Ngoại trừ việc bị cấm túc, Thư Tử Hàn không ngược đãi bọn họ, ba bữa ăn mỗi ngày đều đầy đủ, thậm chí còn sai người dọn đến một chiếc giường để họ nghỉ ngơi. Giang Bùi Di đặt Hạ Hoa Đình lên giường, ngày nào cũng cẩn thận chăm sóc cho hắn.
Anh thực sự rất biết ơn Hạ Hoa Đình. Nếu không nhờ Hạ Hoa Đình, người đang nằm trên giường, toàn thân đầy thương tích bây giờ hẳn đã là Lâm Phỉ Thạch. Ai cũng mong người mình yêu quý được bình an, Giang Bùi Di cũng không thể may mắn thoát khỏi cảm xúc ấy.
...Anh vẫn hay nhớ tới Lâm Phỉ Thạch.
Giờ đây Lâm Phỉ Thạch đang trong giai đoạn nhạy cảm về thân phận, họ không thể thường xuyên gặp mặt. Nhưng chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để Giang Bùi Di nhớ mãi không quên.
Nếu thật sự có khổ tận cam lai, thì chắc chắn sẽ ngọt lắm nhỉ.
Giang Bùi Di âm thầm thở dài, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh.
Tình trạng của Hạ Hoa Đình thật sự không ổn, gần như chỉ là miễn cưỡng sống sót mà thôi. Tứ chi của hắn đều bị thương nặng, năm đốt ngón tay bên phải bị người ta bẻ gãy từng khớp một, về sau chỉ có thể dùng tay trái, mà bả vai trái lại bị thương nghiêm trọng, toàn bộ cánh tay trái cũng không thể nhấc lên nổi.
Sống như vậy, thật ra cũng chẳng khác gì bị tra tấn.
Mấy ngày nay Giang Bùi Di cứ mãi suy nghĩ, nếu Hạ Hoa Đình yêu cầu mình giúp hắn kết thúc sinh mệnh thì nên từ chối thế nào, thậm chí còn nghĩ sẵn lời khuyên để thuyết phục hắn sống tiếp. Nhưng Hạ Hoa Đình chưa từng nhắc đến chuyện đó, không rõ là chưa từng có ý nghĩ như thế, hay biết rõ Giang Bùi Di sẽ không đồng ý.
Giang Bùi Di cầm povidone, cồn và băng gạc, cẩn thận xử lý vết thương trên tay cho hắn, vừa làm vừa như lơ đãng hỏi: "Đợi hành động lần này kết thúc, cậu có tính toán gì không?"
Hạ Hoa Đình im lặng một lúc, rồi nói: "Không có. Sau này có thể làm được gì, tôi cũng không biết nữa."
Giang Bùi Di do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Phỉ Thạch em có muốn... sống tiếp không?"
Hạ Hoa Đình hơi sững người, hiểu được ý cậu, sau đó khẽ đáp: "Nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn từ bỏ sinh mệnh chứ?"
"Em vẫn chưa nghĩ ra sau này có thể làm gì. Nếu sống tiếp chỉ để 'liên lụy' người khác, thì chắc em phải cân nhắc lại xem có nên tiếp tục tồn tại hay không."
Giang Bùi Di không kìm được, hạ giọng nói: "Bọn tôi sẽ cùng chăm sóc cho cậu."
Hạ Hoa Đình dùng cánh tay phải là phần duy nhất trên cơ thể còn có thể cử động nhẹ nhàng chạm vào vai Giang Bùi Di, khóe môi mang theo ý cười nhạt nhòa: "Giang đội, lần này tôi coi như lập công chuộc tội rồi đúng không?"
Giang Bùi Di gật đầu, chợt nhớ ra Hạ Hoa Đình giờ không nhìn thấy nữa, bèn "Ừ" một tiếng: "Thế là đủ rồi."
Hạ Hoa Đình nghe vậy, nhẹ giọng nói: "Vậy thì, sau ngần ấy năm, cuối cùng tôi cũng có thể làm một người bình thường rồi. Không dễ gì mà tôi bỏ được đâu."
