Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 111

Gia đình ngủ chung một phòng vốn nên là chuyện rất ấm áp, dễ khiến người ta liên tưởng đến cảnh vợ chồng tôn trọng nhau như khách nhưng cũng thân thiết như da thịt, xuân hoa thu nguyệt, đông tuyết hạ gió. Thế mà lúc này, trong phòng ngủ nhà Giang Bùi Di, bầu không khí lại như giương cung bạt kiếm, chỉ chạm nhẹ đã muốn nổ tung.

 

"Hạ, Hoa, Đình." Giang Bùi Di từng chữ từng chữ thốt ra, giọng lạnh lùng mà mạnh mẽ.

 

Sau câu nói ấy, cả phòng ngủ rơi vào im lặng chết chóc. Sắc mặt Hạ Hoa Đình thay đổi, biểu cảm vô tội và mơ hồ "tìm được manh mối" tan biến, lộ ra vẻ âm trầm lạnh lẽo như đá sắc bén. Hắn bật cười khẽ, giọng cười không như phát ra từ cổ họng mà như lăn ra từ xoang mũi, âm thanh dài và lạnh, nghe mà sởn da gà.

 

Lúc này, điểm giống duy nhất giữa Hạ Hoa Đình và Lâm Phỉ Thạch chỉ là vẻ bình tĩnh. Hắn thậm chí còn ung dung đổi tư thế, không hề hoảng loạn mà nhìn thẳng vào Giang Bùi Di: "Nam Phong, tôi đã biết rồi, anh không thể nào dễ dàng để tôi sống đến tận bây giờ. Dù tôi cố gắng bắt chước Lâm Phỉ Thạch đến mức 'trùng hợp', thì vẫn có những chỗ lệch lạc nhỏ nhặt, rốt cuộc cũng không qua nổi mắt anh."

 

Giang Bùi Di lạnh lùng cười khẩy, không nói gì thêm.

 

"Chỉ tiếc là Lâm Phỉ Thạch không may trượt chân ngã xuống vực, trên người còn trúng một phát đạn, e là có sống lại một trăm lần cũng không qua khỏi." Hạ Hoa Đình nói với vẻ vui sướng khi thấy người gặp nạn, gần như là thương hại: "Giang đội xưa nay nhìn xa trông rộng, nhưng lần này e rằng cũng không lường được, từ nay về sau, hai người chỉ có thể âm dương cách biệt thôi--"

 

Chữ "thôi" vừa rơi khỏi miệng, bất ngờ xảy ra động tác--

 

Dáng người và ngoại hình của Hạ Hoa Đình rất giống Lâm Phỉ Thạch, nhưng thân thể này lại hoàn toàn khác biệt, mạnh mẽ và hung bạo. Hắn bất ngờ ra tay, tung hai chân dài đầy lực, quét về phía cổ Giang Bùi Di, định bóp nát trong một chiêu!

 

Với sức lực của Hạ Hoa Đình, việc bẻ gãy cổ một người không khó. Nhưng phản xạ của Giang Bùi Di còn nhanh đến mức kinh người. Trước khi đối phương kịp dùng lực, Giang Bùi Di đã bật người, xách cả thân hình hắn lên, một cước hất ngược xuống giường. "Rầm!" cả người Hạ Hoa Đình bay khỏi giường, giữa không trung xoay vòng, thiếu chút nữa thì dùng trán đập đất. Người thường gặp phải cú đó chắc chắn chấn động não ngay tại chỗ.
Hạ Hoa Đình rên lên, cố dùng hai tay đang bị còng đỡ cơ thể, đồng thời tung chân quét về phía chân Giang Bùi Di, ép đối phương lùi lại một chút, rồi lại như rắn trườn áp sát tấn công.

 

Tiếng xiềng xích vang lên leng keng, tay chân, đầu gối, khuỷu tay hai người va vào nhau, phát ra tiếng trầm đục khiến người ta rùng mình. Nhưng chẳng bao lâu, Hạ Hoa Đình phát hiện đánh trực diện không có lợi, liền vòng ra phía sau, dùng xiềng xích siết cổ Giang Bùi Di--

 

Giang Bùi Di ngửa người ra sau, bước lùi hai bước, đập mạnh lưng Hạ Hoa Đình vào tường, rồi khuỷu tay giáng thẳng vào mạng sườn! Với lực đạo ấy, đừng nói là xương sườn, ngay cả bê tông cũng biến dạng. Hạ Hoa Đình nghe "rắc" một tiếng rợn người từ trong ngực, đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, buộc phải buông tay.

 

Giang Bùi Di kéo xiềng xích xuống khỏi cổ, một tay lật người hắn, ném ra trước mặt, đứng từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống.

 

Nếu ai đó có thể đứng ngoài mà quan sát trận đấu này, từ lúc Hạ Hoa Đình bắt đầu ra tay, toàn bộ quá trình hoàn toàn không thể gọi là "ngươi tới ta đi". Tất cả đều là Giang Bùi Di kiểm soát tình hình, nghiền ép tuyệt đối. Mỗi chiêu của Hạ Hoa Đình đều bị anh đoán trúng, hơn nữa còn ra đòn trước một bước, hoàn toàn không tổn hao gì mà kết thúc trận chiến.

 

Hạ Hoa Đình như cá khô bị ném xuống đất, phun ra một ngụm máu, ôm lấy xương sườn không biết gãy mấy cái, mặt mày trắng bệch nhưng vẫn ho khan cười nói: "Khụ khụ... Không hổ là Nam Phong... Nghe nói trước kia anh có thể tay không bóp nát yết hầu một người, quả nhiên danh bất hư truyền."

 

Giang Bùi Di không đổi sắc mặt, lạnh nhạt đáp:
"Đừng không biết lượng sức."

 

Hạ Hoa Đình th* d*c, mỉa mai: "Tôi đúng là không biết lượng sức, nhưng không thử sao biết? Dù sao cũng không lỗ vốn, tội gì không làm?"

 

Giang Bùi Di nhíu mày nhìn hắn.

