"Thật sao?" Hạ Hoa Đình hơi nhếch khóe miệng, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt quá, tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Hạ Hoa Đình lại nheo mắt nhìn Giang Bùi Di. Từ góc độ này, trông hắn ta rất giống Lâm Phỉ Thạch. Hắn nhẹ nhàng nói: "Anh Giang, tôi đã từng nghe Phỉ Thạch nhắc đến anh rồi. Gặp được một tri kỷ hiểu cậu ấy như vậy ở thành phố Trọng Quảng quả là một điều may mắn hiếm có."
Giang Bùi Di chỉ nghe mà không nói gì. Thực ra, ngoại trừ nói chuyện với Lâm Phi Thạch, lúc trò chuyện với người khác, anh rất ít khi mở miệng.
"Tôi đã về Đất Bồi rồi, không thể thường xuyên gặp Bùi Di, nên muốn nhân cơ hội này dẫn cậu ấy đến gặp anh," Lâm Phỉ Thạch nói thay anh, "Anh ấy biết chuyện trước đây giữa chúng ta, tôi đã kể hết cho anh ấy nghe rồi. Sau này nếu anh có vấn đề gì, không tiện liên lạc với tôi, cứ liên lạc với Bùi Di, anh ấy sẽ giúp anh."
Hạ Hoa Đình gật đầu, nhìn về phía tầng hầm trống rỗng, thấp giọng tự giễu nói: "Ở đây không có gì để tiếp đãi các cậu, hai người cứ ngồi đây đi."
Bởi vì Hạ Hoa Đình không muốn ra ngoài, ngay cả việc đi dạo trong sân phơi nắng, nên Lâm Phỉ Thạch mấy lần thuyết phục đều vô ích, tính cách của hắn trở nên có chút kỳ quặc và khép kín, nét nữ tính trên khuôn mặt càng rõ rệt hơn khi hắn cười. Mỗi khi Lâm Phỉ Thạch đến một mình, hắn luôn mang theo rất nhiều "chuyện vui trên đời", kể cho hắn nghe tất cả những chuyện thú vị gần đây, chia sẻ niềm vui nỗi buồn của những người bình thường, để tránh cho Hạ Hoa Đình "hoặc là chết trong im lặng, hoặc là trở thành b**n th** trong im lặng".
Lâm Phỉ Thạch đã quen với vẻ ngoài cô đơn kỳ lạ của hắn, nhưng Giang Bùi Di lại cảm thấy vô cùng không thoải mái khi nhìn hắn, khuôn mặt cực kỳ giống Lâm Phỉ Thạch này lại toát ra vẻ cô đơn kỳ lạ, khiến lồng ngực anh không thể khống chế được mà nghẹn ngào. Bất kỳ người hay vật nào giống Lâm Phỉ Thạch đều phải xinh đẹp.
Hai trong ba người đàn ông là hồ lô miệng cưa. Lâm Phỉ Thạch một mình miệng bắn rap khuấy động cả tầng hầm. Màn hài độc thoại của cậu ta xuất sắc đến nỗi những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí cũng nhảy múa. Cuối cùng, cậu dừng lại vì khô miệng rồi mang theo Giang Bùi Di chào tạm biệt.
Hạ Hoa Đình nhìn bọn họ rời đi, sau đó đóng cửa tầng hầm và khóa trái cửa lại.
Bước ra khỏi sân cỏ mọc um tùm, Giang Bùi Di thở phào nhẹ nhõm. Căn hầm tối tăm chật hẹp khiến anh cảm thấy quá ngột ngạt và nặng nề. Anh khó mà tin nổi làm sao có người có thể sống ở nơi hoang vắng và tối tăm này suốt một năm.
Lâm Phỉ Thạch không thấy chuyện này to tát gì. Cậu chưa bao giờ là người vô tình. Cậu chăm sóc Hạ Hoa Đình phần lớn là vì "đồng cảm". Trong mắt cậu, "ngoài sống chết ra thì chẳng còn gì quan trọng", giờ thì cậu đã có thêm một ‘chuyện quan trọng’ khác là Giang Bùi Di nên không quá để tâm những chuyện khác nữa. Anh đặt một tay lên vai Lâm Phỉ Thạch, nói: "Anh dẫn em đi ăn cơm."
Giang Bùi Di lắng nghe tiếng cành cây nhỏ gãy răng rắc dưới chân, tiếng ve sầu cuối hè rả rích, và cả tiếng gió đêm nhẹ nhàng, dường như có thể đi trên con đường này cả đời. Anh khẽ hỏi: "Em muốn ăn gì?"
"Ăn lẩu nha, lâu rồi chúng ta chưa ăn lẩu á, tìm chỗ nào kín đáo một chút."
"Được."
Hai người nắm tay nhau ra khỏi làng, lãng mạn như đôi tình nhân tuổi mới lớn rồi dần dần đi xa, trở về chiếc xe tải nhỏ đậu bên đường. Đi hơn một tiếng đồng hồ trên đường, cuối cùng cũng đến một nhà hàng lẩu có biển quảng cáo sáng đèn lúc gần mười giờ.
Lúc này, ngoại trừ ông chủ vẫn còn đứng trên quầy, quả thực không còn ai khác.
Lâm Phỉ Thạch gọi món cải thảo non và mì cuốn tay yêu thích của mình, còn lại để Giang Bùi Di gọi. Giang Bùi Di gọi gần như tất cả những món Lâm Phỉ Thạch thích. Phỉ Thạch cứ như một đứa trẻ không bao giờ lớn. Cậu ta luôn thích ăn những món như "tempura" và "bánh phồng đậu phụ", những món chẳng có bao nhiêu dinh dưỡng. Giang Bùi Di không biết khi nào mới được tiếp tục cùng cậu ấy ăn cơm như thế này, chỉ hy vọng cả hai sẽ được thoải mái thưởng thức.
Nồi súp nấm màu trắng sữa bắt đầu sôi, tỏa ra luồng khí nóng lượn lờ, ẩm ướt và mờ ảo, giống như ánh mắt của người tình.
Trước khi chia tay, họ trao nhau nụ hôn bí mật và nồng nàn dưới bầu trời đêm.