---
Lâm Phỉ Thạch không thường xuyên quay lại Đất Bồi, bình thường đều ở Cục Cảnh sát suốt cả ngày. Hạ Hoa Đình để lại cho cậu một chiếc USB chứa lượng thông tin khổng lồ, đến giờ vẫn chưa nhớ hết nội dung bên trong, cậu không dám cứ ở trước mặt Thư Tử Hàn mà lượn qua lượn lại, sợ tên b**n th** đó đột nhiên nhắc lại chuyện cũ thì cậu sẽ bị lộ.
Hôm nay là do Thư Tử Hàn gọi cậu về, không có mệnh lệnh gì đặc biệt, chỉ bảo cậu báo cáo một chút tình hình gần đây của Cục Công An. Mà nói dối là sở trường tuyệt đỉnh của Lâm Phỉ Thạch, ăn nói lưu loát như nghề chính, nói liền nửa tiếng không nghỉ lấy hơi. Thư Tử Hàn vừa uống trà vừa chăm chú nghe, hoàn toàn không nghi ngờ gì cả. Cuối cùng hắn chậm rãi nói: "Hiện tại Ngư Tàng và Nam Phong đều ở trong tay tôi, đã đến lúc để bọn họ trở về rồi."
Lâm Phỉ Thạch trong lòng hơi khựng lại Thư Tử Hàn cuối cùng cũng định chuyển tổng bộ rồi sao?
Cậu tỏ vẻ không hiểu, khẽ nhíu mày: "Tôi không hiểu vì sao anh lại giữ họ lại. Trực tiếp trừ khử cho rồi, chẳng phải càng sạch sẽ sao? Dù sao Lâm Phỉ Thạch cũng đã bị phế, Giang Bùi Di lại không thể nào về phe chúng ta..."
Thư Tử Hàn không nhịn được thở dài, dùng ánh mắt y như đang quan tâm kẻ thiểu năng mà liếc cậu:
"Hoa Đình, cậu nghĩ vì sao cậu lại có thể an toàn ở lại Cục đến giờ này? Những lão già trong Tỉnh Thính sớm đã biết thân phận thật của cậu rồi, nhưng không dám ra tay là vì Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di hiện đang nằm trong tay tôi. Họ luyến tiếc hai đứa nhỏ do mình nuôi từ bé, nên chỉ có thể án binh bất động."
Nghe đến đây, Lâm Phỉ Thạch lập tức bừng tỉnh đại ngộ từ trước tới nay cậu vẫn chưa nghĩ thấu tầng này. Thư Tử Hàn muốn dùng "Giang Bùi Di", "Lâm Phỉ Thạch" và "Hạ Hoa Đình" để kìm hãm lẫn nhau. Cho nên nếu muốn giữ vững địa vị của "Hạ Hoa Đình" ở Cục, thì Giang Bùi Di nhất định không thể gặp chuyện gì!
Tảng đá lớn trong lòng Lâm Phỉ Thạch cuối cùng cũng rơi xuống. Cậu không cần ngày ngày lo lắng, nơm nớp sợ hãi về sự an toàn của Giang Bùi Di nữa. Điều đó gần như đã lấy mất nửa cái mạng của cậu. Mỗi đêm cậu đều choàng tỉnh từ ác mộng đầy máu, sợ một ngày nào đó nghe tin Nam Phong đã chết từ đất bồi truyền về.
Trong lúc đang nói chuyện, phía sau có hai người đi vào, mang tới hai khay nho tím to đầy ắp. Lâm Phỉ Thạch đưa tay hái một trái, vị ngọt đậm, cậu thuận miệng hỏi: "Boss, có cần đưa cho hai người kia một ít không?"
Thư Tử Hàn liếc cậu một cái, thản nhiên nói: "Cậu đi đi."
Lâm Phỉ Thạch đảo mắt một vòng quanh mâm, giả vờ vô tình cầm lấy chùm nho to nhất rồi đứng dậy rời đi.
