Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 2

Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào Lâm Phỉ Thạch, đôi con ngươi đen láy sắc lạnh không lộ chút hơi ấm.

 

Giang Bùi Di biết cái người không mời mà đến này là ai, nghiêm túc mà nói, tên nam nhân màu mè hoa lá hẹ này là người anh lãnh đạo trực tiếp ngoài mang danh là “họ hàng xa” của đơn vị, Giang Bùi Di còn có một thân phận chân chính khác: Đội phó tổng cục công an trinh sát hình sự của thành phố Trọng Quang.

 

Một tuần trước, ban lãnh đạo thành phố Trọng Quang đã tiến hành “Dọn dẹp” gắt gao, triệt hạ một đám phế vật ăn không ngồi rồi, đám bù nhìn cầm vị trí lãnh đạo, mà Giang Bùi Di cùng Lâm Phỉ Thạch đều là những “Nồng cốt tinh anh” đang được tạm thời điều đến đây.

 

Hai người trước đây chưa từng gặp mặt, Giang Bùi Di từ trước đến nay đều làm theo ý mình, rất hiếm khi để ý người khác đang làm gì- nhưng thật sự thì, Lâm Phỉ Thạch so với trong tưởng tưởng của anh quả là khác nhau một trời một vực, trông hắn không giống một đội trưởng khôn khéo sắc bén, mà giống một tên thất học thất nghiệp ăn chơi trác táng hơn.

 

Ấn tượng ban đầu của Giang Bùi Di về Lâm Phỉ Thạch không hề tốt, anh không biết mấy ông già bên Tỉnh Thành kia nghĩ cái gì lại phái một cái bình hoa pha lê di động như này đến giúp đội điều tra hình sự.

 

Vốn dĩ bọn họ phải xuống cục điều tra hình sự thành phố cùng một ngày, nhưng Giang Bùi Di lại không trực tiếp đi đến tổng cục báo tin, ngược lại anh không nói không rằng đi tới phân cục Hướng Dương, hơn nữa lại thuận lợi apply vào đội thấp nhất.

 

Lâm Phỉ Thạch ở cục thành phố đợi suốt một tuần, chờ dài cả cổ cũng chẳng thấy chi đội trưởng khác nào đến giúp cậu giải quyết vấn đề nan giải, vậy nên cậu phải tự thân vận động tới tìm người.

 

Giang Bùi Di đối với người ngoài luôn là thái độ lãnh đạm, lại càng không thích mấy vị công tử ất ơ hành xử tùy tiện, thế nhưng người thanh niên đẹp mã trước mặt đây lại dán rõ bốn chữ “Không đáng tin cậy” trên mặt, hoàn toàn phạm vào những điểm anh không thích.

 

Giang Bùi Di giương mắt lên nhìn cậu, lông mi xẹt ngang một tia lạnh lùng, anh không hề khách khí mà nói: “Tôi tạm thời sẽ không về cục, về sau cũng đừng tìm tôi nữa.”

 

Lâm Phỉ Thạch hơi nhướng mày lúc cậu còn chưa đến thành phố Trọng Quang, các lãnh đạo bên trên cũng đã rất chu đáo mà đưa lời cảnh báo với cậu, nói rằng cộng sự sắp tới của cậu chính là một kẻ không coi ai ra gì, luôn tự cho mình là đúng, hành xử kì lạ, là tên tâm thần không biết nghe chỉ huy của cấp trên!

 

Hình tượng của Giang Bùi Di trong lời các lãnh đạo nguyên văn là: “Tiểu Giang là một trinh sát hình sự vô cùng ưu tú, nhưng cái sự phản nghịch của anh lại thấm ngầm từ trong xương cốt, hơn nữa lại rất có chính kiến.” nên là Lâm Phỉ Thạch tốt nhất đừng so đo với anh, nếu không nhiều chuyện sẽ rất rắc rối.

 

Nhưng thực chất thì Giang Bùi Di còn lớn hơn Lâm Phỉ Thạch vài tuổi.

 

Lâm Phỉ Thạch lúc ấy còn không hiểu ý tứ của ban lãnh đạo là thế nào, mà bây giờ đã thấy được người thật việc thật ở đây, cậu mới ngẫm lại họ Giang này đối với người xung quanh cũng lạnh lùng quá rồi, quanh người đều như đang treo bảng “nguy hiểm chớ gần”, tóm lại chính là không dễ ở chung.

