Giang Bùi Di nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh, tim anh như rơi mạnh xuống một nhịp, lập tức cau mày hỏi: “Làm sao vậy? Em bị thương à?”
“Không, chỉ là dạo gần đây nghỉ ngơi không tốt, lại cứ nghi thần nghi quỷ, chắc có chút rối loạn thần kinh thôi, không còn là tên ngốc vui vẻ như trước kia nữa,” Lâm Phỉ Thạch mệt mỏi nói: “Bùi Di, anh nghe em nói, cái suy đoán mà em nói với anh lần trước có lẽ thật sự là sự thật.”
Tai Giang Bùi Di vang lên một tiếng “ong”, theo phản xạ hỏi: “Em sao mà biết?”
“Trực giác.” Lâm Phỉ Thạch thở dài: “Ngày mai Thư Tử Hàn định phái em đi Phượng Hoàng Sơn gặp một đầu mối buôn lậu bàn chuyện làm ăn, em thấy chuyện này là một cái bẫy ngầm, bọn họ chắc đang tính ra tay ở đó... Dù gì cũng là vùng hoang vu không người, rất tiện để giết người phi tang.”
Căn phòng như đột nhiên lạnh xuống, gió như thổi từ bốn phía ào đến, tứ chi Giang Bùi Di lập tức lạnh toát. Cậu đưa mu bàn tay lạnh băng áp lên trán, im lặng rất lâu mới khàn giọng nói: “Phỉ Thạch, em về đi, anh đến đón em ngay bây giờ, anh không dám đánh cược...”
Lâm Phỉ Thạch dừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Anh nghe em nói hết kế hoạch đã, nếu sau khi nghe rồi, anh vẫn không muốn em mạo hiểm... thì em sẽ về nhà.”
Lần này Lâm Phỉ Thạch gọi điện là để bàn bạc với Giang Bùi Di xem nên tiến hay lui. Cậu không thể lại tự mình quyết định nữa. Sống chết của cậu giờ đây đã gắn với Giang Bùi Di, nếu sơ sẩy mà xảy ra chuyện, Giang Bùi Di chắc chắn cũng sẽ bị kéo vào địa ngục cùng.
—— Cậu bây giờ không còn là sát thủ Ngư Tàng cô độc ngày trước, mà là người yêu của Giang Bùi Di. Nếu lỡ như cậu chết ngoài ý muốn, với tính cách của Giang Bùi Di, nửa đời sau chỉ còn cô độc và đau khổ, sống trong hồi ức giằng xé. Lâm Phỉ Thạch không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh ấy, nên cậu không thể mạo hiểm liều lĩnh nữa vì cậu cần giữ lại một con đường sống cho mình.
Giang Bùi Di chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay siết chặt đến trắng bệch. Anh khó nhọc ép ra vài chữ: “Em có kế hoạch gì không?”
“Hiện tại Thư Tử Hàn chắc chắn chưa đoán được em đã nhìn ra âm mưu của hắn, nên bọn em đang chiếm ưu thế về thời gian và tâm lý. Còn mười mấy tiếng nữa tới sáng mai, đủ để chúng ta chuẩn bị rất nhiều thứ.” Lâm Phỉ Thạch nói rõ ràng: “Em đã xem bản đồ và ảnh chụp thực địa của Phượng Hoàng Sơn, ở sườn tây có một vách đá rất cao, em định lấy chỗ đó làm điểm đánh lạc hướng nếu Thư Tử Hàn muốn em chết, thì em sẽ ‘chết’ cho hắn xem. Ngày mai, em sẽ dụ đám người đó ra vách đá, để bọn họ ra tay, rồi trước khi bị thương nặng sẽ ‘trượt chân’ ngã xuống, để họ tận mắt thấy em chết không toàn thây.”
“Cho nên Bùi Di, em cần anh trước bình minh ngày mai bố trí xong một cái lưới đỡ an toàn dưới vách đá. Nhưng không thể để lộ, càng kín đáo càng tốt. Trên núi Phượng Hoàng quanh năm sương mù dày đặc, tầm nhìn ban ngày cũng không rõ, độ cao cụ thể để anh sắp xếp.” Lâm Phỉ Thạch dừng lại một chút, giọng lại nhẹ đi: “Nên... mạng em giao cho anh đấy. Ngoài ra, để phòng bất trắc, ngày mai em sẽ mặc thêm áo chống đạn bên trong, những vị trí dễ bị thương chí mạng cũng sẽ được bảo vệ đặc biệt. Tóm lại em sẽ cố hết sức để bảo toàn tính mạng để có thể sống mà gặp lại anh, được không?”
Ngư Tàng thật sự đã đẩy ba chữ “trí tuệ dũng khí quyết tuyệt” tới giới hạn. Thiếu bất kỳ một điều gì, cũng không thể có thành tựu hôm nay. Nhưng cũng vì vậy, cậu không thể dễ dàng quay đầu.
Mặc dù biết rõ nếu quay đầu lại một bước thôi, Bùi Di sẽ nhào tới ôm cậu.
