Văn phòng Phó Giám đốc Tỉnh Nguyên Lăng.
Quách Sao Mai đeo một cái kính “già mà còn ngố”, ngồi lật hồ sơ trên bàn là tư liệu ghi chép về Ngư Tàng suốt mười năm qua. Tháng này rảnh rỗi không có gì làm, gần như ông ta đã moi kỹ từng chữ một trong đống hồ sơ đó, càng xem càng thấy khó tin cái người Lâm Phỉ Thạch mình tiếp xúc suốt một năm nay lại là giả!
Ông thật sự không tài nào tưởng tượng nổi nếu trên đời này có ai có thể bắt chước được cái khí chất thong thả, điềm nhiên, nhẹ nhàng như mây gió ấy của Lâm Phỉ Thạch, còn có thể lớn lên đẹp đến mức như vậy, đúng nghĩa “sắc đẹp đi cùng trí tuệ”, thì người đó căn bản đâu cần phạm pháp để theo đuổi lý tưởng sống, đi đến đâu chẳng là người chiến thắng?
Cho tới bây giờ, Quách Sao Mai vẫn cảm thấy đầu óc Lâm Phỉ Thạch có vấn đề mấy cái gọi là “đại nghĩa quốc gia” gì gì đó, toàn là lời nói nghe cho sang miệng thôi, chứ con người ta bản chất là ham ăn biếng làm, tránh khổ tìm sướng. Phần lớn người chọn vào ngành cảnh sát, hoặc là do ảnh hưởng từ hoàn cảnh gia đình, như kiểu Giang Bùi Di, hoặc là chỉ đơn giản vì muốn có một công việc nghe cho oai. Chứ cái loại từ bé đã lập chí “tôi muốn làm anh hùng diệt trừ cái ác” ấy à, hiếm thấy lắm.
Dù sao thì Quách Sao Mai cũng thật sự không hiểu nổi lúc 16 tuổi, đầu óc Lâm Phỉ Thạch chứa cái gì. Hồi đó nhìn cậu ta như sống trong nhung lụa, xuất thân gia đình cũng tốt, chẳng phải kiểu máu nóng muốn làm hiệp khách, tính cách lại lãnh đạm, gặp chuyện khổ sở của người khác thì dửng dưng như không, trong lòng dường như chẳng đặt nặng cái gì gọi là chính nghĩa.
Ấy thế mà một người như thế, lại có thể suốt mười năm không đổi, làm công tác ngầm, xử lý đủ kiểu sâu mọt, rác rưởi xã hội, vẫn giữ được mình trong sạch, không dính líu với bất kỳ nhóm nào.
Lâm Phỉ Thạch quá kín đáo, mười năm cũng chưa đủ để nhìn thấu cậu ấy.
Cứ nghĩ tới chuyện này là Quách Sao Mai đau đầu muốn nổ. Mà không chỉ chuyện Lâm Phỉ Thạch, đến cả Giang Bùi Di về nước được hơn một tháng cũng bặt vô âm tín, không thấy tăm hơi gì. Còn cái thằng hàng giả kia thì sao? Cuối cùng thì Lâm Phỉ Thạch rốt cuộc đang ở đâu?
Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn rung lên, người gọi đến lại là Giang Bùi Di.
Quách Sao Mai lập tức nghe máy: “Bùi Di à?”
Giọng của Giang Bùi Di vẫn điềm đạm như mọi khi: “Thính trưởng Quách, tôi đang ở trên tàu, sắp tới văn phòng tỉnh. Có chuyện rất quan trọng muốn trực tiếp báo cáo với ngài.”
“Liên quan đến Lâm Phỉ Thạch đúng không?”
Giang Bùi Di khựng lại một chút, rồi trả lời bằng giọng trầm thấp: “Đúng.”
“Khi nào tới?”
“Khoảng nửa tiếng nữa là tôi xuống tàu.”
Quách Sao Mai nói ngay: “Tôi cho người ra đón.”
