Gần đây Bình Minh vẫn chưa quay lại thành phố Trọng Quang, Lâm Phỉ Thạch cũng không rõ hắn đã đi đâu, vì ngay cả Hạ Hoa Đình cũng không biết. Lúc này đột nhiên nghe thấy hai chữ “thực nghiệm”, Lâm Phỉ Thạch lập tức thấy có điềm chẳng lành, trong đầu tự động phát sóng một loạt cảnh tận thế sinh học: thảm hoạ sinh hoá, bầy xác sống tràn lan, tận thế máu lạnh như phim kinh dị.
Thư Tử Hãn khẽ đặt tay lên vai Lâm Phỉ Thạch, cười nói: “Hoa Đình, tối nay cậu đừng đi đâu cả, theo tôi đi xem ‘tác phẩm’ của Bình Minh.”
Lâm Phỉ Thạch đảo mắt, cố tỏ ra bình tĩnh: “Được.”
Dựa theo thông tin Hạ Hoa Đình để lại, Bình Minh trước đây từng được cử đi học ở một trường đại học danh tiếng, khoa Sinh học Hóa học, là sinh viên xuất sắc. Nhưng không hiểu vì lý do gì, hắn từng đầu độc một nam sinh trong nhóm thí nghiệm đến chết, tận mắt nhìn thấy đối phương chết thảm dưới chân mình mà vẫn tỉnh táo gọi báo cảnh sát, thậm chí còn phối hợp ghi lời khai như thể không có chuyện gì, rồi sau đó rời khỏi trường trong đêm khiến cảnh sát cũng không thể lần ra tung tích của hắn nữa.
Sau đó, do một cơ duyên kỳ lạ, Bình Minh gia nhập tổ chức Đất Bồi. Chỉ trong nửa năm, hắn đã trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh Thư Tử Hàn, không ngừng bày mưu tính kế, cùng hắn xây dựng nên tổ chức tội phạm quy mô khủng.
Cho nên, theo một nghĩa nào đó, người đáng sợ nhất trong Đất Bồi không phải là Thư Tử Hàn, mà chính là Bình Minh một kẻ thực sự không còn nhân tính, máu lạnh vô cảm, coi mạng người như cỏ rác, như thể là cỗ máy giết người vô tri.
Lâm Phỉ Thạch linh cảm rằng thứ mình sắp nhìn thấy tuyệt đối không phải chuyện tốt lành. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, khi thực sự đối diện với nó, cậu vẫn cảm thấy run sợ và chấn động đến rợn người.
Căn cứ Đất Bồi này được xây dựng nửa năm trước, nằm sâu trong một ngôi làng bỏ hoang dưới chân núi Vân Du, bốn phía hoang vu tiêu điều. Toàn bộ công trình rộng hơn 900 mét vuông, nhìn từ xa như một hình lục giác, bề ngoài ngụy trang là một “xưởng hóa chất”, bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác trong khi ở thành phố Trọng Quang, hiếm có nơi nào dùng gạch men sang trọng để xây dựng ngoài khu nhà giàu, đến cả trụ sở công an và viện kiểm sát cũng chỉ dùng nền xi măng; thì nơi này lại hào nhoáng đến kỳ dị, chứng tỏ Đất Bồi thực sự có tiền.
Thư Tử Hàn “kẽo kẹt” đẩy cửa kho hàng, cánh cửa như mở ra một thế giới khác. Lâm Phỉ Thạch ngay lập tức ngửi thấy một mùi thối rữa lạnh buốt khiến người ta sởn gai ốc.