 

"Dù anh biết thân phận tôi thì đã sao? Với Đất Bồi mà nói, chẳng tổn thất gì cả. Cùng lắm là mất đi cái 'Ngư Tàng' làm chỗ dựa thôi, vốn dĩ cũng chẳng ai trong bọn họ bỏ ra tâm huyết gì, chỉ có mỗi Lâm Phỉ Thạch cố gắng."
Hạ Hoa Đình thoải mái nhìn anh, không chút sợ hãi: "Còn tôi thì sao, Giang đội? Anh bắt tôi nhốt ở đây, tôi phạm pháp à? Anh định lấy danh nghĩa gì để đưa tôi ra tòa? Dù tôi là đồng lõa với Thư Tử Hàn, các anh có bằng chứng tôi phạm tội gì sao?"

 

Hắn giơ hai tay bị còng lên, tiếc nuối nói: "Như tôi biết thì là không có. Tôi cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý. Anh có thể điều tra hồ sơ tôi, sạch sẽ rõ ràng. Anh tìm nổi một tội danh nào phù hợp với hành vi của tôi không? Theo luật hình sự nước mình, 'pháp vô cấm bất vi', thật tiếc, tôi vô tội đấy, Giang đội à, muốn bắt tôi thì cũng phải hợp pháp chút."

 

Những lời hắn nói không sai. Điều tra hình sự hay xét xử đều phải dựa trên luật pháp, không thể dựa vào cảm xúc của cảnh sát. Một là phải có căn cứ pháp lý, hai là có chứng cứ xác thực. Nếu không, vụ án không thể đưa qua viện kiểm sát.

 

Vì thế, câu "Ổn kiếm không bồi" kia, không thể phản bác được.

 

Nhưng mà --

 

Từ cửa phòng truyền đến tiếng vỗ tay "bốp bốp bốp", nhưng nghe yếu ớt và dính dấp như có thứ gì ướt át bị kéo lê trên mặt đường, hoàn toàn không giống người thường vỗ tay.

 

Giang Bùi Di và Hạ Hoa Đình đồng loạt quay đầu lại--

 

Lâm Phỉ Thạch chống tay vào khung cửa, yếu ớt đứng đó. Mặt cậu tái nhợt không chút huyết sắc, vành tai gần như trong suốt, hai má hiện rõ mạch máu xanh. Cậu lại gầy hơn, cằm nhọn đến mức có thể cạy khóa, vai mỏng quấn hai lớp băng trắng, thậm chí còn hơi nhuốm máu.

 

Hôm đó rõ ràng chỉ là vết thương nhẹ, nhưng trước lúc nhảy vực, mấy sát thủ vẫn không yên tâm, bắn thêm một phát vào ngực cậu. Viên đạn c*m v** ngay dưới xương quai xanh, tuy đã được lấy ra, nhưng vết thương mãi không lành, mà khả năng hồi phục của Lâm Phỉ Thạch lại rất kém.

 

Giang Bùi Di nhíu mày: "Sao em lại tới đây? Không phải bảo em nghỉ ngơi cho tốt rồi sao?"

 

"Bên kia cứ có cảm giác bất an, mí mắt giật liên tục, sợ anh gặp chuyện, nên bảo họ đưa em tới, em không sao đâu." Lâm Phỉ Thạch ngượng ngùng cúi đầu, lén lút nắm lấy tay anh.

 

Giang Bùi Di thở dài, không nói thêm gì.

 

Lâm Phỉ Thạch quay sang nhìn Hạ Hoa Đình, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, mỉm cười: "Lâu rồi không gặp, Hoa Đình."

 

Một tiếng "Hoa Đình" khiến Hạ Hoa Đình dựng đứng lông tơ cả người, đồng tử co rút, như thấy ma, hoảng loạn nói: "Sao có thể - sao cậu còn sống......"

 

Chuyện gì vậy? Lâm Phỉ Thạch sao có thể còn sống!?

 

"Dĩ nhiên là vì ba đây mạng lớn, đi đến đâu cũng có ánh sáng vai chính hộ thân," Lâm Phỉ Thạch lảo đảo bước tới bên cạnh hắn, vẫy đuôi như sói, "tấm tắc" hai tiếng, nói: "Tôi còn tưởng cậu là một kẻ đáng thương chịu khổ âm thầm, còn chân thành đồng cảm cậu một thời gian, đồng chí nhỏ à, thật xin lỗi vì đã tin nhầm người nha."

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Hoa Đình cảm thấy đầu óc mình không dùng nổi. Rất nhiều người tận mắt thấy Lâm Phỉ Thạch trúng đạn rơi xuống vực, sao có thể không cụt tay gãy chân mà đứng ở đây!?

 

Hắn ngây dại nhìn Lâm Phỉ Thạch, ánh mắt như muốn đốt lỗ trên người cậu, gần như lắp bắp: "Không... không đúng... Cậu biết chuyện từ khi nào? Cậu biết kế hoạch của chúng tôi? Không thể nào......"

 

Lâm Phỉ Thạch giả vờ thần bí: "Thiên cơ bất khả lộ."

 

Hạ Hoa Đình: "..."

 

"Còn cậu, một sản phẩm lỗi không đạt tiêu chuẩn, không có dấu xác nhận của chính phủ, hàng nhái loại hai thì nên biết thân biết phận chút, đừng có lúc nào cũng nghĩ thừa cơ leo lên," Lâm Phỉ Thạch khẽ nhướng mày, giọng điệu châm biếm: "Chính chủ còn chưa xuống mồ, cậu muốn giả làm hàng thật à? Còn lâu mới đủ tư cách."

 

Hạ Hoa Đình trừng mắt nhìn, mắt hắn trợn tròn: "..."

 

Hắn thật sự muốn một phát cắn chết Lâm Phỉ Thạch luôn cho rồi.

 

Giang Bùi Di vươn tay vỗ một cái lên eo Lâm Phỉ Thạch, lực không nặng không nhẹ, đủ để cắt ngang màn diễn của cậu, lạnh giọng nhắc nhở: "Ngồi xuống một bên đi."

 

Lâm Phỉ Thạch: "..."

