Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 101

“—— Giang tiên sinh, mời đi lối này.”

 

Giang Bùi Di tóc mái được vuốt gọn ra sau, để lộ trán trắng mịn cùng gương mặt sắc sảo lạnh lùng. Anh mặc quần đen, khoác một chiếc áo gió dài màu đen, sơ mi bên trong sơ vin gọn gàng để lộ phần eo nhỏ hẹp. Dưới chân là đôi boots da bò, cả người trông rất gọn gàng dứt khoát. Nhìn từ góc nghiêng còn toát lên khí chất lạnh lẽo, như cây tùng cô độc treo đầy băng tuyết.

 

Anh không biểu cảm gì, đi theo người dẫn đường đến trước một cánh cửa, đẩy cửa bước vào. Trong phòng, trước cửa sổ ngược sáng đang đứng một người đàn ông.

 

“Mười năm rồi, cậu lần thứ hai tự mình bước đến trước mặt tôi.” Người đàn ông nghe thấy tiếng mở cửa thì từ tốn quay đầu lại, khen một câu: “Nam Phong, cậu vẫn dũng cảm như xưa.”

 

Giang Bùi Di không hàn huyên với hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào thì anh biết thân phận của Lâm Phỉ Thạch?”

 

“Chắc là nhiều tháng trước rồi, lần trước lúc định bắt cậu ta, chắc cậu còn nhớ chứ?” Người đang nói chính là Côn Ngữ, đã lâu không gặp. Hắn nửa cười nửa không nhìn Giang Bùi Di, “Lúc đó cậu ta vì bảo vệ chính mình nên đành phải cùng tôi lật bài, tôi còn bất ngờ đấy chứ, hoạt động ngay dưới mí mắt cậu mà cậu không hề hay biết.”

 

Giang Bùi Di biết hắn đang cố tình chia rẽ, chỉ bình thản nhìn chằm chằm hắn, thật ra anh không phải không nghi ngờ, chỉ là không muốn nghĩ đến thôi. Giờ nghĩ lại, Lâm Phỉ Thạch trước kia hay ngủ ở văn phòng ban ngày, e rằng không phải vì bẩm sinh buồn ngủ, mà là vì ban đêm đóng vai “cú đêm”, âm thầm lén lút làm chuyện khác.

 

Sau này hai người sống chung tự nhiên, có lẽ cũng là bởi vì “Đất Bồi” đã vào khuôn, không cần Phỉ Thạch tự ra mặt nữa, nên ban đêm cũng không phải ra ngoài.

 

Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (*) đúng là Lâm Phỉ Thạch.

 

“Cậu muốn liên lạc với cậu ta thông qua tôi, thậm chí liều mình xâm nhập Ám Võng, là vì tin tưởng cậu ta sao?” Côn Ngữ thở dài cảm khái, “Vừa rồi tôi vẫn đang nghĩ, vì sao tôi mười năm không làm nổi gì, còn Thừa Ảnh chưa đầy một năm đã làm được?”

 

Giang Bùi Di lạnh lùng cười khẩy: “Anh lấy tư cách gì để so với cậu ấy?”

 

“Đúng, tôi không so được vì tôi chưa từng lừa dối cậu, nhưng cậu ta có từng nói thật với cậu câu nào chưa? Ngay cả tên thật của cậu ta cậu còn không biết.” Côn Ngữ gần như thương hại nhìn Giang Bùi Di, nhẹ giọng nói: “Có lẽ cậu còn chưa biết, cái người tên ‘Lâm Phỉ Thạch’ cảnh sát trẻ đó đã chết từ lâu rồi, chết trong trận cháy lớn có chủ đích ấy. Tất cả những điều này đều là Thừa Ảnh lên kế hoạch. Cậu ta dễ dàng lấy hết vinh dự của người cảnh sát đó. Thầy cậu Lý Thành, cũng chết dưới tay cậu ta, vì ông ấy vô tình phát hiện thân phận thật sự của Thừa Ảnh nên không thể không chết. Cậu hiểu rồi chứ?”

 

Những lời này như từng nhát dao băng lạnh quất lên người, máu trong người Giang Bùi Di như đông lại. Anh nhắm mắt một lúc, trầm giọng từng chữ một: “Tôi muốn gặp cậu ấy.”

