Đầu Giang Bùi Di như thể có tiếng nổ vang lên ầm ầm, máu toàn thân như đông cứng lại!
Hai năm trước, sau khi rút khỏi hang động, lúc nằm viện tĩnh dưỡng, anh từng hoài nghi trong cảnh sát có người để lộ bí mật. Nhưng thân phận của anh là tuyệt mật cấp cao của Tỉnh Thính, những người biết rõ Nam Phong là ai chỉ đếm trên đầu ngón tay, cùng lắm cũng không vượt quá mười người toàn là nhân vật cấp nguyên lão của Tỉnh Thính. Anh nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể đoán được ai là kẻ phản bội, không có lấy một chút manh mối. Cuối cùng chỉ có thể đổ hết lỗi lên chính mình, tự trách bản thân có lẽ sơ suất để lộ sơ hở nào đó, bị Côn Ngữ nắm thóp.
Anh chưa từng nghĩ đến người đâm anh sau lưng lại là… chính là thầy Lý Thành của mình.
Anh chấn động đến mức nói không nên lời, chỉ lẩm bẩm: “Ông ta sao ông ta có thể làm vậy được?”
Ánh mắt Lâm Phỉ Thạch hiện lên một tia tối lạnh, thấp giọng: “Nghe nói ba chữ ‘Giang Bùi Di’ bị ông ta bán đi với giá ba mươi triệu.”
Mắt Giang Bùi Di trợn tròn, không nói được gì. Anh vẫn không thể tin nổi chuyện này.
“Bùi Di, anh biết không,” Lâm Phỉ Thạch nhìn anh, nhẹ giọng: “Điều em nể nhất ở anh chính là dù đã nhìn thấy bao nhiêu sự hiểm ác trong lòng người, anh vẫn nguyện tin vào điều tốt đẹp, vẫn giữ một trái tim trong sáng và chân thành. Không giống em lúc nào cũng đa nghi, luôn sống trong kiểu tâm lý ‘luôn có người rình mò hại trẫm’. Em gần như không thể tin nổi ai nữa ngoại trừ anh. Anh là ngoại lệ duy nhất suốt mười năm nay.”
“Chuyện của Lý Thành là sau khi em gia nhập Đất Bồi mới biết. Lúc đầu em cũng không tiếp thu nổi, vì thế ngấm ngầm thử ông ta vài lần. Kết quả đúng là không làm em thất vọng. Có tiền là có thể sai quỷ khiến ma câu này đúng lắm.”
Lâm Phỉ Thạch nằm nghiêng trong lòng Giang Bùi Di, một chân gác lên người anh toàn thân hầu như dính sát. Cậu không có ý định rời đi, mí mắt khép hờ, giọng điệu mang theo châm chọc: “Rất lâu trước đây Quách Thính từng nói với em nhiều đặc công nằm vùng giỏi giang nhất đều chết dưới tay người nhà mình. Khi đó em chẳng hiểu gì cả. Sau này mới nhận ra điều khó đề phòng nhất, chính là lòng người.”
Nghe tới đó, Giang Bùi Di như chợt nhớ ra gì đó: “Hai hôm trước Quách Thính có nói với anh ba năm trước, thân phận của em bị lộ đột ngột, lúc ấy là do Lý Thành bán đứng cậu sao?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu: “Là ổng. Nhưng kể cả không có ổng, Đất Bồi cũng sẽ ra tay với em nên Ngư Tàng nhất định giữ không nổi.”
Giang Bùi Di nhìn cậu thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đất Bồi lại đào sẵn bẫy như thế?”
Lâm Phỉ Thạch chậm rãi nói: “Ừm… Chuyện này giải thích hơi dài dòng, liên quan đến một người mà anh chưa từng biết. Lúc nãy em đã nói Đất Bồi muốn tìm người thay thế em. Nhưng người của Tỉnh Thính không phải mù, không thể dễ lừa như vậy, nên cái người thay thế đó bắt buộc phải hoàn hảo về mọi mặt: dáng người, giọng nói, tính cách, cách nói chuyện, cách ăn mặc, thói quen sống… Tất cả đều phải giống em gần như tuyệt đối. Dù không thể sao chép hoàn toàn, ít nhất cũng phải đạt mức tám, chín phần mười nếu không sẽ bị lộ ngay.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ thở dài: “Không phải em tự luyến đâu, nhưng mà trên đời này thật sự không thể có người thứ hai giống hệt em. Nói riêng cái mặt này, chỉnh sửa kiểu gì cũng không ra được.”