 

Khí chất cao thâm khó đoán kiểu Pharaoh của cậu bị cú vỗ kia làm tan tành, uất ức lườm Giang Bùi Di một cái, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh.

 

Đầu Hạ Hoa Đình thì ong ong, cứ như năng lực ngôn ngữ bị đánh sập, trong đầu cứ lặp đi lặp lại mấy câu: "Cậu... cậu còn sống? Không phải đã nhảy từ trên vách núi xuống rồi sao?!"

 

Lâm Phỉ Thạch chống cằm, dáng vẻ không đứng đắn, chậm rãi đáp: "Không ngờ nhỉ, tôi biết bay đấy."

 

Hạ Hoa Đình: "..."

 

Giang Bùi Di ngồi cạnh thản nhiên nhìn, cảm thấy Hạ Hoa Đình có thể bị Lâm Phỉ Thạch tức chết bất cứ lúc nào, như thể sắp nhào tới vặn cổ cậu luôn. Cậu hơi hơi nghiêng người về phía Lâm Phỉ Thạch, bình tĩnh mở miệng: "Bất ngờ thật đấy, nhưng không như cậu mong muốn rồi. Cậu nghĩ các người có thể làm ra việc không để lộ dấu vết? Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả."

 

Lâm Phỉ Thạch quan sát sắc mặt Hạ Hoa Đình, cảm thấy lúc này hắn ta giống như một con ếch xanh bị nước sôi dội trúng, vừa đỏ vừa xanh, còn có chút trắng bệch, khiến cậu buồn cười nói: "Cho nên vở diễn 'Mỹ Hầu Vương thật giả' này, cuối cùng tôi vẫn cao tay hơn một chút, mạo hiểm mà thắng được, cái gọi là binh không ngại dùng mưu mà, chẳng lẽ các cậu chưa từng nghĩ đến tôi sẽ sớm nhìn thấu toàn bộ khả năng sao?"

 

Hạ Hoa Đình chật vật ngồi đó một lúc lâu, cuối cùng mới dựa vào giường phía sau, như thể cột sống suýt nữa thì sụp đổ. Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, khuôn mặt mà hắn đã học thuộc đến mấy trăm lần, khó tin hỏi: "Ngay từ đầu? Cậu ngay từ đầu đã biết bọn tôi định ra tay ở Phượng Hoàng Sơn?"

 

Nói đến đây, sắc mặt Hạ Hoa Đình thay đổi: "Trong Đất Bồi còn có người của cậu?!"

 

Lâm Phỉ Thạch đáp: "Không có đâu, tôi đâu có thần thông quảng đại đến mức đó. Nếu đoán không sai thì kế hoạch lần này chắc chỉ có một vài người đủ tư cách mới được biết, đúng không? Đất Bồi làm việc đâu có rầm rộ."

 

Hạ Hoa Đình không nói gì, chỉ mấp máy môi, như thể còn muốn hỏi tiếp.

 

Lâm Phỉ Thạch năm nay chắc chưa có lúc nào gọi là "lông tóc vô thương" cả, không thì cũng nằm viện, không thì cũng ở nhà dưỡng thương. Người ta nói bị rách da đổ máu sẽ tổn hại nguyên khí, cậu thì giờ chắc là "một giọt cũng không còn", đến nói thêm hai câu cũng thấy mệt.

 

Cậu khẽ nhướng mày, rồi nghiêng người, tìm một tư thế ngồi thoải mái hơn, nói: "Tôi biết cậu vắt óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc tôi phát hiện chuyện này thế nào, mà tôi cũng không định nói cho cậu đâu. Nói chung là tôi với Bùi Di dùng IQ đè bẹp các cậu, không có ý chê các cậu ngu đâu mà tất nhiên nói những lời này bây giờ thì hơi sớm, bọn tôi mới chỉ thắng giai đoạn này thôi, ai cười được đến cuối cùng còn chưa biết đâu."

 

Hạ Hoa Đình nhìn cậu chằm chằm, giọng khàn khàn: "Cho nên là các cậu đã tính toán hết rồi... Cậu nhảy khỏi vách núi xong có người tiếp ứng? Ngay cả việc tôi sẽ mạo danh thân phận cậu quay lại cục cũng đoán được? Giang Bùi Di từ đầu đã biết tôi là giả?"

 

Lâm Phỉ Thạch nhân từ khẽ "Ừm" một tiếng.

 

Hạ Hoa Đình im lặng. Hắn cũng không hiểu nổi mớ rối rắm trong chuyện này nữa. Hoàn toàn là một cuộc so tài trí tuệ và dũng khí, cái gọi là "thần tiên đánh nhau", hắn chỉ là một con cờ bị sắp đặt, không có lựa chọn cho riêng mình, Thư Tử Hàn bảo hắn đi nước nào, hắn liền phải đi nước đó.

 

Bờ vai Hạ Hoa Đình căng cứng dần dần thả lỏng, trong đôi mắt đào hoa cực giống Lâm Phỉ Thạch hiện lên một tia tuyệt vọng, thất bại nhưng chẳng biết là thua ở đâu, cứ mơ mơ hồ hồ mà bại trận. Nhưng nếu là thua trước hai người kia, thì cũng coi như còn chấp nhận được.

 

Hạ Hoa Đình cúi đầu, thấp giọng nói: "Các cậu giết tôi đi."

 

Giang Bùi Di khẽ thở dài, âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

 

Lâm Phỉ Thạch khựng lại, "À?" một tiếng, sau đó hứng thú cười cười: "Cậu muốn chết kiểu gì? Trước giờ Đất Bồi đối xử với nội gián kiểu gì cậu biết không? Tiêm thuốc khiến người ta còn tỉnh táo nguyên vẹn, rồi từng nhát đánh cho da tróc thịt bong, toàn thân đầy thương tích, cuối cùng từng tấc xương một bị đập nát, vứt vào rừng hoang núi thẳm, để mặc người đó tỉnh táo mà nhìn mình bị dã thú ăn sạch, nghe có vẻ hợp với loại người như cậu không?"

 

Ngón tay Hạ Hoa Đình đặt trên mặt đất khẽ run một chút.

