Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 106

“Là ai sai các người đến ra tay với tôi?”

 

“...Tôi không biết hắn tên gì, bọn tôi đều gọi hắn là ‘Bình Minh’, là người đứng đầu bên chỗ bọn tôi. Hắn bảo gì thì chúng tôi làm nấy, hoàn thành nhiệm vụ thì có tiền công, mỗi lần một hai chục triệu,” Nguyên Lãng ngồi bệt trên ghế, nửa sống nửa chết, ánh mắt đờ đẫn, đầu óc gần như đã ngừng hoạt động, câu trả lời với Giang Bùi Di chỉ còn là phản xạ theo bản năng, môi mấp máy chậm chạp: “Bọn tôi chỉ nghe lệnh của Bình Minh, nhưng hắn không phải cấp trên trực tiếp, mệnh lệnh cứ truyền tầng tầng lớp lớp. Hắn sai lão đại của tụi tôi, lão đại lại giao nhiệm vụ cho tụi tôi.”

 

“Lần này chính là ý của Bình Minh, hắn không nói lý do, chỉ bảo xử lý một người tên là ‘Giang Bùi Di’, tốt nhất là bắt sống.” Nguyên Lãng lau gương mặt đầy râu ria lởm chởm, giọng khản đặc: “Giang đội, tôi thật sự không biết tại sao cấp trên lại muốn bắt sống anh. Chắc là do ‘vị kia’ ra chỉ thị. Tôi biết tới vậy thôi, còn lại thực sự không rõ gì nữa.”

 

Giang Bùi Di lặng lẽ nhìn hắn, không biểu cảm: “Bình Minh hiện giờ đang ở đâu? Có ló mặt ra không?”

 

“Hắn không có đến. Chỉ có mấy anh em bọn tôi được cử qua. Dù sao giờ thế này rồi, tôi cũng chả còn mặt mũi đâu mà giấu giếm nữa.” Nguyên Lãng cười khan, ngửa đầu th* d*c, trong mắt loáng thoáng ánh nước: “Giang Bùi Di, nói thật, mấy năm nay anh là mục tiêu duy nhất mà bọn tôi thất thủ. Thật là không ngờ bị lật thuyền giữa mương. Chết dưới tay anh, tôi cũng tâm phục khẩu phục. Phó đội trưởng chi đội Trọng Quang, giỏi thật đấy!”

 

Giang Bùi Di mặc kệ giọng điệu âm dương khó nghe của hắn, ra hiệu cho cảnh sát dẫn hắn đi, rồi gọi người bị bắt tiếp theo vào.

 

—— người kia vừa nhìn thấy bộ dạng mất hồn của Nguyên Lãng khi bị lôi ra thì đã đoán được, tên đó chắc đã khai sạch sẽ rồi. Hắn lập tức bỏ luôn kiểu “vịt chết vẫn cứng mồm”, trở mặt nhanh đến đáng sợ, tươi cười lấy lòng: “Giang đội, anh muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi biết gì nói nấy!”

 

Giang Bùi Di lạnh nhạt hỏi: “Bình Minh là ai?”

 

Tên kia khinh khỉnh đáp: “Con chó mà lão đại bọn tôi nuôi.” Rồi hắn thở dài, giang tay ra, nhếch miệng lộ hàm răng vàng khấp khểnh: “Có thể cho tôi xin điếu thuốc không?”

 

Giang Bùi Di không nói một lời, ném cho hắn nguyên gói thuốc lá. Cảnh sát hình sự bên cạnh vốn định nói “Mày tưởng đây là tiệm tạp hóa à”, nhưng thấy động tác của Giang đội thì chỉ đành nuốt lời lại, bật lửa châm thuốc cho hắn.