Tiếng ve sầu phiền phức đã ngừng kêu từ lâu, không khí im bặt, trời hôm nay không trăng. Trời quá tối, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt và ánh mắt anh. Cậu chỉ nghe thấy Giang Bùi Di bình tĩnh nói: "Em về đi."
Lâm Phỉ Thạch nói: "Khi nào có thời gian, em sẽ bảo Cá Sấu đến đón anh."
Giang Bùi Di nói "ừm".
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói một câu khiến người ta giật mình: "Nhìn tụi mình giống như đang ngoại tình."
Giang Bùi Di: “…”
Lâm Phỉ Thạch lại hôn anh trong bóng tối, cười khẽ nói: "Vợ nhỏ của em." Sau đó, anh nhảy chân sáo rời đi trước khi Giang Bùi Di kịp đưa tay ra đánh anh.
Giang Bùi Di đứng đó một lát, hòa mình vào màn đêm, đưa tay che mắt, xoay người chậm rãi rời đi, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Phỉ Thạch nữa.
Cục Cảnh sát thành phố có một vụ án mới, nhưng nếu không có Lâm Phỉ Thạch "thêm dầu vào lửa", thì tất cả đều là những vụ án nhỏ "tay mơ đấu đá lẫn nhau". Những kẻ xấu sinh ra và lớn lên ở thành phố Trọng Quang nhìn chung không có "ý thức chống phá điều tra", chứng cứ để lại tại hiện trường vụ án ở khắp mọi nơi. Cho dù gặp phải những mục tiêu khó nhằn, với sự nhạy bén và chuyên nghiệp của Giang Bùi Di, nhiều nhất cũng chỉ mất chưa đầy nửa tháng để phá án.
An ninh công cộng ở thành phố Trọng Quang đã dần được cải thiện. Tất cả các ban ngành chức năng đều tiến hành "Tổng Vệ Sinh" từ trên xuống dưới, sàng lọc một nhóm "Con ông cháu cha" nhàn rỗi, hiệu quả xử lý vụ việc ngay lập tức được cải thiện. Một số nhà phát triển bất động sản trong tỉnh nghe nói đất nước đang chuẩn bị thành lập "khu vực cứu trợ đặc biệt" tại đây, đã đưa đội ngũ của họ đến đây để chiếm đất Phong Thủy. Họ đã xây dựng các tòa nhà cao tầng ở khu vực sầm uất của trung tâm thành phố và thuê một lượng lớn lao động nhập cư thất nghiệp địa phương khi công trình khởi công, dường như mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Dưới mặt đất không có ánh sáng mặt trời, những xúc tu âm mưu xuyên qua lòng đất đang lặng lẽ lan rộng. Bóng tối bao trùm toàn bộ vùng đất Trọng Quang, tựa như miệng máu của quái vật từ vực sâu, sẵn sàng nuốt chửng sự yên bình giả tạo này bất cứ lúc nào.
Gần đây không có tin tức gì về Lâm Phỉ Thạch. Có lẽ người bên Đất Bồi đã theo dõi cậu quá sát sao, không cho cậu một cơ hội gửi một tin nhắn WeChat nào. Giang Bùi Di cứ mơ về cậu, mơ về... những ngày tháng họ bên nhau không rời, về Lâm Phỉ Thạch đang mỉm cười, về nụ hôn, về cái ôm của cậu. Đôi khi, anh mơ thấy Lâm Phỉ Thạch gặp chuyện gì đó, những giấc mơ đầy máu đỏ và xương trắng. Nửa đêm, anh đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình bị bao quanh bởi một căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo. Căn phòng lạnh lẽo đến mức Giang Bùi Di run rẩy không ngừng, nhắm mắt lại, không tài nào ngủ lại được.
Kỳ Liên là người đầu tiên nhận ra tình trạng của Giang Bùi Di dạo này không ổn. Lúc tan ca, anh ta ân cần hỏi: "Đội trưởng Giang, dạo này anh nghỉ ngơi không tốt sao? Trông anh không được khỏe."
Giang Bùi Di mím chặt đôi môi hơi nhợt nhạt, nhìn đi chỗ khác và thì thầm: "Tôi không sao, đừng lo lắng."
Kỳ Liên suy nghĩ một lát, do dự một chút rồi hỏi nhỏ: "Đội trưởng Lâm... anh ấy có quay lại không?"
Nghe vậy, Giang Bùi Di ngước mắt nhìn hắn. Ánh mắt vốn đã u ám nay lại càng u ám hơn, càng thêm đáng sợ. Hầu kết của Kỳ Liên khẽ nhúc nhích, đang định nói gì đó để chuộc lỗi thì nghe thấy Giang Bùi Di nói bằng giọng mệt mỏi, gần như không thể nghe thấy: "Tôi cũng mong em ấy có thể quay lại."
Kỳ Liên không dám nói thêm lời nào nữa, cúi chào, nói: "Bảo trọng nhé", rồi bỏ chạy.
Giang Bùi Di không hề cảm thấy gì. Anh vẫn ăn ba bữa một ngày, ngủ đúng giờ như trước. Để không làm Lâm Phỉ Thạch lo lắng, anh thậm chí còn ăn nhiều hơn trước một chút. Nhưng không hiểu sao, anh lại gầy đi trông thấy. Hai má vốn đã trắng bệch lại càng nhợt nhạt hơn, xương cánh bướm nhô ra, cả người trông tiều tụy.
Buổi tối, Giang Bùi Di mới hoàn thành xong báo cáo kết thúc vụ án trên tay, đã hơn tám giờ tối. Anh một mình đi bộ về nhà. Đèn đường bên cạnh nhấp nháy hai lần như thây ma rồi lại tắt hẳn. Gió đêm rít gào khiến bước chân anh trở nên rất dài.
Xào xạc.
Giang Bùi Di đi trong bóng tối, anh đã nắm tay Lâm Phỉ Thạch đi trên con đường này rất nhiều lần. Có lúc làm thêm giờ về nhà quá muộn, Lâm Phỉ Thạch mệt mỏi không thể cử động, cậu sẽ làm nũng bảo anh cõng mình, nếu không sẽ nói "Em ngồi đây luôn không đi nữa đâu". Anh thường sẽ nhìn cậu ta chằm chằm một lúc, rồi thỏa hiệp để Lâm Phỉ Thạch nhảy lên lưng mình, sau đó từ từ cõng cậu ta về nhà.
