Hai tháng trước, ở nhà Giang Bùi Di.
“…Bùi Di, em có một suy đoán khá tệ, nhưng cần phải nói với anh.” Lâm Phỉ Thạch miễn cưỡng nhếch nhẹ khóe miệng, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu suy đoán này là thật, vậy tình hình của em ở khu Đất Bồi, thậm chí là toàn bộ thành phố Trọng Quang, hay cả tỉnh Nguyên Lăng, đều có thể dùng hai chữ ‘nguy cấp’ để hình dung.”
Giang Bùi Di chưa bao giờ nghe thấy Lâm Phỉ Thạch dùng kiểu giọng điệu này để nói chuyện, giọng của cậu thậm chí có phần run rẩy không khống chế được. Nhưng điều đầu tiên Giang Bùi Di có thể nghĩ đến trong tình huống xấu nhất, chính là: ——
“Thư Tử Hàn biết thân phận của em rồi?”
Lâm Phỉ Thạch lại lắc đầu, giọng hơi giễu cợt: “Không phải thế.”
“…Chậc, em đang nghĩ nên nói với anh thế nào, thật ra em đã từng nghi ngờ chuyện này, nhưng nó quá phi lý, đến mức người ta không dám tin, những chỗ kỳ lạ không hợp lý cứ vụt qua đầu em, mấy năm nay em cũng chưa từng nghiêm túc nghĩ lại.” Lâm Phỉ Thạch hiếm khi cau mày chặt đến thế, vẻ mặt nặng nề nói: “Em biết Thư Tử Hàn từng ra tay với anh, nhưng chắc chắn họ không ngờ anh lại giỏi như vậy, không cẩn thận bị lật kèo, để anh xử lý sáu tên, chỉ còn một kẻ cá lọt lưới chạy mất.”
Lâm Phỉ Thạch dùng ngón tay trắng bệch gõ nhẹ lên mặt bàn pha lê, chậm rãi nói: “Tên đó giờ đang nằm trong tay em.”
Giang Bùi Di nhẹ giọng nói: “Em cẩn thận một chút, bên Đất Bồi đã bắt đầu giết người diệt khẩu rồi đấy.”
Lâm Phỉ Thạch “ừ” một tiếng, “Em biết, trước khi họ ra tay thì đã nhanh tay khống chế hắn rồi, còn hỏi được một số chuyện.”
Giang Bùi Di lập tức tỉnh táo hẳn: “Sao? Có kết quả gì không?”
“Không có manh mối rõ ràng. Hắn chỉ là một tên tay chân cỏn con, ai sai gì làm nấy, chẳng biết gì mấy chuyện nội bộ. Nhưng có một điều hắn khai ra làm em thấy hơi bất ổn.” Giọng Lâm Phỉ Thạch chuyển sang nghiêm túc: “Dựa theo lời hắn kể, lúc nhóm của hắn được lệnh ra tay với anh, một người trong số đó vô tình nhắc một câu. Bình Minh nói: ‘Nam Phong quá hiểu rõ Thừa Ảnh, người này không thể giữ lại được.’ Chính câu đó khiến em cảm thấy rất có vấn đề.”
“Em đoán được họ muốn ra tay với anh, bởi nếu anh vẫn ngồi ở Cục Thị chính thì chẳng khác nào kiểm soát hết toàn bộ hệ thống tư pháp thành phố Trọng Quang, họ không thể mua chuộc ‘đôi mắt’ ở trên, mọi hành vi đều bị cảnh sát giám sát, đương nhiên phải loại bỏ chướng ngại vật là anh trước. Thư Tử Hàn muốn mở rộng thế lực thì đầu tiên phải nghiền nát kẻ cản đường. Nhưng lý do ‘cậu quá hiểu rõ Thừa Ảnh’ thì lại quá kỳ quặc.” Lâm Phỉ Thạch nhíu mày nói tiếp, “Anh hiểu ý em chứ?”
