Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 1

Buổi tối tám giờ, phân cục Hướng Dương thuộc thành phố Trọng Quang.

 

"Tiểu Giang, bên tổng đài vừa nhận được cuộc gọi báo án, ở thôn Tháp Bộ xảy ra một vụ án mạng. Lão Dương trực ban chẳng biết đã chuồn đi đâu rồi, cậu đi với tôi qua đó xem sao."

 

Giang Bùi Di đang gõ máy thì tay dừng lại một chút, ngẩng mắt lên, sau lớp tròng kính pha lê, đôi mắt đen nhánh của anh lộ ra vẻ trầm tĩnh lạ thường. Anh đứng dậy, giọng điệu ôn hòa: "Được."

 

Lão cảnh sát nhân dân hài lòng nhếch miệng cười, một tay vỗ vai Giang Bùi Di như anh em tốt, khoác vai anh rồi cùng nhau đi ra ngoài.

 

Giang Bùi Di là thực tập sinh mới đến, nghe nói có quan hệ họ hàng xa với cục trưởng, từ nơi khác chuyển đến nhờ vả, được sắp xếp làm công việc đánh máy và viết báo biểu. Nhưng theo các tiền bối quan sát thì anh trai trẻ dáng người mảnh khảnh này quả thật chẳng có tí cá tính nào, ai sai gì cũng làm, bưng trà rót nước, chạy việc vặt thành công giúp thực tập sinh đời trước thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, rồi đưa anh vào danh sách tân binh dễ sai khiến.

 

Chẳng hạn như tối nay, công tác hiện trường vốn chẳng liên quan gì đến Giang Bùi Di, nhưng vì cảnh sát trực ban chẳng rõ lý do gì mà bốc hơi khỏi nhân gian, lại không thể để chỉ một người đi điều tra hiện trường, thế là chẳng còn ai khác, Giang Bùi Di bị gọi tới lấp chỗ.

 

Hiện tại đang là thời điểm lạnh nhất mùa đông, lò sưởi trong đại sảnh tầng một làm cả phòng nóng hầm hập, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch gần hai chục độ. Giang Bùi Di vừa đẩy cửa bước ra ngoài, liền bị cơn gió lạnh buốt như lưỡi dao quất vào mặt, từng luồng gió xuyên xương như thổi tung cả mái tóc.

 

Lão cảnh sát nhân dân rùng mình một cái thật mạnh, lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu tim gan, rụt cổ lại, hai tay nhanh chóng thò vào túi áo, bước nhanh về phía bãi đỗ xe, vừa đi vừa lầm bầm: "Ban ngày ở trong cục rảnh rỗi chẳng có việc gì, trời lạnh như cắt ban đêm lại phải lò dò ra ngoài chịu tội, đúng là 'hôm qua vui vẻ, hôm nay chịu khổ'!"

 

Giang Bùi Di im lặng đi theo phía sau ông ta, cổ áo khoác bị gió lạnh thổi tung, phần vải sát bên cổ cũng khẽ đung đưa. Trong bóng tối, khuôn mặt anh trông đặc biệt lạnh nhạt, không chút biểu cảm.

 

Lên xe cảnh sát, lão cảnh sát nhân dân với tay ra sau ghế lấy một chiếc áo bông dày khoác vào người, rồi tiện tay đội chiếc mũ lưỡi trai xanh rêu lên đầu Giang Bùi Di, vừa lái xe vừa lải nhải: "Nhìn cậu mặc ít quá, ở ngoài gió vài phút là lạnh tái người cho coi. Mấy người trẻ bây giờ, chỉ chăm chăm ăn diện, đồ bông đồ ấm chẳng ai chịu mặc."

 

Thật ra Giang Bùi Di đã mặc sẵn quần giữ nhiệt có lót nỉ rồi, lúc này cũng chẳng thấy lạnh gì, nhưng anh không phản bác lời ông ta, chỉ mỉm cười nghe hết.

 

Thôn Tháp Bộ nằm ở góc Đông Nam của phân khu Hướng Dương, là một ngôi làng nghèo khó và hẻo lánh, ngày thường vô cùng yên ả, đến cả mấy chuyện như gà gáy chó sủa cũng chẳng mấy khi có, ai ngờ bỗng dưng lại bùng ra chuyện lớn, vừa nổ phát đã là một vụ án mạng liên quan đến sinh tử.