 

"Ha, đừng nghĩ nhiều vậy chứ. Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, bọn tôi là công dân mẫu mực tuân thủ pháp luật, không có cái kiểu ra tay là rút dao đâm máu như các cậu đâu," Lâm Phỉ Thạch nhịn không được bật cười, sau đó nghiêm túc lại: "Nhưng như cậu nói, hiện tại bọn tôi không có bất cứ bằng chứng nào đủ để kết tội cậu tham gia hoạt động phạm pháp, nhất thời cũng chưa thể làm gì được. Chỉ là xét đến thân phận của cậu quá đặc biệt, đương nhiên không thể để cậu ra ngoài lộ diện nên nói đi cũng phải nói lại, cậu chịu nằm vùng suốt ba năm mà không lộ sơ hở, Đất Bồi rốt cuộc đã cho cậu cái gì mà khiến cậu liều mạng vậy?"

 

Hạ Hoa Đình khẽ ho một tiếng, xương sườn vừa rồi bị Giang Bùi Di đập trúng vẫn còn đau, miệng đầy mùi máu tươi, giọng nhỏ xíu như sắp tắt: "Không có cái gì hết... Tôi chỉ là một con chó của Thư Tử Hàn thôi... thì có gì mà..."

 

Mấy chữ cuối đã không nghe rõ nữa.

 

Lâm Phỉ Thạch nhìn hắn một lúc, rồi lên tiếng: "Tôi vẫn hơi tò mò chút rốt cuộc cậu làm sao có thể 'sao chép' tôi giống đến mức đó? Ngoại trừ vài chi tiết không quan trọng như lông mi ngắn hơn, tóc thưa hơn, còn lại đúng là y chang, đến mức bản thân tôi còn nhận không ra. Cậu làm ở viện thẩm mỹ nào đấy? Giới thiệu cho tôi cái?"

 

Hạ Hoa Đình không hiểu nổi vì sao Lâm Phỉ Thạch biết rõ thân phận thật và mục đích của mình rồi mà vẫn có thể bình thản như thế mà nói mấy câu kiểu đùa cợt như vậy nếu đổi lại là hắn bị người mình từng tin tưởng nhất đâm sau lưng một đao, chắc chắn không thể bình tĩnh nổi thế này.

 

Hắn do dự liếc cậu một cái.

 

Lâm Phỉ Thạch cười rất thân thiện: "Không cần sợ, vừa nãy tôi chỉ dọa cậu thôi, tôi đánh không lại cậu đâu. Cho dù có muốn chặt cậu ra tám mảnh thì tôi cũng không đủ sức ra tay."

 

Giang Bùi Di chẳng muốn nghe cậu ba hoa lừa người nữa, đứng dậy bẻ ngược tay Hạ Hoa Đình ra sau lưng, trói vào đầu giường rồi mới rời khỏi phòng ngủ, đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho Lâm Phỉ Thạch.

 

-- Lúc Giang Bùi Di vừa rời khỏi, áp lực đè nặng trên đầu Hạ Hoa Đình lập tức nhẹ đi một tầng. Cái khí tràng mà Giang Bùi Di mang lại luôn dày nặng và cường thế, khiến người ta có cảm giác ngẩng đầu cũng không nổi, còn áp lực từ Lâm Phỉ Thạch thì thường là từ tâm lý mà ra, không khéo một giây sơ ý đã bị cậu dẫn dụ vào bẫy.

 

Lâm Phỉ Thạch đi tới, đưa tay nâng cằm Hạ Hoa Đình lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nhẹ: "Hoa Đình, cậu còn nhớ gương mặt trước kia của mình không?"

 

Hạ Hoa Đình cổ họng chuyển động, nhắm mắt lại, đáp khẽ: "Không nhớ rõ."

 

"Cậu được chọn để đóng giả tôi nhất định là ở đâu đó có điểm rất giống," Lâm Phỉ Thạch như đang suy nghĩ điều gì, rồi đột nhiên đổi giọng: "Tôi nghe nói Đất Bồi giữ lại toàn những kẻ đại gian đại ác, mà cậu lại là một người có án nền sạch sẽ, bản tính cũng chẳng xấu, rốt cuộc làm sao lại đến làm việc dưới trướng Thư Tử Hàn?"

 

Hạ Hoa Đình mệt mỏi trả lời: "Dù sao tôi cũng đã rơi vào tay các cậu rồi, đào bới mấy chuyện cũ đó còn có ích gì nữa? Muốn giết muốn chém thì tùy các cậu, đừng có diễn trò giả tạo trước mặt tôi."

 

"Xin lỗi, tôi không giỏi ép cung, chắc không đáp ứng được kỳ vọng của cậu đâu." Lâm Phỉ Thạch thản nhiên nói, "Tôi vốn không thích phí thời gian với người không còn cứu nổi, lý do tôi muốn gặp cậu là vì tôi cảm thấy cậu vẫn chưa xấu đến mức hết thuốc chữa vì trên thực tế cậu cũng chưa từng thực sự ra tay..."

 

Hạ Hoa Đình đột ngột cắt lời, giọng giễu cợt: "Làm sao cậu biết tôi chưa từng giết ai? Chẳng lẽ trên đời này mỗi vụ mưu sát đều có thể tìm được chân tướng sao? Tôi có án nền sạch sẽ chẳng qua có khi chỉ vì xác vẫn đang nằm đâu đó chưa ai phát hiện thôi."

 

Con ngươi Lâm Phỉ Thạch khẽ co lại.

 

Hạ Hoa Đình im lặng một lát, sau đó chậm rãi thở ra, ánh mắt lạnh lẽo đầy châm biếm nhìn thẳng vào cậu: "Chừng ấy năm đã trôi qua, chứng cứ năm đó cũng thành tro bụi cả rồi. Cho dù tôi có tự miệng nhận tội thì cũng chẳng đủ kết tội đâu, cho nên bây giờ nói ra cũng chẳng sao. Tôi đúng là đã từng giết người là cha dượng của tôi."