Giang Bùi Di chống tay lên trán, nhất thời chưa thể tiêu hóa hết thông tin này: “Em và Hạ Hoa Đình đã đổi thân phận cho nhau, Thư Tử Hàn nói anh hiểu rõ em… Ý là hiểu rõ Hạ Hoa Đình?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu rõ ràng: “Đúng vậy. Mấu chốt là ở đó. Anh không thấy chỗ nào sai sai à? Anh hiểu Hạ Hoa Đình, thì liên quan gì đến việc bọn họ nhất định phải giết anh?”
Lâm Phỉ Thạch tiếp tục: “Theo lý mà nói, trong mắt Thư Tử Hàn thì Lâm Phỉ Thạch đã chết trong vụ cháy ba năm trước. Từ đó đến nay, người hắn tiếp xúc đều là Hạ Hoa Đình – thuộc hạ của hắn cũng chính là người hắn cho rằng là Thừa Ảnh.”
Giang Bùi Di nhất thời không hiểu nổi: “Ý em là gì? Chẳng lẽ hắn không tin được Hạ Hoa Đình?”
Lâm Phỉ Thạch lặng lẽ nhìn anh, không nói gì. Với chỉ số thông minh của Giang Bùi Di, sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu ra vấn đề, chỉ là chuyện thời gian.
“Nam Phong quá hiểu rõ Thừa Ảnh” dịch ra theo góc nhìn của Thư Tử Hàn, chính là “Giang Bùi Di quá hiểu rõ Hạ Hoa Đình”. Nhưng chuyện này với Đất Bồi thì có gì bất lợi chứ? Giang Bùi Di bị “Hạ Hoa Đình” mê hoặc, bị kiểm soát hoàn toàn, điều đó có lợi cho Đất Bồi chứ đâu có hại? Tại sao lại thành lý do phải diệt trừ Giang Bùi Di?
Một khả năng là Thư Tử Hàn không tin Hạ Hoa Đình, không muốn để “Hạ Hoa Đình” tiếp xúc quá lâu với một cảnh sát cứng rắn đầy nghĩa khí như Giang Bùi Di, sợ hắn lung lay lập trường, bị cảm hóa, bị “tẩy trắng”… Còn một khả năng nữa là——
Một tia sáng lóe lên trước mắt Giang Bùi Di, sét đánh ngang tai, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Thạch, trong đầu như có một phỏng đoán cực kỳ điên rồ nổ tung, khiến cả người anh dựng hết lông tơ ——
Giang Bùi Di khó tin mở miệng: “Em đang nói là ba năm nay Thư Tử Hãn chưa từng tin tưởng em thật sự, từ đầu đã biết rõ thân phận thật của em, biết rõ mối quan hệ giữa em và Hạ Hoa Đình, còn cố tình sắp xếp để Hạ Hoa Đình thay thế vị trí của em tức là Hạ Hoa Đình vốn là người của Đất Bồi?!?”
“Đây chỉ là suy đoán của em. Nếu nó là thật,” Lâm Phỉ Thạch cười khổ một tiếng, “Vậy thì ba năm qua những hy sinh và cố gắng mà em tưởng là vì chính nghĩa, thật ra chỉ là em làm áo cưới cho người khác thôi.”
Giang Bùi Di thực sự quá sốc rồi, câu cá giăng dây rộng cũng không đến mức này Đất Bồi mất ba năm chỉ để lấy một cái vị trí “đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố Trọng Quang” thôi sao?
Lâm Phỉ Thạch nói: “Có lúc em cũng thấy kỳ lạ. Tại sao kế hoạch tráo đổi thân phận giữa em và Hạ Hoa Đình lại trót lọt đến thế, chẳng ai nghi ngờ, chẳng ai phát hiện? Chẳng lẽ Đất Bồi khi tuyển người lại không điều tra kỹ thân phận Hạ Hoa Đình à? Với tính cách thận trọng của Thư Tử Hàn, hắn thật sự sẽ chọn một kẻ nằm vùng một cách qua loa sao?”
Giang Bùi Di: “…”
“Bây giờ nghĩ lại, tất cả mọi chuyện đều quá trùng hợp.” Lâm Phỉ Thạch nhìn Giang Bùi Di, chậm rãi nói: “Từ việc đất bồi chọn Hạ Hoa Đình, đến việc thân phận của em bị lộ, rồi Hạ Hoa Đình ‘tình cờ’ tìm ra em tất cả đều quá khớp, có câu nói sao ấy nhỉ? Nếu trùng hợp xảy ra từ hai lần trở lên, thì đó không còn là ngẫu nhiên nữa, mà là có người cố ý tạo nên rồi.”