Đến giờ tan tầm, Quách Sao Mai tự mình lái xe ra ga, đón Giang Bùi Di về thẳng nhà riêng.
Ông rót nước pha trà Đại Hồng Bào quý hiếm, mời Giang Bùi Di ngồi xuống sofa, rồi vừa nấu nước vừa hỏi: “Nói đi, một tháng qua tra được gì rồi? Lâm Phỉ Thạch rốt cuộc sao rồi?”
“Tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa... Phỉ Thạch vẫn là người cũ, chính là Ngư Tàng mà ông từng biết.”
Nghe tới đây, Quách Sao Mai cũng chẳng quá bất ngờ. Trực giác của ông vẫn luôn tin như vậy, trên đời này không ai có thể giả được Lâm Phỉ Thạch.
“Nhưng cậu ấy từng bị tráo thật,” Giang Bùi Di nghiêm túc nói, “Chuyện này phải nói từ vụ cháy ba năm trước, đám người ở Đất Bồi quả thực đã từng có mưu đồ với thân phận của Ngư Tàng…”
Giang Bùi Di kể lại toàn bộ câu chuyện, Quách Sao Mai nghe mà choáng váng, mắt trợn tròn đến mức sắp rơi ra ngoài. Ông kinh hãi thốt lên: “Lâm Phỉ Thạch cũng gan to thật! Cậu ấy không sợ… không sợ…”
— Không sợ vụ cháy lớn kia thiêu chết thật sao?
“Đó là toàn bộ những gì xảy ra ba năm trước. Khi Phỉ Thạch kể lại với tôi, tôi cũng cực kỳ sốc.” Giang Bùi Di xoa nhẹ trán, hồi tưởng lại lời Lâm Phỉ Thạch nói, càng thấy nặng nề: “Nhưng lần này tôi về, là để báo một chuyện khác.”
Quách Sao Mai trút trà vào chén, làm tư thế nghiêm túc lắng nghe: “Cậu nói đi.”
“Phỉ Thạch mới gặp tôi mấy hôm trước, nói hiện tại cậu ấy có một giả thuyết hoàn toàn khác. Nếu giả thuyết đó là đúng…” Giọng Giang Bùi Di chậm lại, ánh mắt tối đen nhìn ông ta, nói rõ từng chữ: “Vậy thì toàn bộ chân tướng tôi vừa kể với ông sẽ hoàn toàn vô giá trị.”
Quách Sao Mai sững người: “Hả?”
Ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng đầy dấu chấm hỏi: Chuyện này là sao?
Giang Bùi Di chỉ nói một câu khiến cho Quách Sao Mai lạnh toát sống lưng, tóc gáy dựng ngược, giọng cũng run lên: “— Cái gì?!”
---
“Sao đội trưởng Giang nhà mình biến đi đâu rồi vậy? Từ sau vụ của đội trưởng Lâm là như bốc hơi luôn, chẳng thấy mặt mũi đâu.”
“Chắc lại đi làm nhiệm vụ gì đó thôi, mấy chuyện đó đều là tuyệt mật cấp cao, tụi mình là mấy đứa tép riu, biết được gì đâu.”
“Đội trưởng Lâm đi cũng gần hai tháng rồi nhỉ, tôi vẫn nhớ cậu ấy lắm, rốt cuộc có còn quay lại nữa không vậy…”
Kỳ Liên ngồi bên cạnh lẩm bẩm: “Ba ba ba ba ba ba ba…”
Đám hình cảnh trong văn phòng đang vừa làm việc vừa tám nhảm, bỗng cửa mở ra, một người bước vào, vỗ tay hai cái lên tường rồi hét lớn: “Các anh em! Chỗ bảo vệ có người gửi mấy túi dưa hấu đông lạnh, để lại lời nhắn: Ai gặp được thì có phần gửi riêng cho tổ hình trinh đấy!”
“Ai gửi thế? Ai phát tài thế? Là huynh đệ tốt nào âm thầm làm chuyện đẹp vậy?”