 

Côn Ngữ tặc lưỡi: “Hiếm thấy cậu cầu tôi chuyện gì. Tôi có thể giúp liên lạc, nhưng Thừa Ảnh có chịu gặp hay không thì tôi không dám chắc.”

 

Hắn lại quay sang ra lệnh cho thuộc hạ: “Đưa Nam Phong đi dạo loanh quanh trong này Nam Phong chúng ta lâu ngày mới gặp, chắc cậu cũng không phiền ở lại đây vài hôm chứ?”

 

Côn Ngữ giữ lại Giang Bùi Di, chẳng phải vì có lòng tốt. Nam Phong là cái gai độc hắn mang theo suốt đời, hắn ngày nào cũng nằm mơ muốn giết anh. Bây giờ Nam Phong rơi vào tay hắn, sao có thể dễ dàng bỏ qua?

 

Đám đàn em cũng hiểu rõ trong lòng, nên thái độ đối với Giang Bùi Di rất láo xược. Lúc ra ngoài, một tên mặt có vết sẹo dài từ sau đột nhiên đẩy mạnh anh một cái: “Đi nhanh lên!”

 

Giang Bùi Di lảo đảo bước một bước, dừng chân lại một chút rất nhẹ, nhưng không quay đầu.

 

Anh bị đưa đến một căn phòng hình thù kỳ lạ nồng nặc mùi máu, vách tường đều là vết máu khô, bốn phía là đủ loại dụng cụ tra tấn sắc lạnh khiến người rùng mình. Tên mặt sẹo dùng bàn tay thô ráp bóp cằm Giang Bùi Di, nheo mắt đầy ác ý: “Không ngờ Nam Phong cũng có ngày phải cúi đầu cầu người. Sao? Trước tiên thể hiện chút thành ý đi, quỳ xuống chơi với tụi tao một ván?”

 

Giang Bùi Di không nói gì, chỉ giơ tay tháo nút áo sơ mi trên cùng. Theo động tác ấy, lộ ra phần cổ thon và xương quai xanh trắng nhợt rõ ràng vừa rồi câu “chơi chơi” chỉ là muốn nhục nhã anh, không mang ý đồ t*nh d*c, nhưng nhìn cảnh này xong, tên mặt sẹo vẫn không nhịn được mà nuốt nước bọt.

 

Giang Bùi Di quá đẹp. Làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, vẻ lạnh lùng hoàn hảo đến mức khiến người ta muốn phạm tội.

 

Nhưng ngay sau đó, tên sẹo chưa kịp phản ứng đã bị một bóng đen vụt qua khiến cả người hắn bay ra, đập “Rầm” một tiếng vào tường. Nửa bên mặt phải bị giày Giang Bùi Di quét một phát lột hết một lớp da, máu thịt be bét, miệng hét thảm như tiếng thú.

 

Giang Bùi Di xắn tay áo, lạnh lùng đi tới, một chân đạp thẳng lên cổ hắn, hơi dùng sức, lập tức nghe thấy xương gãy răng rắc. Anh cúi đầu, giọng nhẹ nhàng từng chữ: “Hồi nãy mày nói, muốn chơi gì cơ?”

 

—— Giang Bùi Di bị Lâm Phỉ Thạch dỗ dành lâu rồi, suốt một năm nay hầu như không trở mặt với ai, tính tình cũng trở nên hiền hẳn đi, khiến người ta gần như quên mất bản chất thật sự của Nam Phong nóng nảy đến mức nào.

 

Đặt chuyện này vào ba năm trước, ai dám nói năng bố láo với “Tống Chi Châu” như thế, bị lột da coi như còn nhẹ.

 

Trong phòng lập tức im phăng phắc, đám đàn em cậy thế đều bị cú ra đòn bất ngờ này làm cho khiếp vía, không ai dám thở mạnh. Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, là Côn Ngữ gọi tới.

 

Bên kia giọng Côn Ngữ đầy ý nhắc nhở: “À quên chưa nói, Nam Phong dạo này tâm trạng có vẻ không tốt, không có việc gì thì đừng chọc cậu ấy.”

 

Tiếng bên kia run rẩy như gặp ma: “Biết rồi……”

 

Côn Ngữ nhướng mày, hình như đoán được chuyện gì vừa xảy ra bên kia, cười nhạt: “Ồ, Nam Phong mà tụi mày cũng dám đụng, xem ra bên cạnh tao thật sự đổi sạch một lứa người rồi hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mà tụi mày, chó cũng không xứng. Thôi, dẫn cậu ấy đến phòng công cụ kia đi, chút nữa tao qua đó.”