Xào xạc.
Giang Bùi Di lại đi trong bóng tối. Phía sau, một bóng người hiện ra rồi biến mất như bóng ma, lặng lẽ tiến lại gần. Một đôi tay lạnh ngắt đột nhiên che mắt anh. Giang Bùi Di vô thức dùng tay trái nắm lấy cổ tay người đàn ông, dùng sức kéo mạnh về phía trước, chuẩn bị ném qua vai.
Đúng lúc này, động tác của anh đột nhiên khựng lại, anh nắm chặt cổ tay người đàn ông, xương thịt rõ ràng nhưng lại vô cùng mềm mại. Anh do dự một chút, hỏi với vẻ không chắc chắn: "...Phỉ Thạch?"
Người đàn ông phía sau bị anh kéo đã loạng choạng bước về phía trước một bước, lúc này, cậu ta thân mật áp sát lưng Giang Bùi Di, hai tay vòng qua phía sau cổ anh, mỉm cười thì thầm vào tai anh: "Sao anh nhận ra em?"
Giang Bùi Di từng nắm lấy cổ tay Lâm Phỉ Thạch rất nhiều lần, anh chưa từng nắm tay ai như vậy, không có cổ tay đàn ông nào giống như Lâm Phỉ Thạch, lạnh lẽo, xương cổ tay mỏng manh, nhô ra. Đúng là một đôi tay đáng được cưng chiều.
Giang Bùi Di đột nhiên quay người, mũi hai người gần như chạm vào nhau. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, anh nhìn thấy đôi mắt đẹp mê hồn của Lâm Phỉ Thạch, giờ đây có chút mệt mỏi nhưng cũng tràn đầy ý cười. Những cơn ác mộng khó hiểu kia lại hiện về trước mắt Giang Bùi Di. Anh không nhịn được ôm chặt Lâm Phỉ Thạch vào lòng, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cậu, lồng ngực co giật dữ dội.
"Cá nhỏ của anh bơi đến thăm anh đây." Lâm Phỉ Thạch thì thầm, "Hôm nay em không về căn cứ, chúng ta về nhà thôi."
Giang Bùi Di "ừm" một tiếng, giọng nói run run, lạc điệu. Anh cắn đầu lưỡi, bình tĩnh nói: "Em không về có sao không?"
Lâm Phỉ Thạch thân thiết nhảy lên lưng anh, đôi chân dài quấn quanh vòng eo thon gọn của nam nhân, cậu xoa gáy anh, mơ hồ nói: "Em đã sắp xếp xong mọi thứ rồi, về trước bốn giờ thì không sao cả."
Giang Bùi Di cõng cậu về nhà, anh như trở về với những ngày tháng yên bình trước kia, hỏi: "Dạo này em thế nào?"
"Em vẫn ổn. Chỉ là em rất rất rất nhớ anh, cũng sợ anh sẽ nhớ em." Lâm Phỉ Thạch thì thầm, "Em sợ anh... Em sợ anh một mình sống không tốt."
Mũi Giang Bùi Di hơi nghẹt, anh cúi đầu nói: "Em lo cho anh làm gì? Lo cho bản thân mình trước đi kìa."
Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, gần về đến nhà mới lên tiếng: "Em nghe người ở tổng bộ Đất Bồi nói hình như họ đang có ý định chuyển tổng bộ về đây. Thành phố Trọng Quang vốn dĩ th*m nh*ng rất nhiều, lại cách xa chính quyền tỉnh, nên rất thích hợp cho tội phạm ẩn núp. Năm ngoái, em đã tập hợp các tổ chức tội phạm địa phương về Đất Bồi, đặt "nền móng" vững chắc cho chúng. Nếu tổng bộ Đất Bồi thực sự muốn chuyển đến đây, người đầu tiên và duy nhất chúng phải xử lý chính là anh. Dạo này ra ngoài anh phải cẩn thận hơn."
Nghe vậy, Giang Bùi Di mới hiểu ra Lâm Phỉ Thạch không phải vô cớ đến tìm mình, mà là cố ý cảnh báo mình. Giang Bùi Di hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi: "Anh hiểu rồi. Bọn chúng định khi nào di dời căn cứ? Có thời gian cụ thể không?"
"Giờ thì vẫn chưa đâu. Dù sao thì cái này cũng không phải chuyện nhỏ, chắc phải mất ít nhất vài tháng nữa. Chưa chắc chúng có chuyển đi hay không, chỉ là tin đồn thôi. Anh đừng báo cho tỉnh vội nha." Lâm Phỉ Thạch dừng lại rồi nói tiếp: "Còn một chuyện nữa về Côn Ngữ. Hắn ta hiện đang làm việc cho em. Em có thể dễ dàng tiết lộ tung tích của hắn. Khiến hắn ta biến mất mà không ai hay biết cũng chẳng khó. Em biết anh muốn hắn ta đền tội càng sớm càng tốt, nhưng Thư Tử Hàn hiện tại rất coi trọng mạng lưới quan hệ trước đây, muốn lợi dụng tên này để phát triển sự nghiệp ở nước ngoài. Cho nên Côn Ngữ không thể chết sớm được. Nếu không, với tính cách của Thư Tử Hàn, em e rằng ông ta sẽ điều tra kỹ lưỡng tất cả mọi người ở Đất Bồi..."
Giang Bùi Di ngắt lời cậu: "Không sao đâu, an toàn của em là quan trọng nhất."
Nếu có người khác đến gặp lại người mình ngày đêm nhớ nhung, chắc người đó sẽ ôm chặt người yêu, trao cho người ấy một cái ôm nồng nàn, rồi thổ lộ hết nỗi lòng. Nhưng Giang Bùi Di lại chẳng nói gì. Anh vốn quen im lặng, khép kín, không giỏi biểu lộ cảm xúc. Hơn nữa, anh thật sự không thể nói với Lâm Phỉ Thạch rằng: "Anh nhớ em nhiều đến nhường nào."
Không bằng nhìn em ấy lâu hơn một chút, nghe em ấy nói nhiều hơn một chút.
