Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 112

—— Vừa mới trước còn bốc phét như đúng rồi để lừa người ta một trận, quay lưng đã bắt đầu thiếu oxy lên não, cái kiểu thanh niên yếu nhớt này đúng là hết thuốc chữa rồi. Giang Bùi Di nhìn cậu một lúc mà không nói nên lời, đành thở dài chấp nhận số phận: “Ngồi tạm ra cái sofa bên cạnh đi, anh pha cho em ly nước ấm với mật ong.”

 

“Không cần,” Lâm Phỉ Thạch từ sau lưng lười biếng ôm lấy anh cùng Giang Bùi Di đi về phía trước, chân trái chân phải bước chậm rì, như thể có băng keo hai mặt dính chặt anh vào bếp. Dán sát tai Giang Bùi Di, cậu thì thầm: “Chỉ là lúc nãy hơi bị choáng tí thôi, giờ ổn rồi, đừng lo.”

 

Giang Bùi Di bận rộn trong bếp, còn Lâm Phỉ Thạch thì cứ quấn lấy anh không rời, cứ như dính keo.

 

Có lẽ Lâm Phỉ Thạch bị gì đó như “thiếu tiếp xúc da thịt”, vừa rời Giang Bùi Di chút là cả người không yên. Vừa liếc mắt một cái đã tự động dán sát vào người kia, hoàn toàn không nhận ra mình đang vướng víu cỡ nào. Cái kiểu dính như đỉa này khiến Giang Bùi Di cảm xúc phức tạp vô cùng vì lúc thì thấy phiền muốn chết, chỉ muốn vứt vào chậu cây cho rảnh nợ, lúc thì lại nhớ phát điên, ngày đêm mong ngóng được gặp lại.

 

Giang Bùi Di pha cho cậu ta ly sữa mật ong, khó khăn lắm mới đuổi được cái cục nợ này ra phòng khách. Vừa xong thì chuông cửa reo. Lâm Phỉ Thạch bưng ly sữa ra mở, người đứng trước cửa là một ông bác sĩ quân y về hưu, chính là người đã gắp viên đạn cho cậu mấy hôm trước. Y thuật của ông ấy rất cừ, mang phong thái quân nhân đứng đắn nghiêm túc, mặt mũi khắc sâu những nếp nhăn, lông mày rậm, mắt to trông y chang như tượng Tổ Sư gia trong miếu, khiến Lâm Phỉ Thạch sợ xanh mặt, răm rắp đứng thẳng, dè dặt mở miệng: “Tiền bối?”

 

Bác sĩ liếc cậu một cái, mặt lạnh nói: “Bùi Di gọi tôi tới, lần này lại đứa nào bị thương nữa?”

 

Lâm Phỉ Thạch người nổi tiếng chưa từng thẳng được cái lưng trong suốt tám trăm năm qua khúm núm chỉ tay về phía phòng ngủ, lễ phép đáp: “Trong kia ạ.”

 

Ông gật đầu, theo thói quen đưa hộp y tế cho người bên cạnh chính là Lâm Phỉ Thạch. Ai ngờ vừa tới tay liền nghe “rầm” một tiếng, hộp rơi xuống đất, đồ đạc rơi tán loạn. Cả hai người đều đứng hình nhìn nhau.

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Giờ thì giải thích sao đây? Là tại tay trơn nên không đỡ được, chứ không phải cậu là phế vật đâu nhá?

 

Giang Bùi Di nghe tiếng động đi ra, nhìn thấy cảnh tượng là biết ngay chuyện gì xảy ra. Anh cúi người nhặt hộp y tế lên, đưa tay xách: “Vai em ấy bị thương, để tôi làm cho.”

 

Lâm Phỉ Thạch cứng đầu phản bác: “Để xem! Em làm được mà!”

 

Nói xong liền giật lại hộp từ tay Giang Bùi Di, lê bước chân lạch cạch đi vào phòng ngủ.

 

Giang Bùi Di dở khóc dở cười, vừa đi theo vừa nhắc: “Này! Cẩn thận chút!”

 

Sao hôm nay tự nhiên mặt dày vậy chứ?

 

Bác sĩ nhíu mũi lại, luôn cảm thấy không khí trong nhà có mùi chua lạ lạ khó tả.

 

Trong phòng, Hạ Hoa Đình nằm nhắm mắt trên giường, tay trái và chân phải bị còng vào đầu giường, không nhúc nhích được mấy. Nghe tiếng bước chân Lâm Phỉ Thạch, hắn hơi hé mắt, lặng lẽ liếc nhìn ra ngoài.

 

Bác sĩ không biết tình hình, thấy người bệnh còn bị còng thì khó hiểu hỏi: “Cái gì đây? Các cậu làm cái trò gì thế? Sao còn còng tay nữa?”

 

Vừa dứt câu, ông nhìn thấy mặt Hạ Hoa Đình thì sững sờ thật sự, quay qua nhìn Lâm Phỉ Thạch đầy kinh ngạc: “Cậu còn có anh em song sinh à?”

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi bên mép giường gãi mũi, ậm ừ: “Ờ…”

 

Tuy ông bác sĩ là người đáng tin, kín miệng, không đi rêu rao chuyện giật gân. Nhưng nếu muốn giải thích thì dài dòng rối rắm quá, chi bằng cứ giả vờ cho qua.

 

Bác sĩ thấy vậy liền hiểu ngầm. Sao lại trói cả anh em ruột lên giường được chứ? Nhưng ông cũng không hỏi thêm. Mình đã rút khỏi giang hồ lâu rồi, chuyện đám hậu bối có ầm ĩ thế nào cũng không dính vào.

 

Ông đưa tay kiểm tra xương sườn Hạ Hoa Đình từng đoạn một, động tác hơi mạnh, khiến sắc mặt hắn nhăn lại vì đau.

 

“Trừ ba bốn cái xương sườn bên phải ra, mấy chỗ còn lại đều ổn. Người ra tay chắc là dân chuyên nghiệp,” ông bác sĩ cau mày, nghiêm giọng: “Nếu mạnh hơn chút nữa chắc gãy lìa rồi.”

 

Giang Bùi Di: “…”

 

“Vết thương không quá nghiêm trọng, đeo đai cố định là được. Nếu có điều kiện thì vẫn nên đi bệnh viện chụp phim. Tôi sờ xương không đảm bảo hoàn toàn chính xác đâu.” Ông nhắc tiếp: “Ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, nếu không sẽ bị lệch.”

