Lâm Phỉ Thạch nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt lóe lên như đang chờ đợi điều gì đó, trái tim đập thình thịch không thể kiểm soát.
Giang Bùi Di không đợi cậu trả lời, cúi đầu nhìn đôi môi nhợt nhạt của cậu, như bị thôi miên, chậm rãi cúi đầu hôn chàng trai.
Đây là một nụ hôn cực kỳ nồng nhiệt, đôi môi mềm mại ấm áp chạm vào nhau, như một sự cọ xát thân mật. Họ cảm nhận được hơi ấm của nhau, tai họ tràn ngập nhịp đập nhanh đột ngột của mạch đập của đối phương, hơi thở dồn dập quyện vào nhau.
Lại một nụ hôn vội vã, gấp gáp như một con thú nhỏ lang thang tìm kiếm chút an ủi mơ hồ. Khoảnh khắc chạm vào, cảm xúc mà Giang Bùi Di cố gắng kìm nén trong lòng bỗng bùng nổ, không thể kiềm chế được nữa. Anh một tay túm lấy gáy Lâm Phỉ Thạch, mạnh mẽ áp sát môi, không chút do dự hôn lên môi cậu, nóng bỏng đến mức bỏng rát.
Lúc này, Lâm Phỉ Thạch bỗng dưng muốn làm gì thì làm nữa, từ bỏ tất cả. Cậu không muốn quan tâm đến quá khứ hay tương lai. Ai muốn gánh vác trách nhiệm "gia đình, đất nước, thế giới" thì cứ làm, cậu chỉ muốn mang theo Giang Bùi Di của mình bay đến một nơi không ai tìm thấy, tránh xa những tai ương bất ngờ này, tại sao có những người sống yên ổn mà không biết trên đời này có bao nhiêu tội ác, trong khi chính họ lại phải liều mạng đổ máu và hy sinh?
...Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ thôi, đây chính là tình yêu vĩ đại mà cậu luôn giữ chặt trong tim.
Lâm Phỉ Thạch hơi ngẩng đầu lên, hơi thở vừa run vừa nóng, cắn mạnh môi Giang Bùi Di, như muốn nuốt trọn anh vào bụng, dùng sức cắn mạnh môi anh.
Hai trái tim đập cùng lúc bùng cháy, dòng máu nóng hổi bắt đầu sôi lên, dường như muốn đốt cháy cả không khí xung quanh. Yết hầu của Lâm Phỉ Thạch thắt lại, khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ: "Bùi Di..."
Giang Bùi Di hôn cậu hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng m*t lấy khóe môi cậu, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cậu, lại rồi mở lời một cách bướng bỉnh: "Em đã khá hơn chưa?"
Lâm Phỉ Thạch toàn thân run rẩy, nắm lấy tay Giang Bùi Di hôn một cái, trong lòng mềm nhũn, cậu đã hoàn toàn bị người này chinh phục, gần như thành kính nói: "Anh yêu cầu em làm gì, em đều đồng ý."
Giang Bùi Di dường như đã đến giới hạn, chỉ chờ những lời này, cuộc sống của anh giống như được bừng sáng, thế giới đột nhiên tràng ngập ánh dương, anh nhắm mắt lại để che giấu cảm xúc tan vỡ, nắm lấy tay Lâm Phỉ Thạch trong lòng ngực, siết chặt, gân xanh nổi rõ trên cổ tay.
Lâm Phỉ Thạch không kêu đau, mà để mặc anh nắm tay mình. Cậu đưa tay còn lại chạm vào mặt anh, nhỏ giọng nói: "Đồ ngốc, sao anh lại đi tìm Côn Ngữ? Anh không biết hắn ta đối với anh là tâm tư gì sao? Hắn ta... hắn ta có ức h**p anh không?"
Giang Bùi Di mở mắt nhìn cậu, bình tĩnh kể lại: "Em chặn anh rồi, anh không liên lạc được với em, anh không còn cách nào khác để tìm em nữa…"
"..." Lâm Phỉ Thạch như bị dao đâm vào ngực, huyết sắc trên môi vừa mới xuất hiện sau nụ hôn kia lập tức biến mất hoàn toàn.