Lâm Phỉ Thạch đã lâu không về nhà. Khi Giang Bùi Di mở cửa cho cậu vào, cảm giác như đã trải qua cả một đời người. Đồ đạc của cậu vẫn nguyên vẹn như cũ. Giang Bùi Di không hề cất đi, mà đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu... như thể... như thể luôn chào đón cậu quay lại bất cứ lúc nào.
Cả hai đều mệt mỏi đến nỗi không kịp nói gì nhiều, liền cùng nằm xuống giường. Chỉ mười phút sau, cả hai đã ngủ thiếp đi. Gần đây Giang Bùi Di đã gầy đi rất nhiều, khi cuộn tròn trong vòng tay Lâm Phỉ Thạch, trông anh thật nhỏ bé. Anh đưa tay ôm chặt lấy cậu. Hai người tựa như hai ngọn đèn sáng rọi vào nhau trong bóng tối, phải kề sát vào nhau mới cảm nhận được chút ánh sáng và hơi ấm.
Đêm đó, Giang Bùi Di ngủ rất say, gần đây hiếm khi được một đêm không mộng mị, nên anh thậm chí không để ý Lâm Phỉ Thạch đã rời đi từ lúc nào. Khi anh mở mắt ra, đã là bảy giờ.
Trong phòng không có bóng người nào khác. Hơi ấm đêm qua tựa như ảo giác mà anh đã tưởng tượng ra. Giang Bùi Di ngồi dậy khỏi giường, vẻ mặt vô cảm. Anh bất động nửa phút mới đứng dậy. Khóe mắt anh thoáng thấy một tờ giấy nhớ màu hồng dán trên bàn đầu giường, trên đó là nét chữ đen nhánh, đẹp đẽ:
"Em muốn ôm chặt anh nhưng lại sợ làm phu nhân của em thức giấc."
"Chào buổi sáng, anh yêu - Cá Nhỏ của anh."
Giang Bùi Di hơi nhếch khóe môi, kéo tờ giấy nhớ xuống, gấp lại, cất vào ngăn kéo, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng và bắt đầu một ngày làm việc.
Những ngày sau đó, Lâm Phỉ Thạch có lẽ khá rảnh rỗi nên thường sai Cá Sấu đến đón người ở cổng cục thành phố vào buổi tối, rồi lén đưa về trước giờ làm việc vào ngày hôm sau. Sau nhiều lần đi lại, Giang Bùi Di cảm thấy mình như một "Cô bé Lọ Lem", Cá Sấu lái "xe bí ngô", còn Lâm Phỉ Thạch là "Vương tử kiều khí" chỉ có thể gặp nhau vào ban đêm. Khi mặt trời lại ló dạng, bộ mặt thật của cậu sẽ lộ rõ, trên đời này chẳng còn vương tử nào nữa.
Tuy nhiên, khi hai người ở bên nhau, họ chủ yếu nói về Đất Bồi, vụ án và kế hoạch, họ hiếm khi hành động theo cảm tính, mặc dù nghe có vẻ hơi tàn nhẫn khi nói điều này, nhưng với một kẻ thù hùng mạnh trước mắt, cả hai đều không phải là kiểu người bất chấp ưu tiên chuyện tình cảm.
Hơn một tháng trôi qua như vậy, Giang Bùi Di đã hình thành thói quen nhìn cổng trước khi ra ngoài. Nếu có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó, điều đó có nghĩa là đêm đó anh chắc chắn sẽ có một giấc mơ đẹp và yên bình.
Hôm đó, Giang Bùi Di đang tan làm thì thấy chiếc "xe bí ngô" quen thuộc đỗ bên kia đường. Anh cảm thấy nhẹ nhõm, mở cửa bước vào như thể đã quen thuộc với nơi này. Chiếc xe khởi động và tăng tốc chậm rãi, chỉ trong vài giây đã đạt tốc độ tối đa, rồi lướt nhanh trên đường.
Con cá sấu thường ngày hay nói năng này lần này lại im lặng, trái ngược hẳn với hành vi thường ngày. Trực giác nhạy bén của Giang Bùi Di vô thức cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, một sợi dây thần kinh sâu thẳm trong tâm trí anh đột nhiên giật thót. Đồng thời, anh chợt nhận ra một điều, Lâm Phỉ Thạch luôn có một nỗi ám ảnh kỳ lạ với mùi cơ thể mình. Ngay cả khi nằm liệt giường trong bệnh viện, anh cũng sẽ xịt thơm giường. Cậu chính là một con công thích xòe đuôi lại còn tiêu xài hoang phí.
Vậy nên, dù Lâm Phỉ Thạch không có mặt trong xe, "mùi hương vương vãi khắp mặt đất" mà cậu để lại vẫn sẽ vương vấn trên ghế xe, xộc thẳng vào mũi mọi người. Mùi hương vương vấn ấy đủ khiến người ta khó chịu, nhưng trong chiếc xe này lại không hề có một chút mùi gỗ nào!
Da đầu Giang Bùi Di nổ tung, anh ta lập tức ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt hẹp dài hung tợn trong gương chiếu hậu, dưới khóe mắt có một vết sẹo dài. "Tài xế" đang lái xe có một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ!
Cùng lúc đó, Giang Bùi Di nghe thấy một âm thanh rùng rợn phát ra từ phía sau mình - thực sự có người ở trong cốp xe!
Anh gần như ngay lập tức nhớ đến lời nhắc nhở của Lâm Phỉ Thạch "cẩn thận khi ra ngoài", nhưng anh không ngờ rằng những người ở Đất Bồi lại tấn công anh nhanh như vậy!
Giang Bùi Di không chút do dự, đá mạnh cửa xe "ầm" một tiếng, lăn ra khỏi chiếc xe đang chạy với tốc độ cao. Thân hình anh lăn nhẹ hai vòng trên cỏ, co rúm cả người lại, anh nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía con hẻm bên cạnh!