Giang Bùi Di ở đầu kia không nói lời nào, hàm răng nghiến chặt khẽ run lên, Lâm Phỉ Thạch nghe được tiếng th* d*c run rẩy của anh, liền biết giờ phút này trái tim Giang Bùi Di chắc chắn đang bị xé rách, máu chảy đầm đìa. Trên đời này làm gì có người yêu nào cam tâm đứng nhìn người mình thương tự chui vào miệng hổ?
Nhỡ đâu kế hoạch không kịp thay đổi? Nhỡ đâu bọn kia chưa tới vách đá đã ra tay? Nhỡ đâu lúc bị thương mới nhảy xuống thì sao? Ai dám đảm bảo Lâm Phỉ Thạch sẽ an toàn?
Giang Bùi Di run giọng nói: “Anh...”
Lúc này Lâm Phỉ Thạch dịu dàng hỏi: “Bùi Di, khi anh biết thân phận mình đã bại lộ, nhưng vẫn gửi lệnh ‘tiếp tục hành động’ về tổng bộ lúc đó trong lòng anh nghĩ gì?”
Lời này như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim, mắt Giang Bùi Di lập tức đỏ ngầu. Anh biết mình vĩnh viễn không thể từ chối Lâm Phỉ Thạch, như bị rút cạn hơi thở, anh nghẹn ngào khẽ nói từng chữ: “Tuy có chín phần mười mình sẽ chết... Anh cũng chưa từng hối hận...”
Lâm Phỉ Thạch dịu dàng lặp lại: “Cũng bởi lòng còn điều thiện, tuy cửu tử cũng vô hối.”
Khi đó, Giang Bùi Di đã từng nghĩ: "Thanh sơn xứ xứ mai cốt, hà tất mã bì tạ thân.”
Ngón tay Giang Bùi Di phát ra một tiếng “rắc”, suýt nữa bóp nát luôn cả điện thoại. Anh nuốt xuống một hơi nghẹn ngào, bình tĩnh nói: “Anh hiểu rồi. Tớ sẽ dẫn người chuẩn bị ngay. Ở vị trí đặt lưới bảo hộ, anh sẽ dùng dây mỏng làm dấu trên mặt đất. Mai em chú ý quan sát.”
Lâm Phỉ Thạch nói: “Ừ, trước khi xuất phát em sẽ tìm cách liên lạc lại với anh.”
Cúp máy rồi, Giang Bùi Di ngồi bất động trên ghế một lúc lâu, như thể đang rơi vào trạng thái “bóng đè”, toàn thân tê cứng, nặng nề như đeo ngàn cân, máu như chảy ngược ra khỏi tim. Phải đến bốn năm phút sau, anh mới tái nhợt đứng dậy, từng bước đi ra khỏi văn phòng.
Giữa trưa hôm ấy, vách đá ở sườn tây Phượng Hoàng Sơn, gió thu thổi nhẹ dịu dàng, bầu trời trong xanh thanh tịnh.
Vài cảnh sát hình sự giỏi nhất của Tỉnh Thính đu dây từ đỉnh vách núi chậm rãi hạ xuống, sương mù vô thanh vô tức bao phủ đỉnh đầu họ, nhìn từ trên cao xuống, ngoài từng mảng mờ mịt của sương trắng, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
“Độ cao như vậy ổn rồi, từ trên nhìn xuống hoàn toàn không thấy các cậu đâu.” Một cảnh sát hình sự đứng bên vách đá nói vào bộ đàm với đồng đội.
Bộ đàm vang lên tiếng gió rít cùng tiếng đồng đội bàn bạc: “Không được rồi, chỗ này không có chỗ nào để làm điểm tựa, lưới an toàn căn bản không thể giăng ra được, phải tìm vị trí nào cố định hơn.”
“Tôi thấy đám cành cây xiêu vẹo kia nhô ra quá nhiều, phải chặt hết mấy cái đấy đi, nếu không, với thể chất của Lâm Phỉ Thạch, lỡ rơi trúng một cành cây là gãy xương như chơi, nguy hiểm lắm.”
“Phải khoan vài lỗ lên vách đá, sau đó kéo hai dây thép lớn từ trên xuống, tạo thành kết cấu tam giác với lưới an toàn và vách đá, nếu không chắc chắn không đỡ nổi.”
“Lão Tần, cậu từng học thiết kế mà, mau nghĩ xem làm sao để an toàn nhất đi? Mạng Lâm đội đang nằm trong tay bọn mình đấy, làm không xong về bị ‘rơi đầu’ thật chứ chẳng chơi!”
“Đừng có nói gở! Tôi đang nghĩ cách đây này!”
...
“Cách này vẫn chưa được, lưới an toàn phải kéo rộng thêm nữa, bây giờ yêu cầu về vị trí nhảy, góc độ, lực nhảy đều quá khắt khe. Nhỡ nhảy sai chút là rơi thẳng luôn, hơn nữa đến lúc đó không thể liên lạc kịp thời, rủi ro lại càng lớn.”
“Haizz, Lâm đội đúng là quá tàn nhẫn với chính mình, là tôi thì không dám liều mạng kiểu này đâu.”