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của cậu, nhưng không nỡ nói lời cay nghiệt. Anh dùng ngón tay vuốt tóc mái ra sau đầu, nhẹ giọng nói: "Bọn họ nói với anh rằng em không phải Lâm Phỉ Thạch, chỉ là thay thế thân phận của cậu ta, còn giết Lý Thành để bịt miệng… Có phải là thật không?"
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy rất khó chịu, không biết mình có tài đức gì mà có thể khiến Giang Bùi Di đuổi theo đến tận đây. Cậu tự nhận mình là đồ khốn nạn, khịt mũi cay đắng, khàn giọng hỏi: "Anh còn tin em không?"
"Anh vẫn... anh vẫn tin em." Giang Bùi Di nhẹ nhàng cong ngón tay, nhíu mày, thấp giọng nói: "Chỉ cần em giải thích với anh, anh sẽ tin em."
Lâm Phỉ Thạch cảm thấy tim mình nhói đau. Thứ khiến cậu đau lòng không phải là lưỡi dao sắc bén, mà là cảm giác sau khi bị phản bội, anh ấy vẫn sẵn sàng tin tưởng. Cậu sắp bị lời nói của Giang Bùi Di g**t ch*t. Đôi mắt cậu ươn ướt, phải mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Cậu nói từng chữ một: "Những lời bọn chúng nói đều sai. Bất kể là ai nói với anh, đều sai... Bùi Di, xin anh đừng giận em, em sẽ nói hết cho anh nghe."
Lâm Phi Thạch hít một hơi thật sâu rồi nói: "Thật ra, không còn ai khác nữa. Em là Lâm Phỉ Thạch... là Lâm Phỉ Thạch đáng lẽ đã chết trong vụ hỏa hoạn năm đó."
Cho dù anh có suy luận từ giả định "Lâm Phi Thạch là người tốt" thì đó vẫn là "giả định sai lầm". Giang Bùi Di vẫn khăng khăng rằng mình không tin Lâm Phỉ Thạch là người xấu. Nhưng giờ nghe Lâm Phỉ Thạch tự mình thừa nhận, tai anh vẫn ù đi, không tin hỏi:
"Em là Lâm Phỉ Thạch hay là Ngư Tàng? Vậy còn Thừa Ảnh thì sao? Thừa Ảnh là ai?"
"Thừa Ảnh cũng là em. Tóm lại, tất cả những cái tên mà anh nghe thấy từ trước đến giờ đều là em... Tóm lại, em có lẽ là một tuyển thủ tâm thần phân liệt, chơi đủ thứ game trên đời. Chuyện này rất dài, em sẽ từ từ kể cho anh nghe." Lâm Phỉ Thạch để Giang Bùi Di ôm mình, cậu đặt chân lên giường, giống như vật nhỏ ngồi tựa vào cánh tay anh, nhẹ nhàng và mềm mại. Cậu cúi đầu, lén lau khóe mắt, rồi nói bằng giọng nghẹn ngào: "Lâm Phỉ Thạch không phải tên thật của em. Trước năm 16 tuổi, tên thật của em là Châu Lưu, Châu là họ của cha, còn Châu Lưu là tên khai sinh của em. Sau này, vì công việc nằm vùng quá nguy hiểm, em không muốn liên lụy đến gia đình nên đã đổi thành Lâm Phỉ Thạch."
Mấy ngày sau khi trở về Nguyên Lăng, Giang Bùi Di đến thăm cha mẹ Lâm Phỉ Thạch, cũng đã biết chuyện cậu đổi tên. Việc một mật vụ đổi tên là chuyện bình thường.
"Năm 16 tuổi, em tình cờ gặp một tổ chức lừa đảo đa cấp. Chúng muốn lôi kéo em vào tổ chức, ngày đêm có kẻ luôn đến tẩy não em, nhưng em là một người theo " chủ nghĩa cá nhân", không thích nghe lời ai cả, em có chính kiến của mình. Tình cờ, em lại biến tai họa thành phúc lành. Em giả vờ ngu ngốc để gia nhập tổ chức và đã gửi được tin nhắn đầu tiên cho cảnh sát. Rồi em gặp được Quách Thính, lúc đó, em vẫn là một học sinh trung học bình thường, Quách Thính cũng chưa lên chức Thính Trưởng. Đó là lần đầu tiên em làm cái trò giả vờ vâng lời nhưng lại lén lút bất tuân như vậy, nên em đã sợ hãi lắm đó. Nhưng may mắn thay, những kẻ trong tổ chức lừa đảo đa cấp có hơi ngốc nghếch, không hề nghi ngờ một đứa trẻ không biết gì là em. Lúc đó, em không phải là mật vụ, cùng lắm thì em chỉ là một "người đưa tin". Em đã hợp tác với cảnh sát ở ngoài từ bên trong lòng địch, và hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà không hề bị thương tích gì."