Cả đám bảo bối trong tổ hình trinh ào ào chạy ra chỗ phòng bảo vệ. Trên mặt đất đặt khoảng bốn quả dưa hấu đông lạnh, bọn họ nhanh chóng chia nhau ra từng túi. Trong một túi có kèm theo một tấm thiệp nhỏ, viết đúng bốn chữ: “Quà đầu thu.”
“Cái gì thế này, còn làm thần bí nữa chứ.”
Kỳ Liên vừa nhìn thấy tấm thiệp, ánh mắt liền thay đổi vì đó là chữ của Lâm Phỉ Thạch. Hắn không nói gì, cầm một ly dưa hấu đông lạnh hút lấy hút để, rồi cũng âm thầm để riêng ra một ly, nói với giọng lành lạnh: “Để dành cho đội trưởng Giang, bỏ vào tủ lạnh nhé.”
Giang Bùi Di từ Tỉnh Nguyên Lăng về đến nhà đã hơn 6 giờ chiều. Anh không ghé qua cục công an mà gọi xe về thẳng khu chung cư. Đứng trước cổng khu, anh nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen mắt đang đỗ. Nhớ đến chuyện lần trước bị mai phục, Giang Bùi Di không bước tới ngay mà đi vòng sang bên, gõ nhẹ hai cái lên cửa kính — “Cốc cốc!”
Kính xe hạ xuống, ghế lái lộ ra một người đàn ông trông chừng ba mươi mấy, gần bốn mươi tuổi.
Góc nghiêng của người này sắc nét như được dao khắc, lông mày sắc, sống mũi thẳng, đến cả đường cong môi cũng lạnh lùng, sắc sảo. Nhưng khi quay hẳn mặt lại thì lại mang theo nét dịu dàng, thậm chí còn có chút nho nhã, trong ánh mắt còn ẩn chứa ý cười.
Người đó nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Đội trưởng Giang, danh tiếng cậu thật đúng là lẫy lừng.”
Giang Bùi Di nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy vài giây, con ngươi hơi co lại, như nhớ ra điều gì, khẽ mở miệng: “Thư Tử Hàn?”
Thư Tử Hàn không trả lời, chỉ mỉm cười rồi vòng qua phía bên kia xe, mở cửa ghế phụ, lễ độ nói: “Đội trưởng Giang, không ngại lên xe một chút chứ?”
Giang Bùi Di không vòng vo, trực tiếp mở cửa ghế lái ngồi vào, xuyên qua lớp kính xe liếc nhìn Thư Tử Hàn: “Không ngại.”
Thư Tử Hàn hơi ngẩn người, rồi cười nhẹ, ngồi xuống ghế phụ: “Vậy thì khách theo chủ.”
Giang Bùi Di đặt một tay lên vô-lăng, ánh mắt dừng lại ở con thỏ nhồi bông màu hồng trong xe, đây rõ ràng là chiếc xe mà Cá Sấu hay dùng, thậm chí anh còn ngửi thấy mùi quen thuộc từ người Lâm Phỉ Thạch.
Anh nói chậm rãi: “Tuy tôi là hình cảnh, thân phận với anh vốn đã như nước với lửa, nhưng theo trí nhớ của tôi, chúng ta xưa nay không thù không oán. Không hiểu sao anh lại phải sai đến bảy kẻ giết người có tiền án nghiêm trọng tới ám sát tôi?”
Thư Tử Hàn nhìn nét mặt lạnh lùng và xa cách của anh, hơi mỉm cười như có lỗi: “Xin lỗi, chuyện đó không phải do tôi chỉ đạo. Là một tên cấp dưới tự ý hành động. Với tôi, việc cậu sống hay chết cũng không khác biệt mấy.”