 

Tên kia hít một hơi dài, nhả khói thỏa mãn, rồi chậm rãi nói, giọng đầy mỉa mai: “Bình Minh là thằng mặt trắng chuyên biết nói đạo lý, kiểu ‘quân sư’ bên tai lão đại suốt ngày rót gió vào tai ổng. Tôi thì ghét hắn lắm, nhìn ngứa mắt. Mỗi lần thấy là muốn đập một phát cho xong, thế mà hắn lại cứ được làm ông này ông nọ, như thể ngồi trên đầu tụi tôi chỉ huy.”

 

—— “lão đại” trong lời hắn, chính là Thư Tử Hàn.

 

Giang Bùi Di tiếp tục hỏi thêm vài câu vụn vặt không mấy liên quan, rồi như vô tình hỏi: “Nghe Nguyên Lãng nói, bên các người định chuyển tổng bộ về thành phố Trọng Quang, có chuyện đó không?”

 

Tên kia ngớ người ra một chút, rồi dụi tàn thuốc: “Tôi cũng nghe loáng thoáng, hình như có ý định vậy, nhưng chưa chắc đâu. Lão đại của tụi tôi là kiểu sáng nắng chiều mưa, hôm nay nói dọn, ngày mai lại bảo thôi. Cũng chả ai dám đoán chắc.”

 

Giang Bùi Di hỏi tiếp, giọng đột ngột trầm hơn, nhưng vẫn không lộ sơ hở: “Thừa Ảnh đâu?”

 

Tên kia chẳng nhận ra sự thay đổi sắc giọng, thản nhiên đáp: “Thừa Ảnh hả? Ở đất Bồi thì hắn cũng là nhân vật lắm đấy. Cũng là dạng mặt trắng thư sinh, đẹp hơn cả con gái, nhìn yếu ớt vậy chứ ra tay ác độc lắm. Đâm cho người ta một nhát mà nạn nhân còn không kịp kêu đau.”

 

Giang Bùi Di nghe vậy thì biết, hắn hoàn toàn không biết Thừa Ảnh chính là đội trưởng đội hình sự thành phố Trọng Quang trước kia. Nhưng nghĩ lại cũng phải, Lâm Phỉ Thạch từng khoác quá nhiều lớp áo, đến độ hiểu rõ thân phận thật của cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

 

Sau khi hỏi xong, Giang Bùi Di cho dẫn tên kia đi, rồi cũng rời văn phòng.

 

—— Lúc này đã là hơn 11 giờ đêm, sắp qua ngày mới. Các đồng nghiệp theo anh làm việc suốt từ chiều đến giờ, ai nấy đều đã mệt rã rời.

 

Giang Bùi Di nói: “Tan ca đi. Chuyện còn lại để mai tính. Về nghỉ ngơi hết đi.”

 

“Giang đội ngủ ngon!” “Mai gặp lại, Giang đội!”

 

Nhờ Lâm Phỉ Thạch kiên trì kéo xuống khỏi cái vẻ “lạnh lùng khó gần” ngày xưa, các đồng nghiệp trong cục cũng đã quen với kiểu ngoài lạnh trong nóng của anh. Ai cũng không quá e dè, còn hay chủ động bắt chuyện với anh.

 

Giang Bùi Di khẽ gật đầu đáp lại, đợi mọi người rời đi hết thì cũng quay về ký túc xá của cục, mệt mỏi nằm xuống giường.

 

…… Đất Bồi đã chính thức động thủ với anh, không biết Lâm Phỉ Thạch có biết không. Nếu cậu đã biết, thì thể nào cũng sẽ lại vì anh mà lo, thậm chí không màng nguy hiểm tìm đến.

 

Giang Bùi Di day trán, ép bản thân ngừng suy nghĩ, cố gắng đi vào giấc ngủ.

 

Nhưng đến hơn 3 giờ sáng, chiếc điện thoại đặt bên mép giường đột nhiên réo inh ỏi như đòi mạng.

 

Tiếng chuông vang dồn dập như báo hiệu điềm chẳng lành. Giang Bùi Di cau mày, giọng khàn đặc vì còn chưa tỉnh hẳn: “Chuyện gì vậy?”