 

……

 

Hạ Hoa Đình không ngờ hai người kia thật sự đi mời bác sĩ tới chữa cho mình. Dù sao bây giờ hắn tồn tại cũng chỉ như cái loa biết nói chuyện, còn việc hắn và Lâm Phỉ Thạch cùng xuất hiện, quá dễ khiến người ta nghi ngờ.

 

Bác sĩ lấy đai cố định ra, bảo Giang Bùi Di: “Mở còng ra đi, đỡ cậu ta ngồi dậy.”

 

Giang Bùi Di mở khóa còng, Hạ Hoa Đình chống tay ngồi dậy chậm rãi. Từ góc nhìn của bác sĩ, khuôn mặt này gần như y hệt với Lâm Phỉ Thạch dù là anh em sinh đôi thì do di truyền, thể chất, thói quen ăn uống cũng sẽ khiến gương mặt khác nhau đôi chút. Nhưng người này lại giống đến mức đáng sợ, như thể cùng một khuôn mặt dán lên hai cơ thể khác nhau.

 

Chỉ là nhìn thoáng qua cũng thấy khác biệt. Lâm Phỉ Thạch mang vẻ lêu lổng, bay bổng như đám mây. Còn người này, ánh mắt âm u, mặt mày đen tối như một vũng bùn đặc.

 

Bác sĩ không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ thu lại mọi suy nghĩ: “Tôi bắt đầu nhé.”

 

Hạ Hoa Đình không lên tiếng.

 

Giang Bùi Di và bác sĩ đứng hai bên cố định đai cho hắn. Lâm Phỉ Thạch thì chẳng giúp được gì, ngồi dưới đất lướt điện thoại chán chê.

 

Bác sĩ không biết thân phận Hạ Hoa Đình, chỉ giữ thái độ trung lập. Lúc quấn xong đai, thấy hắn đau nhưng nhẫn nhịn không kêu tiếng nào, không khỏi cảm thán: “Thằng nhóc này chịu đựng giỏi hơn Lâm Phỉ Thạch nhiều. Nó thì cứ như tiểu thư ấy, gây tê rút đạn thôi mà r*n r* nửa ngày.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Cậu chỉ ngồi yên ở đây thôi cũng dính đạn???

 

“Xong rồi,” bác sĩ nói. “Thằng bé này tính tình hiền, đừng trói nó lại làm gì, dễ ảnh hưởng tâm lý. Cẩn thận lúc xuống giường, tuyệt đối không được vận động mạnh.”

 

Giang Bùi Di gật đầu: “Cảm ơn tiền bối đã tới giúp.”

 

Bác sĩ thu hộp y tế chuẩn bị rời đi, Giang Bùi Di tiễn ra tận cửa, ngập ngừng rồi vẫn lên tiếng: “Tiền bối, mong chuyện hôm nay ngài đừng kể với ai khác.”

 

Ông gật đầu, nói ngắn gọn mà sâu xa: “Tôi hiểu. Mấy đứa chắc là đang theo đuổi kế hoạch gì lớn? Tôi nhìn cậu kia giống như ‘người nhân tạo’ đã đi đến bước này thì chắc chẳng phải chuyện đơn giản đâu. Chúc các cậu may mắn.”

 

Giang Bùi Di gật đầu: “Vâng, cảm ơn ngài.”

 

.

 

Trong phòng, Hạ Hoa Đình nghe thấy hai người họ ra cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Phỉ Thạch đang ôm điện thoại ở góc tường.

 

Lâm Phỉ Thạch bắt gặp ánh mắt hắn, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát. Giờ mới ý thức được mình đang ngồi chung phòng với một “phần tử nguy hiểm”, trong đầu lập tức hiện lên đủ loại kịch bản hắn bẻ gãy còng tay, đấm văng mình rồi nhảy qua cửa sổ chạy trốn……

 

“Có điều tôi vẫn không hiểu,” Hạ Hoa Đình đột ngột mở miệng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm. “Lâm Phỉ Thạch, tại sao cậu lại có thể đạt được thành tựu như hôm nay?”

 

“Chúng ta đều từng sống sót từ vụ cháy đó, đều đã phải sống lay lắt suốt ba năm. Những gì tôi bỏ ra không hề ít hơn cậu. Vậy tại sao cậu có thể ngẩng đầu mà sống, đắc ý như bây giờ?” Hạ Hoa Đình cười nhạt, “Chẳng lẽ vì chính nghĩa luôn thắng tà ác? Vì đạo cao một trượng, ma cao một thước?”

 

Lâm Phỉ Thạch nghĩ nghĩ, điềm đạm nói: “Thứ nhất, bỏ ra không đồng nghĩa với được đền đáp. Nếu không thế giới này chỉ còn quái vật và đua đòi. Dù nghe thì buồn thiệt, nhưng sự thật là nông dân vất vả quanh năm có khi cũng chẳng bằng người thành đạt tổ chức một bữa tiệc. Đã không công bằng rồi thì không nên lấy hạnh phúc hay bất hạnh ra so đo. Thứ hai, làm được việc phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hai chúng ta giống nhau ở thời gian và bối cảnh, nhưng yếu tố ‘người hòa’ thì không giống. Tôi có người bên cạnh để tin tưởng, còn cậu không có. Thế nên cơ hội thắng của tôi vốn dĩ đã cao hơn cậu một chút, thua cũng không oan.”

 

Cậu vừa nói xong thì Giang Bùi Di bước vào phòng, khẽ nhướng mày, cũng không định còng tay Hạ Hoa Đình lại nữa vì nhìn hắn có vẻ không có ý định trốn, nếu không thì đã ra tay từ nãy rồi.

 

Lâm Phỉ Thạch thấy anh vào, liền xích lại gần, nghiêng đầu tựa vào đùi Giang Bùi Di, chân thành nói: “Em nói nghiêm túc đấy. Em có thể đại diện tổ chức ra quyết định. Chỉ cần cậu chịu hợp tác với bọn tôi, mọi chuyện trước kia đều bỏ qua hết. Sao, suy nghĩ thử đi?”

 

Hạ Hoa Đình im lặng vì hắn đã quen cái kiểu Lâm Phỉ Thạch gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Mấy câu này, đến một dấu chấm hắn cũng chẳng tin nổi.