Giang Bùi Di lạnh nhạt nói: “Cố tình đứng đợi ở cổng khu nhà tôi, có chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì quan trọng. Tôi từ trước đến nay vẫn không giỏi nghiêm túc làm việc.” Thư Tử Hàn cười nhẹ, “Chỉ là muốn tận mắt nhìn xem người có thể khiến Liệp Ưng tên Nam Phong vỡ đầu gãy trán, khiến Thừa Ảnh mãi không quên, rốt cuộc là hạng người thế nào.”
Nghe đến cái tên “Thừa Ảnh”, môi Giang Bùi Di khẽ mím lại. Anh quay đầu nhìn hoàng hôn nơi chân trời, không nói gì, dáng vẻ trầm mặc, dường như đang kìm nén tổn thương.
“Người đi đường khác nhau thì khó mà đi cùng nhau,” Thư Tử Hàn tiếc nuối nói, “Cậu với Thừa Ảnh, sớm muộn gì cũng là hai đường thẳng song song.”
“Nếu anh chỉ muốn nói mấy câu vô nghĩa đó, thì khỏi phải phí thời gian.” Giang Bùi Di quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi không rảnh tiếp chuyện.”
Thư Tử Hàn nhoẻn miệng cười: “Thừa Ảnh biết tôi tới gặp cậu, bảo tôi tiện đường nhắn lại một câu.”
Rồi hắn nghiêng đầu, giọng trêu chọc: “Nếu cậu cười với tôi một cái, tôi sẽ nói cho cậu biết câu ấy là gì.”
Giang Bùi Di im lặng nhìn hắn hai giây, rồi mở cửa bước xuống xe, xoay người rời đi không thèm quay đầu lại.
Phía sau vang lên tiếng Thư Tử Hãn: “Hắn nói đã chuẩn bị một món quà mùa thu tặng cho cậu.”
Giang Bùi Di vừa về tới nhà, còn chưa kịp thay quần áo đã đổ thẳng người xuống giường.
Anh cảm thấy một loại mệt mỏi chưa từng có từ trước đến giờ mệt không chỉ ở thể xác, mà còn như có màn sương mù dày đặc phủ lên tâm trí, khiến cả người rơi vào trạng thái vô lực, không rõ ràng, vô cùng khó chịu.
Cái kiểu mỏi mệt ấy nghe ra lại rất giống lời Lâm Phỉ Thạch hay nói, nhưng nghĩ đến chuyện Thư Tử Hàn đột nhiên xuất hiện, Giang Bùi Di lại không sao yên lòng được.
Anh không hiểu nổi tại sao Lâm Phỉ Thạch lại để Thư Tử Hàn tới tìm mình? Không sợ hắn phát hiện ra điều gì bất thường à?
Anh hoàn toàn không đoán nổi Lâm Phỉ Thạch đang tính gì nữa.
Thậm chí anh còn không chắc hiện giờ Lâm Phỉ Thạch có còn được tự do hay không. Có khi lại đang bị giam lỏng theo cách nào đó?
Việc Thư Tử Hàn đột ngột xuất hiện ở Trọng Quang liệu có nghĩa là Đất Bồi thật sự sắp có động thái lớn? Nếu đúng là như vậy. Chẳng phải thành phố Trọng Quang sẽ biến thành thiên đường của tội phạm mất rồi sao?
---
Một tháng sau, vào một buổi chiều.
Giang Bùi Di đang ngồi trong văn phòng thì điện thoại đột ngột rung lên, người gọi đến là Lâm Phỉ Thạch.
Kể từ lúc Lâm Phỉ Thạch rời khỏi Trọng Quang quay về Đất Bồi, hai người gần như không còn liên lạc. Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng, cậu ấy gọi điện cho Giang Bùi Di.
Có điều gì đó không ổn.
Lông mày Giang Bùi Di lập tức nhíu lại, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, như thể trực giác đang gào thét cảnh báo.
Anh nhanh chóng đưa tay nhấc máy.
Bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, khàn khàn, yếu ớt như đang cạn kiệt sức lực.
“Bùi… Bùi Di…”