"Khụ khụ... Bùi Di..."
Tiếng gió rít gào xé rách cả không gian vang lên từ ống nghe. Giọng nói của Lâm Phỉ Thạch khàn khàn, nhuốm đầy máu tươi, nghe thật đáng sợ. Cậu ta thì thầm: "Em..."
Giang Bùi Di ngạc nhiên hỏi: "Phi Thạch! Em làm sao vậy?"
"Ưm... bọn chúng đã phát hiện ra thân phận của em rồi, biết em không phải Hạ Hoa Đình. Em hiện tại..." Lâm Phỉ Thạch dường như bị thương rất nặng, lời nói đứt quãng. Cậu ho khan kịch liệt, đột nhiên "hộc" một tiếng như thể vừa nôn ra một ngụm máu đặc. Cậu thở hổn hển một lúc lâu mới thở ra được, nói tiếp: "Em nhảy xuống vách núi phía tây Phượng Hoàng Sơn. Bọn chúng vẫn đang tìm kiếm vị trí của em..."
Giang Bùi Di lập tức đứng dậy, cầm điện thoại đi ra ngoài, lông mày lạnh như băng. "Anh sẽ cho người đến đón em ngay. Em thế nào rồi? Bị thương ở đâu?"
Lâm Phỉ Thạch lại ho khan một tiếng, nói với vẻ choáng váng: "...Em cũng không biết nữa. Bây giờ chân em không cử động được nữa. Em bị cây cứa vào lưng, đầu em choáng quá."
Giọng nói của cậu ta yếu ớt đến mứctưởng chừng như ngay giây tiếp theo cậu sẽ tắt thở khiến những người nghe thấy đều hoảng sợ. Giang Bùi Di đã đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe cảnh sát, ngồi vào trong, đóng sầm cửa lại, một tay thắt dây an toàn, rồi nói: "Phỉ Thạch, em cố gắng một chút. Gửi cho anh định vị của em đi, anh sẽ lập tức dẫn người đến."
Lâm Phỉ Thạch khẽ "ừm" một tiếng, cảnh cáo: "Bên bọn chúng có khoảng hơn 30 người. Anh đi đường cẩn thận."
Giang Bùi Di đạp ga, bỏ xa xe cảnh sát phía sau. Anh ta một tay điều khiển vô lăng, nhẹ giọng nói: "Em nói chuyện với anh đi, đừng ngủ gật."
Thỉnh thoảng, Lâm Phỉ Thạch lại ho khan, tiếng bọt máu trào ra từ khoang mũi. Hơi thở cậu gấp gáp, nhỏ giọng nói: "Không biết bọn chúng phát hiện ra từ lúc nào. Chuyện này em chưa nói với ai cả... Có lẽ hôm đó có người nghe thấy. Em bất cẩn quá... khụ khụ..."
Giang Bùi Di hít một hơi thật sâu rồi nói: "Chuyện này để sau kể lại, em đừng nói nữa."
Có tiếng ồn ào phát ra từ tai nghe. Có lẽ Lâm Phỉ Thạch để điện thoại xuống đất nên không nghe thấy giọng nói. Giang Bùi Di chỉ nghe thấy tiếng gió rít dưới chân vách đá.
Giang Bùi Di đặt điện thoại sang một bên, liếc nhìn xe cảnh sát đang bám theo sau qua gương chiếu hậu, rồi nói với cảnh sát hình sự trên máy liên lạc: "Tiểu Thúy, gọi xe cứu thương lái thẳng đến núi Phượng Hoàng. Nếu chúng ta chưa đến, bảo họ đừng vào núi, hãy đợi dưới chân núi trước."
"Đã rõ!"
Giang Bùi Di không nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh đã huy động toàn bộ đội điều tra hình sự. Tất cả cảnh sát hình sự đều nhận ra hành động này có thể liên quan đến Lâm Phỉ Thạch, nên đều cảnh giác cao độ, đạp ga hết cỡ, lái xe đến chân núi Phượng Hoàng và bắt đầu bấm còi. Tiếng còi vang vọng khắp núi rừng.
"Hai người khiêng cáng đi theo tôi. Tất cả nhân viên cấp cứu, đến đây." Giang Bùi Di đi theo vị trí được định vị trên máy, tiến vào trong núi. Anh để lại một đội người quan sát xung quanh rồi nhanh chóng chạy về phía Lâm Phỉ Thạch.