"Sau đó, Quách Thính phát hiện ra em, một 'viên ngọc ẩn', và chủ động tìm đến em, hỏi rằng em có muốn gia nhập họ không, nghĩa là em sẽ tiếp tục làm gián điệp trong các tổ chức tội phạm khác và cung cấp thông tin cho cảnh sát. Dù sao thì lúc đó em vẫn còn trẻ. Em cũng có chút thông minh, nhưng chỉ là một chút thông minh nhỏ thôi, chưa đủ để phô bày trước công chúng. Em hơi do dự và sợ chết, nên không trực tiếp đồng ý", Lâm Phỉ Thạch nói. "Em còn không nói với bố mẹ, vì chắc chắn họ sẽ không đồng ý. Thậm chí có khi họ đánh gãy chân em luôn ấy chứ. Sau đó, em đã suy nghĩ nghiêm túc về điều này. Suy cho cùng, em muốn cống hiến cho đất nước và xã hội, nên em đã liên lạc với Quách Thính và đồng ý lời mời của ông ấy."
"Em có thể có thiên phú trong việc trà trộn vào tội phạm, cũng có thể là một tên b**n th** ngầm. Em dễ dàng chiếm được lòng tin của người khác. Em hầu như đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được Quách Thính giao phó, và nhận được đủ loại vinh dự, giải thưởng. Lúc đó, em còn là một tấm chiếu mới, chưa hiểu rằng danh vọng và vinh quang thường là những chiếc vương miện lộng lẫy nhưng ẩn chứa nguy hiểm chết người. Đeo chúng trên đầu cũng phải trả giá. Em chỉ nghĩ mình là một tiểu thiên tài tuyệt thế, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ."
Giang Bùi Di: “…”
"Thật ra, hồi đó em ngốc lắm. Em cảm thấy mình như một siêu nhân với tài năng phi thường, một vị thần giáng trần cứu thế... Ai mà chẳng từng có một vài khoảnh khắc đầu óc quay cuồng lúc nhỏ chứ? Mẹ em từng học ngành lịch sử, em cũng được mẹ chỉ dạy cho không ít, nên em tự đặt cho mình một mật danh là Ngư Tàng, một trong Thập Đại Kiếm. Nghe cũng hay đấy chứ," Lâm Phỉ Thạch cười khổ. "Trước đây em chẳng thông minh gì cả. Em vừa trẻ mà lại còn nông nổi. Em không hiểu được đạo lý cây đứng giữa rừng sẽ bị gió quật ngã. Đến khi em nhận ra mình nên giữ mình khiêm tốn thì danh tiếng của Ngư Tàng đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi."
"Chúng mình có thể xem như là đồng nghiệp, nhưng em vẫn luôn cảm thấy nghề nghiệp của chúng mình khá kỳ lạ. Càng xuất chúng, càng phải che giấu thân phận và giữ kín danh tính," Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng nói. "Khi một mật vụ trở nên nổi tiếng, điều tiếp theo chờ đợi anh ta không phải là hoa tươi và tiếng vỗ tay, mà là vô vàn nguy hiểm và rắc rối."
Giang Bùi Di: “…”
"Năm em tốt nghiệp đại học, những kẻ muốn giết em có thể xếp hàng dài từ Vòng Nam Cực đến Vòng Bắc Cực. Ngư Tàng là một kẻ mà ai trong số chúng cũng muốn biến mất sạch sẽ. Chúng muốn xé xác em ra thành trăm ngàn mảnh", Lâm Phỉ Thạch nói. "Vì lý do an toàn, em đã yêu cầu bố mẹ chuyển đi khỏi thành phố nơi họ từng sống. Em gần như cắt đứt liên lạc với họ. Trước đây em còn thỉnh thoảng về nhà, nhưng sau đó em luôn cảm thấy có người theo dõi mình, nên sau đó thậm chí em còn không dám về nhà."