 

Tin hay không là chuyện của cậu, xúc động hay không lại là chuyện khác. Hạ Hoa Đình đã bao nhiêu lần giữa đêm mơ mà choàng tỉnh, trong mơ là gương mặt dữ tợn của cha dượng hắn đang bóp cổ hắn, máu me đầm đìa gào lên hỏi tại sao hắn lại làm như vậy, rồi ngay sau đó cái thân thể kia hóa thành một đống thịt nát lẫn máu đỏ, làm Hạ Hoa Đình tỉnh dậy trong cơn rùng mình lạnh toát toàn thân.

 

Vừa rồi hắn nói dối. Thật ra hắn đã sớm chẳng còn nhớ rõ cái cảm giác giết người khi đó là gì nữa. Ký ức của hắn về cái đêm đó, chỉ còn là hình ảnh bàn tay mình đang nhỏ máu đỏ tươi, nóng bỏng. Về sau thì chỉ còn lại bóng đè quấn lấy hắn mỗi đêm, dai dẳng như một loại nguyền rủa, như con ký sinh c*m v** xương sống hắn mà gặm nhấm mãi không buông.

 

Người đã mang tội, thì đừng mong được đi dưới ánh mặt trời.

 

Lâm Phỉ Thạch cố gắng chống người ngồi dậy, ngồi xuống cạnh hắn trên giường, nói: “Chúng ta đều là mấy đứa đang nằm viện, thôi thì đừng có làm bộ đấu võ mồm nữa. Đều là phế nhân cả, hoà bình với nhau một chút không được sao?”

 

—— Hạ Hoa Đình thật sự sắp bị cậu ta làm phiền đến chết, chỉ hận Lâm Phỉ Thạch càng cách xa mình càng tốt.

 

“Tôi cảm thấy cậu chắc cũng không ghét tôi đến mức đó đâu nhỉ? Ba năm quen biết, ngày thường nói chuyện cũng không ít, tôi cứ tưởng cậu khá thích tôi đấy.” Lâm Phỉ Thạch cảm khái: “Hoa Đình, cậu từng cười với tôi mà, chẳng lẽ mấy chuyện đó đều là giả?”

 

Hạ Hoa Đình cười lạnh, giọng gần như sắc nhọn: “Tôi ghét cậu.”

 

“Lâm Phỉ Thạch, cậu biết cái gì? Loại con nhà trời sinh ưu tú như cậu thì biết cái gì?!” Hạ Hoa Đình như đang dùng giọng điệu đầy áp lực để che đi nỗi tuyệt vọng trong lòng, nghiến từng chữ: “Tại sao cậu có thể cứ thế thuận buồm xuôi gió, được Nam Phong đồng hành sống chết, muốn gì có nấy… Còn tôi thì lại phải đơn độc lủi như một con chuột cống chẳng bao giờ được thấy ánh sáng mặt trời?”

 

“Hoa Đình, cậu đang tự nhốt mình trong một vòng suy nghĩ sai lầm. Chưa từng có ai xem cậu là chuột cống cả, thật sự chưa từng có. Là chính cậu vì mặc cảm mà tự dìm mình xuống thôi. Kể cả tôi, tôi vẫn muốn kéo cậu lên bờ cùng.” Giọng Lâm Phỉ Thạch dịu xuống: “Cậu hoàn toàn có thể chọn con đường mà cậu muốn, mặc kệ hậu quả. Cờ đã xuống thì không được hối hận. ‘Con người có thể bị huỷ diệt, nhưng không thể bị đánh bại’, chẳng lẽ cậu định bị vận mệnh đánh gục như vậy sao?”

 

“Chẳng phải cậu cũng đâu cam tâm?”

 

Hạ Hoa Đình cắn răng đến mức cả hàm răng cũng run lên.

 

“Quá khứ không thể trói buộc cậu. Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể tự do suy nghĩ, tự do lựa chọn. Không ai có quyền can thiệp vào quyết định của cậu.” Lâm Phỉ Thạch tiếp tục: “Người xấu trong tù còn có cơ hội cải tạo làm lại cuộc đời. Cậu thấy mình là chuột cống, vì cậu còn có cảm giác tội lỗi. Người không có lương tâm thì làm gì có cảm giác đó.”

 

“Hoa Đình, tôi mong một ngày có thể kề vai chiến đấu cùng cậu cho nên, cậu có sẵn sàng giao phó phía sau lưng cho tôi không?”

 

Lâm Phỉ Thạch luôn có cái kiểu khiến người ta nghe lời nói bình thường cũng thành ra đầy mê hoặc. Bản thân cậu ấy giống như một Siren giữa biển sâu, khiến người ta vô thức bị hút lại gần, thần hồn điên đảo vì cậu.

 

Một người lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối lại vẫn hướng về ánh sáng lại có ai lại không vì Lâm Phỉ Thạch mà động lòng chứ?

 

Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Không ai nói gì. Hồi lâu sau, Hạ Hoa Đình mới như băng tan, nhẹ mấp máy môi, hàng mi khẽ run, giọng khàn nghẹn mở miệng: “Tôi đã hứa với Thư Tử Hàn, hôm nay phải liên lạc với anh ấy.”

 

Lời hắn vừa nói giống như một tiếng sét giữa trời quang, khiến cả Lâm Phỉ Thạch lẫn Giang Bùi Di đồng loạt giật mình, theo bản năng nhìn đồng hồ treo trên tường ——

 

Rõ ràng là 11:50 rồi! Chỉ còn 10 phút nữa là qua ngày!

 

Hạ Hoa Đình ra tay với Giang Bùi Di, chắc chắn là đã được Thư Tử Hàn đồng ý. Quan trọng là, giờ này khắc này, Thư Tử Hàn đang đợi một câu trả lời!

 

Lâm Phỉ Thạch dựng hết cả lông tơ.

 

Giang Bùi Di tuyệt đối không thể chết. Bởi vì nếu chết rồi, cũng phải “thấy thi”. Mà giờ bọn họ hoàn toàn không có thi thể để đánh tráo hay qua mặt, đồng nghĩa với việc không ai trong hai người có thể tự do hoạt động trên mặt đất. Kế hoạch đó coi như vô dụng.

 

…… Nhưng giờ phải giải thích với Thư Tử Hàn thế nào đây?