Cậu đưa mắt nhìn vào trong, lập tức rùng mình hút một hơi lạnh ——
Trong kho tối om chỉ le lói ánh sáng lam u ám ma quái, bên trong xếp đầy những bình pha lê trong suốt lớn nhỏ, bên trong chứa vô số động vật với đủ màu sắc lòe loẹt: chuột bạch, mèo, chó, gà, vịt, vẹt… đủ loại chim thú cá tôm, nhưng toàn bộ đều trong tình trạng gần như sắp chết. Chúng không còn sinh khí, nằm bẹp trong bình pha lê, thoi thóp như đã tuyệt vọng. Có con chuột bạch bị lột gần hết da, chỉ còn trơ thịt đỏ, nằm oặt dưới đáy bình, chân tay như tan chảy, máu rỉ ra lấm tấm, phần ngực yếu ớt phập phồng nhưng hoàn toàn bất động.
Lâm Phỉ Thạch kinh hãi dời mắt về phía trước, lại thấy một bình máu loãng đỏ lòm hoàn toàn hoà tan.
Cậu trừng mắt, không dám tin mà lẩm bẩm: “Cái này là cái gì vậy?”
Thư Tử Hàn đeo găng tay cao su, bình tĩnh cười: “Đây là kết quả nghiên cứu mấy năm nay của Bình Minh, liên quan đến vi khuẩn gây loét mũi và vi khuẩn bệnh than. Nhưng loại vi khuẩn này khác biệt ở chỗ, nó không có thời kỳ ủ bệnh. Một khi tiếp xúc với máu hoặc niêm mạc, lập tức phát bệnh. Tôi đặt tên nó là ‘Hắc Yến’.”
“…” Đầu Lâm Phỉ Thạch như bị búa nện, ong ong vang lên không dứt, trước mắt cậu chỉ còn một mảnh đỏ thẫm đáng sợ.
“Hiện tại, trên chuột bạch, hiệu quả của Hắc Yến rất rõ rệt. Có ba giai đoạn phát bệnh trong ba ngày đầu, lông toàn thân bắt đầu bong tróc; sau bảy ngày, da và nội tạng tan dần từ trong ra ngoài. Cuối cùng, toàn bộ cơ thể biến thành một vũng máu loãng mang vi khuẩn Hắc Yến,” Thư Tử Hàn chậm rãi nói, từng chữ rành rọt: “Còn trên người thì sao? Tạm thời vẫn chưa rõ, vì chưa có đối tượng phù hợp để làm thí nghiệm.”
Lâm Phỉ Thạch gần như nổ tung trong lòng: Thư Tử Hàn đang nói cái quái gì vậy?!
“Hắc Yến chỉ lây cho động vật có vú. Hiện giờ đã xác nhận có thể truyền qua đường máu và bài tiết,” Thư Tử Hãn nói với vẻ đầy hưởng thụ: “Nhưng đây mới chỉ là hình thái đầu tiên. Sau này nếu biến dị tự nhiên, nó có thể trở thành thứ không ai ngăn nổi.”
Lâm Phỉ Thạch dựng hết tóc gáy, cảm giác lạnh buốt tràn từ tận xương sống ra toàn thân đây chẳng phải là vũ khí sinh học bị cấm theo điều ước quốc tế sao?! Đất Bồi định làm gì? Bọn họ thật sự định hủy diệt cả thành phố Trọng Quang thậm chí là toàn tỉnh Lăng sao?!
Thư Tử Hàn không kiêng nể gì mà mở nắp một bình pha lê, dùng một tay nhẹ nhàng nhấc con chuột bạch đầy máu lên, ném về phía Lâm Phỉ Thạch.
Lâm Phỉ Thạch trợn mắt, theo bản năng lùi mạnh một bước, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, khô miệng nghẹn họng: “Boss…”
Thư Tử Hàn nhắm mắt lại, vui vẻ nói: “Hoa Đình, tôi có thể cảm nhận được vô số Hắc Yến đang nhảy múa trong lòng bàn tay tôi. Chỉ cần Hắc Yến sinh sản trên diện rộng, sẽ không còn ai ngăn được bước tiến của Đất Bồi.”
Lâm Phỉ Thạch hoảng loạn nói: “Nhưng nếu chẳng may có người của chúng ta bị lây nhiễm thì sao?!”