 

“Nam… Nam Phong,” tên đàn em run rẩy không dám nhìn thẳng, giọng lí nhí: “Mời… mời anh qua bên này.”

 

Giang Bùi Di lấy giày cà nhẹ trên thảm, rồi rời khỏi căn phòng tra tấn. Anh đi theo người đàn ông lùn rời khỏi tầng hầm, đến một căn phòng khác sáng sủa sạch sẽ.

 

Người kia nói: “Ở đây anh cứ tự nhiên. Tôi xin phép đi trước.”

 

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, như thể bỏ chạy khỏi hiện trường.

 

Giang Bùi Di ngồi xuống ghế sofa, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời nói của Côn Ngữ khi nãy. Cả người như bị dìm xuống hồ băng, lạnh thấu tận xương tủy, tay chân gần như tê liệt. Anh nhắm mắt lại, để mình chìm vào một mảng tối sâu hoắm.

 

… Là như vậy sao? Sự thật là như vậy sao? Thừa Ảnh lên kế hoạch giết Lâm Phỉ Thạch thật, rồi chiếm lấy thân phận của cậu?

 

Tất cả bằng chứng hiện tại đều đang dồn về hướng đó, trực tiếp hoặc gián tiếp xác nhận điều này. Ngoài điều đó ra, không còn lời giải thích nào hợp lý hơn, nhưng Giang Bùi Di vẫn không thể tin được.

 

Trừ khi chính miệng Lâm Phỉ Thạch nói với anh, nếu không, bất kể ai nói gì, anh cũng không tin.

 

Cửa phòng cạch một tiếng bị đẩy ra, Côn Ngữ bước vào, tay xách theo một cái hộp đông lạnh cỡ nhỏ. Nhìn người đang ngồi im lặng trên ghế sofa, hắn nhếch môi như đang tính toán gì đó: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ đổi ý.”

 

Giang Bùi Di thậm chí không thèm liếc hắn một cái, chỉ mệt mỏi nói: “Muốn làm gì thì làm nhanh lên. Tôi không có thời gian nghe anh lảm nhảm.”

 

Côn Ngữ từ trước tới nay luôn nhớ thù không quên, đã ra tay thì không bao giờ lỗ vốn. Giang Bùi Di khi tới đây đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị trả đũa, Côn Ngữ hiện tại không thể giết anh, nhưng chắc chắn sẽ khiến anh sống không bằng chết.

 

Hắn đặt chiếc hộp lạnh lên bàn trà rồi mở ra. Bên trong là mấy ống tiêm màu lam.

 

“Nghĩ đi nghĩ lại, thứ này vẫn là hợp với cậu nhất. Đây là thứ do người của Đất Bồi nghiên cứu ra. Trong thời gian ngắn, nó sẽ khuếch đại cảm giác đau lên cực đại. Người tiêm sẽ không cảm nhận được gì ngoài đau đớn. Chỉ cần da chạm vào không khí cũng như bị cắt bởi dao thép. Điều kỳ diệu nhất là sau khi thuốc hết tác dụng, trên da không để lại một vết nào.” Côn Ngữ nhìn anh, cười cười: “Nam Phong, cậu muốn thử một chút chứ?”

 

Hắn dừng lại một nhịp, rồi nói thêm một câu đầy ẩn ý: “Hiện giờ là 3 giờ chiều. Đến 3 giờ chiều ngày mai, tôi sẽ giúp cậu liên hệ Thừa Ảnh. Cậu thấy sao?”

 

Giang Bùi Di không có quyền từ chối. Anh muốn tìm được Lâm Phỉ Thạch thông qua Côn Ngữ, thì bắt buộc phải chịu đựng yêu cầu của hắn.

 

Giang Bùi Di lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi không nói một lời, cầm một ống tiêm lên, chích chất lỏng màu xanh đen lạnh lẽo ấy vào tĩnh mạch, đẩy hết thuốc vào người.

 

Hiệu lực phát tác chưa đến ba phút.