 

"Cậu mới đến, chắc chưa rõ quy tắc bên chỗ chúng tôi đâu. Vụ việc mất mạng này, thật ra trước kia cũng không phải chuyện gì to tát lắm." Lão cảnh sát nhân dân vừa nói vừa rít một hơi thuốc đầy ưu sầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu già dặn như một ông cụ: "Nhưng gần đây cấp trên đang dòm ngó thành phố Trọng Quang dữ lắm, gió thổi cũng căng rồi. Nghe nói hai đội trưởng trong Cục thị đều bị thay người mới, ai cũng đang chờ bắt được 'điển hình' để lập công. E là sắp có biến rồi."

 

Giang Bùi Di hơi ngập ngừng, khẽ nói: "Cấp trên động binh khiển tướng như vậy, chắc cũng không rảnh quan tâm tới chuyện vặt của mấy người tép riu như chúng ta đâu nhỉ. Tôi thấy trong cục mình cũng khá ổn mà."

 

Nghe vậy, trên mặt lão cảnh sát nhân dân hiện lên một nụ cười khó diễn tả, như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng ông chỉ hừ khẽ một câu, lẩm bẩm tục ngữ địa phương, rồi chẳng để tâm gì mà tiếp tục lái xe đi.

 

Chiếc xe cảnh sát cũ kỹ của lão cảnh sát lớn tuổi lắc lư trên đoạn đường bùn đất gập ghềnh, nhảy nhót như cưỡi ngựa, chậm rãi bò hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được hiện trường vụ án Thôn Tháp Bộ.

 

Người báo án là cư dân địa phương, một người đàn ông tầm ngoài bốn mươi tuổi. Lúc này, hắn đang đứng đợi bên bia làng, thấy xe cảnh sát đến liền dẫn họ tới nhà của người chết tên Biên Thụ Toàn.

 

Theo lời kể của người báo án, hắn là hàng xóm của người chết. Buổi tối trong nhà hết than, con cái lạnh không ngủ được, hắn mới sang nhà Biên Thụ Toàn mượn nửa túi than đá. Ai ngờ không vay được than, lại bị một phen kinh hồn khiếp vía khi thấy Biên Thụ Toàn nằm sõng soài trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, sắc mặt tái xanh tím ngắt. Khi Giang Bùi Di nhìn thấy thì thi thể đã hoàn toàn cứng đờ, e rằng thời gian tử vong đã trên hai tiếng.

 

Giang Bùi Di thuận miệng hỏi: "Nhà anh ta còn ai khác không?"

 

Người đàn ông kia thao thao bất tuyệt bằng chất giọng địa phương đặc sệt, nước miếng bắn tứ phía:
"Cha mẹ hắn mất từ lâu rồi, gần năm mươi tuổi vẫn còn độc thân, cả đời chưa từng lấy vợ, quanh năm một mình sống lay lắt!"

 

Lão cảnh sát nhân dân nghe đến đây liền yên tâm hẳn vì kiểu "người cô đơn" như thế này, không ai thân thích để đòi lại công bằng hay đi điều tra sâu, thường thì đều xử lý theo hướng sự cố ngoài ý muốn, kéo thẳng đến lò hỏa táng, vừa nhanh vừa gọn, chẳng cần tra xét gì thêm. Dù sao, so với một vụ án mạng kinh thiên động địa, thì phương án tai nạn rõ ràng nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng dễ khiến cấp trên vừa lòng.

 

Thành phố Trọng Quang xưa nay vẫn là nơi chuộng hình thức, từ trên xuống dưới đều một giuộc như nhau, mấy chiêu mánh lới truyền đời đã tạo ra vô số oan hồn chết không nhắm mắt. Nếu không, cấp trên cũng đã chẳng phải đích thân xuống chỉnh đốn nơi này.

 

Thi thể Biên Thụ Toàn nằm ngay bên chân Giang Bùi Di, ngửa mặt nằm thẳng, không nhúc nhích. Giang Bùi Di lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, bỗng nhẹ cau mày.

 

Người đàn ông đã chết này rất gầy, trông như da bọc xương, sau khi chết lại càng thêm co rút, nét mặt hốc hác. Thi thể lạnh ngắt, sắc mặt và môi đều tím tái, bên ngoài lỗ mũi còn thấm một chút máu, loang lổ rỉ xuống mặt.

 

Lúc này, lão cảnh sát nhân dân đang đứng cùng người báo án tán gẫu nhạt nhẽo, trong đầu tính toán xem phải làm sao bịt miệng người kia, không để tin tức rò rỉ ra ngoài. Giữa thời điểm nhạy cảm thế này, nếu kinh động đến cấp trên, thì chính là tội liên đới chứ chẳng chơi.