Đường núi gồ ghề, khó đi, đá nhỏ dưới chân dễ gây vấp ngã, cát cũng rất mịn. Cảnh sát hình sự đeo găng tay bảo hộ vì sợ lỡ tay ngã, cứa vào lòng bàn tay, Giang Bùi Di lại chẳng quan tâm mà sải bước dài đi trước, mặt không biểu cảm, luôn giữ im lặng.
Các cảnh sát thì thầm ở phía sau: "Có chuyện gì vậy? Đội trưởng Lâm không có ở đây sao? Anh ấy rơi từ trên cao xuống à?"
"...Không đời nào, rơi xuống vực thì làm sao sống nổi? Chắc chắn sẽ nát bét ngay tại chỗ."
"Anh đừng có nói gở? Đội trưởng Lâm đã sống sót qua thảm họa, chắc chắn quãng đời về sau sẽ luôn gặp may mắn, đúng không?"
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa. Việc quan trọng hơn là đi theo đội trưởng Giang tìm anh ta."
Lúc họ tìm thấy Lâm Phỉ Thạch, cậu ta đã ngất xỉu. Nhìn từ dưới vách đá lên, anh không thể nhìn thấy đỉnh vì khói. Cậu ta may mắn không chết sau khi nhảy từ vách đá cao như vậy. Đầu và mặt cậu đầy máu, chân có lẽ đã bị gãy, chỉ có chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình vẫn nhấp nháy, cho thấy cậu vẫn nghe điện thoại.
"Hình như cậu ấy bị sốc mất máu. Lưng và chân có nhiều vết thương... Nhịp tim 150 nhịp/phút, huyết áp vẫn đang giảm. Tiểu Lưu, lấy túi máu ra chuẩn bị truyền máu."
Mấy nhân viên y tế cẩn thận khiêng Lâm Phỉ Thạch lên cáng và tiến hành cấp cứu theo đúng trình tự. Giang Bùi Di nhìn không chớp mắt, nét mặt mờ mịt trong bóng tối. Một lúc sau, anh bình tĩnh hỏi: "Tính mạng của cậu ấy có nguy hiểm không?"
"Đội trưởng Giang, chúng tôi không thể nói trước được, bởi vì anh ấy bị ngã từ trên vách đá xuống. Tuy vết thương ngoài da trông không nghiêm trọng lắm, nhưng nội tạng có thể bị tổn thương," một y tá nói, cổ cứng đờ. "Theo kinh nghiệm trước đây, chấn thương sọ não, vỡ nội tạng, xuất huyết dưới da đều rất có thể..."
Mãi đến khi bị người bên cạnh bất ngờ vỗ nhẹ, cô mới ý thức được tình hình hiện tại, lập tức ngậm miệng lại. Cô không dám nhìn vẻ mặt của Giang Bùi Di, chỉ cúi đầu nhanh chóng lên xe.
Giang Bùi Di theo họ vào xe cứu thương. Kỳ Liên thở hổn hển chạy đến: "Đội trưởng Giang! Chúng tôi tìm thấy mấy người trên núi. Chắc là đồng bọn của họ. Có cần bắt giữ ngay không?"
Giang Bùi Di hạ lệnh: "Tất cả trở về đội ngay lập tức. Sau khi tôi rời đi, lập tức lái xe về. Tạm thời đừng có xung đột trực tiếp với bọn chúng."
Kỳ Liên sửng sốt một chút, cảm thấy đây không phải phong cách "liều chết" của Giang Bùi Di, nhưng nghĩ đến đội trưởng Lâm đang gặp rắc rối, anh liền hiểu ra và gật đầu: "Được, tôi sẽ đi thông báo ngay!"
Tiếng xe cứu thương rít lên, Giang Bùi Di đưa tay nhẹ nhàng chạm vào trán Lâm Phỉ Thạch, tay anh sờ thấy làn da đầy mồ hôi, cảm thấy lạnh buốt.
Y tá bên cạnh do dự lấy gạc vô trùng ra lau máu trên mặt Lâm Phỉ Thạch. Thấy Giang Bùi Di có vẻ không muốn tự mình làm, cô cũng yên tâm hơn, bắt đầu xử lý.