Cậu đi tới trước cửa phòng T2, nhập sáu chữ số mật mã loại khóa này có ba cách mở vân tay, mã số và giọng nói, chỉ cần biết một trong ba là vào được. Thư Tử Hàn đã sớm nói cho cậu biết mật mã.
Hạ Hoa Đình nằm thẳng trên giường, nghe thấy tiếng động liền hơi nghiêng đầu, Giang Bùi Di thì đang ngồi co gối ở góc giường, ngẩng lên nhìn.
Lâm Phỉ Thạch đứng ngược sáng, cả khuôn mặt ẩn trong bóng tối dịu dàng, mỉm cười với anh ấy: "Giang đội, ăn nho không?"
Giang Bùi Di như bị điện giật, đột ngột nhảy xuống khỏi giường, đứng sững tại chỗ, ánh mắt không chớp mà nhìn thẳng vào cậu.
Lâm Phỉ Thạch nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của anh, nỗi nhớ lập tức trào dâng như nước lũ, tràn ngập khắp căn phòng, mọi tâm trí cậu đều hướng về Giang Bùi Di, miệng thì không kìm được mà lẩm bẩm theo bản năng: "Tuy em ghét anh, nhưng cũng nên quan tâm bệnh nhân một chút, bổ sung tí vitamin..."
Không ngờ Giang Bùi Di lại đột nhiên tiến lên hai bước, một tay đè vào lưng Lâm Phỉ Thạch, tay kia đấm thẳng vào bụng cậu một cú nhưng với hệ thống giám sát dù có tinh vi đến mấy cũng sẽ không thể nhận ra, bởi vì hành động này nhìn như tấn công, nhưng thực chất là một cái ôm.
Chỉ thuộc về hai người bọn họ một cái ôm ngắn ngủi, khẩn trương, không ai biết, ấm áp đến mức khiến người ta rơi lệ.
Giang Bùi Di rõ ràng không dùng nhiều sức, thế mà Lâm Phỉ Thạch lại không đứng vững nổi, cả người đổ sụp vào người anh va chạm đầy ấm áp và đau thương, cả hai cùng ngã xuống --
Giang Bùi Di cảm thấy có một giọt chất lỏng ấm nóng rơi trên vai mình, nóng rực như thiêu đốt, dường như xuyên qua da thịt, để lại một vết rách trong linh hồn, khiến cậu run rẩy. Anh cố nuốt nghẹn trong cổ họng, xoay người đè Lâm Phỉ Thạch xuống sàn, đầu gối tì vào lưng, tay phải siết chặt cổ tay cậu ấy.
Lực đạo mạnh đến mức không thể kiểm soát, Lâm Phỉ Thạch cảm giác như xương tay phải bị bóp nát.
Giang Bùi Di nghiến răng nhẹ, giọng run run mở miệng: "Cậu........."
Tại sao lại khóc?
Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận hỗn loạn, mấy tên to con lực lưỡng xông vào, ba chân bốn cẳng kéo hai người đang dính chặt lấy nhau ra. Lâm Phỉ Thạch cong người lại, ôm bụng đứng dậy, mặt đầy vẻ đau đớn, diễn ra trò đến mức khiến Giang Bùi Di thoáng chốc cũng phải tự hỏi liệu mình có ra tay mạnh quá không.
Đám chó săn của Đất Bồi không ngờ tên hổ gãy nanh này lại dám vênh váo ngay trên địa bàn của bọn họ, một tên nhấc chân đá thẳng vào Giang Bùi Di. Anh thất thần không tránh kịp, trực tiếp dính trọn cú đá, lùi mấy bước, sau đó lưng đập mạnh vào tường.
Nội tạng của Lâm Phỉ Thạch cũng theo đó mà quặn lên, đau đến mức toàn thân tê dại.
"Đông vui thế?" Thư Tử Hàn bước vào, giọng dửng dưng nói: "Hoa Đình tốt bụng mang đồ tới cho cậu, không nhận cũng thôi, cần gì phải động tay động chân?"