 

Toàn thân Giang Bùi Di bắt đầu quặn đau dữ dội. Từng sợi vải nhỏ trên quần áo cọ vào da cũng trở thành tra tấn, đau nhức bị khuếch đại đến cực hạn, từ khắp cơ thể truyền về một cách rành rọt như có hàng ngàn lưỡi dao đang cắt.

 

Quá đau.

 

“Nghe nói bên Đất Bồi có một nhóm chuyên nghiên cứu mấy thứ này để đối phó với nội gián các cậu. Khiến người sống không xong, chết cũng chẳng được.” Côn Ngữ chậm rãi nói, ánh mắt đầy lạnh lùng, “So với họ, mấy trò hỏi cung nằm vùng của tụi tôi hồi trước đúng là chẳng đáng nhắc tới. Nhắc mới nhớ, cậu còn nhớ Đỗ Hoàn chứ? Người đồng đội nằm vùng mà cậu tận mắt nhìn thấy chết ấy. Cậu thà chết cũng không phản bội cảnh sát, cậu thấy hiện tại so với hắn, ai sẽ thống khổ hơn?”

 

Giang Bùi Di không chịu nổi nữa, khẽ nhắm mắt lại. Anh sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà nhào tới bóp nát cổ họng Côn Ngữ, rồi cắt luôn lưỡi hắn.

 

Côn Ngữ đưa ngón tay vuốt nhẹ lên cổ anh, như một roi sắt mỏng rút thẳng ra, để lại cảm giác bỏng rát như xé da.

 

Nhưng Giang Bùi Di từ trước đến nay luôn giỏi chịu đựng. Anh khẽ run lên, hít sâu một hơi, không phát ra tiếng nào.

 

Côn Ngữ kéo từ dưới bàn trà ra vài sợi dây điện, cầm lấy thiết bị kích điện trong tay, bật công tắc dòng điện:

 

“Hiện giờ là điện áp thấp nhất. Người bình thường chạm vào hầu như không cảm nhận gì, cũng không tổn thương cơ thể. Nhưng với cậu thì như thế này là đủ rồi……”

 

Hắn nhìn Giang Bùi Di bằng ánh mắt độc ác: “Nam Phong, hai năm trước, mười năm trước… cám ơn cậu đã đối xử tốt với tôi như vậy.”

 

Nói xong, hắn đặt mảnh điện cực lên người Giang Bùi Di.

 

——!!

 

Ngay khoảnh khắc đó, cả người Giang Bùi Di như bị nổ tung, gần như bật dậy khỏi ghế. Một tiếng kêu thảm bị nghẹn lại nơi cổ họng không thể thoát ra vì nỗi đau này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Cảm giác như da thịt bị từng nhát dao vô hình róc xuống, điện lưu len lỏi vào từng thớ cơ, chui sâu vào tận xương tủy, như bị nguyền rủa cào cấu trong huyết mạch.

 

“Ư… A…” Giang Bùi Di bật ra một tiếng rên nghẹn, cả người run bần bật không ngừng.

 

Côn Ngữ vẫn thản nhiên dán thêm vài miếng điện cực khác lên người anh, cúi sát tai thì thầm: “Thuốc và điện sẽ kéo dài ba tiếng. Giờ mới qua được năm phút.”

 

Trong cơn đau tột cùng, các giác quan của Giang Bùi Di dần trở nên mơ hồ, anh thậm chí không còn nghe rõ Côn Ngữ đang nói gì.

 

“Nhưng nếu cậu chịu mở miệng cầu xin tôi,” Giọng Côn Ngữ dịu dàng như ru ngủ, “biết đâu tôi sẽ tiêm cho cậu một mũi giảm đau…”

 

Giang Bùi Di: “…”

 

“Kỳ thật tôi còn rất nhiều cách có thể khiến cậu đau đến muốn chết, vốn dĩ định để cậu nếm trải từ đầu tới cuối một lượt. Chỉ là Thừa Ảnh vẫn luôn ngầm bảo vệ cậu, không cho phép tôi làm vậy.” Côn Ngữ có chút tiếc nuối nhìn anh: “Cho nên chỉ có thể đến mức này.”

 

Giang Bùi Di cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân run rẩy trong biên độ nhỏ, môi trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ thái dương.

 

.

 

“Thưa ngài, ‘Nấm Độc’ vừa gửi tin, nói nhìn thấy Giang Bùi Di ở chỗ Liệp Ưng.” Cá Sấu cảm thấy có chuyện chẳng lành, không dám giấu giếm, liền gọi điện cho Lâm Phỉ Thạch.