 

Hạ Hoa Đình nhẹ ho một tiếng, thấp giọng nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”

 

Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di vẫn chưa động đậy vì họ không chắc Hạ Hoa Đình sẽ nói gì với Thư Tử Hàn. Một khi cuộc gọi được kết nối, nếu Hạ Hoa Đình không kiếm được lý do hoàn hảo đủ để thuyết phục Thư Tử Hàn rằng Giang Bùi Di vẫn “còn sống”, thì……

 

Hơn nữa, chẳng ai dám chắc Hạ Hoa Đình có thực sự phối hợp không. Nhỡ đâu hắn gọi điện là để mật báo thì sao? Lúc đó có ngăn cũng ngăn không kịp.

 

Cách an toàn nhất bây giờ là để Lâm Phỉ Thạch giả giọng gọi thay. Giọng hai người rất giống, chỉ nghe thì khó mà phân biệt được. Nhưng ngặt nỗi chẳng ai biết hai người kia có dùng từ lóng gì riêng không. Nhỡ mở miệng ra là lộ thì đúng là không cần gọi cũng đã toang.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, áp lực như có thể nghiền nát người ta.

 

Lâm Phỉ Thạch từng mê mẩn cảm giác đánh cược xa hoa, ngày trước cậu cược cả mạng sống mình, giờ thì cậu cược vào phán đoán và niềm tin ——

 

Cậu cầm lấy điện thoại trên bàn, không do dự mà đưa cho Hạ Hoa Đình, chân thành nói: “Hoa Đình… tôi tin cậu. Cần bọn tôi tránh mặt một chút không?”

 

Dù biết rõ Lâm Phỉ Thạch đang chơi tâm lý, Hạ Hoa Đình vẫn thấy nhẹ nhõm, trong tim như có thứ gì đó nóng ấm len vào, làm mềm cả lòng. Hắn khàn giọng nói: “Không cần.”

 

…… Nếu Lâm Phỉ Thạch có thể tin tưởng hắn như thế, vậy thì…

 

Hạ Hoa Đình mở khóa vân tay, bấm dãy số đã quen thuộc, chuyển tiếp hai lần, mới nghe thấy tiếng “tút tút” vang lên trong máy.

 

Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di nín thở nghe ngóng.

 

Sau ba tiếng “tút”, đầu dây bên kia bắt máy. “Hoa Đình? Giờ mới gọi cho tôi, không suôn sẻ hả?”

 

“Ừ,” Hạ Hoa Đình khẽ đáp, nói: “Không thành công. Giang Bùi Di dính lấy Lâm Phỉ Thạch sát sàn sạt, gần như từng phút từng giây đều ở cạnh tôi, căn bản không tìm được cơ hội ra tay.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Lần này đúng là lần bị “gán vai” kỳ lạ nhất trong đời cậu.

 

Thư Tử Hàn im lặng vài giây, rồi nói: “Cậu không tìm được cơ hội ra tay cũng không sao. Dù sao Nam Phong đang ở một mình trong thành phố Trọng Quang, cho dù có bản lĩnh thì cũng chỉ là một thân một mình. Công khai thì dễ đối phó, chứ âm thầm thì khó lường. Chuyện này cứ để tôi lo.”

 

Hạ Hoa Đình gật đầu, giọng lạnh nhạt: “Được, còn gì anh muốn chỉ đạo thêm không?”

 

Thư Tử Hãn hỏi lướt: “Giang Bùi Di không nghi ngờ cậu đấy chứ?”

 

“Không chắc,” Hạ Hoa Đình nuốt nước bọt, lần đầu tiên dám nói dối trước mặt Thư Tử Hàn. Lòng bàn tay hắn đã đẫm mồ hôi lạnh. “Tôi không biết Giang Bùi Di hiểu Lâm Phỉ Thạch đến mức nào, nhưng tôi đoán chắc là cậu ấy chưa nghi ngờ. Chúng tôi lúc nói chuyện hầu như chẳng đụng tới quá khứ, nếu có nhắc thì toàn những chuyện tôi cũng nắm hết rồi.”

 

Thư Tử Hàn trầm giọng: “Giang Bùi Di không thể tồn tại quá lâu. Cậu ta sống càng lâu, xác suất cậu bị lộ càng cao.”

 

“Vâng, cứ theo kế hoạch của anh là được.”

 

Thư Tử Hàn lại nhắc thêm: “À đúng rồi, Hoa Đình này, cậu cẩn thận một chút. Nửa tháng nay, bọn tôi vẫn chưa tìm thấy xác của Lâm Phỉ Thạch dưới núi Phượng Hoàng.”

 

Hắn ta cười khẽ: “Tôi sợ cậu ta không chịu nhắm mắt dễ dàng đâu.”

 

Hạ Hoa Đình hừ lạnh một tiếng: “Núi Phượng Hoàng cành lá rậm rạp, ai biết được họ Lâm có phải đang treo lủng lẳng đâu đó trên cành cây không, hong khô rồi cũng nên.”

 

Thư Tử Hãn không tiếp lời, chỉ dặn ngắn gọn: “Mười ngày sau gọi lại cho tôi.”

 

……

 

Hạ Hoa Đình đặt điện thoại sang một bên, liếc nhìn Giang Bùi Di, hờ hững nói: “Giang đội, tự cầu phúc đi.”

 

Lâm Phỉ Thạch tựa vào tường, nhíu mày như đang tính toán gì đó: “Chuyện này cũng không quá khó. Nếu Thư Tử Hàn định ra tay, chỉ cần nghĩ cách nào đó để kéo cả Giang Bùi Di lẫn tôi ra khỏi đây cùng một lúc là được. Ngày mai tôi sẽ tìm hướng giải quyết.”

 

Hạ Hoa Đình im lặng một lúc, rồi quay sang: “Lâm Phỉ Thạch, nhân lúc tôi còn chưa đổi ý, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi. Biết đâu mai tôi lại thay đổi rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch ngáp một cái rõ to, rồi uể oải xoay người bước ra ngoài, còn lầm bầm một tràng: “Mai không đổi là được rồi. Mệt rã rời, mắt cũng mở không nổi, ngủ đã, ngày mai tính. Ngủ ngon, mộng đẹp.”

 

Hạ Hoa Đình: “…”

 

Đôi lúc hắn thật sự ghen tị với kiểu sống của Lâm Phỉ Thạch vừa tùy hứng, thoải mái, chẳng bị gì ràng buộc. Tự do thật sự tốt quá.