“Nếu Hạ Hoa Đình vốn là người của Đất Bồi, hoàn toàn không phải kiểu đáng thương cha mẹ mất sớm, thân thế bi kịch gì đó, vậy thì mọi chuyện đều có lời giải rồi bởi vì trận hỏa hoạn ba năm trước vốn không phải toàn bộ kế hoạch của đất bồi, nó chỉ là bước đầu tiên. Cho đến bây giờ, họ mới thực sự bắt đầu thu lưới.”
“Hạ Hoa Đình tìm đến em khi đó, là để lấy được lòng tin của em, rồi dùng suốt ba năm để quan sát, bắt chước em, cho đến khi có thể thay thế hoàn hảo. Nếu ai đó dùng ba năm chỉ để học cách ăn nói, hành xử, và phân tích sâu về một người, cuối cùng thật giả chắc chắn sẽ khó mà phân biệt được.”
Đầu óc Giang Bùi Di ù đặc vì lời của Lâm Phỉ Thạch nghe thì như chuyện viển vông, nhưng lại vừa thật vừa hợp lý đến đáng sợ.
Lâm Phỉ Thạch gằn từng chữ, giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo: “Anh nghĩ mà xem, nếu không phải em tình cờ nghe được câu nói của Bình Minh lúc bắt được tên cuối cùng, nếu tụi mình vẫn ngây thơ tin rằng Hạ Hoa Đình là người của phe mình, thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
“Em nằm vùng một mình trong đất bồi, Thư Tử Hàn muốn giết em thì còn dễ hơn b*p ch*t một con kiến,” Lâm Phỉ Thạch nói khẽ, “Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, bọn họ sẽ âm thầm diệt trừ em, để Hạ Hoa Đình hoàn toàn thay thế vị trí này, dùng thân phận ‘Lâm Phỉ Thạch’ để liên lạc với anh sau đó tìm một thời cơ thích hợp, ‘vô tình’ làm lộ thân phận cảnh sát nằm vùng, quay lại Cục hình sự thành phố Trọng Quang dưới danh nghĩa ‘Ngư Tàng’, cuối cùng diệt trừ người duy nhất có thể nhận ra thật giả giữa em và hắn thử hỏi còn ai trên đời này có thể phân biệt rõ em với Hạ Hoa Đình nữa không?”
Giang Bùi Di: “…”
“Cho nên, với tư cách là Ngư Tàng, em phải trải qua một vụ cháy khủng khiếp tưởng chết, thay hình đổi dạng để biến thành Hạ Hoa Đình, sau đó không thể không tiếp tục thuận theo nước chảy mà giúp đất bồi phát triển.” Giọng Lâm Phỉ Thạch nghèn nghẹn, “Bọn họ chỉ cần ba năm, gần như chẳng tốn chút công sức nào, là có thể đàng hoàng bước vào khu vực hợp pháp hóa tội phạm mạng, lại có thêm một đội trưởng hình sự và một thân phận nằm vùng đầy chiến công đây mới chính là mục tiêu ban đầu của Đất Bồi, đây mới là một cái bẫy thiên y vô phùng thực sự.”
Lâm Phỉ Thạch không nhịn được mà bật cười: “Em cứ nghĩ kỹ thuật diễn của mình có thể lấy giải Ảnh đế, ai ngờ Thư Tử Hàn mới là người xứng đáng nhận giải Oscar cơ đấy.”
Nghe hết cả đoạn dài đầy logic lạnh lẽo ấy, toàn thân Giang Bùi Di lạnh toát, máu như đông cứng lại. Một luồng hơi lạnh trào lên từ lòng bàn chân, lan đến đỉnh đầu, khiến anh rùng mình từng đợt. Anh từng gặp nhiều kẻ tâm địa đen tối, cũng từng hiểu rõ sự hiểm ác của lòng người, nhưng khoảnh khắc này, canh thật sự đã hiểu rõ hơn bao giờ hết.