 

Ai ngờ ông ta quay đầu lại, liền trông thấy cái cậu Tiểu Giang trong cục luôn vâng vâng dạ dạ, không chút tồn tại nổi bật, lúc này mặt không đổi sắc, thản nhiên vươn tay nâng cánh tay phải của thi thể lên, tay không ba động đã lật người chết lại sạch sẽ, gọn gàng như lột da sống.

 

Lão cảnh sát nhân dân trừng to mắt, giọng vỡ òa: "Cậu đang làm cái gì vậy!"

 

Giang Bùi Di ngồi xổm dưới đất, nét mặt bình tĩnh đến dị thường. Trong đôi mắt không hề gợn sóng ấy, dường như thứ anh đang đối mặt không phải một thi thể vừa mới lạnh cứng, mà chỉ là một cỗ máy cũ nát có giá trị nghiên cứu.

 

Ánh mắt Giang Bùi Di lướt qua thi thể, nếu đồng tử có chức năng ghi hình, thì chỉ trong hai giây ngắn ngủi ấy, anh đã ghi lại toàn bộ các dấu hiệu quan trọng, phản ứng mau lẹ và chính xác đáng kinh ngạc. Ngay sau đó, anh quay đầu lại nhìn lão cảnh sát nhân dân, lại lập tức trở về dáng vẻ một thực tập sinh trầm mặc không có cảm giác tồn tại trong cục, giọng ngập ngừng: "...Ờm, anh Lưu, người này hình như là do sốc m* t** chết."

 

Mặt trong đùi Biên Thụ Toàn có vết đỏ điển hình của người sử dụng m* t** lâu năm, nhìn qua liền biết là kẻ nghiện nặng ít nhất cũng phải 5 năm trở lên. Nhưng trên người hắn không có dấu vết kim tiêm chi chít, có lẽ là dạng hút qua mũi, hít khí hoặc uống thuốc. Do niêm mạc mũi bị phá hủy nghiêm trọng bởi hóa chất, tế bào tổn thương nặng, nên sau khi chết mới có máu chảy từ mũi ra.

 

Lão cảnh sát nhân dân bất ngờ trông thấy thi thể bị l*t s*ch, những mảng đỏ tím xen kẽ nhau nổi bật, lập tức hít sâu một hơi lạnh: "Má ơi! Giờ cậu lột hắn ra làm cái gì vậy!"

 

Giang Bùi Di chớp mắt, giọng nhỏ nhẹ: "Tại tôi thấy hắn chảy máu mũi, nên muốn xem xem có vết thương nào khác không..."

 

"Đó là việc của pháp y! Cậu lôi thôi cái gì chứ!" Lão cảnh sát nhân dân tức đến nghẹn lời, lập tức nhào tới đắp lại quần áo cho thi thể, tay chân luống cuống. "Tối nay thế là đủ rồi, tôi lên xe lấy cáng, đưa thi thể về cục đã, đợi pháp y kiểm tra rồi tính tiếp."

 

Người đàn ông báo án vội chạy theo sau: "Đồng chí cảnh sát, tôi phụ một tay nhé...!"

 

Hai người kia đi rồi, Giang Bùi Di lại cúi xuống nhìn thi thể, vén nhẹ một góc quần áo, nâng tay thi thể xoay nửa vòng thì thấy trên cánh tay có một vết kim tiêm mới.

 

Bên ngoài, người báo án vừa đưa cáng tới cửa, vừa xoa tay, mắt láo liên nói: "Đồng chí, cũng khuya rồi, tôi còn phải về dỗ vợ con ngủ, tôi đi trước được không?"

 

Theo lý mà nói, người báo án cần phải được đưa về để lấy lời khai. Nhưng chẳng ai muốn dính líu đến mấy vụ chết chóc đen đủi như thế này. Lão cảnh sát nhân dân cũng nghĩ thôi thì vụ này chắc chẳng có gì to tát, liền phất tay cho hắn đi.

 

Giang Bùi Di cùng lão cảnh sát nhân dân khiêng thi thể đặt lên cáng.

 

Biên Thụ Toàn vốn gầy gò như hạc xương mai, nên hai người đàn ông khiêng hắn cũng chẳng tốn bao nhiêu sức. Họ một trước một sau, nâng cáng băng qua làn gió đêm thê lương cắt da cắt thịt.

 

"Phải nói chứ, Tiểu Giang à, tâm lý của cậu thật sự quá ổn đấy." Lão cảnh sát vừa đi vừa cảm khái: "Hồi tôi lần đầu gặp thi thể, ác mộng cả tuần lễ, đêm nào cũng mơ toàn phim kinh dị, Sadako mà còn thua!"