 

Lâm Phỉ Thạch lúc đầu chưa kịp phản ứng: “Ai cơ?”

 

“Giang Bùi Di, chính là cái anh cảnh sát đó của ngài đấy.” Cá Sấu nói, “Nấm Độc nói anh ấy vì muốn gặp ngài, đã chủ động liên hệ với Liệp Ưng, hiện tại bị họ giữ trong căn cứ.”

 

“…” Lâm Phỉ Thạch như bị sét đánh ngang tai, lập tức bật dậy khỏi giường bệnh, bên tai vang lên một tiếng ong ong, toàn thân tràn ngập chấn động không thể tin nổi.

 

Cá Sấu vừa nói cái gì? Giang Bùi Di vì tìm cậu mà lại đi tìm Côn Ngữ?!

 

Nhưng Côn Ngữ thì hận Nam Phong đến tận xương tủy, chỉ hận không thể xé xác anh ra rồi nhai nát nuốt xuống, Giang Bùi Di làm sao lại có thể vào đúng lúc này mà chui đầu vào lưới?

 

Với chỉ số thông minh của Giang Bùi Di, sao lại có thể làm ra quyết định xúc động, ngu ngốc, không chút lý trí như thế?

 

Lâm Phỉ Thạch không dám tưởng tượng Giang Bùi Di có thể sẽ phải đối mặt với điều gì. Giờ phút này, toàn thân cậu gần như bị cảm giác hối hận nuốt chửng, giọng nói gần như méo đi: “Anh đích thân đến chỗ Côn Ngữ, đưa Giang Bùi Di về đây cho tôi.”

 

Cá Sấu là người ngoài cuộc, không biết trong đây có thâm thù máu chảy thành sông gì, chỉ tưởng Thừa Ảnh bỗng nhiên thay đổi tính nết, lúc này có chút kinh ngạc hỏi: “Bây giờ luôn sao?”

 

Lâm Phỉ Thạch: “Ngay bây giờ!”

 

Ngữ khí Thừa Ảnh rõ ràng âm trầm đến đáng sợ, Cá Sấu không dám hỏi thêm gì, vội vàng đáp: “Rõ, tôi sẽ lập tức liên hệ với Liệp Ưng.”

 

Nhưng điện thoại của Côn Ngữ lại không gọi được, Cá Sấu đành phải lập tức tự mình lái xe đến căn cứ của Liệp Ưng. Phản ứng của Thừa Ảnh rõ ràng có gì đó bất thường, cộng thêm thân phận đặc biệt của Giang Bùi Di, chỉ cần phân tích một chút là đủ hiểu chắc chắn “phu nhân” từng có thù hận sâu sắc với Liệp Ưng, Thừa Ảnh sợ anh ấy bị trả thù nên mới hoảng hốt đến vậy.

 

Cá Sấu phóng xe như bay, vừa lái vừa tranh thủ cập nhật hành trình cho Thừa Ảnh đối với mệnh lệnh của Thừa Ảnh, hắn trước sau đều là tuyệt đối phục tùng, chưa từng có nửa điểm nghi ngờ. Việc cấp trên muốn yêu đương với một cảnh sát, tuy Cá Sấu cảm thấy quá nguy hiểm, chẳng khác gì chơi với lửa, có ngày sẽ chết cháy, nhưng với chỉ số thông minh của Thừa Ảnh, chắc chắn cậu sẽ không để mình chết oan, vì vậy cũng không khuyên can nữa.

 

Tổng bộ Đất Bồi cách xa hàng nghìn dặm, cái gọi là “trời cao hoàng đế xa”, bọn họ căn bản không thể quản được Lâm Phỉ Thạch làm gì ở đây. Cá Sấu tuy xuất thân từ tổng bộ, nhưng hiện giờ chỉ nhận một người là chủ Thừa Ảnh, chỉ nghe mệnh lệnh của cậu.

 

Cá Sấu đến được căn cứ Liệp Ưng sau một tiếng đồng hồ. Hắn là cánh tay phải của Thừa Ảnh, trên đường xông vào chẳng ai dám cản, đến tận trung tâm căn cứ, hắn mới tiện tay túm một người lại hỏi: “Liệp Ưng đâu? Còn cái anh cảnh sát kia đâu rồi?”