 

Hạ Hoa Đình nở nụ cười ác ý với cậu, từng chữ từng chữ rõ ràng đến rợn người: "Dùng dao mổ tách từng phần, tôi đã biến hắn thành một đống thịt vụn, nhét vào bao tải, rồi ngồi bên bờ sông cả buổi trưa, từ từ từng miếng từng miếng ném hết xuống cho cá ăn."

 

Lâm Phỉ Thạch: "..."

 

Cậu hoàn toàn không thể ngờ được người đang đứng trước mắt mình lại từng có một quá khứ. "vinh quang" như thế. Trong đầu xoay nhanh như chong chóng, lập tức bật chế độ ứng biến, nhẹ giọng hỏi: "Cha dượng của cậu làm gì khiến cậu phải ra tay bằng cái cách đó?"

 

Lâm đại lừa đảo chính là kiểu người như thế này lúc chua ngoa thì có thể khiến người ta tức đến nổi tam thi thần xuất khiếu, hận không thể đạp nát cái vẻ mặt khiến người ta phát cáu của cậu ta nhưng lúc cậu ta hạ giọng, sắc mặt hiền lành, nói năng mềm mỏng, lại giống như một cái chăn ấm phủ lên vết thương đã lành da, khiến người ta muốn kể ra hết thảy những tổn thương và bí mật sâu kín nhất của mình.

 

"Hắn là do bà mối giới thiệu cho mẹ tôi, thoạt nhìn thì có vẻ hiền lành chất phác, không giống kiểu người hung hăng dữ tợn. Trước khi kết hôn còn tỏ ra tử tế, mẹ tôi tin, dắt tôi gả sang. Nhưng về sau mới phát hiện hắn là một gã cặn bã nghèo mạt uống rượu như nước, tinh thần bất ổn. Lúc tỉnh thì ngoan như mèo, không dám hé răng nửa câu, mà chỉ cần uống vào một chút, liền bắt đầu giở thói vũ phu, lúc nặng lúc nhẹ đánh mẹ tôi, đánh cả tôi," Hạ Hoa Đình rũ mắt, giọng trầm khàn như đang nói mớ, giống như cả người vừa chìm vào một bóng tối đặc quánh không có đáy, "Tôi từng tận mắt thấy hắn túm tóc mẹ tôi kéo lê bà từ trong phòng ngủ ra tới cửa, rồi một chân đá bà văng ra ngoài. Sau đó, hắn lôi tôi ra khỏi tủ quần áo, vừa chửi vừa lấy đầu tôi đập vào tường."

 

"Rượu đối với hắn chính là chiếc chìa khóa mở ra hộp Pandora chỉ cần mở ra, toàn bộ tội ác và sự ghê tởm trong con người hắn lập tức tràn ra. Sau khi uống say, hắn thường xuyên cưỡng ép mẹ tôi ngay trước mặt tôi..."

 

Nói đến đây, Hạ Hoa Đình nghẹn lại, không nói nổi nữa. Hắn quay mặt đi, khom người nôn khan từng cơn, phun cả máu lấm tấm đầy đất.

 

Lâm Phỉ Thạch hiểu rõ câu chuyện ngắn ngủi kia. Cậu nhìn Hạ Hoa Đình trước mặt, trong khoảnh khắc, như thể thấy lại hình bóng của một thiếu niên vô lực nhỏ bé bị dồn đến chân tường.

 

Có lẽ khi còn nhỏ hắn cũng từng bất lực như vậy, chỉ là sau này lớn lên mới học được cách phản kháng nhưng thật ra, trên đời này mấy ai dám chắc rằng kẻ xấu luôn phải trả giá. Phần lớn thời gian, như câu nói kia: "Xã hội không cho người tốt một con đường sống." Họ không tự chọn bước chân vào con đường ấy, mà là bị vận mệnh cưỡng ép xô đẩy, không còn đường lui, chỉ có thể tiến vào cái hố không đáy kia.

 

Thế giới này có thể sản sinh vô số ngọn lửa chính nghĩa, nhưng cũng không thiếu sự độc ác cuồn cuộn.

 

Bởi vì con người đều có điểm yếu, giữ vững bản tâm vốn không dễ, lạc lối thì lại quá dễ dàng. Và thế là, phần lớn người xấu... đều từng là "người tốt."

 

Giang Bùi Di bưng khay trái cây đã cắt sẵn bước vào, thấy bên cạnh Hạ Hoa Đình có một mảng lốm đốm màu đỏ, tưởng đâu là Lâm Phỉ Thạch lại dùng miệng độc khiến hắn tức hộc máu, thái dương liền giật giật, nổi gân xanh, nghiêm giọng hỏi: "Em lại nói gì với hắn thế?!"

 

Lâm Phỉ Thạch mờ mịt nhìn anh, vô tội mà bản năng phản biện: "Em thật sự không có nói gì cả......"

 

-- cái bộ mặt đầy chột dạ này của Lâm Phỉ Thạch, Giang Bùi Di đã quá quen thuộc. Mỗi lần cậu ta gây ra chuyện gì lớn, sắp bị ăn chửi hay ăn đòn, là lại giở bộ mặt đáng thương ngốc nghếch ra, giả vờ ngây ngô hòng né tội. Mà Giang Bùi Di lần nào cũng mềm lòng, không nỡ nặng lời, cuối cùng đều để cậu ta lừa cho qua chuyện.

 

Nhưng cứ hễ lần nào cậu ta thật sự vô tội, Giang Bùi Di lại không tin cậu ta, anh đặt cả khay trái cây lên đùi Lâm Phỉ Thạch, cau mày nói: "Cầm ra phòng khách mà ăn, đừng ngồi đây làm phiền anh nữa."

 

Lâm Phỉ Thạch: "..."

 

Cuối cùng cũng có ngày bị nghiệp quật!

 

Cậu vừa ấm ức vừa oan ức mà lí nhí: "Em thật sự không nói gì hết..."

 

Chỉ cần Lâm Phỉ Thạch lặp lại câu đó một lần nữa, Giang Bùi Di liền tin. Anh nhẹ nhàng vỗ đầu Lâm Phỉ Thạch một cái, dịu giọng bảo: "Biết rồi."