 

Lâm Phỉ Thạch lúc này thật sự sắp không trụ nổi nữa. Cậu vốn đã yếu, dễ mệt. Vừa đấu trí đấu dũng với Hạ Hoa Đình cả một đêm, giờ mới làm hắn buông ra được một chút, cũng đủ để rã người.

 

Giang Bùi Di đứng dậy hỏi: “Cần tôi mở còng chân cho không?”

 

Hạ Hoa Đình động động cổ chân, giọng giễu cợt:
“Không cần. Tạm thời tôi chưa định đi WC. Chứ nếu giờ cậu tháo ra, biết đâu nửa đêm tôi lại bỏ trốn.”

 

Giang Bùi Di không có cái sự mềm dẻo lươn lẹo như Lâm Phỉ Thạch, cũng lười chơi trò dụ dỗ hay chính sách “đánh tâm lý”. Hạ Hoa Đình nói gì thì nhận vậy, không thèm tháo còng chân: “Chúng tôi ngủ phòng bên cạnh. Có chuyện gì thì gọi.”

 

Hạ Hoa Đình không trả lời.

 

Giang Bùi Di đi ra ngoài, đến cửa thì dừng lại một chút, không quay đầu lại: “Còn nữa không có ai là không xứng đáng được sống dưới ánh mặt trời. Người có thiện tâm giống như cỏ mọc theo gió, dù lửa có mạnh đến đâu cũng không thể thiêu rụi tất cả. Hy vọng từ nay về sau, mỗi quyết định cậu đưa ra đều là do chính cậu chọn, sống tự do tự tại trên đời này.”

 

“Chúc may mắn.”

 

Ánh mắt Hạ Hoa Đình dần đỏ lên, những tia máu lan ra trong tròng mắt. Hắn nhắm nghiền mắt lại, đè tay lên ngực, như muốn bóp nát thứ gì đang cuộn trào trong lòng.

 

Khi Giang Bùi Di trở về phòng, Lâm Phỉ Thạch gần như đã ngủ rồi. Cảm nhận được có người nằm xuống bên cạnh, cậu liền xoay người ôm lấy anh, giọng nhỏ nhẹ làm nũng, lẩm bẩm oán trách: “Bùi Di, em lâu lắm rồi không được ôm anh ngủ một giấc. Nhớ anh lắm luôn.”

 

Trái tim Giang Bùi Di mềm nhũn, anh đưa tay xoa nhẹ gương mặt gầy gò của cậu, khẽ dỗ: “Sau này giấu em luôn ở nhà cho rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch cố gắng hé mắt ra một khe, đôi mắt đen láy vừa vặn đủ để phản chiếu khuôn mặt của Giang Bùi Di. Cậu khẽ nói: “Nói thật nha anh, em thấy mệt mỏi thật sự rồi. Trước kia nằm vùng, chưa bao giờ có cảm giác như thế. Năm năm trước em còn tưởng, mình sống được bao lâu thì sẽ dâng hết bấy nhiêu cho đất nước, cho xã hội. Dù sao em cũng rất yêu cái nghề này, nghĩ là mình sẽ không bao giờ dừng lại. Nhưng bây giờ em không gồng nổi nữa, cơ thể em hỏng quá rồi, không chịu nổi mấy trận sóng to gió lớn nữa đâu… em nghĩ rồi, chờ lần này xong xuôi, em sẽ về làm hậu phương hiền lành cho anh, được không?”

 

Cậu nói rất nhẹ, mấy chữ cuối gần như nuốt vào cổ họng, thì thầm chẳng thành tiếng.

 

Giang Bùi Di nhẹ giọng thì thầm: “Anh cũng không muốn em phải mạo hiểm thêm nữa. Chỉ là không biết khi nào mới thực sự kết thúc.”

 

Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Anh mong có thể nhổ tận gốc đám đất bồi kia, nhưng điều anh mong nhất, là em được khỏe mạnh bình an. Phỉ Thạch em là mối liên kết duy nhất giữa anh và thế giới này.”

 

Lâm Phỉ Thạch không dám suy nghĩ sâu thêm về ý nghĩa câu nói cuối cùng ấy. Cậu khẽ cười không ra tiếng: “Mong sao em có thể tiếp tục may mắn như từ trước đến giờ đi.”

 

Giang Bùi Di cẩn thận tránh vết thương của cậu, nhẹ nhàng kéo người ôm vào trong lòng. Cái ôm ấy dịu dàng đến mức khiến người ta muốn bật khóc. Vì sao có đôi tình nhân, đến cả việc thân mật một chút cũng đã trở thành xa xỉ thế này?

 

Mấy tháng nay, họ xa nhau nhiều hơn gần. Khoảnh khắc được ôm nhau ngủ như thế này, đẹp đến mức như một giấc mơ.

 

---

 

Hôm sau, lúc Lâm Phỉ Thạch tỉnh dậy, việc đầu tiên là lén qua phòng bên cạnh liếc thử xem Hạ Hoa Đình còn ở đó không. Kết quả xui xẻo là bị bắt gặp tại trận. Thế là cậu hiên ngang đẩy cửa bước vào, thản nhiên nói: “Cậu dậy rồi à? Xét thấy hiện giờ chúng ta là ba người sống chung, nên tôi tới thu thập ý kiến cộng đồng đây bữa sáng muốn ăn gì?”

 

Hạ Hoa Đình mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn cậu: “Các cậu thật sự coi tôi là đồng bọn à? Không sợ tôi đột nhiên đổi ý, cắn ngược các cậu một phát sao?”

 

“Có câu ‘lên núi dễ, xuống núi khó’, vào ổ cướp rồi thì cần gì ra nữa? Tôi với Bùi Di có đối xử tệ với cậu đâu?” Lâm Phỉ Thạch không biết xấu hổ lờ tịt cái còng chân đang khóa đối phương, thản nhiên nói tiếp: “Hoa Đình à, tôi ít khi nhìn nhầm người lắm. Đã quyết định tin cậu thì sẽ không thay đổi.”

 

Hạ Hoa Đình thầm nghĩ: “Tôi tin cậu cái quỷ gì chứ.”

 

Nếu Guinness có hạng mục “Nói dối tỉnh bơ mở to mắt”, thì Lâm Phỉ Thạch chắc chắn là vô địch không đối thủ.