"Tài xế" không ngờ người này phản ứng nhanh như vậy, hắn ta còn chưa kịp phanh gấp. Một giây sau, hắn ta đột nhiên đạp phanh gấp, lốp xe dừng lại đột ngột trên mặt đất, tạo ra những tia lửa chói mắt và phát ra tiếng "két! két!" sắc nhọn đến mức khiến người ta đau cả răng. Tài xế dừng xe, nhảy ra khỏi cửa rồi ngoái đầu lại - hắn ta không còn nhìn thấy Giang Bùi Di đâu nữa!
Người đàn ông tức giận chửi rủa rồi mở máy liên lạc nội bộ trong xe: "Mục tiêu đã nhảy ra khỏi xe! Mọi người, đuổi theo hắn!"
Cốp sau xe bị mở ra một tiếng "ầm", hai người đàn ông nhảy ra từ trong đấy, có trời mới biết không gian nhỏ hẹp như vậy làm sao chứa nổi hai gã đàn ông to cao đen hôi. Ba người nhanh chóng chạy về phía chỗ Giang Bùi Di mất tích.
Tiếng xe máy ầm ầm vang lên cách đó không xa. Hai chiếc xe máy chở người nối đuôi nhau phóng vút qua, tạo nên một màn lướt đất đầy phấn khích ngay lối vào con hẻm. Những người trên xe máy bước xuống, bắt đầu chửi rủa: "Ba người các người không thể trông chừng một tên cảnh sát sao? Một lũ vô tích sự!"
Người bị mắng sắc mặt tái mét, nhưng không dám phản bác, chỉ tay về một hướng: "Nó chạy sang bên kia!"
Người cầm đầu lạnh lùng nói: "Đi theo nhóm hai người. Đừng đi một mình. Tên này giỏi nhất là đánh solo đấy."
Dù sao thì đám người này cũng biết rằng "một mình" không thể đánh lại Nam Phong, đi thành hai người thì có thể muốn làm gì thì làm. Nếu không tính đến việc trong tay bọn họ có súng, thì đám người này hợp lại cũng có thể đẩy Giang Bùi Di nhanh chóng đến chỗ chết.
Giang Bùi Di nhanh chóng né vào một con hẻm, lấy điện thoại ra gọi đến phòng trực của Cục thành phố. Anh nói một cách có trình tự: "Tôi là Giang Bùi Di. Tôi đang bị tập kích gần thôn Dương Xương, xã Hổ Đồng. Bên kia có hơn năm người, có thể họ mang theo súng. Tôi yêu cầu cục thành phố hỗ trợ."
Thanh tra trực ban hoảng sợ: "Tôi sẽ sắp xếp người đến ngay. Tình hình bên đó thế nào rồi?"
Giang Bùi Di nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vội vã, anh rẽ vào một con hẻm khác, nhẹ giọng nói: "Mười phút là xong."
Con hẻm này giống như một mê cung quanh co. Giang Bùi Di dẫn dụ mấy người phía sau chạy vòng vòng, dựa vào khả năng định vị bằng âm thanh, không ai có thể bắt được đuôi anh. Giang Bùi Di rẽ vào một góc, không ngờ có một người đàn ông đã phục kích lặng lẽ như ma quỷ ở góc đường, hắn bắn vào đùi Giang Bùi Di.
Đoàng!
Viên đạn leng keng rơi xuống đất, Giang Bùi Di vừa lúc hắn giơ tay lên đã né sang một bên. Đúng lúc then chốt, viên đạn xoay tròn tốc độ cao sượt qua ống quần, đốt cháy một "lỗ" trên gấu quần, mơ hồ để lộ làn da trắng như tuyết.
Giang Bùi Di quay đầu bỏ chạy không ngoảnh lại, anh đã chạm trán tử thần vô số lần, và việc đưa ra lựa chọn đúng đắn vào đúng thời điểm, về cơ bản, chỉ là bản năng phản ứng hình thành từ việc sống trên bờ vực cái chết quá lâu. Khác với tên đại lừa đảo Lâm Phỉ Thạch, anh từng cùng Hắc Thứu chiến đấu với những kẻ buôn m* t** khác ở tiền tuyến, máu bắn tung tóe trên người anh nóng hổi và sáng rực, sinh tồn trong mưa bom bão đạn là một môn học bắt buộc đối với Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di vội vã chạy vào một con hẻm khác, bỏ lại gã đàn ông phía sau cách đó tám trăm dãy nhà. Anh nghe thấy tiếng gầm yếu ớt từ nhà bên cạnh: "Mẹ mày! Đừng có bắn chết nó. Bắt sống nó về!
Nghe thấy hai chữ "sống", thân hình Giang Bùi Di đột nhiên dừng lại. Hắn vội vàng dừng bước, thậm chí còn cố ý giảm tốc độ, chờ người tới.
Trước đây, trong số những kẻ thù truyền kiếp của Hắc Thứu có một câu nói: "Gặp Tống Chi Châu, việc đầu tiên phải làm là bắn chết", nếu không sẽ không còn cơ hội bắn nữa. Đây là bài học xương máu mà vô số người đã học được.
Thật đáng tiếc khi những người trẻ này không hiểu.
Một nhóm người đi theo bước chân của Giang Bùi Di, quay sang con hẻm bên phải: "Bên kia, chúng ta đi xem thử!"
Giây tiếp theo, Giang Bùi Di chậm rãi bước ra từ phía sau hai người đàn ông, lặng lẽ áp sát, rồi dùng một tay chém vào gáy một người. Mắt người đàn ông kia trợn trừng, rồi ngã xuống không một tiếng động. Người đàn ông bên cạnh nhận ra có gì đó không ổn, chỉ kịp thốt ra một tiếng "Ngươi…!" kinh hãi, Giang Bùi Di đã túm lấy cổ hắn, dùng tay không nhấc bổng lên. Hai chân hắn đá loạn xạ trên không trung hai cái, cổ họng phát ra tiếng "Hự hự", mắt trợn ngược không thể kiểm soát. Chưa đầy nửa phút sau, hắn đã ngất xỉu.
Có người ở nơi khác nghe thấy âm thanh kỳ lạ trong tai nghe, sắc mặt đột nhiên thay đổi, kinh ngạc hỏi: "Lão Tôn? Lão Tôn? Bên kia có chuyện gì vậy?"
Tai nghe không có phản hồi. Anh nuốt nước bọt, nói: "Giang Bùi Di đã hành động! Mọi người, đi theo tôi!"