 

Mà loại tính cách này ngược lại không thể tìm thấy trên người Lâm Phỉ Thạch, hắn sở hữu một đôi mắt đào hoa cực kì đẹp, trên mặt luôn treo một nụ cười hoàn mỹ như tranh vẽ.

 

Cậu nghe thấy Giang Bùi Di tạm thời không muốn về cục, cung không hoàn toàn cưỡng ép anh về, ngược lại mang thiện ý giải thích: “Tuy tôi không biết vì sao anh lại đến phân cục Hướng Dương, nhưng dù sao cũng là người mới đến, trước mắt thấy mặt trời nhưng thực chất đầm rồng hang hổ có gì còn chưa rõ, hành động một mình không an toàn, anh nên cẩn thận một chút.”

 

Giang Bùi Di biết những lời này không phải để hù dọa anh, thành phố Trọng Quang trước kia cảnh sát chết khi làm nhiệm vụ không hề ít, lại còn đang càng ngày càng tăng, thậm chí bây giờ phía thành phố đã không còn điều tra nguyên nhân cái chết của họ nữa rồi.

 

Chỉ sợ đường phía trước quá thẳng khiến người chủ quan không cảnh giác, tự ý hành động rồi thành ra được lợi cho kẻ khác.

 

Thành phố Trọng Quang nằm ở vùng núi Đại Tây Nam, là địa phương trọng điểm trong chính sách xóa đói giảm nghèo của quốc gia, nghèo rớt mồng tơi số một thiên hạ, Liên Hiệp Quốc cũng từng ra sức viện trợ cho nơi này nhưng sau cũng bị dân địa phương bản xứ dọa chạy mất dép, cái câu “Khỉ ho cò gáy sinh ra điểu dân”, tuy rằng nói thế nghe hơi phân biệt vùng miền, nhưng ít nhất thì nó tả đúng tám chín phần mười người dân nơi này.

 

Căn cứ vào hiểu biết của Giang Bùi Di, những người trẻ ở đây đại đa số là chưa tốt nghiệp, ai mà tốt nghiệp được tiểu học cũng đã có thể gọi là có bằng cấp, điều kiện nuôi dạy và học tập cực kì thấp, dân địa phương thì ham ăn biếng làm, như con heo nuôi hả miệng chờ cơm quốc gia ăn xong chờ chết, nếu chịu không nổi nữa thì đi ăn trộm ăn cắp thôi.

 

Đó là hiện trạng của thành phố Trọng Quang, đúng là do dân địa phương đa số còn lạc hậu, dễ dàng bị người xấu kích động lợi dụng, thế nên mới càng ngày càng xuất hiện nhiều đám người vô tri phạm tội không sợ pháp luật.

 

Không có chút nào khoa trương khi nói, cơ quan đơn vị ở thành phố Trọng Quang có khi đã phân thành hai trận doanh, ngày thường chỉ cần luyện cửu âm lỗ tai cây, vờ không biết không thấy gì là có thể bình an sống qua ngày, một khi có người nào không biết tự lượng sức mình mà “quản chuyện người khác”, thì sẽ bị tai mắt không biết từ đâu đến xử gọn trong chớp mắt.

 

Giang Bùi Di không biết Cục Công An hiện tại đã mục ruỗng đến cỡ nào rồi. Vì đương nhiên, phàm là một địa phương chứa chấp thế lực phạm tội hung hăng ngang ngược thì ắt hẳn trong cơ quan tư pháp phải có “ô dù” che chở, quạt gió thêm củi cho chúng.

 

Thành phố Trọng Quang không phải là địa phương giàu có gì, phân khu Hướng Dương còn trông nghèo khổ tàn tạ hơn, khắp nơi đều thấy vết tường nứt mốc meo, văn phòng thì ngột ngạt thở không nổi, nghe nói chiếc xe cảnh sát già kia đã chức kiến mấy thế hệ cảnh sát rồi.

 

“Cảm ơn, tôi biết rồi.” Giang Bùi Di dừng lại một chút, hỏi: “Tình huống bên cục thành phố thế nào?”

 

“Vẫn còn ổn, ít nhất thì so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn một chút.” Lâm Phỉ Thạch híp mắt cười, nói: “Anh hiện tại có bận gì không? Hay là chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi.”