 

Nhưng mà sự nhí nhảnh tung tăng của Lâm Phỉ Thạch lại như một cái móc câu bén ngót, móc trúng một thứ gì đó rất sâu trong lòng Hạ Hoa Đình thứ gọi là “tuổi trẻ”, đã bị phong bế quá lâu nay bỗng rục rịch chuyển động. Dưới lớp băng giá cố chấp kia, như thể đang có sự sống bắt đầu trồi lên mặt đất.

 

Nếu có thể sống giống như Lâm Phỉ Thạch…

 

Đó là một cuộc sống mà Hạ Hoa Đình chưa bao giờ dám mơ tới.

 

---

 

Trong nhà có hai bệnh nhân, chỉ có thể để Giang Bùi Di vào bếp nấu ăn. Nhưng anh không giỏi nấu bữa sáng, thế là luộc ba chén trứng hấp bánh, mỗi người một phần.

 

Chuyện sau này nên sắp xếp Hạ Hoa Đình ở đâu, Giang Bùi Di vẫn chưa quyết định xong. Lâm Phỉ Thạch và anh còn nhiều “giao tiếp công việc” chưa xử lý xong, nên thời gian tới chắc chắn phải thường xuyên tiếp xúc. Để tránh bị nghi ngờ, tốt nhất vẫn là để Hạ Hoa Đình tạm ở nhà anh một thời gian.

 

Đất Bồi lần này đúng là tự vấp đá chính mình: vốn định gài một “cái đinh” vào trong Sở, không ngờ lại tự đâm thủng cái mạng lưới phòng vệ vốn vững chắc nhất của mình.

 

Hạ Hoa Đình nửa ngồi trên giường, từng muỗng từng muỗng ăn phần trứng hấp. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mình đã hiểu vì sao đêm qua lại bị ma xui quỷ khiến mà che chắn cho Lâm Phỉ Thạch, vì sao lại không nhân cơ hội mở còng tay rồi lặng lẽ bỏ trốn…

 

Có lẽ tất cả giãy giụa khổ sở của hắn, cũng chỉ vì mong được một cuộc sống đơn giản và bình thường như thế này.

 

---

 

“Phỉ Thạch hôm nay sẽ đi Sở với anh.” Ăn xong, Giang Bùi Di mặc chỉnh tề rồi nói với Hạ Hoa Đình:
“Cậu đang bị thương, tạm thời không nên ra ngoài. Chờ xương sườn phục hồi chút đã. Sau đó nếu cậu muốn đến Sở, cũng được thôi.”

 

Dù sao trên đời này cũng chỉ có Giang Bùi Di là có thể phân biệt được đâu là Lâm Phỉ Thạch, đâu là Hoa Đình. Thỉnh thoảng để hai người đổi ca cho nhau, còn tên còn lại thì rảnh rang lười biếng nghe thôi đã thấy kỳ diệu rồi.

 

Hạ Hoa Đình vẫn bị khóa một chân nằm trên giường, Giang Bùi Di suy nghĩ một lát, rồi tiện tay mang cả điện thoại của hắn theo luôn.

 

Vì Lâm Phỉ Thạch không thể chịu được xóc nảy, nên hai người quyết định đi bộ đến Sở. Cậu nắm tay Giang Bùi Di, cùng anh chậm rãi đi tới văn phòng.

 

Các đồng nghiệp trong Sở hình như đều hơi bất ngờ vì đã rất lâu rồi họ không thấy hai đội trưởng của mình tay trong tay như vậy. Trước đây họ cũng hay xuất hiện cùng nhau, nhưng luôn mang cảm giác “bằng mặt không bằng lòng”. Mãi đến hôm nay, cái cảm giác bài xích tuyệt đối với người ngoài, cái thứ như thể “đứa con đi lạc cuối cùng đã quay về nhà”, mới thật sự trở lại.

 

Vừa bước vào cửa, Lâm Phỉ Thạch đã lên tiếng: “Trưa nay đừng ai đặt phần riêng gì nha, Giang đội của các cậu đặt cơm hộp hết cho cả đội rồi, khoảng 11 rưỡi sẽ giao tới, ai tới trước lấy trước nhé ~”

 

Cơm thật ra là do Lâm Phỉ Thạch đặt. Gặp lại đồng nghiệp sau bao lâu, đương nhiên nên tặng quà ra mắt. Nhưng để tránh bị chú ý, cậu đành gán cái công đó cho Giang Bùi Di, nếu không dễ gây nghi ngờ lắm.

 

— Nhưng mà đám hình cảnh trong văn phòng nghe xong câu ấy, không hẹn mà cùng đồng loạt lộ ra vẻ mặt khó coi. Bọn họ bỗng nhớ lại mùa hè năm nay, Giang đội từng “chu đáo” chuẩn bị một phần ăn mùa hè đặc biệt để chống nóng: cơm khổ qua nguyên trái…

 

Một nữ cảnh sát ngoài cười trong không: “Ngại quá Lâm đội, trưa nay em có đám cưới người thân, chắc phải đi trước rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch nhướng mày: “Có tôm hùm đất đó nha.”

 

Cô kia chớp mắt: “Thân thích em bỗng dưng nói… không muốn kết hôn nữa rồi.”

 

Văn phòng hình cảnh bùng nổ tiếng cười.

 

Chỉ có Kỳ Liên là khẽ nhíu mày, gần đây luôn cảm thấy có gì đó không đúng, mà cái “không đúng” ấy đến từ chính Lâm Phỉ Thạch. Mấy ngày trước cái người gọi là “Lâm đội” kia và người hiện tại có ngũ quan y như nhau, cảm giác mang đến cũng tương tự, nhưng vẫn luôn có một sự khác biệt mơ hồ, khiến người ta thấy lạ lùng. Người bình thường chắc chắn sẽ không phát hiện được.

 

Ban đầu Kỳ Liên nghĩ chắc Lâm đội đang có tâm sự, nên tính cách mới hơi đổi khác. Nhưng hôm nay, cái người “quen thuộc” ấy lại trở về rồi. Như thể giữa chừng có người tráo đổi vậy.

 

Kỳ Liên bị chính suy nghĩ của mình dọa sững người.

 

Lâm Phỉ Thạch cười tủm tỉm nhìn hắn: “Đồng chí nhỏ, bộ sưu tập tem của cậu sao rồi? Có đủ SSR chưa?”