Bốn người tụ tập lại như ruồi mất đầu, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Rẽ vài khúc quanh, họ thấy Giang Bùi Di đang dựa vào tường, một tay che chân phải, vẻ mặt đau đớn tột cùng, sắc mặt tái nhợt, máu không ngừng chảy ra từ kẽ ngón tay.
Tên cầm đầu dừng bước, cảm thấy có điều gì đó mờ ám nên không dám tiến lên. Nhưng hắn nheo mắt nhìn Giang Bùi Di một lúc, phát hiện hắn đổ mồ hôi đầm đìa, môi tái nhợt, bả vai dường như đang run lên vì đau, lại không hề phát hiện có người tới, nên mới dám đi tới: "À ha! Thì ra mày trốn ở đây!"
Người đàn ông bên cạnh rút súng từ thắt lưng ra, chĩa thẳng vào đầu Giang Bùi Di từ xa. Trông hắn ta như đang đối mặt với một kẻ thù lớn. Trông bọn chúng không giống như đang bao vây người khác, mà giống như Giang Bùi Di đang bao vây chúng vậy, trông thật buồn cười.
Giang Bùi Di nâng mí mắt lạnh lẽo liếc nhìn bọn họ, lông mày anh nhíu chặt, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống quai hàm đẹp đẽ, khàn giọng nói: "Ai phái các người đến?"
Người đàn ông rút một chiếc khăn thấm chất lỏng từ trong túi ra và nói: "Đừng lo, mày sẽ biết ngay thôi."
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tiếng còi báo động từ xa vọng lại. Ánh mắt chúng vô thức thay đổi. Đúng lúc này, Giang Bùi Di bất ngờ hành động!
Anh tiến lên như một bóng ma, giật lấy khẩu súng từ tay một người đàn ông, rồi dùng tay trái nắm lấy cánh tay người đàn ông và kéo lại. Khớp vai của người đàn ông phát ra tiếng "rắc" khủng khiếp, hắn ta hét lên thảm thiết. Nửa cánh tay của hắn ta bị bẻ gãy. Cùng lúc đó, Giang Bùi Di giơ cánh tay phải đang cầm súng lên, lên đạn bằng một tay và bóp cò liên tiếp. Bùm, bùm, bùm, ba phát súng được b*n r* chính xác chỉ trong một động tác!
Nếu có một điều tốt đẹp nào đó trong đời Lý Thành, thì đó chính là ông đã truyền dạy cho Giang Bùi Di những tuyệt chiêu thương pháp. Nhưng điều này thực ra chẳng liên quan gì đến bản thân Lý Thành. Ông chỉ truyền dạy những kỹ năng cơ bản được lưu truyền rộng rãi. Những thứ còn lại đều là kết quả của "thiên phú dị bẩm" và sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Giang Bùi Di.
Ba viên đạn b*n r* từ quỹ đạo trúng vào xương bánh chè của ba người như thể có mắt. Bọn chúng quỳ xuống tại chỗ, tiếng la hét liên tiếp vang lên trong hẻm nhỏ. Giang Bùi Di tuy một mình đối đầu với nhiều kẻ địch, nhưng anh đã quen với việc đơn độc chiến đấu. Huống chi chỉ có vài tên ngốc, trước đây khi chạy loạn khắp nơi anhcũng đã bị hàng trăm người đuổi theo. Lần này Đất Bồi đánh giá thấp kẻ địch rồi.
Giang Bùi Di từng bước đi tới, đá chiếc khăn trong tay người đàn ông sang một bên, cúi đầu nhìn anh ta: "Nghe nói anh muốn sống?"
"..." Người đàn ông ôm đầu gối gãy của mình trong đau đớn và không thể nói nên lời.
Cảnh sát hình sự của Cục thành phố vội vã chạy đến, thấy đám đông, họ đều sững sờ. Ánh mắt họ đổ dồn về phía Giang Bùi Di, kinh ngạc nói: "Đội trưởng Giang! Anh bị thương rồi!"
Giang Bùi Di không quan tâm lau máu từ lòng bàn tay vào quần, gật đầu, ra lệnh: "Còng mấy người này lại, đưa đi. Đưa ba người nằm dưới đất đến bệnh viện trước."
Đột nhiên, Giang Bùi Di lại kinh ngạc kêu lên "Hửm?" - tính cả bốn người này, tổng cộng có sáu người bị anh ta đánh ngã, nhưng nghe tiếng bước chân thì hẳn phải có thêm một người nữa ở đó.
Chẳng lẽ tên đó vứt bỏ đồng đội chạy rồi?
Con cá thoát khỏi lưới quả nhiên đã chạy thoát, dùng tay chân "bơi" đi. Hắn ta chạy một đoạn không dừng lại, ngồi bệt xuống đất, lấy điện thoại ra gọi, nói: "... Thiên Minh, anh Thiên Minh, nhiệm vụ của chúng ta thất bại rồi, cảnh sát đến quá nhanh, đám người Lão Lưu đều bị Giang Bùi Di bắt giữ..."
Thiên Minh ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Ý cậu là, bảy người các anh không bắt được tên nào, còn hắn thì bắt sáu người các anh đưa về đồn cảnh sát?"
Người đàn ông không dám nói một lời, luồng khí lạnh từ dưới chân anh ta phả ra.
Ban đầu bọn chúng định để tài xế phía trước thu hút sự chú ý của Giang Bùi Di, hai người phía sau liền nhân cơ hội này bịt miệng và mũi hắn lại, dễ dàng đánh ngất hắn. Bốn người còn lại cũng ở đó "phòng hờ". Ai ngờ tên cảnh sát kia lại phản ứng nhanh như quái vật, không chút do dự đá tung cửa xe nhảy ra ngoài, rồi đánh ngã bọn họ trước!
Thiên Minh không khỏi chửi thầm: "Tôi biết ngay là bọn vô dụng này sẽ làm hỏng chuyện vào thời khắc then chốt mà!"
"Đừng nói vậy. Bắt sống Nam Phong thì đúng là làm khó người khác thật. Là tôi mơ mộng hão huyền thôi." Người bên cạnh bình tĩnh nói: "Lão Lưu và đám người kia đã ở Đất Bồi đủ lâu rồi, cũng đến lúc giải thoát cho họ rồi."
Ánh mắt Thiên Minh lóe lên: "Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Tại đồn cảnh sát thành phố Trọng Quang, hai người đàn ông bị Giang Bùi Di đánh ngã đã bị còng tay vào lò sưởi. Hơn nửa tiếng sau, họ mới tỉnh lại, hai anh em này thật sự rất oan ức. Họ không có cơ hội chính diện chiến đấu với kẻ địch. Họ đã bị đánh ngã ngay từ lần chạm trán đầu tiên, mặc dù họ thực sự không thể đánh bại Giang Bùi Di.
"Phái người thay phiên nhau canh gác ba người trong bệnh viện. Ngoại trừ y tá, không được cho ai vào." Giang Bùi Di nghe thấy bọn họ đã tỉnh, vừa đi về phía phòng thẩm vấn, vừa nghiêm mặt ra lệnh cho mọi người xung quanh: "Cẩn thận Đất Bồi âm mưu giết người diệt khẩu."
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Giang Bùi Di đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào. Hai người đối diện anh ta đang ngồi trên ghế sắt, nửa sống nửa chết. Thấy Giang Bùi Di bước vào, mí mắt giật giật. Giang Bùi Di nói với cảnh sát hình sự bên cạnh: "Đem người bên phải ra ngoài trước."
Cảnh sát hình sự khiêng "người anh gặp nạn" bên phải ra ngoài, để lại "người em" một mình bên trong.
Giang Bùi Di nhìn anh ta một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"
Người đàn ông đảo mắt và nói: "Tôi biết."
Giang Bùi Di bình tĩnh gật đầu: "Tên."
Người đàn ông nói: "Hạ Chí Dũng."
"Tuổi."
"Ba mươi bảy." "Đội trưởng Giang, tên này nói dối. Không có ai tên Hạ Chí Dũng ở tỉnh Nguyên Lăng mà ba mươi bảy tuổi cả, cũng không ai giống hắn cả!" Giọng nói giận dữ của một đồng nghiệp vang lên từ tai nghe.
Giang Bùi Di không phản ứng gì nhiều, anh không quan tâm đến tên của người đàn ông đó. Hầu hết những người ra khỏi Đất Bồi đều có "lịch sử vẻ vang", chỉ cần nhập vân tay là có thể biết được tên của người đàn ông đó. Chơi mấy trò "khôn lỏi" ngu ngốc này trước mặt Giang Bùi Di quả thực là trò khỉ.
"Hạ Chí Dũng" vẫn ngoan cố khăng khăng: "...nhiều nhất thì tôi bị buộc tội cố ý tấn công cảnh sát, mà đó lại là tội cố ý gây thương tích. Hơn nữa, tôi đã tự nguyện ra đầu thú, nên mới được giảm nhẹ hình phạt. Dù sao thì, tôi cũng không phải là người cầm súng, thưa đội trưởng Giang, anh xét xử tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì..."
Giang Bùi Di không muốn tranh luận với họ rằng "hành hung cảnh sát" là một tội ác chỉ có ở những nước có hệ thống pháp luật Anh-Mỹ. Đám nhà quê quê mùa, mù tịt về luật pháp này chắc sẽ không hiểu, nên anh ngắt lời họ và hỏi: "Ai là thủ lĩnh của các người?" Anh đặt ảnh của vài người lên bàn trước mặt.
"Hạ Chí Dũng" không thèm nhìn mà chỉ vào một người: "Là hắn!"
Giang Bùi Di hỏi: "Ai phái ngươi tới đây?"
"Hạ Chí Dũng" mặt dày nói: "Chuyện này tôi không biết. Tôi chỉ là một người chạy việc vặt, không chịu trách nhiệm về những chuyện trên. Ông chủ bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm theo."
Lúc này, kết quả đối chiếu dấu vân tay của "Hạ Chí Dũng" đã có, đồng bộ hóa với máy tính của Giang Bùi Di theo thời gian thực. Người này họ "Nguyên", tên thật là "Lang", 37 tuổi, là một tên h**p dâm đào tẩu. Ba năm trước, hắn đã bỏ trốn sau khi gây án. Cảnh sát đã lấy mẫu ADN và dấu vân tay của hắn tại hiện trường, xác nhận thông tin danh tính, nhưng vẫn chưa tìm thấy hắn.
Người ta nói rằng bãi cát là nơi "quỷ dữ và quái vật" cư trú, và điều này thực sự đúng.
Giang Bùi Di liếc nhìn thông tin của mình rồi hỏi một cách thản nhiên: "Cậu gia nhập Đất Bồi khi nào?"
Môi Nguyên Lãng vô thức hé mở, rồi sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Đất Bồi? Đất Bồi nào? Tôi chỉ nghe nói đến 'Đất Xanh'. Đội trưởng Giang, tôi thật sự không có manh mối hữu ích nào cả. Anh đang lãng phí thời gian thẩm vấn tôi đấy..."
"Thật sao?" Giang Bùi Di lại ngắt lời anh, nhẹ giọng nói: "Ánh mắt của Nguyên Kỳ đang nhìn anh từ trên trời kìa."
Ba năm trước, người đàn ông này đã cưỡng h**p và g**t ch*t chính con gái ruột của mình là Nguyên Kỳ. Hoàn cảnh quá tàn khốc và kinh tởm, để lại một vết thương tâm lý sâu sắc trong tâm trí vị cảnh sát trẻ tuổi đang điều tra vụ án lúc bấy giờ. Khi Nguyên Lang nghe thấy cái tên này, môi hắn run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, đồng tử giãn ra rồi co lại, không nói nên lời.
"Cho nên, dù anh không giải thích gì, chiến đấu đến cùng cũng không sao cả," Giang Bùi Di nhìn chằm chằm vào hắn từng chữ, "Anh và 'những người anh em tốt' của ngươi không thoát được đâu."
“Ầm” một tiếng, lưng Nguyên Lãng đập mạnh vào ghế, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Giang Bùi Di.
Giang Bùi Di lạnh lùng nhìn hắn: "Anh gia nhập Đất Bồi ba năm trước, hẳn là biết hậu quả của nhiệm vụ thất bại chứ? Đất Bồi sẽ để lại một đám rác rưởi sao?"
Adrenaline của Nguyên Lang tăng vọt, hắn nuốt nước bọt với miệng khô khốc, những ngón tay bồn chồn gãi vào tay vịn ghế.
"Không cho anh ra ngoài để bị Đất Bồi 'thu hoạch' là ân huệ cuối cùng của tôi dành cho anh, nhưng tôi không ngại làm vậy đâu." Giang Bùi Di hơi nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói từng chữ một: "Bây giờ, anh vẫn không muốn nói gì sao?"
Đêm khuya, gió rít gào, màn đêm buông xuống. Một người đàn ông loạng choạng bước đi trong con hẻm tối đen như mực, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại, như thể có người đang đuổi theo. Nếu Giang Bùi Di ở đây, chắc chắn anh sẽ nhận ra người đàn ông này chính là "tài xế" muốn giết anh. Khóe mắt hắn có một vết sẹo dài, may mắn thoát nạn.
Người đàn ông cúi đầu bước nhanh về phía trước. Khi hắn ta bước tiếp, chân còn chưa chạm đất, đột nhiên có tiếng kim loại "keng!" vang lên trong góc. Âm thanh sắc bén và rùng rợn đến rợn người giữa đêm khuya tĩnh lặng!
Người đàn ông vốn đã lo lắng Đất Bồi sẽ phái người đi "xử lý phế vật". Lúc này, tim hắn ta đột nhiên đập thình thịch, cảm giác như bị dao cứa vào cổ. Nội tạng bay tứ tung, toàn thân run rẩy. Hắn ta đột nhiên quay đầu về phía phát ra âm thanh, the thé hỏi: "Ai?". Xung quanh im lặng, không một tiếng trả lời. Không một bóng người, chỉ có tiếng lá cây sung dâu xào xạc như ma quỷ.
Cổ họng người đàn ông co giật, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn ta run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bật đèn pin, dùng đôi mắt đen láy đáng sợ dò xét từng khe hở trên tường, mới phát hiện thứ rơi xuống đất là một chiếc lon vỡ, có lẽ đã bị ai đó đá văng đi lúc nào đó.
Đêm rất yên tĩnh, âm thanh duy nhất là tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ.
Người đàn ông không dám lơ là. Đồng tử co rút lại, thần kinh căng thẳng tột độ, tay cầm đèn pin run rẩy bước về phía trước...
Đinh!
Một âm thanh chết chóc khác lại vang lên bên tai. Người đàn ông bật dậy khỏi chỗ như một con chim hoảng hốt, giọng nói cũng theo đó mà nhảy dựng lên, giọng cuối gần như vỡ ra: "Ai đó──"
Hắn ta quay phắt lại tại chỗ, khuôn mặt co giật và hung dữ, rồi lo lắng vung đèn pin lên không trung, hét lớn trong sự kinh ngạc và tức giận: "Ai vậy! Ai vậy? Ra đây!"
Giọng nói the thé của anh ta vang vọng khắp con hẻm nhỏ, từ "ai" vang vọng vô số lần, khiến nó càng trở nên rùng rợn hơn.
Người đàn ông nghe thấy nhịp tim của mình ngày càng nhanh. Sợi dây trong đầu hắn ta càng lúc càng căng, như sắp đứt. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta sôi sục, sắp trào ra khỏi lỗ chân lông và trào ra đỉnh đầu. Bắp chân hắn ta co giật như điên khi hắn ta bước đi.
Hắn ta nắm chặt điện thoại, chậm rãi bước đi trong tiếng gió rít gào. Một mảnh giấy bị gió cuốn bay, nhẹ nhàng rơi xuống mặt anh ta, như một cái tát mạnh vào mặt. Người đàn ông tuyệt vọng gào lên, giọng khàn khàn: "Ai! Ai vậy?! Ra đây! Tao không sợ mày đâu!"
Người đàn ông cào cấu mặt mình bằng móng tay, cuối cùng xé tờ giấy ra. Hắn ta nuốt nước bọt và chửi rủa: "...Cút khỏi đây..."
"Ầm" một tiếng, hắn ngã gục tại chỗ, không thể nhúc nhích. Hắn thật sự không thể nhúc nhích được nữa. Nỗi sợ hãi tột độ đã vắt kiệt sức lực của hắn. Đầu và mặt hắn bê bết máu và mồ hôi lạnh. Người đàn ông cầm đèn pin bò trên mặt đất bằng cả bốn chân. Hắn nhìn quanh dưới ánh sáng mạnh mẽ, không bỏ sót một góc nào - cuối cùng hắn tin chắc rằng xung quanh không có một con chuột sống nào, chứ đừng nói đến một bóng người. Chỉ là do tác động tâm lý của chính mình khiến hắn sợ gần chết. Hắn đứng dậy, lau trán, tắt đèn pin và tiếp tục chậm rãi bước về phía trước.
Đúng lúc này, một giọng nam cực kỳ nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau tai anh, giống như một bóng ma lặng lẽ bám lấy lưng anh, giọng nói còn kèm theo một nụ cười quỷ dị:
"Tôi đang đợi anh đó, còn anh còn đợi ai thế?"
Người đàn ông lập tức ướt sũng, một tiếng nước không thể diễn tả được phát ra từ hạ bộ. Lông tơ trên người hắn dựng đứng, cổ họng hắn thốt ra những lời vô nghĩa: "Khoan, khoan... khoan đã."
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay tôi đến muộn, chủ yếu là vì tôi mua một chiếc váy nhỏ rồi dành cả ngày để tìm tin tức về thời điểm váy của Hoshino và Xiaoxiong sẽ được bán lại, thế là ví tôi trống rỗng ngay lập tức.
Tôi cảm thấy nó sẽ hoàn thành nhanh hơn một chút so với tôi nghĩ.
Ngoài ra, trước khi kết thúc sẽ có một tình tiết rất buồn. Buồn không phải ở những câu thoại cảm động, mà là cốt truyện cực kỳ buồn. TAT, tôi hứa sẽ có một kết thúc có hậu, nên đừng ném đá tôi nhé!