Một vết xước dài trên trán Lâm Phỉ Thạch do cành cây cào trúng, thịt lộ ra ngoài. Y tá không nhịn được kêu "rách rồi". Cô cầm máu đơn giản cho vết thương rồi băng lại. Khi cậu trở về, chắc chắn sẽ cần khâu lại.
Sau khi đến bệnh viện, họ đưa Lâm Phỉ Thạch vào phòng phẫu thuật, chụp CT và MRI. Có lẽ nhờ tư thế rơi tự do đúng cách, Lâm Phỉ Thạch không hề bị thương tích bên trong. Ngoại trừ một vết rách nhỏ ở phế nang, các cơ quan nội tạng của cậu đều còn nguyên vẹn. Lâm Phỉ Thạch có thể sở hữu thể chất của một "con gián đập hoài không chết". Mặc dù "kinh mạch" của cậu bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng cậu vẫn kiên cường không chết. Cậu có thể dễ dàng bước xuống địa ngục, say hi với Diêm Vương xong là trở về trần gian.
Nguyên nhân khiến cậu ấy hôn mê chỉ đơn giản là do mất máu quá nhiều. À, chân cậu còn bị gãy nữa.
Lâm Phỉ Thạch nằm trên giường bệnh giống như một người giấy, mặt mũi trắng bệch, môi miệng trắng bệch, tai trắng bệch trong suốt, từ trán đến gáy quấn một vòng băng gạc. Nếu không phải hơi thở yếu ớt, trông cậu giống như đã chết.
Giang Bùi Di ngồi im lặng bên giường nhìn cậu một lúc rồi đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, đến một góc vắng vẻ yên tĩnh để gọi điện thoại.
"Quách Thính, tôi đã đón được Lâm Phỉ Thạch về rồi." Giang Bùi Di thở dài nhẹ nhõm, "Dự đoán tồi tệ nhất của cậu ta đã trở thành sự thật."
"Được, những đồng đội khác đều ổn, họ đã trở về trụ sở rồi."
"Tôi hiểu rồi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra đột ngột, tôi vẫn sẽ không báo cho ngài biết khi nào tôi định hành động đâu."
Cúp điện thoại, Giang Bùi Di nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen như biển đêm, đen đến nỗi ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xuyên qua, chất chứa những cảm xúc mà người khác không thể nhìn thấy.
Lâm Phỉ Thạch tỉnh dậy vào chiều hôm sau. Khi mở mắt ra, cậu thấy một căn phòng đầy người đang tụ tập quanh giường mình, như thể họ đang nhìn một con gấu trúc khổng lồ. Kỳ Liên nhìn thẳng vào mắt cậu, nhảy dựng rồi reo lên: "Đội trưởng Lâm tỉnh rồi! Đội trưởng Lâm tỉnh rồi!"
Đồng tử Lâm Phỉ Thạch dần co lại vì giãn nở, ánh mắt có chút mơ hồ. Cậu liếc nhìn mọi người rồi mỉm cười yếu ớt: "Lâu quá không gặp, sao mọi người lại đến đây?"
Kỳ Liên định nhảy múa tay chân nahry bổ vào Lâm Phỉ Thạch, nhưng chợt nhớ ra cậu vẫn còn bị thương. Anh ta đạp phanh gấp, thân trên bật lên, mắt đỏ hoe, nói: "Ôi, đội trưởng Lâm, tôi nhớ anh quá! Tôi biết anh sẽ quay lại mà!"
Lâm Phỉ Thạch nhắm mắt lại, nói một cách mỉa mai: "Đúng vậy, chỉ là cách tôi trở về đặc biệt quá."
Một cảnh sát hình sự gần đó hỏi: "Đội trưởng Lâm, lần trước anh là người đã gửi cho chúng tôi mười hai cây kem dưa hấu phải không?"
Lâm Phỉ Thạch sửng sốt một chút, sau đó nói: "Đúng vậy, lúc đó tôi có chút nhớ mọi người, nhưng lại không biết nói thế nào, nên đành phải gửi cho mọi người chút quà vặt."
Một người khác không nhịn được hỏi: "Chuyện đó nói sau đi, đội trưởng Lâm, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh thật sự là Thừa Ảnh sao? Anh... có phải anh đã bắn chết đội trưởng Lý không? Bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Lâm Phỉ Thạch cười khổ nói: "Chuyện dài dòng lắm. Dù sao thì tôi đã giỏ tre múc nước công dã tràng rồi. Để đội trưởng Giang giải thích sẽ tốt hơn."