 

Kỳ Liên nuốt nước bọt cái ực, không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì lại nói một câu: “Tôi muốn xem bưu thiếp của cậu.”

 

Lâm Phỉ Thạch lấy điện thoại ra, khoe một cách vô tâm: “Tấm SSR mới, tôi vừa rút được hôm qua!”

 

— Kết quả là, Kỳ Liên nhìn cậu như gặp ma, sắc mặt tái mét, tay cầm điện thoại run lên như bị Parkinson. Hấn ta lắp bắp: “Lâm… Lâm đội, có chuyện này… Tôi muốn nói riêng với cậu…”

 

Lâm Phỉ Thạch hơi nhướng mày, liếc nhìn Giang Bùi Di rồi gật đầu: “Vô văn phòng nói chuyện đi.”

 

Kỳ Liên hồn vía lên mây đi theo hai người lên lầu. Vừa vào phòng đã hỏi dồn: “Lâm đội, mấy ngày qua ở Sở… vẫn luôn là cậu sao?!”

 

Lâm Phỉ Thạch thoáng sững người, rồi không nhịn được bật cười. Một tay cậu vỗ nhẹ lên vai Kỳ Liên: “Không uổng công tôi thương cậu nha, đồng chí Kỳ Liên.”

 

Kỳ Liên đầu đầy dấu chấm hỏi: “?????”

 

“Là tôi.” Lâm Phỉ Thạch nói mập mờ: “Nhưng gần đây tôi hơi hay quên, nếu có nói mấy câu như lời từ biệt thì cũng chỉ là sơ suất thôi.”

 

Kỳ Liên vẫn không bỏ qua: “Nhưng rõ ràng cậu nói đã gỡ con ếch xanh xuống, còn ăn luôn quả hạch của tôi…”

 

“Bất kể bây giờ cậu đoán ra điều gì, thì cũng đừng tiếp tục nữa, cũng đừng thể hiện ra ngoài, càng không được nói với bất kỳ ai.” Lâm Phỉ Thạch thu lại nụ cười, giọng trầm xuống đầy nghiêm túc: “Biết quá nhiều chỉ chuốc họa vào thân. Hiểu chưa?”

 

Từ âm giọng trầm khàn kia, Kỳ Liên cảm nhận được một loại nguy hiểm khó diễn tả, hắn lập tức nuốt nước bọt, gật đầu: “Hiểu rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch khẽ cười: “Ngoan.”

 

Sau đó để hắn ra ngoài. Cậu quay sang Giang Bùi Di, cảm thán: “Kỳ Liên là đứa nhỏ tốt, nhạy cảm hơn mấy hình cảnh khác. Sau này có thể cân nhắc đề bạt một chút. Lúc bước vào văn phòng là em đã thấy hai mắt hắn như bóng đèn chiếu thẳng vào em, chắc chắn đã phát hiện gì đó rồi.”

 

Giang Bùi Di liếc cậu một cái: “Không trách người ta phát hiện. Em và Hạ Hoa Đình đúng là khác biệt nhiều. Em có thể giả làm cậu ta một cách hoàn hảo từ vẻ âm trầm, nội liễm nhưng cậu ta lại không thể bắt chước được em cái sự tự do tiêu sái ấy.”

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống ghế sofa, thở dài: “Người chưa từng được tự do thì làm sao hiểu được cảm giác ấy là gì. Cậu ta từ nhỏ đã có ông bố chẳng ra gì, sau đó lại gặp phải tên b**n th** Thư Tử Hàn. Nói thật, sống được đến hôm nay đã là quá kiên cường rồi. Môi trường sống như một con dao, chẳng bao giờ ngừng khắc lên người ta.”

 

“Nếu có thể, em thật lòng hy vọng Hạ Hoa Đình có thể trở lại là chính mình, tìm lại cái sơ tâm của thời niên thiếu đã đánh rơi.”

 

Giang Bùi Di không nói gì, ánh mắt bất giác nhìn về ngăn kéo bàn làm việc, chợt nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, cái lọ thuỷ tinh lông mi hồi đó em đưa anh giờ em để đâu rồi?”

 

Lâm Phỉ Thạch s* s**ng trong túi, lấy ra một lọ pha lê, hơi chột dạ đáp: “Em mang theo bên người.”

 

Dù sao thứ này trước đó là “tín vật đính ước” mà cậu đưa cho Giang Bùi Di, nhưng sau đó lại tự tiện mang đi mà chẳng nói câu nào, nếu Giang Bùi Di mà lật lại chuyện cũ cậu chỉ sợ bị ăn đòn.

 

Lúc mang Thái Vân về lần trước, cậu đã bị ăn một trận rồi.

 

Thế nên trước khi Giang Bùi Di kịp mở miệng, Lâm Phỉ Thạch chủ động đánh phủ đầu: “Bùi Di, giờ nghĩ lại, em thật sự cảm ơn anh lúc đó đã đến tìm em, cùng em vượt qua cái đoạn thời gian thót tim mà không phải để em một mình gồng lên chịu đựng… Nếu không, em chắc đã chết mà chẳng ai biết.”

 

Giang Bùi Di khẽ nâng mắt nhìn cậu, ánh mắt lạnh tanh.

 

Lâm Phỉ Thạch bị ánh nhìn ấy lia qua lập tức rùng mình, liền bổ sung ngay: “Em hứa, sau này sẽ không tự ý quyết định gì nữa. Đi đâu cũng kéo anh theo. Không có anh thì em cũng không đi.”

 

Giang Bùi Di lúc này mới “Ừ” một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: “Tủ lạnh có trái cây với sữa chua, muốn ăn thì tự đi lấy.”

 

Lâm Phỉ Thạch l**m môi một chút rồi đứng dậy, đi lấy sữa chua. Cậu chọn một hộp vị xoài, tiện tay lấy thêm một hộp vị táo đỏ đưa cho Giang Bùi Di. Nhưng ngay khoảnh khắc vừa định đưa qua, ánh mắt cậu chợt bắt được một tia sáng đỏ lóe lên trên trán tuyết trắng bóng loáng của Giang Bùi Di.

 

Con ngươi Lâm Phỉ Thạch co rút mạnh, máu trong người như nổ tung thành đóa hoa, theo bản năng nhào tới chắn trước người Giang Bùi Di. Nhưng đúng lúc nhấc chân lên, cơ thể lại hơi lảo đảo, cậu như chợt hiểu ra điều gì, cứng rắn ép mình dừng lại, chỉ bật thốt một tiếng đầy thất thanh: “Bùi Di!”

