Khi Giang Bùi Di lần nữa bước vào phòng cách ly, anh đã cố kìm nén cảm xúc, nhưng mắt vẫn đỏ hoe, cả người trông rất tiều tụy, tinh thần và cảm xúc đều chạm đáy.
Lâm Phỉ Thạch quay đầu lại, lo lắng nhìn anh nhẹ giọng nói: “Bùi Di, anh đừng khóc, em không đau đâu.”
Môi Giang Bùi Di khẽ run, anh lẩm bẩm: “Giờ anh phải làm gì mới được đây?”
Lâm Phỉ Thạch định nói “Anh đừng đến gặp em nữa”, nhưng lời ra đến miệng lại không cách nào nói thành lời. Cho dù sinh mệnh của cậu chỉ còn một giây cuối cùng, cậu vẫn muốn ở bên Giang Bùi Di tuy điều đó quá tàn nhẫn, nhưng cậu muốn tận mắt nhìn thấy Giang Bùi Di sống sót.
Thế gian này đẹp quá, cậu luyến tiếc rời đi.
Khóe mắt Lâm Phỉ Thạch từ từ tuôn nước, là những giọt lệ trong suốt như pha lê. Giọng cậu khàn khàn: “Bùi Di, em nhớ anh lắm.”
Giang Bùi Di không thể nắm tay cậu chỉ có thể cách một lớp kính mà nhìn, giống như giữa hai người là một ranh giới sinh tử không thể vượt qua. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Phỉ Thạch ngày một yếu đi, sinh mệnh từng chút từng chút bị xói mòn, mà hoàn toàn bất lực, chẳng thể làm gì.
Giang Bùi Di nghĩ: Giờ mình phải làm gì mới được đây?
Lâm Phỉ Thạch nhìn chăm chú anh một lúc, lại nhẹ giọng hỏi: “Bùi Di, anh có hối hận vì đã quen biết em không?”
— Nếu cho anh một cơ hội để chọn lại, nếu anh đã biết trước cái kết này, nếu thời gian có thể quay ngược anh còn muốn ở bên em nữa không?
Giang Bùi Di nhìn thẳng vào cậu, từng chữ từng chữ kiên định: “Không hối hận.”
“… Anh chưa từng hối hận.”
Chưa từng có nỗi đau nào khiến Lâm Phỉ Thạch nhói đến vậy, trong khoảnh khắc, cảm giác như vạn tiễn xuyên tim. Cậu bất lực, u sầu mà nghