Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 113

Lâm Phỉ Thạch vừa mở miệng, lập tức một loạt ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu. Một cảnh sát hình sự quay đầu liếc nhìn cửa sổ trống không, rồi cúi mắt xuống đống vụn kính lấp lánh rơi vãi trên sàn, không nhịn được run giọng nói: “Lâm đội… ai nổ súng vậy?”

 

Giang Bùi Di điềm nhiên đáp: “Tay súng bắn tỉa. Hiện tại đã rút rồi, không cần hoảng loạn.”

 

Cả phòng cảnh sát hình sự: “…”

 

—— Tay súng bắn tỉa mà còn không cần hoảng loạn?!

 

Kỳ Liên bước tới, quan tâm hỏi: “Hai người các cậu không sao chứ?”

 

Lâm Phỉ Thạch đưa tay xoa nhẹ bả vai, sắc mặt bình tĩnh như không: “Không việc gì. Tôi với Giang đội của các cậu đều không bị thương. Thần may mắn phù hộ tụi tôi rồi. Mọi người đừng lo, cứ làm việc của mình đi. Bên kia rõ ràng là nhắm vào Giang đội, không liên lụy đến các cậu đâu. Tôi cũng đoán được tám chín phần là ai làm chuyện này, chắc thời gian ngắn sẽ chưa quay lại đâu.”

 

“À đúng rồi, Kỳ Liên, viên đạn đó giao cho tổ giám định vật chứng, bảo họ phân tích xem có đầu mối gì không.”

 

“Rõ!”

 

Đám cảnh sát nhìn hai người đúng là không bị thương gì, lúc này mới tạm trút lo sợ, lần lượt lục tục đi ra khỏi phòng ai cũng tự hiểu trong lòng: tuy trên danh nghĩa Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch là thành viên của đội hình sự, nhưng thật ra chưa bao giờ thật sự hòa nhập vào hệ thống của cục Trọng Quang. Đây chỉ là nơi ẩn náu tạm thời của họ mà thôi.

 

Mà đa số người từng "kề vai chiến đấu" với họ đều là nhân lực từ Tỉnh Thính phái xuống. Đám cảnh sát ở đây vừa không được cấp trên trọng dụng, lại chẳng ai để vào kế hoạch chính thức.

 

Chờ người đi hết, Giang Bùi Di mới hạ giọng hỏi: “Vai em ổn chứ?”

 

Lúc nãy Lâm Phỉ Thạch rõ ràng quăng người sang đè lên anh, vết thương mới băng bó chưa biết có bị rách ra hay không. Lâm Phỉ Thạch chỉ “Ừm” một tiếng, giọng thản nhiên: “Ổn rồi, sắp khỏi hẳn.”

 

Cậu bước đến bên cửa sổ, khom người nhặt lên một mảnh kính vỡ, nhẹ giọng nói: “Không ngờ Thư Tử Hàn ra tay nhanh vậy. Mới nửa đêm hôm qua gọi điện, hôm nay đã có sát thủ tới cửa rồi, anh nghĩ tay bắn tỉa kia là chuyên nghiệp thật à?”

 

“Có thể từng là đặc công giải ngũ, chạy nhanh thật.” Giang Bùi Di hờ hững đáp, giọng hơi lạnh, mang theo chút châm biếm: “Biết thời thế, không hề ham chiến. Kiểu đối thủ như vậy mới thật sự đáng sợ.”

 

Dừng một chút, anh ngẩng mắt nhìn Lâm Phỉ Thạch: “Lúc nãy em nhắc đến Triệu Sương là ý gì?”

 

—— Từ khi thân phận của Lâm Phỉ Thạch bị lộ, hàng loạt tình huống phát sinh như quả cầu tuyết lăn từ đỉnh núi xuống, càng lăn càng lớn, khiến bọn họ chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước, hoàn toàn không có thời gian quay đầu nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.

 

Nếu không phải cậu vừa nhắc tới Triệu Sương, Giang Bùi Di gần như đã quên mất cái tên đó. Giờ nghĩ lại, người từng mật báo cho Triệu Sương chẳng phải chính là Lâm Phỉ Thạch sao?

 

“Triệu Sương đúng là do em thả đi.” Lâm Phỉ Thạch day trán, nói tiếp: “Lúc đó em bắt buộc phải thể hiện lập trường, để giữ vị trí ở trong Đất Bồi. Em biết bây giờ hắn đang ở đâu, là một trang trại nhỏ ở thành phố B, do em tự sắp xếp cho hắn đến đó.”

 

“Vừa rồi em vốn tính dùng hắn như một quân cờ, công khai tiết lộ tung tích, khiến vụ án cũ được khơi lại, lôi người của Tỉnh Thính vào hợp tác điều tra  vụ đó Hạ Hoa Đình chẳng hiểu rõ gì cả, để hắn xử lý một mình chắc chắn sẽ hỏng. Cho nên cần anh ra mặt đàm phán, vậy thì Thư Tử Hàn sẽ không dám động đến anh. Nhưng đây chỉ là kế hoãn binh, cùng lắm kéo dài được một chu kỳ thôi.”

 

Lâm Phỉ Thạch chăm chú nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc: “Biện pháp tốt nhất là anh tạm rời khỏi thành phố Trọng Quang. Chỉ cần không bị vướng vào chuyện ở đây——”

 

“Không.” Giang Bùi Di không chút do dự cắt lời, giọng lạnh băng: “Anh sẽ không để em lại một mình ở đây.”

 

Phản ứng này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lâm Phỉ Thạch. Cậu thở dài khe khẽ, xoay đầu nhìn xuống ô cửa kính vỡ chưa được thay mới.

 

.

 

Bến xe đông đúc, người qua người lại, ai cũng bị cuốn theo guồng quay tất bật, chẳng ai buồn liếc mắt nhìn người bên cạnh.

 

Một người đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đen kín mặt lẫn vào dòng người. Trên lưng là một bao đựng đàn cello tay cầm điện thoại gọi đi, giọng thấp trầm áp xuống: “Boss, nhiệm vụ thất bại.”

 

Đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng, hờ hững: “Ồ? Mày cũng có lúc làm hỏng à?”

 

Tay súng bắn tỉa mắng một câu: “Con mẹ nó chứ, thằng đó phản ứng nhanh vãi. Tôi mới quét ngắm một phát qua giữa trán, nó đã phát hiện ra động tác, rồi ngay lập tức tránh ngay đường súng. Tôi vừa bóp cò xong là vị trí bị lộ luôn, không còn cách nào tiếp tục bắn.”

 

Đầu dây bên kia cười lạnh, giọng kéo dài: “Năm ngày nữa, chỉ một trong mày với Giang Bùi Di được phép sống. Còn lại tự tính đi.”

 

Tay súng bắn tỉa khựng bước, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Phía sau có người không kịp phanh, đâm vào lưng hắn một cú. Người kia đang định mắng thì bị hắn quay lại lườm một cái, ánh mắt lạnh toát hung ác khiến gã lập tức câm nín, xoay người chuồn thẳng.

 

Tay súng bắn tỉa mặt mày đen xanh đỏ tím, gân xanh giật giật trên trán, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi xé toạc vé xe trong tay, quay người rẽ ngoặt rời khỏi bến.

 

.

 

Lâm Phỉ Thạch về đến nhà, vừa mở cửa phòng ngủ ra liền thấy Hạ Hoa Đình đang ngồi trên giường, tay cầm quyển 《Song Thành Ký》, đã đọc gần đến những trang cuối.

 

Lâm Phỉ Thạch cố tình ho nhẹ một tiếng, cất giọng lớn: “Tôi về rồi đây! Nói cho cậu nghe, hôm nay tụi tôi suýt nữa đụng độ sát thủ do Thư Tử Hàn phái tới, may mà Bùi Di phản ứng nhanh, chứ không thì giờ chắc chưa biết thành cái dạng gì luôn rồi.”

 

Hạ Hoa Đình ngẩng đầu nhìn cậu, phản ứng lạnh nhạt: “Tôi đã nhắc từ hôm qua rồi mà. Thư Tử Hàn mà muốn diệt ai thì kiểu gì cũng truy sát tới cùng.”

 

Lâm Phỉ Thạch đưa túi đồ ăn vặt mới mua cho hắn, giọng nhỏ nhẹ lấy lòng: “Tôi biết, nên mới muốn nhờ cậu tối nay gọi điện cho hắn một cú. Tôi nghĩ ra một lý do có thể tạm thời câu giờ được.”

 

Cậu vừa nói vừa lén nhìn ra ngoài cửa, thấy Giang Bùi Di vẫn chưa đến, liền hạ giọng thì thào: “Qua vài hôm nữa tôi sẽ tìm cách khiến Giang Bùi Di rút khỏi đây. Thư Tử Hàn chắc cũng không đuổi cùng giết tận đến chân trời góc biển đâu.”

 

Nghe tới đây, Hạ Hoa Đình không nhịn được bật ra một câu châm chọc: “Hai cậu đúng là tình nghĩa sâu đậm ghê.”

 

Lâm Phỉ Thạch “ai” một tiếng, nhỏ giọng như đang thành thật khai báo: “Cậu đừng nói với anh ấy nha, không là ảnh biết được sẽ xử tôi á.”

 

Hạ Hoa Đình lười phản ứng mấy cái trò ‘ngược cẩu’ này, lạnh nhạt hỏi: “Lý do gì? Khuyên cậu đừng tự tin quá mức, Thư Tử Hàn không phải loại dễ bị lừa đâu.”

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Trước đây tụi tôi từng điều tra một vụ có liên quan đến cố ý giết người và buôn bán dân cư. Khi đó đã tra ra kẻ chủ mưu chính là Triệu Sương. Tôi nhớ từng nói với cậu rồi. Giờ tôi định mượn chuyện hắn để làm đầu mối, dụ Tỉnh Thính can thiệp, yêu cầu hỗ trợ điều tra. Mà cái thân phận ‘Hạ Hoa Đình’ bây giờ thì hoàn toàn không biết gì về vụ đó nên cậu hiểu ý tôi chứ?”

 

Hạ Hoa Đình trầm mặc chốc lát rồi gật đầu: “Biết rồi. Chút nữa tôi sẽ liên lạc với hắn. Nhưng lý do này câu giờ không được lâu đâu. Tốt nhất cậu vẫn nên chuẩn bị thêm kế hoạch dự phòng. Với lại Thư Tử Hàn chưa chắc đã để tâm đến cái này.”

 

Lâm Phỉ Thạch gật đầu: “Cảm ơn cậu, giúp tôi giữ kín nha!”

 

 

Trong bếp, Giang Bùi Di đang loay hoay với món “Hải sản máu nóng đại bổ” mà Lâm Phỉ Thạch không biết dây thần kinh nào giật lên đòi ăn. Nguyên liệu lỉnh kỉnh, chế biến phiền phức, làm tại nhà mà phải mất hơn nửa tiếng mới đâu ra đó.

 

Lúc này, Lâm Phỉ Thạch lén nhìn về phía bếp, rồi rón rén trốn ra ban công gọi điện cho Quách Sao Mai.

 

“Quách Thính, tôi là Lâm Phỉ Thạch.”

 

Đầu bên kia vừa bắt máy đã gắt gỏng: “Thằng nhóc này còn biết gọi cho tôi hả ——”

 

“Có việc gấp!!” Lâm Phỉ Thạch chen vào, giọng căng thẳng, “Thư Tử Hàn định ra tay với Bùi Di, tôi nhờ ngài tìm cách giữ anh ấy lại Tỉnh Thính, tạm thời đừng để quay lại Trọng Quang.”

 

Quách Sao Mai nghe xong trợn trắng mắt: “Cậu nghĩ bọn già chúng tôi có thể giam nổi Giang Bùi Di á?! Nếu cậu ta mà muốn đi, ngũ giác đài còn bị cậu ta lật tung!”

 

Lâm Phỉ Thạch rầu rĩ vò đầu: “Ngài nghĩ cách giúp tôi đi, hôm nay sát thủ chuyên nghiệp đã đến khảo sát địa hình rồi! Không chừng vài hôm nữa trực thăng với pháo binh kéo tới oanh tạc luôn ấy chứ!”

 

Quách Sao Mai lại mắng một tiếng “Thằng nhãi”, rồi nói: “Cậu chẳng phải muốn Thư Tử Hàn tin rằng Giang Bùi Di đã rút đi rồi à? Vậy đơn giản thôi. Làm cho cậu ta ‘trên giấy tờ’ thì về Tỉnh Thính, còn âm thầm ở lại Trọng Quang tiếp tục hoạt động là được. Với tính của Giang Bùi Di, cậu ấy mà biết cậu một mình ở lại đối mặt tình hình này thì khẳng định không chịu đi thật đâu. Cậu đừng có mà lấy mạng ra đùa rồi đến Nam Phong mà dám tính kế, cậu không sợ bị hắn lột da hả?”

 

Lâm Phỉ Thạch như được khai sáng: “Ngài nói chí phải! Chỉ cần làm mọi người tin ảnh đã rời đi là được. Mọi chuyện nhờ ngài quyết định, tôi nghe hết!”

 

Quách Sao Mai "hừ" một tiếng: “Miệng mồm khéo thật!”

 

Lâm Phỉ Thạch cười ha hả: “Lần sau rảnh tôi lại hầu chuyện ngài, giờ tụi tôi chuẩn bị ăn cơm!”

 

Cúp máy xong, cậu cảm giác như não mình bị nhét cỏ. Sao lại có thể quên mất kế sách minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (*) chứ! Cậu sung sướng quay người nhảy cẫng lên và đâm thẳng vào một người.

 

—— Là Giang Bùi Di.

 

Đối phương đang lặng lẽ đứng đó, không biết đã nghe bao nhiêu cuộc điện thoại vừa rồi.

 

Biểu cảm của Lâm Phỉ Thạch lập tức cứng lại trên mặt, cậu lắp bắp: “Bùi, Bùi Di…”

 

Giang Bùi Di mặt không cảm xúc, máy móc mấp máy môi: “‘Em cam đoan sau này sẽ không tự tiện quyết định, đi đâu cũng mang anh theo, không dẫn anh thì tuyệt đối không đi.’  cái câu này là đứa nào nói vậy hả?”

 

Lâm Phỉ Thạch “Ơ” một tiếng.

 

Giang Bùi Di mặt lạnh xoay người bỏ đi.

 

Lâm Phỉ Thạch vội đuổi theo sau: “Em sai rồi sai rồi, bé ngoan biết lỗi rồi, bảo bối đừng giận mà——”

 

Giang Bùi Di đột nhiên khựng bước, khiến Lâm Phỉ Thạch đập thẳng vào lưng anh, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ôm gọn.

 

Một cái ôm thật chặt, chưa từng có như thể muốn khắc cả người cậu vào trong xương cốt mình.

 

Trái tim Lâm Phỉ Thạch bị thắt chặt, cổ họng nghẹn ứ, cậu giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Bùi Di, khẽ nói: “Xin lỗi Bùi Di, em hứa đây là lần cuối cùng.”

 

Giọng Giang Bùi Di trầm thấp, gần như nghiến qua kẽ răng: “Cho dù anh có chết, cũng muốn chết trước mặt em. Đừng tự quyết định thay anh. Nghe rõ chưa?”

 

Lâm Phỉ Thạch khẽ gật, mũi cay xè: “Nghe rõ rồi.”

 

Bởi vì nghe được Lâm Phỉ Thạch định âm thầm đưa mình đi, Giang Bùi Di suốt cả đêm hầu như chẳng buồn nói với cậu ấy câu nào mãi cho đến khi Hạ Hoa Đình bên phòng sát vách đập nhẹ một cái lên tường, rồi nói với hai người: “Thư Tử Hãn vừa gọi điện, bảo là ngày mai hoặc ngày kia muốn gặp tôi một lần.”

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dự tính hoàn thành trận chiến cuối trong khoảng 600.000 chữ.

 

Nói thật thì dạo gần đây mình thật sự quá mệt mỏi, tóc rụng cả nắm. Tuy viết truyện rất vui nhưng áp lực đúng là lớn thật, cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ mình tới giờ, thực sự biết ơn nhiều lắm……

 

Hôm nay đăng chậm là vì hôm qua mình gõ 10.000 chữ đến tận 11 giờ đêm, hôm nay không còn bản nháp nào sẵn cả, tốc độ đánh máy của mình lại cực kỳ chậm, mới viết được 3.000 chữ thôi.

 

Chú Thích:

 

(“) Làm một việc rõ ràng để đánh lạc hướng, che giấu mục đích thật sự đằng sau, tức đánh lạc hướng kẻ địch bằng hành động công khai, trong khi bí mật thực hiện kế hoạch thật.

Bình Luận (0)
Comment