 

Hạ Hoa Đình đổi tư thế ngồi, một chân co lại ép vào bụng chưa bị thương, chân còn lại duỗi ra đặt xuống đất. Dường như hắn không để ý có người bước vào, chỉ thấp giọng lẩm bẩm tiếp: "Quãng thời gian đó, ngày nào tôi cũng nằm mơ thấy mình giết hắn. Nhưng tôi không biết làm sao để giết người, cũng không có đủ dũng khí động thủ. Chỉ có thể đứng trong góc nhìn hắn đánh mẹ tôi, nhìn bà bị đánh mà không làm gì được. Tôi cầu mẹ rời khỏi hắn, nhưng bà lại không chịu. Bà nói, đàn ông ai cũng như nhau, người sau biết đâu còn đáng sợ hơn, bà còn nói, sống sót trong thế giới này đã là may mắn lắm rồi..."

 

"Sau đó có một buổi chiều, tôi ngồi một mình trước cửa khóc. Khi đó, Thư Tử Hàn và Bình Minh đi ngang qua, bọn họ hỏi tôi vì sao lại khóc."

 

Hạ Hoa Đình rõ ràng ngừng lại một chút, giống như đó chính là điểm gãy vỡ trong vận mệnh của hắn. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ nói bằng giọng cực nhẹ: "Tôi nói tôi muốn g**t ch*t một người xấu, nhưng lại không có cách nào ra tay được. Thư Tử Hàn hình như rất có hứng thú với tôi, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt như đang thưởng thức một con quái vật nhỏ, sau đó đưa cho tôi một con dao phẫu thuật thật bén, rồi từng bước một dạy tôi cách giết người, còn dạy cả cách làm sao không để lại dấu vết."

 

"Cho nên, đêm đó, khi hắn uống rượu điên loạn về nằm ngủ, too dùng thứ mà Thư Tử Hàn đưa bịt miệng hắn lại, khiến hắn mê man rồi kéo ra khỏi phòng. Đêm hôm ấy, tôi như rơi vào một trạng thái kỳ lạ chưa từng trải qua trong đời... Tôi mới phát hiện ra thì ra cảm giác lưỡi dao cắt qua da thịt, gân đứt, xương gãy lại có thể đẹp đẽ đến vậy. Tôi cứ muốn hắn chết, chết trong đau đớn, chết không toàn thây." Giọng Hạ Hoa Đình rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không một lần nhìn thẳng vào Lâm Phỉ Thạch. Tư thế của hắn giống như một tử tù đã từ bỏ phản kháng, giọng nói mang theo một tia châm biếm: "Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy tội lỗi. Bất kể là lúc đó hay bây giờ, con súc sinh ấy vốn dĩ đáng chết từ lâu rồi. Mẹ tớ sau đó phát hiện hắn mất tích, phát điên tìm kiếm suốt một thời gian dài, nhưng bà hoàn toàn không nghĩ đến việc hắn đã bị cắt ra thành từng mảnh ném xuống sông, càng không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát."

 

"Cậu thấy không? Khiến một người im lặng biến mất khỏi thế giới này, thật sự rất dễ dàng. Lâm đội, Giang đội, hai người đúng là những 'sứ giả chính nghĩa' hiếm có. Nhưng liệu các người có đại diện được cho công lý của thế giới này không? Có thể vì mọi linh hồn oan khuất mà minh oan sao?" Hạ Hoa Đình từ từ ngẩng đầu, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng từng chữ nặng như đá: "Nếu không phải chính miệng tôi kể ra tất cả, thì các cậu có biết ở phía tây con sông kia từng có một người chết trôi không?"

 

Lâm Phỉ Thạch trầm ngâm một lát, rồi hỏi: "Hoa Đình, cậu có từng nghĩ đến ý nghĩa của việc đặt ra pháp luật là gì không?"

 

Hạ Hoa Đình khẽ bật cười: "Trừng trị cái ác, tôn vinh cái thiện. Mấy câu nghe vừa hoành tráng vừa giả tạo đến mức buồn nôn ấy, đúng không? Thiện lương, cao thượng, mỹ đức gì đấy."

 

Lâm Phỉ Thạch gật đầu:
"Cũng có lý. Nhưng tôi nghĩ, pháp luật sinh ra là để kiềm chế những 'người tốt'. Mỗi người tốt đều có khả năng trở thành kẻ giết người, vì trong bản chất con người luôn có phần tối không tránh khỏi."

 

Cậu chỉ tay vào chính mình, bình thản nói tiếp: "Tôi, Bùi Di, và rất nhiều cảnh sát khác đều từng giết người. Vì các lý do khác nhau. Cậu và bọn tôi, điểm khác biệt duy nhất chính là bọn tôi có thân phận hợp pháp. Nếu không có thân phận đó, thật ra bọn tôi cũng chẳng khác gì cậu cả."

 

Nghe tới đây, Hạ Hoa Đình mới dần dần phản ứng lại được mục đích của màn "trò chuyện cảm động đụng đầu gối" này, hắn như không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Lâm Phỉ Thạch, nghiến răng: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

 

Lâm Phỉ Thạch rất điềm nhiên đáp: "Không có gì. Tôi đang tính xúi giục cậu thôi."

 

Hạ Hoa Đình: "..."

 

Hắn suýt thì phì cười vì tức, nghiêm giọng hỏi lại: "Xúi giục tôi? Cậu dựa vào cái gì mà nghĩ --"

 

Lâm Phỉ Thạch ngắt lời hắn: "Trừ cái ông cha dượng cậu đã xử lý kia, những năm qua cậu còn từng hại ai khác chưa?"

 

Cả người Hạ Hoa Đình khựng lại. Hắn mím môi, không nói gì.