Giang Bùi Di thậm chí không thèm liếc Thư Tử Hàn một cái, ánh mắt đen kịt dán chặt lên người Lâm Phỉ Thạch, nghiến từng chữ một: "Tôi muốn đánh cậu ấy từ lâu rồi."
Lâm Phỉ Thạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt không lộ cảm xúc.
Thư Tử Hàn bật cười: "Nếu Giang đội không biết ơn thì thôi, Hoa Đình, cậu cũng nên nhớ kỹ bài học lần này."
Lâm Phỉ Thạch đáp nhẹ một tiếng, rồi theo Thư Tử Hàn rời khỏi phòng.
Cậu biết Giang Bùi Di vẫn luôn nhìn mình, nhưng từ đầu tới cuối, cậu không hề quay đầu lại.
Thư Tử Hàn nói: "Thân thủ của cậu trước mặt Nam Phong vẫn còn kém xa."
Nghe đến đây, tim Lâm Phỉ Thạch như thắt lại, chút dịu dàng xa xỉ vừa rồi lập tức tan thành mây khói hiện tại điều duy nhất có thể khiến cậu bị lộ thân phận chính là kỹ năng chiến đấu. Cậu chỉ mong Thư Tử Hàn không phải kiểu người phát cuồng vì luyện võ, nếu không, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Tim đập loạn xạ, nhưng mặt cậu vẫn giữ vẻ bình thản, thản nhiên tự giễu: "Không còn cách nào khác, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh, đủ sức săn được cả chục con đại bàng. Dù có là đặc chủng quốc tế đi nữa thì chắc cũng chỉ ngang cơ với hắn thôi. Đó là bản lĩnh được mài giũa từ một đời chết đi sống lại, nói thật, tôi thua xa hắn."
Lâm Phỉ Thạch dừng lại một chút, rồi làm như không có chuyện gì, chuyển đề tài: "Cho dù là ngài, chắc cũng không dám chắc có thể thắng được Nam Phong đâu nhỉ?"
"Lúc trước Liệp Ưng còn sống, từng kể cho tôi nghe chuyện về Nam Phong," Thư Tử Hàn cất giọng vừa có chút khoái chí, vừa có vẻ như đang hồi tưởng, "Có lần bọn họ làm nhiệm vụ bị phục kích. Đối phương hơn ba mươi người vây một mình Nam Phong, kết quả ngược lại lại bị Nam Phong vây ngược lại. Từ đó cái tên 'Tống Chi Châu' được gọi từ thần thoại thành truyền thuyết luôn."
"Hai ba năm nay tôi vẫn chưa có cơ hội nào thật sự thấy rõ thực lực của Nam Phong. Giờ vì vụ của Ngư Tàng, dù tôi muốn ra tay với hắn, chắc hắn cũng sẽ chẳng thèm phản kháng đâu."
Lâm Phỉ Thạch âm thầm nghĩ: Tốt nhất là anh đừng đụng vào hắn. Không khéo chọc điên đám già bao che con trong tổ Tỉnh Thính kia, sợ là chẳng cần động binh gì to tát, chỉ cần vác đại pháo đạo tới nã một phát, cái căn cứ này thành mây nấm bay thẳng trời.
Cậu liếc nhìn đồng hồ, cười giả lả: "Nếu boss không có gì dặn thêm, tôi xin phép về trước nhé."
-- Lúc này, có một người bước vào, nói với Thư Tử Hàn: "Boss, anh Bình Minh vừa mới gửi tin, nói thí nghiệm thành công rồi. Sáng mai chắc là ảnh sẽ về."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là phần ngược thứ hai của toàn văn, đến đây là hết rồi, đoạn đau lòng thật sự còn chưa bắt đầu đâu. Dao 40m còn đang mài ở Ma, trước hết cho mọi người ăn chút bánh pha lê ngọt ngào quá độ, sợ mấy cậu bỏ tui qwq
Đừng lo nha, nhất định là HE, tay chân đầy đủ & đầu óc linh hoạt!
Dù sao tui cũng là tác giả chuyên viết ngọt văn đó nha【vẫy đuôi】