Giang Bùi Di lập tức bị thu hút bởi chục cặp mắt tò mò. Anh nhắm mắt làm ngơ "sự tò mò" đang lăn lộn dưới đất, quay lại lạnh lùng nói: "Chờ Lâm đội trưởng xuất viện rồi nói chuyện này. Bác sĩ nói cậu ấy không bị thương nặng, vài ngày nữa sẽ xuất viện. Mọi người cứ về trước đi, không có việc gì thì về, đừng chen chúc ở đây."
"..." Cảnh sát hình sự không dám làm trái ý Giang Bùi Di, miễn cưỡng rời đi, nhưng cứ vài bước lại ngoái đầu nhìn.
Đi xong, cả phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Giang Bùi Di đưa quả xoài đã gọt vỏ cho Lâm Phỉ Thạch, bình tĩnh nói: "Ăn chút gì đi, rồi kể cho anh nghe chuyện hôm qua."
Lâm Phỉ Thạch gắp một miếng xoài vào miệng, nhìn anh, bĩu môi rồi nhỏ giọng nói: "Sao anh lạnh lùng với em thế?"
Giang Bùi Di đưa tay vén lọn tóc tơ trên trán cậu, giọng nói ấm áp: "Lần trước không phải em đã hứa với anh là sẽ không để bị thương nữa sao?"
Lâm Phỉ Thạch bất đắc dĩ nói: "Đây không phải là chuyện ngoài ý muốn sao?"
Giang Bùi Di thở dài, giọng nói dịu dàng: "Hôm qua có chuyện gì vậy?"
Lâm Phỉ Thạch lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em thật sự không biết. Ban đầu em đi theo bọn họ lên núi. Thư Tử Hàn sai em đi bàn chuyện làm ăn với người khác, nhưng trên đường đi em phát hiện những người này hình như cứ lén lút nhìn nhau sau lưng em. Em vô thức cảm thấy có gì đó không ổn, nên đã chú ý hơn và tìm cách dò xét, có một tên trong số chúng có cài máy nghe lén trên người. Bọn chúng thật ra đã định giết người diệt khẩu rồi phi tang xác trên núi. Lúc đó em biết thân phận của mình có thể đã bị bại lộ, nên em định nhân lúc bọn chúng không để ý mà lẻn đi, nhưng không ngờ lại bị bắt gặp."
Lâm Phỉ Thạch chớp mắt ngây thơ nói: "Anh biết cái bộ xương khớp u70 của em rồi đấy, chẳng mất bao lâu để chúng đuổi kịp em. Em đành phải chạy về phía vách đá xem có thể thoát khỏi chúng không."
Giang Bùi Di không nói gì.
Lâm Phỉ Thạch nói: "...Em không nhớ rõ mình ngã như thế nào, nhưng trên đường rơi xuống em đã bị thân cây chặn lại nhiều lần. Có lẽ gia tiên còn phù hộ độ trì cho em."
Giang Bùi Di hỏi: "Cho dù cuộc nói chuyện cuối cùng của chúng ta bị nghe lén, thời gian đã trôi qua nhiều như vậy, tại sao bọn chúng lại đột nhiên tấn công em?"
Lâm Phỉ Thạch c*n m** d***, thấp giọng nói: "Không biết Thư Tử Hàn đang nghĩ gì... Hơn nữa bên cạnh ông ta còn có một người tên là Bình Minh. Hắn ta rất xảo quyệt, hầu hết mọi việc ở Đất Bồi đều do hắn quyết định. Có lẽ trước đó hắn thấy em còn giá trị lợi dụng nên chưa ra tay với em."
Giang Bùi Di cụp mắt xuống, nói một cách sâu xa: "Lần sau nếu muốn đánh cược mạng sống, hãy anh đi cùng."
Lâm Phỉ Thạch mỉm cười nói: "Em không nỡ đâu mà."
Lâm Phỉ Thạch nằm liệt giường nửa tháng, chân tay vừa mới hồi phục một chút, liền xin phép xuất viện, làm thủ tục xong, được Giang Bùi Di đưa thẳng về nhà.