 

"Cậu có thể không biết rõ Ngư Tàng lắm, nhưng tôi thì khác. Tôi chỉ cần nhìn qua là biết một người có độc ác hay không vì người làm điều ác, ánh mắt của họ rất đặc biệt, rất khó che giấu. Dĩ nhiên, trừ những kẻ đã đạt tới cảnh giới như Thư Tử Hàn." Giọng Lâm Phỉ Thạch vốn mang theo chút âm sắc như kim loại, nhưng khi cậu hạ thấp tông giọng, lại như có sức hút mê hoặc. "Tôi thấy trong mắt cậu không có thứ đó, cho nên lúc đầu tôi mới tin cậu."

 

Hạ Hoa Đình nghĩ: Rốt cuộc Lâm Phỉ Thạch đang nói gì vậy? Tính dùng cảm hóa và lý lẽ lay động hắn? Còn định "xúi giục" hắn? Tên ngốc này lẽ nào đang mơ giữa ban ngày?

 

Hắn đã từng giết người, đã thấy máu. Linh hồn hắn đầy vết nhơ không thể tẩy sạch, chỉ có thể lê lết sống ở nơi tận cùng như một bóng đen không có hình hài. Hắn thì làm sao có thể đứng cạnh một người như Lâm Phỉ Thạch người luôn như một chùm sáng đi đến đâu cũng sáng rực cả không gian?

 

"Dù nói ra nghe có vẻ không hợp với quan niệm pháp trị hiện đại, nhưng tôi vẫn thấy, thiên đạo có luân hồi. Ác giả ác báo. Nếu tôi không phải là cảnh sát, tôi thậm chí còn muốn nói với cậu một câu: 'Làm tốt lắm'." Lâm Phỉ Thạch nói đến đây thì giọng trầm xuống, chậm rãi: "Nhưng mà Hoa Đình à, chung quy cậu cũng không đáng chết. Dù cha dượng cậu có cặn bã tới đâu, thì phạt cho hắn một trận, khiến hắn nhận quả báo là đủ rồi. Đâu cần phải đi đến mức giết người rồi phanh thây như vậy?"

 

"Khi ấy, cậu chỉ bị thù hận điều khiển, bị kh*** c*m kiểm soát mọi thứ. Nhưng bao năm qua rồi thật sự cậu chưa từng hối hận chút nào sao? Vào những đêm khuya, trong mơ cậu chưa từng thấy đôi bàn tay đầy máu của mình à?"

 

Hạ Hoa Đình nghiến răng, không trả lời.

 

"Tôi chưa bao giờ khuyên ai phải làm 'thánh mẫu', cũng cực ghét cái kiểu người vừa gặp chuyện liền bảo người khác phải rộng lượng. Cậu cũng không phải Quan Âm Bồ Tát mà đi phổ độ chúng sinh, vì cái gì phải từ bi?" Lâm Phỉ Thạch nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục "rót lời": "Tôi cảm thấy 'có thù thì phải báo' là một loại phẩm chất tốt ấy chứ. Dù sao thì 'lấy ơn báo oán, lấy gì để báo ơn'? Vấn đề là cậu trả thù hơi quá tay."

 

Hạ Hoa Đình: "..."

 

"Nhưng mà bây giờ có nói gì cũng muộn rồi. Như cậu vừa nói, chuyện đó qua nhiều năm rồi, chứng cứ thì không còn. Cá dưới sông phía tây chắc cũng nát cả rồi. Dựa vào pháp luật hiện tại, không có chứng cứ thì không thể khép tội. Dù cậu có tự thú đi chăng nữa, thì cũng chẳng ai thèm xử lý đâu,"
Lâm Phỉ Thạch dừng một chút, rồi từ tốn nói tiếp: "Cho nên, tôi cho cậu một cơ hội, một cơ hội để được làm lại từ đầu, rũ bỏ hết tội lỗi, từ địa ngục trở lại làm người. Cậu có muốn không?"

 

"..." Hạ Hoa Đình cảm thấy bản thân lúc này giống như một con thú nhỏ đang treo lơ lửng trên vách núi, nửa sống nửa chết. Lâm Phỉ Thạch chìa tay ra như một cái phao cứu sinh, chỉ cần hắn nắm lấy là có thể sống sót trở về với nhân gian. Nhưng nếu không bắt được, sẽ là rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.

 

Nhưng hắn dựa vào đâu để trở lại? Dựa vào cái gì để nắm lấy luồng sáng ấy? Hắn đã phạm quá nhiều sai lầm, bao năm qua giúp kẻ ác làm điều ác, chính mình cũng đã biến thành vực sâu. Làm sao có thể quay về được nữa?

 

Hạ Hoa Đình khẽ run bả vai, bật cười trong tiếng khàn khàn, rồi từng chữ một, rõ ràng mà đau đớn thốt ra: "Tôi không biết trong mắt các cậu, Thư Tử Hãn là loại người thế nào. Nhưng suốt những năm qua, chính hắn cho tôi cơm ăn áo mặc, chỗ ở nghỉ ngơi, thậm chí vì hắn mà tôi không đến mức sau khi mẹ mất phải lang bạt đầu đường xó chợ. Với mức độ tình nghĩa như thế, cậu nghĩ vài ba câu có thể khiến tôi phản bội hắn sao, Ngư Tàng? Cậu quá ngây thơ rồi."

 

Lâm Phỉ Thạch gật đầu như đang đánh giá: "Trọng tình trọng nghĩa, không giống người xấu." Nhưng rồi cậu lại giống như rắn độc nhìn thấu nhân tâm, lạnh lùng nói: "Nhưng cậu chưa từng hận hắn sao? Một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi thì có thể có thù hận lớn tới đâu? Nói thật, lúc đó cậu còn chưa có sát tâm thật sự, cũng không định đem cha dượng chặt thành tám khúc ném xuống sông cho cá ăn. Là Thư Tử Hàn không ngừng dẫn dắt cậu, đúng không? Là hắn cầm tay dạy cậu cách giết người, cách phanh thây. Là hắn đưa cho cậu con đường này, rồi đẩy cậu bước đi."

 

Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ trượt xuống từ thái dương Hạ Hoa Đình.

 

Lâm Phỉ Thạch dịu giọng, gần như là thở dài: "Xin lỗi vì đã để cậu phải chịu trận tai họa này. Cậu vốn có thể sống với gương mặt thật, nhưng giờ lại phải sống như một người khác."