 

Giang Bùi Di không đáp. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua mây chiếu xuống mặt đất, đổ bóng lên khuôn mặt anh in hằn một màu u ám, từng sợi mi dày dài cũng đổ bóng sắc nét như khắc họa.

 

Anh mặt mày lạnh nhạt, đi được một đoạn mới khẽ nói, giọng gần như bị gió thổi tan: "Quen rồi thì cũng chẳng sao."

 

Sau khi giao thi thể cho pháp y, Giang Bùi Di không trở về ký túc xá mà ở lại ngủ tạm trên chiếc ghế sofa trong văn phòng công cộng. Sáng sớm hôm sau, anh dậy chạy bộ một tiếng rồi bắt đầu ngày làm việc mới.

 

Dù vụ án này còn chưa chính thức điều tra, nhưng trong lòng Giang Bùi Di mơ hồ có một trực giác rằng cái chết của Biên Thụ Toàn tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.

 

Nhưng với phong cách xử lý án của phân cục Hướng Dương...

 

Nếu không có chứng cứ rõ ràng cho thấy đây là một vụ giết người, thì tám chín phần mười sẽ bị gán mác chết do tai nạn thậm chí còn chẳng buồn lập hồ sơ điều tra.

 

Giang Bùi Di không biểu cảm gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết trắng phủ kín phản chiếu vào đáy mắt anh một lớp ánh sáng lạnh đến se sắt.

 

-

 

"Tiểu Giang! Bên ngoài có người tìm cậu! Tiện thể mang hai ấm nước về luôn nhé!"

 

Giang Bùi Di gỡ kính xuống, xách theo hai bình giữ nhiệt rồi đi ra đại sảnh tầng một.

 

Anh đặt phích nước nóng trước cửa phòng tiếp khách, cau mày nghĩ thầm trong lòng như tự hỏi giờ này rồi, ai còn tới tìm mình?

 

Trên ghế dài trong sảnh ngồi một người thanh niên đeo khẩu trang, hai chân dài vắt chéo, lười nhác tựa vào tường phía sau. Tóc mái phía trước rũ dài, lông mi dày nổi bật trên mí mắt, đường nét khóe mắt hiện rõ qua từng chi tiết.

 

Người này có vẻ không sợ lạnh thật, trời mùa đông thế này mà còn mặc áo khoác mỏng như vỏ sò biển, quần dài đen tuyền, sơ mi, áo gió, giày da đơn lớp. Nửa khuôn mặt lộ ra gần như không có tí huyết sắc nào.

 

Người thanh niên vừa thấy Giang Bùi Di liền lặng lẽ đánh giá một vòng, sau đó giơ tay làm một động tác mời: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

 

Giang Bùi Di chắc chắn mình chưa từng nghe giọng người này bởi vì giọng nói dễ nghe rất có ấn tượng, mang chất từ tính, hơi khàn khàn đúng kiểu khiến người ta ngứa tai, phát âm rõ ràng, cực kỳ có sức thuyết phục.

 

Hai người rời khỏi phòng tiếp khách, đi tới một góc khuất không có ai. Người đàn ông mặc áo gió lúc này mới xoay người lại, tháo khẩu trang xuống.

 

Người thanh niên này sở hữu một gương mặt khó diễn tả bằng lời, đôi lông mày dài nhướng lên tà mị, mắt đào hoa điển hình, hai mí sâu rõ ràng, lông mi dày và cong, sống mũi cao thẳng, môi đỏ rực đầy đặn với đường viền hoàn mỹ, cằm sắc sảo, góc cạnh nổi bật.

 

Gương mặt này mang đậm khí chất cổ điển, đặt trên người đàn ông lại toát ra vẻ mê hoặc đến cực độ. Đường nét ngũ quan hoàn hảo và sắc bén, vừa tinh tế lại tái nhợt, tạo cảm giác đẹp đến chấn động tâm can, đẹp đến mức thiếu đi chút sinh khí giống như một yêu quái xinh đẹp vừa bước ra từ dưới nước.

 

Giang Bùi Di là kiểu người có trực giác nhạy bén, đứng nhìn khuôn mặt trước mắt hồi lâu mà cảm thấy không thoải mái, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Đội trưởng Lâm từ chi đội sao?"

 

Người đến từ sở công an thành phố, Lâm Phỉ Thạch, gật đầu mỉm cười, phong độ mà nhẹ nhàng nói: "Tôi tới đón phó chi đội trưởng lạc đường về nhà."

Bình Luận (0)
Comment