 

Giang Bùi Di đang muốn mở miệng từ chối, ngay lúc đó điện thoại trong túi quần của Lâm Phỉ Thạch reo lên, cậu chớp chớp mắt nói xin lỗi rồi bắt máy: “Xin chào, là Lâm Phỉ Thạch đây.”

 

“ Không có gì, các anh xử lý hiện trường trước đi, tôi về ngay đây.”

 

….…..

 

“ - xin lỗi, tôi phải đi rồi.” Lâm Phỉ Thạch cất điện thoại rồi nói với Giang Bùi Di: “Trong cục mới tiếp nhận được một vụ án, hình như có con đường xảy ra tai nạn, đâm chết một người, chắc là cố ý gây tai nạn xong bỏ trốn, giờ tôi phải về xem sao đã.”

 

Giang Bùi Di đang muốn tìm cớ đuổi người đi, nghe cậu nói thế thì thuận nước đẩy thuyền mà gật đầu rồi nâng bước đi ra ngoài: “Hẹn gặp lại.”

 

Trên đường trở về, Giang Bùi Di cảm thấy có một đạo ánh mắt dán chặt lên lưng anh, quay đầu lại thì vừa thấy, Lâm Phỉ Thạch đứng ở tại chỗ nhìn đến, lại còn vẫy tay với anh, sau đó khẽ cười một chút.

 

Nếu Giang Bùi Di có mắt thẩm mỹ của một trai gay, phỏng chừng có thể từ trong ánh cười đào hoa của hắn đọc ra được trăm ngàn ý tứ, đáng tiếc Giang Bùi Di không phải, thậm chí còn có chút ghét bỏ, chỉ nhìn cậu một cái sau đó quay xoay người bước đi mà không quay đầu lại

 

Lâm Phỉ Thạch hiếm khi bị bơ như vậy, nhịn không được “Chậc” một tiếng, đứng tại chỗ tự mình hoài nghi nửa giây, cậu trước sau như một cảm thấy mình thật anh tuấn tiêu sái, đẹp trai ngời ngời, mới phóng xe rời khỏi phân khu Hướng Dương.

 

Giang Bùi Di đến phòng nước ấm rót hai phích nước nóng đầy, anh nhìn hơi nước lượn lờ trước mặt, lại bắt đầu suy nghĩ đến những điểm không đúng trong vụ án của Biên Thụ Toàn.

 

Anh thấy kì lạ ở hai chỗ: Thứ nhất, nhà Biên Thụ là loại nghèo đến một đồng xu cũng lần không ra, căn nhà dột nát bốn bề đón gió, vậy thì hắn lấy tiền đâu ra mà mua m* t** đắt đỏ như vậy? Thứ hai, từ tình trạng thi thể có thể thấy, Biên Thụ có thói quen hút m* t** bằng mũi, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cũng không thấy quá nhiều lỗ kim, thế mà lại xuất hiện một lỗ kim mới trên cánh tay của hắn.

 

Là ai đã đến giết một tên suốt ngày ở nhà như Biên Thụ Toàn? Thứ đã tiêm vào cánh tay hắn rốt cuộc là m* t** hay là…

 

Trong cục hiện hoàn toàn không nghĩ đến việc tiếp nhận điều tra vụ án này, phỏng chừng kiểm tra tử thi bước đầu đều không làm mà trực tiếp đưa ra kết luận ban đầu là “Sốc thuốc dẫn đến tử vong”, một điều nhịn chín điều lành, Giang Bùi Di muốn tiếp tục điều tra thì phải hành động một mình, như thế chắc chắn sẽ rút dây động rừng.

 

Hai phích nước từ từ được rót đầy, Giang Bùi Di xách theo phích nước đi về văn phòng, tiếp tục treo lên chiếc mặt nạ ôn hòa mềm yếu, cố ý để dáng đi gù lưng một chút, anh cụp mắt rũ mi, vẻ mặt lúc này lại mang theo chút khí chất điềm đạm trầm tính khó thấy.