Một kẻ có thể lợi dụng cả Lâm Phỉ Thạch xoay như chong chóng —— Thư Tử Hàn rốt cuộc đáng sợ tới mức nào?
Giang Bùi Di im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn giọng lên tiếng: “Tất cả những điều này, là em suy đoán thôi à?”
“Ừ, chưa có bằng chứng cụ thể tất nhiên em nghĩ đến lúc thật sự tìm được chứng cứ, khả năng cũng chẳng còn sống để mang nó ra.” Lâm Phỉ Thạch cười khổ một tiếng: “Em hy vọng tất cả chỉ là em suy nghĩ quá nhiều, chứ nếu không thì đúng là em phải bắt đầu hoài nghi cả cuộc đời mình mất.”
Giang Bùi Di day thái dương, đầu đau như búa bổ: “Tuy nghe như chuyện hoang đường, nhưng anh cảm thấy khả năng rất cao là như vậy. Nói như thế thì em sống được đến bây giờ đúng là…”
“Là nhờ Đất Bồi tha cho em sống.” Lâm Phỉ Thạch nhún vai, “Em đoán ban đầu họ định dùng thủ đoạn của em để dựng lên một chi nhánh đất bồi ở Trọng Quang, trong khoảng thời gian đó thì cho Hạ Hoa Đình tiếp tục tìm hiểu em, chờ khi hệ thống cơ bản thành hình, Hạ Hoa Đình cũng đã ‘học thuộc’ con người em thì em sẽ âm thầm biến mất khỏi thế giới này. Nhưng điều họ không ngờ tới là có anh chen ngang, hai ta lại kiểu tình chàng ý thiếp, anh còn biết cả chuyện em có bao nhiêu sợi tóc… Nhìn ra một kẻ giả mạo đối với anh dễ như trở bàn tay.”
Lâm Phỉ Thạch nói: “Vậy nên, câu ‘Giang Bùi Di quá hiểu Thừa Ảnh’ hoàn toàn có thể lý giải được bởi vì ‘Thừa Ảnh’ từ trước đến nay vốn chính là em.”
Không khí trở nên nặng nề đến mức nghẹt thở. Trong phòng chỉ còn nghe tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc. Giang Bùi Di đặt tay lên đầu gối, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Vậy em định làm gì bây giờ? Trong tình huống này mà còn muốn quay về nằm vùng, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”
Theo như phỏng đoán của Lâm Phỉ Thạch, Thư Tử Hàn có thể ra tay với cậu bất kỳ lúc nào, thậm chí lần này đến Trọng Quang cũng là để tiêu diệt cậu. Mà cậu còn định trở về nằm vùng? Chẳng phải tự đâm đầu vào miệng cọp?
Lâm Phỉ Thạch hơi xấu hổ nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Bùi Di, em vẫn muốn thử một lần. Biết đâu còn cơ hội.”
“….” Giang Bùi Di nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ điên rồ và mơ hồ: Giá mà giấu được cậu đi thì tốt biết mấy… Giá như có thể cất cậu vào trong một chiếc bình pha lê như lông mi, bảo vệ cậu toàn vẹn, để không ai có thể làm tổn thương cậu.
“——‘Không có người mạo hiểm thì không có thành tựu; không có người hi sinh thì không thể có chiến thắng mới’, anh à, em không muốn lùi bước trước bất kỳ nguy hiểm nào, và em cũng muốn cho ba năm qua của mình một lời giải thích công bằng.” Lâm Phỉ Thạch nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt đen láy, sâu như hồ nước mùa thu, giọng nói đầy chân thành: “Em hứa với anh, sẽ cố gắng giữ an toàn cho bản thân, nếu có chuyện gì sẽ lập tức cầu cứu, được không?”
Giang Bùi Di ngẩn người nhìn cậu, khóe mắt bắt đầu ửng đỏ. Anh không nói gì, chỉ cúi người xuống, cắn lấy môi cậu thật chặt.
---
Nửa tháng sau, tại văn phòng Cục hình sự, Giang Bùi Di nhận được cuộc gọi từ Lâm Phỉ Thạch ——
“Bùi… Bùi Di……”