 

Người kia run rẩy trả lời: “Không… không rõ, đến giờ vẫn chưa thấy đại ca đâu cả.”

 

Cá Sấu vừa nghe xong liền biết chắc chắn Giang Bùi Di đã gặp chuyện không hay, lập tức túm lấy tóc gã kia, đập mạnh đầu gã vào tường, “Cốp” một tiếng vang giòn: “Không thấy à? Mắt mày là để trưng bày chắc? Muốn tao sửa cho một trận mới biết nhìn à?”

 

“Chà, Cá Sấu, hôm nay sao mà nóng nảy thế?” Phía sau vang lên một giọng nói quỷ mị quen thuộc, Cá Sấu quay đầu lại, quả nhiên là Côn Ngữ!

 

Cá Sấu lập tức chỉnh lại quần áo, ra vẻ nho nhã, cung kính nói: “Điện thoại ngài hư cũng thật đúng lúc, gọi cả chục cuộc không ai bắt máy. Thừa Ảnh tiên sinh bảo tôi đến đón người, cái anh cảnh sát kia đâu rồi?”

 

“Hắn vừa rồi ngủ rồi, đang ở trong phòng nghỉ.” Côn Ngữ nói như không có gì, giọng điệu thản nhiên: “Cậu vào xem thử đi, biết đâu vừa đúng lúc hắn tỉnh.”

 

Cá Sấu tim đập thình thịch, nghe giọng Côn Ngữ mà biết ngay Giang Bùi Di rất có thể đã bị làm gì đó. Hắn giấu vẻ mặt, bình tĩnh nói: “Mời Liệp Ưng tiên sinh dẫn đường.”

 

Côn Ngữ biết trong căn cứ có người của Thừa Ảnh gài vào từ sau khi hắn bắt tay hợp tác với Đất Bồi, Thừa Ảnh vẫn luôn giám sát chặt chẽ, bảo vệ Nam Phong không lọt một kẽ hở, khiến hắn không tài nào tìm được cơ hội ra tay với Giang Bùi Di. Nhưng hắn không ngờ, Cá Sấu lại tới nhanh như thế.

 

Giang Bùi Di nhắm mắt nằm yên trên giường, mồ hôi lạnh lấm tấm trên thái dương vẫn chưa được lau đi, môi và sắc mặt đều tái nhợt đến mức gần như trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy những tia mao mạch màu xanh đen dưới da. Nhưng kỳ lạ là trên người anh không có lấy một vết thương nào, không giống như bị tra tấn bằng hình cụ thông thường.

 

Cá Sấu là người của Đất Bồi, hiểu rõ vô số cách tra tấn không để lại vết máu, dùng độc không thấy hình. Nhưng lần này hắn cũng không đoán ra được là loại nào. Hắn ghé sát lại, gọi khẽ bên tai Giang Bùi Di: “Đội phó Giang, anh Giang?”

 

Lông mi Giang Bùi Di khẽ rung, chậm rãi mở mắt, đồng tử của anh tan rã bất thường, dường như không thể lấy nét được vật gì. Một lúc lâu sau, ánh mắt mới khẽ chuyển động, phản ứng chậm chạp đến mức giống như không còn tỉnh táo.

 

Cá Sấu vội nói: “Anh nghe được tôi nói không? Tôi là người Thừa Ảnh cử tới đón anh. Anh đi với tôi nhé?”

 

Nghe đến hai chữ “Thừa Ảnh”, Giang Bùi Di mới chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, lảo đảo bước xuống, một mình đi ra cửa. Anh quay đầu lại, liếc Cá Sấu một cái: “Không đi à?”

 

Cá Sấu lúc này mới kịp phản ứng, chạy theo. Thấy Giang Bùi Di lúc này suy yếu rõ ràng, hắn liền đưa tay định đỡ nhưng không ngờ bị “bốp” một cái tát đánh lệch mặt.

 

Giang Bùi Di giọng chán ghét: “Đừng chạm vào tôi.”

 

Cá Sấu ấm ức thu tay về, cúi đầu báo cáo tình hình với Thừa Ảnh, nói rằng người đã đón được, hỏi tiếp theo nên sắp xếp “phu nhân” ở đâu. Tin nhắn còn chưa gửi xong, Thừa Ảnh đã không chờ nổi mà gọi lại thẳng vào điện thoại.