 

“Giang đội, không ổn rồi!” Giọng đầu dây bên kia run rẩy hoảng loạn: “Lúc đổi ca, tụi em phát hiện các cảnh sát trực ở bệnh viện đã bị đánh thuốc mê. Còn ba người bên trong…”

 

“...Đều đã chết rồi.”

 

Giang Bùi Di trước đó đã cố ý dặn họ phải hết sức cảnh giác, đề phòng người của Đất Bồi mò tới diệt khẩu. Kết quả vẫn không ngăn được thảm kịch. Nhưng anh cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ. Dù sao những cảnh sát được cử đi canh gác cũng chỉ là người thường, chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt. So với lũ người máu lạnh bên đất Bồi, chẳng khác nào thỏ non đối đầu với lang sói – thua cuộc là điều đã được dự đoán từ trước.

 

Anh nhíu mày, hỏi: “Chết thế nào?”

 

Đầu dây bên kia đổi người trả lời, giọng khẩn trương: “Trong máu người chết phát hiện thiopental sodium, ba-phu-long và kali clorua đều những loại thuốc thường dùng trong tiêm tử hình. Giang đội, nếu chỉ để một người chết nhanh, thật ra chỉ cần một liều kali clorua là đủ rồi, không cần dùng thêm mấy chất kia. Nhưng dùng đầy đủ cả ba loại như vậy rõ ràng là cố tình, có chủ ý. Mang theo cảm giác nghi lễ và trừng phạt rất rõ.”

 

Thái dương Giang Bùi Di giật giật.

 

“Nguyên Lãng với bọn họ có người giám sát chuyên môn không?” Anh hỏi tiếp.

 

“Có. Ba anh em chúng tôi vẫn đang ở bên đó. Đảm bảo bên Cục Công An sẽ không có chuyện gì.”

 

Giang Bùi Di thở dài: “Đưa thi thể về đây.”

 

“Rõ!”

 

Cúp máy rồi mà anh vẫn thấy bất an. Anh gọi sang bộ phận trực ban bên Cục Công An, xác nhận mọi việc vẫn bình thường mới chịu tạm nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Đây chính là Đất Bồi cái nơi coi thường luật pháp, coi thường cả cảnh sát. Chúng dám giữa đêm lẻn vào bệnh viện, đầu độc cảnh sát canh giữ, rồi thẳng tay giết ba người theo kiểu hành hình như thể đang muốn gửi lời tuyên bố trắng trợn: “Chúng tao không sợ ai hết.”

 

Giang Bùi Di khẽ nuốt xuống, cổ họng khô khốc.

 

Lúc này vẫn chưa tới 4 giờ sáng. Dạo gần đây anh đã khó ngủ, bị đánh thức thế này thì càng khó mà chợp mắt lại. Anh với lấy điện thoại, mở lịch sử trò chuyện với hai cái nickname quen thuộc “Cá Nhỏ Và Tình Yêu Thuần Khiết.”

 

Khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười hiếm hoi.

 

Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên một tiếng “đinh”, nhưng giao diện lại không hiện thông báo nào. Anh hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng kéo xuống cuối danh sách rõ ràng có một tin nhắn mới!

 

Cậu vẫn chưa ngủ sao?

 

【Cá Nhỏ Với Tình Yêu Thuần Khiết】"Mệt quá rồi, muốn gặp anh."

 

【Cá Nhỏ Với Tình Yêu Thuần Khiết】"Hôm qua mua hoa hồng, màu đỏ rực, tươi đẹp như nỗi nhớ em dành cho anh vậy."

 

【Cá Nhỏ Với Tình Yêu Thuần Khiết】 "Sắp được gặp anh rồi."

 

Từ sau khi quay về Đất Bồi, Lâm Phỉ Thạch rất ít khi liên tiếp gửi ba tin nhắn như thế. Thường thì chỉ vài chữ là đã coi như xa xỉ. Giang Bùi Di đọc đi đọc lại ba dòng tin ấy, không trả lời gì cả, chỉ im lặng nhìn thật lâu.