Lâm Phỉ Thạch nắm tay Giang Bùi Di, hai người mở cửa, thay giày ở cửa ra vào.
Giang Bùi Di liếc nhìn xuống rồi nói: "Sao em lại đi dép của anh?"
Lâm Phỉ Thạch "A" một tiếng, đổi lại đôi dép thỏ màu hồng bên cạnh, thản nhiên nói: "Em không để ý."
Giang Bùi Di ngồi trên ghế sofa, rót một cốc nước, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Phỉ Thạch, em còn định quay về Sở thị ủy không?"
Lâm Phỉ Thạch do dự một chút rồi nói: "Về chứ. Nếu không đến cục thị chính thì cũng chẳng biết làm gì khác. Nếu không, anh định mang em đi giấu sao?"
Giang Bùi Di gõ khớp ngón tay xuống bàn, giọng điệu nghiêm túc: "Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy. Mấy tháng nay em vắng mặt ở Cục Cảnh sát, anh đã xử lý hết công việc của Đội Điều tra Hình sự. Gần đây anh tiếp nhận thêm hai vụ án nghiêm trọng chưa phá được. Có lẽ lúc em về sẽ bận rộn lắm đó. Nếu em muốn nghỉ ngơi vài ngày thì cũng được, hoặc ngày mai em có thể cùng anh đến Cục Cảnh sát."
Lâm Phỉ Thạch uể oải vươn vai, thản nhiên nói: "Em đi với anh, em không muốn rời xa anh nữa đâu. Bác sĩ có dặn em nghỉ ngơi, nhưng mà nghỉ ngơi trong phòng làm việc chắc cũng được."
Giang Bùi Di không nói nhiều, đứng dậy đi vào bếp nấu ăn.
Ngày hôm sau, Lâm Phỉ Thạch chính thức trở về đội, tiếp quản vị trí Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự. Giang Bùi Di gọi mọi người lên tầng một, mở một "cuộc họp đính chính" cho cậu, giải thích nguyên nhân và hậu quả của việc Lâm Phỉ Thạch mất tích mấy tháng nay. Dĩ nhiên, thân phận lừng lẫy của cậu không thể nào che giấu được nữa. Sau khi nghe toàn bộ quá trình "tẩy trắng" của Lâm Phỉ Thạch, tất cả cảnh sát hình sự đều kinh ngạc: "Thật kinh ngạc! Linh vật xinh đẹp của chúng ta hóa ra lại là một cao thủ hàng đầu trong giới nằm vùng!”
Giống như một con mèo Ragdoll vốn lười biếng và yếu đuối bỗng chốc trở thành một con mèo chiến xông pha vì quốc gia đại sự, chỉ cần một cú cào cũng có thể g**t ch*t người. Chuyện này thật sự rất kinh hoàng. Nhiều người đàn ông trưởng thành ngồi nghe đều bật khóc. Họ cảm thấy mỹ nam cảnh sát nhà mình thật đáng thương, đáng thương đến mức không thể chấp nhận được. Làm sao lại có một người vừa đáng thương vừa tốt bụng như vậy?
Kỳ Liên khóc thảm thiết, ôm lấy đùi Lâm Phỉ Thạch, tự vấn sâu sắc: "huhuhu…”
Lâm Phỉ Thạch: “…” Từ khi nào hắn lại có cái danh xưng tao nhã như vậy?
Giang Bùi Di liếc nhìn thời gian, bình tĩnh nói: "Được rồi, tôi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện cho mọi người rồi. Đội trưởng Lâm sẽ chính thức trở về đội từ hôm nay. Hành động tiếp theo của chúng ta sẽ tùy thuộc vào tình hình, tan họp."
Tình mẫu tử của các đồng nghiệp trong Đội Điều tra Hình sự tỏa sáng khắp thế gian. Chiều hôm đó, Lâm Phỉ Thạch nhận được một đống đồ ăn vặt, không thể nhét vừa vào tủ đồ, nên đành phải chất đống trên bàn làm việc.
Lâm Phi Thạch bình thường rất thích ăn vặt, chưa bao giờ từ chối món nào. Cậu là một fan cuồng của đồ ăn vặt. Nhưng lần này, cậu khẽ nhíu mày, lấy ra một túi khoai mỡ thái lát rồi ăn.
