất vui vẻ vì Đạo Lâm có thể tu hành.

" Chủ Nhân, tu vi của ngài bây giờ là cảnh giới gì ... " A Trân vẫn nhìn không được hỏi, hắn tu vi cao hơn Đạo Lâm nhưng không hiểu thế nào, hắn không thể xem thấu Đạo Lâm chân thực tu vi.

" Rất yếu, tu vi của ta mới đến Ngưng Khí 4 tầng " Đạo Lâm rất không hài lòng nói, như trong lòng có chút biệt khuất một dạng.

Mặc dù như thế nhưng A Trần nghe đến lại cao hứng thập phần, ánh mắt nhìn cũng đổi sáng một con mắt khác nhìn hắn!.

Hai người vừa chạy vừa tán gẫu đôi chút, cứ thế theo thời gian, trước mặt bọn hắn xuất hiện một tòa to lớn thành trì, người người ra vào tấp nập nhộn nhịp.

Đông Lâm thành.

" A Trần, trước mắt chúng ta thuê một gian phòng tạm trú, người sau đó thu thập tất cả tin tức về Đông Lâm thành cho ta " Đạo Lâm nhìn nhìn về sau nói, dù sao đã 6 năm hắn chưa ra bên ngoài, đặc biệt hiện tại cần tránh Đạo gia người cũng như phiền toái không cần thiết.

Dù sao thân phận hắn mang tội, thế giới mặc dù rộng lớn, nhưng hắn cũng không thể nói trước điều gì!.

" Vâng thưa chủ nhân " A Trần cung kính nói xong, lóe một cái liền biến mất.

Đêm tối tại một quán trọ, cầm trên tay một đống điển tịch cùng một bên A Trần thao thao bất tuyệt, Đạo Lâm hắn cơ bản đã hiểu rõ nơi này.

Đây là một tòa thành trì phổ thông phụ thuộc Huyền Thiên Tông, trực thuộc Đông Kinh Hoàng Triều, tại đây thực lực cao nhất là thành chủ đại nhân, tu vi Trúc Cơ hầu kỳ.

Hơn nữa Thành Chủ nơi này một mực rất tốt, miễn thuế ra vào, cùng tổ chức cho phàm dân cũng như tu sĩ kinh doanh, duy trì đại cục rất ổn định và được lòng dân.

Nói sâu thêm, ở thế giới này cảnh giới phân chia: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh,...

" Xem như không có vấn đề gì nhưng thân phận đặc thù, chúng ta vẫn phải cẩn thận " Đạo Lâm xem xong một loạt, suy nghĩ nói.

" Vâng chủ nhân " A Trần nói.

" Được rồi, người đi nghỉ đi, ta cũng rất mệt " Đạo Lâm uể oải ngáp một cái nói.

Đêm Khuya!.

Đạo Lâm ngồi trong phòng, bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cả thành trì lúc này đã hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ.

" Hỗn Thiên Châu " Đạo Lâm nói, đưa tay chỉ về phía mi tâm của mình, tức khắc một đạo quang mang từ bên trong đi ra, phút chốc biến thành một viên ngọc châu bằng nắm tay.

Phía trên Hỗn Thiên Châu đen kịt, ẩn ẩn có một sức hút đang thôn phệ xung quanh thiên địa linh khí đi vào, tản ra khí tức hỗn độn cổ lão, tang thương đến không cách nào hình dung!.

Sở dĩ Đạo Lâm có thể tu hành chính là nhờ nó, nguyên bản hắn tưởng rằng đời này xem như vứt bỏ, nhưng tại 3 năm trước, hắn một lần vô tình ngã từ trên vách đá đập đầu chảy máu, từ lúc đấy Hỗn Thiên Châu liên lóe lên hấp thụ hắn những giọt máu kia, hai bên sinh ra liên hệ, hắn mới dựa vào đó tùy ý sử dụng.

" Bao nhiêu năm như vậy, ngươi hấp thu của ta toàn bộ Tinh, Khí, Thần để ta không cách nào tu hành, hôm nay cũng nên đáp lễ " Đạo Lâm cảm khái, nguyên bản lý do hắn không thể tu hành chính là viên Hỗn Thiên Châu này.

Theo hắn cố gắng thổ nạp linh khí, tất cả đều dũng mãnh tiến vào Hỗn Thiên Châu mà hắn không hề hay biết, thậm chí còn hấp thu hắn Tinh Huyết, Thần hồn, hại hắn thảm nhiều năm như vậy, gián tiếp hại mẫu thân của hắn.

" Vốn dĩ cũng là số mệnh " Đạo Lâm thở dài, cố gắng vung hết những thứ này ra sau đầu.

" Nhập " Đạo Lâm ý niệm khẽ động, cả người hắn lập tức biến mất, Hỗn Thiên Châu cũng theo đó biến mất đi theo, giờ phút này nếu như có ngoại nhân bên ngoài, thậm chí một ít cường đại tu luyện ra linh thức cũng không thể dò xét, Đạo Lâm đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

Mà hắn hiện tại cũng không chết, hắn đang ở một vùng không gian khác, chính xác là không gian Hỗn Thiên Châu

...............

Bình Luận (0)
Comment