 

Giọng Lâm Phỉ Thạch truyền qua đầu dây, có vẻ nghẹn lại: “Anh ấy đang ở cạnh anh à?”

 

Cá Sấu lập tức đáp: “Vâng, ngài muốn nói chuyện với anh ấy không?”

 

Nghe được giọng Lâm Phỉ Thạch truyền đến, bước chân Giang Bùi Di dừng lại tại chỗ. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Cá Sấu, cầm lấy điện thoại, giọng nói vô cùng mệt mỏi: “Em cuối cùng cũng chịu nói với anh một câu rồi à?”

 

Lâm Phỉ Thạch nhất thời nghẹn lời. Một lúc lâu sau, cậu mới cất giọng khàn khàn: “Côn Ngữ… hắn có làm gì anh không?”

 

Giang Bùi Di im lặng trong chốc lát, rồi lạnh nhạt trả lời: “Không có.”

 

Lâm Phỉ Thạch nhắm mắt lại, tim đau như muốn nứt ra, mang theo giọng mũi nghẹn ngào, ngữ khí gần như là khẩn cầu: “Nếu thấy… nếu thấy chỗ nào không ổn, nhất định phải nói với em, được không?”

 

Giang Bùi Di vẫn không trả lời.

 

Lâm Phỉ Thạch chỉ cảm thấy sự im lặng ấy như một con dao sắc bén, phóng tới đâm xuyên tim gan, khiến cậu nghẹn đến mức không thở nổi, thấp giọng khàn khàn: “Anh cứ ở chỗ em trước đi, để Cá Sấu đưa anh qua… em… em lập tức tới gặp anh.”

 

Cúp máy rồi, tay Lâm Phỉ Thạch vẫn run rẩy không ngừng. Cậu vùi cả gương mặt vào lòng bàn tay, hối hận như gai nhọn mọc khắp trái tim, máu tươi đầm đìa.

 

Cậu sớm nên nghĩ ra rồi, Giang Bùi Di cố chấp đến mức nào, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe cậu sắp đặt?

 

…… Đây là anh đang trừng phạt em sao? Trừng phạt em vì tự cho là đúng, vì im lặng bỏ đi?

 

“Em biết sai rồi… em thật sự biết sai rồi…” Lâm Phỉ Thạch đau đớn tự trách.

 

Cá Sấu đưa Giang Bùi Di về căn phòng Thừa Ảnh từng ở trước đó, thấy anh đi lại được, tinh thần cũng coi như ổn định, không giống như vừa bị tra tấn, mới dám trở lại phòng bệnh “gặp vua”.

 

Nhưng sau đó, Cá Sấu chấn động phát hiện cái người máu lạnh vô tình kia, nơi khóe mắt lại có nước!

 

Cậu… cậu ta đang khóc sao? Vì Giang Bùi Di mà rơi nước mắt? Quái vật như cậu mà cũng biết thích một người sao?

 

Cá Sấu không dám tin, khẽ hỏi: “Ngài… ngài sao vậy…”

 

Lâm Phỉ Thạch cả hai mắt đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương, giọng rất nhẹ, gần như không dám nói thành tiếng: “Anh nhìn thấy anh ấy rồi… anh ấy có ổn không?”

 

Cá Sấu do dự một chút rồi nói: “Thưa tiên sinh, Giang Bùi Di trên người không có vết thương ngoài da, cho dù Côn Ngữ thực sự có làm gì thì cùng lắm chỉ dùng thuốc hệ thần kinh. Nếu ngài muốn, tôi có thể mời chuyên gia tâm lý đến khám cho anh ấy.”

 

“Không cần.” Yết hầu Lâm Phỉ Thạch khẽ giật, mắt rũ xuống, giọng nói nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Gọi bác sĩ lại đây.”

 

“Xuống giường á? Không thể nào!” Bác sĩ già vừa nghe xong thì phản đối dữ dội: “Ngài bị thương ở phần đầu, có di chứng hay không còn chưa thể khẳng định. Hơn nữa ngài nhìn ngài xem, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới, cả người chẳng khác gì quấn băng keo cá nhân. Với tình trạng này, đừng nói vài ngày, nửa tháng cũng chưa chắc đứng nổi đâu!”