Thư Tử Hàn cười nhẹ: “Hắc Yến không dễ lây lan đại trà, nó có chọn lọc mục tiêu. Giống như HIV, chỉ lây qua người mang mầm bệnh hoặc người từng thân mật với họ. Cho nên dù da tiếp xúc cũng không sao, miễn là chưa vào hệ tuần hoàn máu thì sẽ không chết.”
Lâm Phỉ Thạch mí mắt giật liên tục, gần như không kiểm soát được bản thân: “Vậy có chế ra vắc-xin hay thuốc giải gì chưa?”
Thư Tử Hãn đáp bình thản: “Tạm thời thì chưa có.”
—— Thật sự không có cách nào cứu được?!
Tim Lâm Phỉ Thạch đập như trống trận: “Vừa nãy mấy người kia nói thực nghiệm, là chỉ cái đó à……”
Thư Tử Hãn: “À, gần đây Bình Minh đang làm một thực nghiệm ‘nhân hoá’ Hắc Yến, dùng tinh tinh đen làm vật mẫu. Gien của tinh tinh đen tương đồng với người nhất,” hắn chậm rãi nói, “Theo như phản hồi từ Bình Minh, sau khi nhiễm bệnh, tinh tinh đen sống sót lâu nhất cũng chỉ được hai tháng nên cậu hiểu rồi đấy, người cũng tương tự vậy thôi.”
Hai tháng. 60 ngày. 1440 tiếng đồng hồ.
Lâm Phỉ Thạch bắt đầu nghi ngờ tất cả chỉ là một cơn ác mộng kỳ quái mà thôi kiểu bệnh dịch tử thần thế này, sao lại có thể thật sự tồn tại ở thế giới con người?
Cậu không dám tưởng tượng nếu Hắc Yến bị đưa vào ứng dụng thực chiến, hậu quả sẽ như thế nào. Khi đó, Đất Bồi gần như không cần đánh cũng thắng. Tất cả đồng đội của cậu chỉ cần trong hai tháng là chết sạch!
Lâm Phỉ Thạch siết chặt tay, móng tay hằn vào lòng bàn tay, nghiến răng thấp giọng: “Boss, tôi thấy anh nên tránh xa cái thứ này thì hơn. Dù sao hiện tại chưa có vắc-xin phòng bệnh, nhỡ đâu chơi với lửa có ngày bị đốt cháy đó…”
Nghe vậy, Thư Tử Hàn ném con chuột bạch gần chết trở lại bình pha lê, tháo găng tay ném vào thùng rác, nửa cười nửa không nhìn Lâm Phỉ Thạch: “Hoa Đình, gan của cậu bao giờ mới lớn lên được một chút đây?”
Lâm Phỉ Thạch cười khổ: “Tôi kém cỏi mà, không dám so với mấy người.”
Thư Tử Hàn thở dài: “Thôi được rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Lâm Phỉ Thạch nuốt khan một cái, quay đầu nhìn lại căn phòng thí nghiệm ánh mắt như đang tiễn biệt đám sinh vật vô tội kia. Sau đó cậu xoay người rời khỏi, bước đi lạnh toát.
Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống từ thái dương. Sắc mặt Lâm Phỉ Thạch trắng bệch như tờ giấy. Trong lòng cậu cực kỳ tỉnh táo. Không thể chờ thêm nữa. Nhất định phải hành động trước. Nếu để Hắc Yến tràn ra ngoài, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ còn thiếu một cơ hội. Một cơ hội duy nhất.
Tối hôm đó Lâm Phỉ Thạch ở lại căn cứ Đất Bồi. Sáng hôm sau, khi chuẩn bị rời khỏi quay về trụ sở cảnh sát, vừa vặn chạm mặt Bình Minh mới trở về. Bình Minh với Hạ Hoa Đình vốn đã không ưa nhau, từ trước tới nay hầu như chẳng bao giờ nói chuyện. Lâm Phỉ Thạch u ám liếc nhìn hắn một cái, hai người chỉ sượt qua nhau.