Vì Cục Cảnh sát Thành phố đang có vụ án, nên hôm sau Giang Bùi Di đã đi công tác tạm thời để điều tra và đến thăm nhà người thân của nạn nhân. Khi trở về, anh phát hiện Lâm Phỉ Thạch đang lặng lẽ đọc tài liệu trong văn phòng - khả năng đội trưởng Lâm của chúng ta chủ động học tập và tiến bộ mỗi ngày cũng chỉ như gà trống đẻ trứng, lợn nái leo cây. Không biết hôm nay là do cơn gió nào thổi đến, nhưng cậu ấy đã thay đổi và trở thành một "học giả"!
Giang Bùi Di hơi nhíu mày, bước tới nhẹ nhàng hỏi: "Em đang xem gì vậy?"
"Bùi Di, anh về rồi." Lâm Phỉ Thạch lấy tay dụi mắt. "Em chán quá nên đọc tài liệu một lúc, mở mang tầm mắt. Mọi chuyện thế nào rồi? Vẫn ổn chứ anh?"
"Vẫn ổn, anh vừa có vài phát hiện mới. Anh xuống lầu họp trước." Giang Bùi Di nói: "Buổi trưa em muốn ăn gì thì cứ gọi, nếu không khỏe thì đừng chạy lung tung."
Ánh mắt Lâm Phỉ Thạch cong lên: "Em biết rồi ạ."
Kỳ Liên thấy Giang Bùi Di đi xuống từ tầng hai rồi đi thẳng ra ngoài nên lén lút mang theo một lon hạt dẻ vào phòng đội trưởng, nhìn vào rồi nói: "Đội trưởng Lâm!"
Lâm Phỉ Thạch ngẩng đầu, dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói: "Kỳ Liên, có chuyện gì không?"
Có lẽ vì đã lâu không gặp nên Kỳ Liên luôn cảm thấy thái độ của Lâm Phỉ Thạch đối với mình có chút xa cách, không còn thân thiết như trước nữa, mặc dù trước giờ anh và đội trưởng Lâm chưa bao giờ thực sự thân thiết.
"Tôi thấy đội trưởng Giang không có ở đây nên lén lút đến thăm anh." Kỳ Liên đưa hạt dẻ trong tay cho Lâm Phỉ Thạch, nước mắt nghẹn ngào: "Tôi cắn răng cắn cỏ mua ba quả này từ xx, tặng cho anh bồi bổ thân thể đó."
Lâm Phỉ Thạch nhíu mày: "Cảm ơn, tôi sẽ nhận."
"Tôi biết anh sẽ quay lại mà!" Kỳ Liên phẫn nộ nói. "Bọn côn đồ không biết lớn nhỏ của đội điều tra kinh tế bên cạnh cố tình vu khống anh, nói xấu anh lúc anh đi vắng. Tôi đã ghi hết vào sổ tay rồi! Về đến nhà tôi sẽ xé xác chúng ra!"
Lâm Phỉ Thạch cười nhẹ, không nói gì.
Kỳ Liên lại lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Ếch Xanh Lữ Hành, chính là ứng dụng mà đội Lâm đã dùng. "Lần trước anh giới thiệu trò chơi này cho tôi, tôi nuôi nó gần nửa năm rồi, tôi có cả đống bưu thiếp. Anh nhìn xem tôi còn bỏ sót tấm nào của SSR không? Có phải tấm có con bướm đêm khổng lồ không?"
Lâm Phỉ Thạch lật từng tấm bưu thiếp, hồi lâu sau mới nói: "Tôi quên mất nội dung game rồi. Tôi đã reset lại điện thoại trước khi đi vì sợ ai đó nhìn thấy tin nhắn."
Kỳ Liên "À" một tiếng rồi buồn bã nói: "Nhưng sau khi gỡ cài đặt, toàn bộ dữ liệu trước đó sẽ mất hết. Thật đáng tiếc."
Lâm Phỉ Thạch cười nhẹ nói: "Không sao, lát nữa tôi tải lại là được."
Kỳ Liên ngồi trong phòng làm việc một lúc rồi rời đi, sợ Giang Bùi Di sẽ quay lại bắt mình lại mắng.
Lâm Phi Thạch ngồi một mình trên ghế sofa, suy nghĩ một lúc, rồi tải lại ứng dụng Ếch Xanh Lữ Hành và xem lại nội dung từ đầu đến cuối.