“Vậy nên theo kế hoạch, em cần ‘biến mất’ hoàn toàn. Tốt nhất là thân thể phải bị phá hủy triệt để không để lại bất kỳ dấu vết nào. Cách tiện nhất chính là cho em ‘chết’ trong một vụ cháy lớn.”
Nói đến đây, giọng Lâm Phỉ Thạch vẫn thản nhiên, cứ như đang kể lại một đoạn phim tài liệu: “Thế là Đất Bồi tìm được một người có ngoại hình gần giống em bắt hắn xem băng hình của em, học cách nói chuyện, cư xử… Sau đó phẫu thuật thẩm mỹ nhiều lần, chỉnh mặt hắn cho giống em hơn. Nhưng vẫn còn chênh lệch rõ ràng. Mãi đến lúc trải qua một vụ cháy, nhân cơ hội chỉnh sửa thêm lần cuối, mới tạo ra một ‘em giả’ hoàn hảo.”
Cách cậu nói nghe nhẹ hều, nhưng Giang Bùi Di nghe mà lạnh cả sống lưng vì không dám tưởng tượng nếu kế hoạch kia thành công, thì mọi nỗ lực nằm vùng suốt bao năm sẽ bị bẻ cong thành phản quốc, hệ thống an ninh Tỉnh Thính sẽ bị phơi trần trước mặt kẻ thù.
Vậy điều gì khiến kế hoạch gần như hoàn hảo ấy sụp đổ?
Lâm Phỉ Thạch nhếch môi cười: “Bọn họ đâu ngờ cái người được chọn làm thế thân cuối cùng lại phản bội.”
“Cậu ta tên Hạ Hoa Đình, là một trong các thành viên của Đất Bồi, nhưng trên thực tế lại có mối thù huyết hải với tổ chức. Sáu năm trước, người của Đất Bồi tấn công vào nhà cậu ta, cưỡng h**p và g**t ch*t cha mẹ cậu ấy. Khi đó Hạ Hoa Đình trốn trong tủ áo hai ngày hai đêm mới thoát chết. Từ đó cậu ta thề sẽ báo thù cho cha mẹ. Cậu ta âm thầm điều tra suốt nhiều năm, cuối cùng biết hung thủ thuộc Đất Bồi.”
Lâm Phỉ Thạch xoa xoa ấn đường, nói nhỏ: “Hạ Hoa Đình là một người đáng thương. Số phận quá tàn nhẫn. Gương mặt giống em tầm ba phần, nhưng cũng đủ để bị chọn làm thế thân. Sau đó cậu ta đổi tên, âm thầm ở lại Đất Bồi, chờ cơ hội trả thù. Rồi cậu ta được chọn làm Ngư Tàng mới, một con rối.”
“Em đã gặp cậu ta… Phải công nhận là rất giống em.”
“Hạ Hoa Đình ngoài mặt vâng lệnh Đất Bồi, học cách bắt chước em toàn diện, chuẩn bị thay thế em. Nhưng âm thầm lại tìm đến em nói cho em toàn bộ kế hoạch. Em thuận theo mà phản kịch bản, lật ngược thế cờ. Dù thân phận em bị Lý Thành bán đứng, dù thật sự bọn họ muốn thiêu chết em, thì kẻ đứng sau màn vẫn là Đất Bồi cần một đám cháy để che giấu mọi chuyện.”
Lâm Phỉ Thạch dừng một chút rồi nói: “Chuyện phức tạp lắm, kể hoài không hết. Em chỉ có thể nói đơn giản thế này. Người được cứu ra khỏi vụ cháy là em. Người bị đẩy vào phòng mổ là em. Người bị đẩy ra khỏi phòng mổ là Hạ Hoa Đình. Người bị đưa vào ICU là Hạ Hoa Đình Người rời khỏi ICU lại là em.”
“Vậy nên trong bệnh viện có hai lần đổi người. Bọn Đất Bồi thay một lần, em lại đổi lại một lần. Kết quả là em vẫn là em.” Lâm Phỉ Thạch nở nụ cười nhàn nhạt, như đọc khẩu lệnh: “Thay vì nói Hạ Hoa Đình bắt chước em, chi bằng nói em cố tình biến thành Hạ Hoa Đình, cùng cậu ta phối hợp dựng lên một màn ‘treo đầu dê bán thịt chó’.”