 

Anh luôn không dám chủ động nhắn lại cho Lâm Phỉ Thạch.

 

Chỉ ngồi ngây ra như vậy, nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, hồi lâu mới khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên màn hình điện thoại.

 

 

Ba ngày sau khi nhận được những tin nhắn kia, Giang Bùi Di quay về căn nhà trống vắng của mình và bất ngờ ngửi thấy mùi cơm nóng thơm lừng lan tỏa trong không khí.

 

Anh sững lại ngay từ cửa. Không kịp thay giày, anh lập tức bước nhanh về phía bếp nơi có một bóng người khiến anh nhung nhớ mãi không nguôi.

 

Lâm Phỉ Thạch đang nấu món cá chua ngọt. Vai gầy tóc mềm, dáng người cao cao, bóng lưng vừa thân quen vừa khiến người khác nhói tim. Không quay đầu lại, cậu vẫn nghe ra bước chân anh, giọng nói vang lên đầy tự nhiên: “Về rồi à?”

 

Giang Bùi Di không kìm được, ôm lấy cậu từ phía sau, giọng khẽ trầm xuống: “Sao hôm nay đến sớm vậy?”

 

Trước giờ Lâm Phỉ Thạch toàn đến lúc nửa đêm, không biết cậu dùng cách gì mà luôn trốn được các tai mắt kín kẽ để đến gặp anh. Nhưng lần này trời còn chưa tối hẳn, cậu đã có mặt. Hơn nữa nhìn tình hình thì chắc về từ lâu rồi, bởi vì cá trong nồi đã sắp chín.

 

“Không phải anh nói nhớ em sao?” Lâm Phỉ Thạch khẽ cúi đầu, đặt lên tóc anh một nụ hôn. “Chút nữa ăn cơm.”

 

Không hiểu sao, Giang Bùi Di vẫn cảm thấy cậu hơi khác thường.

 

Trong bữa tối, cậu cứ mãi thất thần. Tay lạnh như nước. Ánh mắt lúc có lúc không, như đang giấu điều gì đó.

 

Giang Bùi Di nắm lấy tay cậu, giọng dịu dàng thấp xuống: “Hôm nay em sao thế? Nhìn như có tâm sự.”

 

Lâm Phỉ Thạch ngước mắt lên nhìn anh, sắc mặt phức tạp, như thể trong lòng đầy điều muốn nói nhưng lại nghẹn lại nơi cổ họng, mãi không thể bật thành lời.

 

Giang Bùi Di đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cậu, trầm giọng hỏi: “Nếu có chuyện thì cứ nói với anh nhé.”

 

“…Bùi Di, em có một suy đoán không hay chút nào, nhưng buộc phải nói với anh.” Lâm Phỉ Thạch cố gắng nhếch môi gượng cười, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi lên tiếng: “Nếu suy đoán này là thật thì không chỉ tình hình của em ở Đất Bồi, mà cả thành phố Trọng Quang, thậm chí toàn bộ tỉnh Nguyên Lăng đều có thể dùng một chữ ‘nguy’ để hình dung.”

 

Giang Bùi Di chưa từng nghe Lâm Phỉ Thạch dùng giọng điệu này để nói chuyện bao giờ.

 

Giọng cậu run nhẹ, có lẽ chính cậu cũng không kiềm chế nổi. Nhưng trong đầu Giang Bùi Di, tình huống tồi tệ nhất đã nhanh chóng hiện ra ——

 

“Thư Tử Hàn biết thân phận thật của em rồi sao?”

 

Lâm Phỉ Thạch lắc đầu, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai:

 

“Không, còn tệ hơn thế.”

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Bắt đầu nghẹn thở vì chuẩn bị tung đại chiêu rồi đây.

Bình Luận (0)
Comment