 

Trong lòng Lâm Phỉ Thạch lửa giận bốc lên cuồn cuộn, một giây cũng không thể chờ được nữa. Cậu gần như mất kiên nhẫn quát lên: “Không phải còn có xe lăn sao?!”

 

Bác sĩ già chần chừ: “Thì ngồi xe lăn cũng được, nhưng dụng cụ cố định trên người ngài phải tháo ra trước đã…”

 

“Gỡ luôn đi. Ngay lập tức.” Lâm Phỉ Thạch ngắt lời không chút do dự.

 

Từ trước đến nay, Thừa Ảnh vẫn luôn là người ôn hoà lễ độ, dù có hại chết ai cũng vẫn cười nói điềm đạm. Lần đầu tiên bác sĩ thấy cậu nổi nóng như vậy, sợ tới mức nuốt nước bọt, nói: “V… Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay, năm phút nữa sẽ quay lại tháo thiết bị…”

 

……

 

Giang Bùi Di nằm trên giường, có lẽ là do tác dụng tâm lý, dược tính đã giải nhưng vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng. Lúc Lâm Phỉ Thạch gọi điện đến lần đầu, Côn Ngữ đã biết cậu để tâm Giang Bùi Di đến mức nào, cố tình ba lần ngắt kết nối, khiến toàn thân Giang Bùi Di như bị rút cạn sinh khí, ngũ tạng lục phủ như nát vụn ra từng mảnh không rõ bằng cách nào mà anh vẫn còn sống, vì trên người hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào.

 

Nói đến hối hận, anh thật sự không có. Trừ cái lần ngu ngốc ở núi Sừng Trâu năm đó, những việc còn lại anh làm, chưa từng hối hận. Cầu người, gặp người, anh cam lòng không oán, không hối.

 

Giang Bùi Di đứng dậy rửa mặt, không biết Lâm Phỉ Thạch sẽ đến lúc nào, trong người chỉ còn lại sự mệt mỏi và kiệt quệ vô tận, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

 

Trong mơ màng, anh nghe thấy có người bước vào, nhưng không mở mắt. Bởi vì cái hơi thở đó, cái cảm giác đó quá quen thuộc như một luồng gió xuân dịu dàng mơn man giữa trán, xua tan mọi bóng tối đè nén trong tim.
Lần đầu tiên sau bao ngày, anh có một giấc mộng yên lành.

 

Lâm Phỉ Thạch điều khiển xe lăn tới bên giường Giang Bùi Di, ngồi sát mép giường, từ từ cúi người xuống. Nhìn gương mặt trắng nhợt như tuyết của anh, cậu nhẹ nhàng khép bàn tay lạnh lẽo và mảnh khảnh đó trong lòng bàn tay mình, nâng niu.

 

Giang Bùi Di ngủ bao lâu, Lâm Phỉ Thạch liền ngồi bên cạnh chừng ấy lâu, cứ nhìn mãi không rời, như muốn gom hết những ngày thương nhớ mà trả lại một lần.

 

Hơn hai tiếng sau, khi Giang Bùi Di tỉnh lại, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là Lâm Phỉ Thạch co rúm, ngoan ngoãn, đáng thương ngồi bên giường. Đôi mắt đen trong vắt ánh lên một tầng nước, lòng trắng mắt còn vương chút đỏ nhạt, giống như viên đá mã não thấm lệ.

 

—— Nếu không phải vì Lâm Phỉ Thạch lúc này còn đang thân tàn ngồi xe lăn, toàn thân thương tích chồng chất, thì với tính cách của Giang Bùi Di, chắc chắn là cậu đã ăn một cú đấm ngàn cân từ lâu rồi.

 

Lâm Phỉ Thạch từ trước đến nay giỏi ăn nói là thế, vậy mà lúc bị Giang Bùi Di bình tĩnh nhìn chằm chằm lại hơi lắp bắp: “Anh… anh tỉnh rồi, có chỗ nào thấy khó chịu không? Có muốn uống nước không?”

 

Giang Bùi Di không trả lời, chậm rãi ngồi dậy, khẽ cúi người về phía trước, một tay nâng lấy gương mặt cậu, chăm chú nhìn thật sâu vào mắt cậu rất lâu sau mới khẽ khàng, khàn giọng mở miệng nói: “Chỉ cần hôn em một chút thì sẽ đỡ hơn à?”

Bình Luận (0)
Comment