 

Cậu nhẹ giọng hỏi tiếp: "Nhưng cậu thật sự cam tâm mãi mãi chỉ là cái bóng sao? Khi cậu còn trẻ, chẳng lẽ chưa từng là một thiếu niên lương thiện, chân thành, dám yêu dám hận sao?"

 

Hạ Hoa Đình nuốt khan, yết hầu khẽ động, nhưng vẫn không đáp.

 

Lâm Phỉ Thạch tiếp tục dụ dỗ: "Chỉ cần cậu chịu hợp tác với tôi, giúp tôi thâm nhập vào 'Đất Bồi' thay cho cậu, thì toàn bộ tổ chức có thể bị tiêu diệt. Mà cậu sẽ trở thành người cung cấp manh mối quan trọng, dù có từng phạm sai lầm, cũng có thể chuộc tội lập công."

 

Hạ Hoa Đình cúi đầu im lặng, mái tóc đen che đi đôi mắt phản kháng không lời.

 

Lâm Phỉ Thạch biết đã đúng lúc thì dừng, sợ ép quá lại phản tác dụng. Cậu liếc mắt ra hiệu với Giang Bùi Di, ôn tồn nói: "Cởi còng tay cho cậu ta đi. Nhìn thế này cũng khó chịu. Dù sao dưới mắt chúng ta, cậu ta cũng chẳng chạy được hay mật báo đâu."

 

Giang Bùi Di nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. Những lời vừa rồi của Lâm Phỉ Thạch, nói như móc ruột móc gan ra, khiến người nghe cảm động đến muốn rơi lệ. Nhưng Giang Bùi Di không thể phân biệt được đó là thật lòng, hay chỉ là diễn để lôi kéo Hạ Hoa Đình.

 

Dù bọn họ thân thiết đến mức có thể giao phó tính mạng cho nhau Giang Bùi Di vẫn không thể hiểu rõ Lâm Phỉ Thạch.

 

"Xương sườn của cậu ta hình như gãy vài cái. Tôi đã gọi bác sĩ rồi, chắc sắp tới." Nói xong, Giang Bùi Di cầm chìa khóa đi đến bên Hạ Hoa Đình, ngồi xuống tháo còng tay cho hắn, lạnh nhạt nói: "Người không làm khó cậu, tự lo lấy thân."

 

Hạ Hoa Đình gắng sức đứng lên, rồi ngồi phịch xuống giường, cúi đầu không nói gì vì kẻ từng giết người sẽ không dám khoe khoang trước mặt hai cảnh sát như Ngư Tàng và Nam Phong.

 

Lâm Phỉ Thạch cắt một miếng dưa hấu đỏ mọng, đưa đến miệng Giang Bùi Di, đợi anh ăn xong mới quay sang hỏi Hạ Hoa Đình có muốn ăn không. Hạ Hoa Đình chỉ nghiêng đầu đi, không nói lời nào.

 

Giang Bùi Di khóa tay chân hắn lại giường rồi xoay người đi ra cùng Lâm Phỉ Thạch. Anh hỏi nhỏ: "Em nghĩ cậu ta có khả năng đứng về phía chúng ta không?"

 

Lâm Phỉ Thạch gật đầu chắc nịch: "Có. Em luôn cảm thấy cậu ta không giống người xấu. Thật ra chỉ là một quân cờ trong tay Thư Tử Hàn thôi. Nếu một quân cờ được trao cho nhân tính cũng không khó để cứu."

 

Chỉ cần Hạ Hoa Đình chịu hợp tác, nói rõ tất cả những gì xảy ra ở "Đất Bồi", với bản lĩnh "đánh tráo thật giả" của Lâm Phỉ Thạch, việc thay thế không phải là chuyện không thể.

 

-- Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải thân cận với Thư Tử Hãn, Bình Minh và những kẻ cùng cấp. Với thân phận "Hạ Hoa Đình", Lâm Phỉ Thạch sẽ thực sự bước vào ván cờ sống còn, từng giây từng phút đi trên dây, không được phép sơ sẩy, nếu không sẽ rơi vào vực sâu, không còn đường lui...

 

Giang Bùi Di vừa muốn kế hoạch thành công để diệt trừ "Đất Bồi" thế lực che trời khổng lồ, trả lại yên bình cho tỉnh Nguyên Lăng, lại vừa không muốn Lâm Phỉ Thạch mạo hiểm tính mạng. Mỗi lần nghĩ đến chuyện người kia phải một mình đối mặt nguy hiểm không lường, anh không khỏi hoảng loạn.

 

Nói cho cùng, Giang Bùi Di cũng là con người, cũng có tình cảm. Ai lại không muốn được sống đến đầu bạc răng long cùng người mình yêu?

 

Nhưng khi đại nghĩa quốc gia đặt lên trước, khi đã khoác lên vai quân hàm, khi ngôi sao cảnh sát lấp lánh trên ngực thì tình riêng, không được phép tồn tại.

 

Giang Bùi Di day nhẹ ấn đường, thấp giọng nói:
"Giờ cứ đi từng bước mà tính. Hạ Hoa Đình và Thư Tử Hàn chắc chắn vẫn liên lạc ngầm. Cậu ta ẩn thân lâu như vậy, bên kia khả năng cũng đang nghi ngờ rồi."

 

Lâm Phỉ Thạch gật đầu đồng tình, định nói gì thêm thì bất ngờ cảm thấy cả người chao đảo, trời đất xoay vòng, trước mắt tối sầm lại, toàn thân như bị hút hết sức lực, chân mềm nhũn ngã vào người Giang Bùi Di.

 

Giang Bùi Di giật mình đỡ lấy cậu, tim đập mạnh, căng thẳng hét lên: "Phỉ Thạch?!"

 

Lâm Phỉ Thạch chống tay lên vai anh, nhíu mày, th* d*c một lúc rồi xoa xoa mũi, ngượng ngùng lí nhí: "Nói nhiều quá, hơi thiếu oxy... hơi chóng mặt."

 

Giang Bùi Di: "..."

Bình Luận (0)
Comment