Bình Minh vứt áo blouse trắng lên sofa, tháo kính, lạnh nhạt hỏi: “Hạ Hoa Đình lại sao nữa? Nhìn cái bộ dạng như muốn chết ấy.”
Thư Tử Hàn khẽ cười: “Có lẽ do nhìn thấy phòng thí nghiệm của cậu đấy. Gan của Hoa Đình vốn không lớn, đêm hôm tám năm trước chắc là lần duy nhất cậu ta thực sự liều.”
Bình Minh hơi cau mày: “Anh cho cậu ta xem Hắc Yến rồi à?”
Thư Tử Hàn nhún vai không quan tâm: “Thí nghiệm đã thành công, Hắc Yến sắp chính thức bước vào giai đoạn triển khai. Sớm muộn gì cậu ta cũng phải biết thôi. Khi nào nhóm của cậu đến?”
“Bọn họ còn phải hoàn tất phần việc bên kia, chắc nửa tháng nữa.” Bình Minh vừa lau mắt kính gọng vàng vừa hỏi: “Nam Phong với Ngư Tàng thì sao?”
“Vẫn đang ở Đất Bồi. Tôi tạm thời chưa định ra tay, chờ đến khi Hắc Yến bắt đầu được nuôi cấy đại trà rồi nói sau……” Thư Tử Hàn nheo mắt, đồng tử đen láy hẹp dài ánh lên sát ý rợn người.
---
Trên đường quay về trụ sở, Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa thể tiêu hoá nổi cái tin tức kinh hoàng đêm qua vì nó thật sự quá điên rồ, quá vớ vẩn, không thể tin nổi. Cậu không nghĩ tới, trong cuộc đời này, lại có ngày được tận mắt chứng kiến một âm mưu kinh khủng đến vậy.
Lâm Phỉ Thạch không lo Thư Tử Hàn sẽ ra tay với Giang Bùi Di, không phải vì hắn có lòng tốt gì, mà đơn giản là không có lợi. Nếu Giang Bùi Di dồn ép bọn họ vào đường cùng, Đất Bồi chắc chắn sẽ bị kéo chết chung.
Cậu chỉ sợ nhất là: một khi Hắc Yến mất kiểm soát, hậu quả sẽ vượt ngoài tưởng tượng. Tổn thất không chỉ là người, mà có thể là cả đất nước.
Thứ trong các tiểu thuyết tận thế, những trận đại họa hủy thiên diệt địa chẳng phải đều bắt đầu từ sự ngu xuẩn của con người sao?
Khi trở lại văn phòng, Lâm Phỉ Thạch ngồi đờ ra trên ghế một lúc, lơ đãng xoay khối rubik vài vòng. Sau đó như thể hạ quyết tâm, rút điện thoại ra bấm một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ổn, đầy khí thế: “A lô, ai đấy?”
“Là tôi, Ngư Tàng đây,” Lâm Phỉ Thạch hít sâu một hơi: “Bộ trưởng Đỗ, dạo này sức khoẻ của ngài vẫn ổn chứ?”
Đỗ bộ trưởng khó hiểu: “Tôi vẫn khỏe. Cậu thì sao, có bệnh gì không?”
Lâm Phỉ Thạch khẽ đáp: “Không bệnh thì tốt rồi, vậy tôi nói luôn.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không kéo dài cốt truyện nữa. Chính văn sẽ kết thúc trong nửa đầu tháng 7, ngoại truyện có thể viết nhiều thêm một chút, kéo đến tháng 8.
Ngoài ra, xin nói rõ nội dung này không hề mượn sự kiện hay theo trào lưu.
Cốt truyện về "Hắc Yến" đã được lên ý tưởng từ trước khi dịch bệnh bùng phát. Phần này chỉ để thúc đẩy tình tiết truyện. "Hắc Yến" vĩnh viễn sẽ không có cơ hội sinh sôi quy mô lớn. Hết.