 

Cửa văn phòng hầu hết được làm bằng gỗ, hiệu quả cách âm không hề tốt, hơn nữa, thính giác của Giang Bùi Di vốn đã luôn nhạy bén, anh xách theo phích nước còn chưa đi đến cửa, đã nghe đại đội trưởng trinh sát hình sự Lam Tưởng đang đè thấp giọng nói, nhưng vẫn không giấu được sự giận giữ trong thanh âm, hắn gầm nhẹ:

 

“Thôn Tháp Bộ? Sao lại là ở nơi đó!”

 

Giang Bùi Di chợt khựng chân lại.

 

.

 

Lâm Phỉ Thạch bước xuống xe, trực tiếp đi đến hiện trường vụ án, lúc này đồng nghiệp ở cục thành phố, pháp y cùng cảnh sát giao thông đều đã đến rồi, nghe nói người chết bị xe đâm “tan xác”, hiện trường chỉ còn lại một vũng máu đậm lớn chưa xử lý kịp.

 

Căn cứ vào điều tra pháp y ở hiện trường bước đầu suy đoán, nạn nhân tử vong vào khoảng bốn giờ rạng sáng hôm nay, đầu tiên bị xe hất tung văng xuống đất, vỡ sọ khiến não rơi tung tóe khắp nơi, sau đó có vẻ lại bị bánh xe cán qua một lần nữa, khiến phần cơ thể từ đùi trở xuống nát không thể nhìn.

 

Bởi vì con đường này bình thường ít xe lui tới, thi thể đến tận 8 giờ sáng mới được một người lái xe đầu kéo phát hiện, ông ta dĩ nhiên cũng bị dọa tè ra quần, vừa lăn vừa bò mà run rẩy báo án sau đó nhắm mắt chạy về nhà.

 

Trước khi Lâm Phỉ Thạch đến, công tác điều tra hiện trường cơ bản đã kết thúc, xung quanh hiện trường cũng đã giăng dây cảnh báo đỏ tươi, cảnh sát hình sự của cục cùng mấy cảnh sát giao thông tụ lại thành tốp năm tốp ba, đang thu dọn hiện trường chuẩn bị về trụ sở.

 

Nam cảnh sát tên Kỳ Liên nhìn thấy một chiếc xe từ xa đi tới, quay đầu hỏi cảnh sát đứng bên cạnh: “Chiếc xe kia trực tiếp chạy vào chỗ này, chắc là đội trưởng Lâm của chúng ta đến rối.”

 

Cảnh sát kia tò mò hỏi: “Tôi nghe nói bên các anh vừa thay người mới, người này thế nào? Đội trưởng từ nơi khác chuyển tới chắc khác lắm hả?”

 

Kỳ Liên biểu cảm một lời khó nói hết, hắn suy nghĩ một lúc, ngữ khí quỷ dị mà nói: “Khó mà nói là khác ở điểm nào, nhưng mà hắn thật sự rất đẹp.”

 

Anh cảnh sát giao thông nghe xong đầu hiện một dấu chấm hỏi lớn, đang muốn hỏi rằng “Đẹp” có nghĩa là gì, liền nhìn thấy trên chiếc xe kia, một nam nhân ăn mặc chỉnh tề, ngũ quan tinh xảo sải chân bước xuống.

 

Mọi người xung quanh đều mặc thường phục giống như nhau, áo khoác màu sắc đơn giản giá chỉ hơn một trăm tệ, mà đội trưởng Lâm dù là quần áo dát trên người hay nhan sắc đều không giống bọn họ, thế nên bất giác như minh tinh được chiếu đèn đi đến.

 

Nhóm cảnh sát nhân dân lớn lên ở địa phương nhỏ như họ còn chưa hiểu việc đời, không nghĩ đến ở vùng khỉ ho cò gáy khe suối lạc hậu này lại có thể nhìn thấy một nam nhân biết ăn mặc bắt kịp xu hướng, nhịn không được hướng đến cậu nhiều thêm một ánh mắt.

 

Lâm Phỉ Thạch ngang nhiên không sợ lạnh mà để lộ đôi mắt cá chân trắng như tuyết giữa mùa đông này, giày da đen bóng lưỡng cẩn thận tránh đi vệt máu trên đất, nam nhân một thân kim quang lấp lánh đi đến trước mặt mọi người, chỉ cười mà không nói lời nào, ánh đào hoa bay loạn trong ánh mắt, thành công khiến một cô nàng cảnh sát đỏ mặt.

Bình Luận (0)
Comment