Một đội người leng keng lục tục bận rộn từ chiều đến tận nửa đêm, mất hết mười một tiếng đồng hồ mới kéo xong tấm lưới bảo hộ giữa vách đá. Lúc đó đã là hơn 3 giờ sáng “Các cậu ở dưới dùng lưới đỡ được tôi nhé”, nghe thì dễ, nhưng khối lượng công việc trên thực tế cực kỳ lớn. Lúc trở lại đỉnh núi, mấy anh em cơ bắp rắn chắc cũng nằm vật ra, thở hồng hộc bên vách đá, như sắp kiệt sức đến nơi.
Giang Bùi Di cột dây an toàn quanh hông, đầu còn lại buộc chặt vào một thân cây to. Anh từ vị trí đánh dấu nhảy xuống, trong chớp mắt rơi thẳng vào màn đêm, bóng dáng cao gầy bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn nghe tiếng gió gào rít vang vọng quanh vách đá —
Vài giây sau, anh dừng lại chính xác giữa tấm lưới bảo hộ, thân thể bị bật lên bật xuống vài lần rồi ổn định lại, không một sợi tóc bị tổn hại.
Sau Giang Bùi Di, mấy đồng đội khác cũng lần lượt nhảy thử một lượt. Có thể nói là thử nghiệm thành công hoàn toàn chỉ cần nhảy đúng vị trí kia, cơ bản sẽ được lưới đỡ chắc chắn.
Bọn họ đến mà không ai biết, đi cũng không để lại tiếng động. Giữa vách đá hiểm trở của thiên địa, đã lặng lẽ nở ra một đoá hy vọng mong manh.
Khi quay về trụ sở, trời đã gần sáng bốn giờ. Giang Bùi Di sợ Lâm Phỉ Thạch bất ngờ gọi điện, không dám chợp mắt, pha liền hai gói cà phê uống liền, sau đó ngồi ngây người trên sofa, nhìn chằm chằm bức tường trắng bệch, đầu óc trống rỗng.
Thật ra, đã rất lâu rồi anh không dám nghĩ kỹ ba chữ “Lâm Phỉ Thạch”... một khi nghĩ đến là sẽ chảy máu.
—— Có lẽ vì dạo này không ngủ đủ mà lại ép bản thân dùng cà phê tỉnh táo, chứng đau nửa đầu vốn đã lâu không tái phát lại bất ngờ ập tới. Cơn đau dữ dội không báo trước, Giang Bùi Di lập tức đưa tay đè mạnh thái dương, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, trong đầu như có ai cầm dùi nhọn đâm loạn vào sọ não, từng nhịp từng nhịp đau thấu tim gan.
Anh cắn chặt môi dưới, cố gắng không bật ra tiếng rên. Cơn đau cứ như sinh vật ăn mòn từ trong xương cốt, lan dần khắp đầu óc, không cách nào dứt.
Đến 5 giờ rưỡi sáng, Giang Bùi Di gần như kiệt sức. Mồ hôi lạnh lăn dài từ thái dương xuống cổ đúng lúc đó, điện thoại cuối cùng cũng vang lên.
Lâm Phỉ Thạch nói: “Bùi Di, bọn em chuẩn bị vào núi.”
Giang Bùi Di cắn nhẹ đầu lưỡi để giữ bình tĩnh, giọng nói đều đều: “Lưới bảo hộ đã giăng xong. Chỗ đánh dấu trên vách đá là một hòn đá đè lên mấy cành lá. Em nhất định phải nhảy đúng vị trí đó, nếu không có thể sẽ rơi thẳng xuống. Ngoài ra, gần đó có người tiếp ứng, là đồng đội của Tỉnh Thính. Em chỉ cần theo họ rời đi.”
Lâm Phỉ Thạch đáp:
“Ừ, em nhớ rồi.”
Dừng một chút, cậu lại dặn: “Nếu sau khi em ‘chết’, bọn chúng rất có thể sẽ để Hạ Hoa Đình tiếp cận anh. Anh phải cẩn thận.”
Trưa hôm đó, 1 giờ 52 phút 36 giây, trong núi Phượng Hoàng vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Chim muông trong rừng hoảng loạn bay lên, cánh đập phần phật giữa bầu trời xám tro.
52 phút 37 giây, Lâm Phỉ Thạch nhảy xuống từ mép vách đá treo leo, lòng bàn chân quét qua một lớp lá khô vàng úa, cả người nhẹ như gió đáp xuống chính giữa tấm lưới bảo hộ được giăng sẵn.
59 phút 21 giây, cảnh sát hình sự ẩn mình giữa vách đá nhanh chóng xuất hiện, đưa cậu ấy lúc này chỉ bị thương nhẹ rời khỏi Phượng Hoàng sơn an toàn, không ai hay biết.
Đến chiều, 2 giờ 15 phút 52 giây, Giang Bùi Di đang ở trong văn phòng cục cảnh sát thì nhận được cuộc gọi đến từ cái tên: Lâm Phỉ Thạch.
“… Khụ khụ… Bùi Di…”