Giang Bùi Di không thể hoàn toàn đồng cảm với những lời Lâm Phỉ Thạch nói, bởi vì từ nhỏ anh đã cô đơn không gia đình, lại còn xa cách em gái một thời gian dài. Anh không hề cảm thấy bản thân mình đáng thương, nhưng giờ phút này anh cảm thấy Lâm Phỉ Thạch thật đáng thương, vậy nên sự tức giận, mất mát và đau buồn khi cậu rời đi không một lời từ biệt, tất cả đều lặng lẽ tan biến trong lòng anh sạch sẽ.
Đối với một người như Lâm Phỉ Thạch, có lẽ không có chuyện gì là anh không thể tha thứ cho cậu. Giang Bùi Di chỉ cảm thấy đau lòng, muốn ôm chặt lấy cậu.
"Từ lâu, Ngư Tàng đã là một tấm bia sống, nếu không cẩn thận sẽ bị bắn chết ngay lập tức," Lâm Phỉ Thạch nói. "Nhiều người muốn giết em lắm, nhưng cũng có nhiều kẻ thông minh và tham lam hơn muốn biết thân phận của Ngư Tàng. Ba năm trước, Đất Bồi bắt đầu âm thầm âm mưu chống lại Ngư Tàng. Chúng muốn tìm người thay thế hoàn toàn 'Ngư Tàng', âm thầm đặt một cái đinh không thể lay chuyển vào bộ tỉnh. Thế là cái tên 'Thừa Ảnh' ra đời."
Giang Bùi Di: “…”
"Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng những người đàn ông sau lưng Chu Lưu, Lâm Phỉ Thạch, Ngư Tàng, Thừa Ảnh đều là em... Em cũng có thể được mệnh danh là 'bậc thầy thay da như thay áo'," Lâm Phỉ Thạch không khỏi cười nhạo bản thân, rồi nói thêm: "Về phần chi tiết của chuyện này, vụ hỏa hoạn đó hoàn toàn có chủ đích, việc thay thế thứ này bằng thứ khác trong phòng phẫu thuật, còn có sự tham gia của một người khác trông rất giống em, em sẽ giải thích sau." Vài đoạn văn này chứa quá nhiều thông tin, như muốn nổ tung vào tai anh. Trong giây lát, đầu óc Giang Bùi Di hoàn toàn không tiếp nhận nổi nữa, nói tóm lại, Đất Bồi muốn tìm người thay thế Lâm Phỉ Thạch, nhưng sau khi đi lòng vòng, cậu ta lại tự mình thay thế Ngư Tàng!
Đây có phải là truyền thuyết "Ta thay ta làm chính mình" không?
Giang Bùi Di sửng sốt hồi lâu, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó: "Chuyện này có liên quan đến Lý Thành không?"
"Lý Thành... hắn thật sự không được tiếp tục tồn tại nữa" Lâm Phỉ Thạch ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ mặt có chút bi thương: "Nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ đến tại sao thân phận của mình lại đột nhiên bị bại lộ sao? Anh ở Hắc Thứu nhiều năm như vậy, kỹ thuật ngụy trang cũng rất cao siêu, sao có thể vô duyên vô cớ bị phát hiện chứ?"
Giang Bùi Di hiểu ý cậu, trong lòng hiện lên một suy đoán khó tin. Đồng tử anh co lại, kinh hãi nói: "Ý em là..."
" Ý em là, anh xem hắn là thầy, nhưng làm sao anh biết hắn xem anh là gì? “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm*”, Bùi Di của em à."
Giang Bùi Di: “…”
________________
Tác giả có điều muốn nói:
Tình hình hiện tại của bạn: một cái đầu đầy dấu hỏi
“Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm”: dịch ra là “Vẽ hổ thì vẽ được da, khó vẽ được xương; biết người thì biết mặt, khó biết được lòng". Ý nói rằng, hình dáng bên ngoài của một người hay một vật gì đó có thể dễ dàng nhìn thấy và mô tả, nhưng bản chất bên trong lại rất khó để hiểu rõ.