Câu chuyện vòng vòng loanh quanh như trò nhập ma, đổi tới đổi lui, người bình thường nghe tới đây chắc cũng ngất xỉu vì choáng. Giang Bùi Di miễn cưỡng mới đuổi kịp được tiết tấu lòng vòng mấy trăm vòng kia của Lâm Phỉ Thạch, nhưng chỉ một vài chi tiết lướt qua cũng đủ để cảm nhận được ngày hôm đó, đến cùng khủng khiếp cỡ nào.
“Thật ra… lúc đó em đã rất do dự,” Lâm Phỉ Thạch nói chậm rãi, như đang tự thú với chính mình. “Em không biết nên chọn thế nào. Nếu quyết định trở thành Thừa Ảnh, thì cũng có nghĩa là, nghĩa là em phải trơ mắt nhìn chính mình bước vào hố lửa, bị thiêu đến thân thể không còn nguyên vẹn. Bùi Di à, em không phải thánh nhân đâu. Em cũng có cảm xúc, cũng biết sợ đau, cũng sẽ thấy hoảng loạn. Khi đó, em thật sự từng nghĩ hay là cứ chết quách đi cho xong, hoặc là dứt khoát chạy trốn trước khi mọi thứ bắt đầu, từ đây không làm nằm vùng nữa.”
Giọng cậu khàn khàn: “Nhưng rồi em lại nghĩ chỉ cần em chịu đựng được, sẽ có cơ hội bước chân vào Đất Bồi. Đó là Đất Bồi đấy, cái tổ chức khiến biết bao tiền bối phải nằm lại, người trước ngã xuống, người sau tiếp bước mà vẫn không thể đột phá. Em không muốn để máu của tiền bối đổ oan, không muốn họ dưới suối vàng phải thất vọng, em muốn kết thúc thời đại tội ác này bằng chính tay mình.”
Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn biết bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì.
Lửa nóng sẽ thiêu cháy làn da cậu ấy, xé toạc thân thể ra thành hình dạng không thể nhìn nổi, biến khuôn mặt vốn đẹp đến mức vô lý thành thứ xấu xí đến khó chấp nhận… Sau này hè đến muốn mặc áo sơ mi ngắn tay thôi cũng là chuyện xa vời.
Vậy mà hắn vẫn chọn làm như vậy.
Đó là Ngư Tàng mười năm mài kiếm, lạnh lùng mà bốc cháy.
Giang Bùi Di nghe mà trái tim nhói lên, nhíu mày nói: “Nhưng chuyện lớn như thế, sao em không báo lên cấp trên? Không đáng để em một mình gánh đâu.”
Lâm Phỉ Thạch khựng lại một chút, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: “Bởi vì em sợ. Em không dám tin ai nữa. Em không biết trong Tỉnh Thính còn bao nhiêu người như Lý Thành, em không dám đánh cược.”
Giang Bùi Di nghe đến đây, trong lòng chỉ thấy đau xót và bi ai. Cảm giác lẻ loi, trôi dạt, không nơi nương tựa ấy anh hiểu quá rõ. Nhưng chưa kịp nói gì, một suy nghĩ bất chợt lóe lên khiến sắc mặt anh thay đổi—
Dù Lý Thành có tội nặng đến đâu, thì cũng không đến lượt Lâm Phỉ Thạch ra tay giết ông ta. Việc định tội và thi hành án là việc của pháp luật. Hơn nữa, hành vi nổ súng của Lâm Phỉ Thạch, nếu xét về mặt pháp lý, e là không đủ tiêu chuẩn phòng vệ chính đáng. Nếu thật sự bị điều tra thì cậu ấy chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Như thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, Lâm Phỉ Thạch nhẹ giọng nói: “Dù em không lập hồ sơ ở Tỉnh Thính, nhưng bên Bộ Công An biết chuyện. Trước khi em ra tay với Lý Thành Đô, em đã được họ chấp thuận.”
“Bộ Công An?!” Giang Bùi Di giật mình không nhẹ, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại có liên hệ trực tiếp với Bộ Công An?”
Anh từng có mười năm nằm vùng, quá quen với quy trình rồi bất kể là Ngư Tàng hay Nam Phong, những người thuộc cấp “đại thần” như họ, tất cả hành động đều do Tỉnh Thính báo cáo lên Bộ Công An, chứ bản thân họ hầu như không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp.