 

Giang Bùi Di chưa từng nghe cậu gọi tên mình bằng giọng đầy hoảng loạn như vậy, lập tức nhận ra có chuyện, một tay kéo Lâm Phỉ Thạch ra phía sau ——

 

Hai người ngã thẳng xuống ghế sofa. Cùng lúc đó, cửa sổ pha lê vang lên một tiếng “RẦM”, nổ tung thành trăm mảnh, mảnh thủy tinh sắc bén văng tung tóe bốn phía. Từ tầng ba vang lên tiếng động lớn rơi xuống, một viên đạn sượt ngay trước mặt Giang Bùi Di, “vèo” một tiếng xuyên qua không khí, đập mạnh vào tường trắng, để lại một cái lỗ đen như mực!

 

Tòa nhà đối diện vẫn đang xây dở, trên khung thép có một người đàn ông đang nằm phục, “chậc” một tiếng khó chịu, ba nhịp liền thu súng ngắm bỏ lại vào túi, chẳng hề có ý dây dưa, tay chân linh hoạt tụt thẳng xuống khỏi giá thép.

 

Toàn bộ máu trong người Lâm Phỉ Thạch như dồn hết về tim, tay chân đều tê cứng. Cậu gần như run rẩy cất tiếng: “Bùi Di? Anh không sao chứ?”

 

— Cả hai chưa từng nghĩ tới, Thư Tử Hàn lại hành động như “tốc độ ánh sáng”! Chỉ chưa đầy mười hai tiếng sau cuộc điện thoại, đã có người trực tiếp ra tay với Giang Bùi Di rồi!

 

Giang Bùi Di cảm nhận được nhịp tim của người trong lòng đập dữ dội đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nếu thật sự có người dí súng vào đầu Lâm Phỉ Thạch, cậu cũng chưa chắc đã hoảng loạn đến mức này.

 

Anh siết chặt bàn tay lạnh toát và đầy mồ hôi của Lâm Phỉ Thạch, nhẹ hôn lên thái dương đẫm mồ hôi kia, giọng nói dịu dàng trấn an: “Không sao, đừng sợ. Viên đạn không trúng anh.”

 

Nói rồi anh đỡ Lâm Phỉ Thạch ngồi dậy trên ghế sofa, xoay người nhìn về hướng viên đạn bay tới, bước đến bên cửa sổ đi qua đi lại quan sát một vòng, giọng trầm thấp nói: “Có lẽ đã rút rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch uống một ngụm sữa chua lạnh ngắt, tim vẫn đập dồn dập, cổ họng như mắc nghẹn. Một lúc sau mới nặng nề lên tiếng: “Vậy thì không ổn rồi, đối phương trong tối, còn mình lại ở chỗ sáng. Thư Tử Hàn lúc nào cũng có thể ra tay với cậu, thật sự quá khó đề phòng. Có tránh được một lần, cũng không tránh nổi mười lần trăm lần. Phải nghĩ cách nào đó kiềm chế hắn.”

 

Vấn đề là, với Đất Bồi mà nói, Giang Bùi Di chính là cái gai trong mắt, là chướng ngại duy nhất. Chỉ cần Giang Bùi Di còn sống, thân phận của Hạ Hoa Đình bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ. Mà nếu Đất Bồi muốn đứng vững ở thành phố Trọng Quang, Giang Bùi Di bắt buộc phải biến mất.

 

Kế hoạch hiện tại của Lâm Phỉ Thạch là đợi đến khi phần lớn bộ phận của Đất Bồi phải xuất đầu lộ diện, sẽ tìm cơ hội quét sạch trong một lần nhưng kế hoạch đó lại mắc kẹt trong nghịch lý chết người.

 

Lâm Phỉ Thạch chống một tay lên huyệt thái dương, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Nếu như có thể nghĩ ra cách nào đó, buộc tụi mình phải gắn bó một chỗ. Phải tạo ra một điều kiện kiểu ‘Giang Bùi Di chết thì thân phận Hạ Hoa Đình sẽ bị lộ’, nói cách khác, cần tìm một chuyện mà chỉ em với anh biết, Hạ Hoa Đình hoàn toàn không hay, sau đó dựng nên từ góc nhìn của một người thứ ba...”

 

Giang Bùi Di dựa nửa người sau eo vào bàn, cau mày: “Nhưng mà chúng ta tiếp xúc với Hạ Hoa Đình quá ngắn, chưa nắm được hắn rốt cuộc biết được gì rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch im lặng rất lâu, trong đầu như đang vận hành từng bánh răng hết công suất, thậm chí như có thể nghe thấy tiếng “lạch cạch lạch cạch” vang lên. Rồi đột nhiên, cậu mở miệng: “Bùi Di, anh còn nhớ Triệu Sương không?”

 

Thời gian trôi lâu như vậy, Giang Bùi Di gần như đã quên mất kẻ bị tình nghi bỏ trốn trong đêm đó. Theo bản năng đáp: “Nhớ, sao vậy…”

 

Anh còn chưa kịp nói hết câu, cửa văn phòng ầm một tiếng bị đẩy bật ra, một đám đồng nghiệp mặt mày hoảng hốt chen chúc xông vào, tiếng nói ríu rít nhao nhao: “Giang đội, Lâm đội! Có chuyện gì vậy? Bọn tôi vừa nghe thấy tiếng súng! Cửa kính văn phòng sao vỡ rồi? Có ai bị thương không?!”

 

Lâm Phỉ Thạch uể oải đáp: “Cảm ơn, tạm thời vẫn ổn, không cần gọi xe cấp cứu đâu.”

 

---
Tác giả có lời muốn nói:

 

Từ lúc mở truyện tới giờ có ai còn nhớ Triệu Sương không? Trong ấn tượng của tôi hình như có nhắc rồi, mau nói cho tôi biết tôi có phải đã ba tháng không thỉnh quá giả không đó! 【 siêu không chắc chắn 】

 

Ngoài ra, quyển tiếp theo tôi nhất định sẽ viết dàn ý, tích đủ 30 vạn chữ bản thảo rồi mới khai văn. Không lại đổi mới thất thường làm trọc đầu người nữa.

Bình Luận (0)
Comment