Nửa tháng sau, Cục Cảnh sát Thành phố cơ bản khôi phục lại mô hình hoạt động ban đầu. Lâm Phỉ Thạch phụ trách làm đẹp, Giang Bùi Di phụ trách kiếm tiền nuôi sống cả đội... À không, phụ trách giải quyết án và điều tra.
Hai ngày nữa là tròn một năm họ cùng nhau đến thành phố Trọng Quang. Lâm Phỉ Thạch nảy ra một ý là tổ chức một buổi "kỷ niệm", còn muốn mở một chai rượu vang đỏ để ăn mừng.
Giang Bùi Di đã học cách nấu đồ ăn Pháp, rán bít tết và mang ra bàn.
Lâm Phỉ Thạch cắt thịt bò wagyu thành từng sợi: "Mùi thơm quá."
Giang Bùi Di nói: "Thích thì ăn thêm đi."
Lâm Phỉ Thạch mở chai rượu bên cạnh, ngửi mùi thơm rồi khen ngợi: "Rượu này có hương vị sô cô la đậm đà, em thích lắm!"
Nói xong, cậu cầm lấy cốc, rót một nửa, sau đó đứng dậy rót thêm một cốc cho Giang Bùi Di: "Anh uống thử đi."
Giang Bùi Di đặt nó bên cạnh cậu rồi nói: "Em uống trước đi. Hàu chắc đã chín rồi, để anh sẽ mang ra đã." Nói xong, anh quay người vào bếp, gắp từng con hàu ra đĩa.
Lâm Phỉ Thạch nhìn bóng lưng bận rộn của anh, lấy ra một gói bột trắng từ trong túi, xé một góc rồi đổ vào một chiếc cốc khác, lắc nhẹ bằng một tay hai lần, nhìn bột trắng tan ra, rồi mỉm cười đầy ẩn ý, không để ai phát hiện mà đặt chiếc cốc trở lại vị trí ban đầu.
Giang Bùi Di bưng một đĩa hàu tới và đặt lên bàn.
Lâm Phỉ Thạch nâng ly lên, định nói gì đó: "Bùi Di, chúng ta..."
Giang Bùi Di gần như cùng lúc nói với anh: "Em lại đây, anh có quà cho em."
Không đợi Lâm Phỉ Thạch lên tiếng, anh ta đã quay người đi về phía phòng ngủ. Lâm Phỉ Thạch hoang mang đi theo, tò mò hỏi: "Hả? Quà gì cơ? Anh cũng định tặng em à?"
Giang Bùi Di không nói một lời, mở ngăn kéo ra, bên trong là một chiếc còng tay bằng bạc sáng bóng. Lâm Phỉ Thạch còn chưa kịp phản ứng, anh đã đeo còng tay vào cổ tay cậu, dùng một tay đẩy cậu ngã xuống giường.
Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng ngã ngửa ra sau, sững sờ một lát rồi không nhịn được cười. Cậu lắc lắc cổ tay, khiến chiếc còng bạc kêu leng keng. "Anh muốn chơi trò tình thú hả? Giam cầm play? Bảo bối à... Không cần thiết như vậy đâu. Anh muốn làm gì thì làm, em cũng sẽ không phản đối mà."
Giang Bùi Di không nói gì, rút từ bên hông ra một khẩu súng lục đen bóng loáng, một khẩu súng lục hàng thật giá thật đã lên đạn, nòng súng đen chĩa thẳng vào giữa đôi lông mày của Lâm Phỉ Thạch.
Trên trán truyền đến xúc cảm lạnh như băng, vẻ tươi cười trên mặt Lâm Phỉ Thạch dần thu lại, cậu nhíu mi nói: “Bùi Di, anh đang làm gì vậy?”
Giang Bùi Di lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: “Tôi đang làm gì cậu chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
“Cái bộ dạng này của cậu, không cần che giấu nữa đâu” đồng tử Giang Bùi Di lạnh như băng, nhẹ nhàng cắn răng gằn ra từng chữ một: “Hạ Hoa Đình.”
__________________
Tác giả có điều muốn nói:
Bất ngờ chưa bà con?
Giỏ tre múc nước, công dã tràng: Tốn công sức nhiều nhưng kết quả lại vô ích