Lâm Phỉ Thạch ôm eo anh, giọng mềm đi: “Là trùng hợp thôi. Hồi em nằm viện vì bỏng, có một thư ký trẻ bên Bộ Công An đến thăm. Khi ấy em mơ hồ cảm thấy Lý Thành không đáng tin, nên ngầm ám chỉ với anh ta rằng trong Tỉnh Thính có thể có ‘chuột’. Không ngờ bộ trưởng bên đó lại cực kỳ coi trọng, âm thầm liên hệ với em vài lần.”
“Dù em có đa nghi đến đâu thì cũng không dám nghi ngờ đến đầu bộ trưởng Bộ Công An. Vậy nên em đã nói hết mọi chuyện cho ông ấy nghe.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại,” Lâm Phỉ Thạch nhún vai: “Dù không có Bộ Công An giúp, thì em vẫn sẽ một mình dọn sạch đống này thôi. Cùng lắm thì chiến solo một trận. Mà hiện tại em cũng đâu còn một mình nữa.”
Giang Bùi Di im lặng không nói gì.
“Dù sao thì từ đầu tới cuối câu chuyện đại khái là như vậy.” Lâm Phỉ Thạch ngả đầu vào vai anh, vừa cười vừa nói: “Em ‘mạo danh’ chính mình, đồng thời trở thành Ngư Tàng và Thừa Ảnh. Ban ngày là ánh sáng, ban đêm là bóng tối. À, còn vài chi tiết lặt vặt em không kể nữa như kiểu lúc đó em cũng không kìm được, liều lĩnh hành động, tranh thủ cứu một chút gương mặt ngọc ngà này của em…”
Lâm Phỉ Thạch l**m nhẹ môi dưới, trêu chọc: “Nếu không, với mức độ cháy hồi đó, mặt em chắc chẳng còn như bây giờ đâu.”
“Thế cho nên giờ còn ai dám nhận không ra em?” Giang Bùi Di đưa tay đẩy cái thân thể như bạch tuộc đang quấn lấy mình sang một bên, đứng dậy, lặng lẽ nhìn cậu: “Vấn đề là tại sao ngay từ đầu không nói với anh? Sao lại tự ý rời đi? Lâm Phỉ Thạch, chẳng lẽ anh không đáng để em tin tưởng à?”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Cậu cứ tưởng mình đã “thành khẩn khai báo”, thì sẽ không bị truy cứu trách nhiệm nữa cơ mà!
Lâm Phỉ Thạch thật ra nghĩ rất đơn giản: nếu để Giang Bùi Di biết chuyện, với tính cách của anh ấy, nhất định sẽ bị cuốn vào. Mà cậu thì không muốn kéo anh vào vũng bùn quá nguy hiểm này. Giang Bùi Di đã khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng tối quá khứ, có một cuộc sống bình thường, cậu tuyệt đối không muốn để anh vì mình mà lại sống trong sợ hãi và đề phòng.
Nhưng giải thích tới miệng rồi, cậu đột nhiên không muốn nói nữa.
Chỉ cong môi cười nhẹ, nhích lại gần, hôn “chụt” một cái lên má Giang Bùi Di, giọng vừa vô lại vừa nịnh: “Em biết sai rồi. Anh đánh em đi.”
Giang Bùi Di thấy thái độ cậu rõ ràng là biết sai mà vẫn cứng đầu, quyết định cho một bài học. Anh giơ tay, vung một cái thật mạnh đánh vào mông cậu.
Lâm Phỉ Thạch không ngờ anh thực sự đánh, “á” lên một tiếng: “Đau!”
Trong mắt Giang Bùi Di hiện lên một nụ cười dịu dàng đầy ấm áp, nghiêng đầu thì thầm vào tai cậu: “Suỵt, đừng kêu. Cảm giác không tồi.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
—Đây rõ ràng là đang trêu cậu!! Chắc chắn là đang trêu cậu!!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tuyến tình cảm chính là sẽ không ngược đâu!!! 【 chống nạnh: Giang đội đúng là biết dỗ người quá trời a a a ~ 】
Dự đoán khoảng 30–40 chương nữa là kết thúc! Thứ bảy tuần này sẽ có chương vạn chữ, nên update sẽ hơi muộn nha ~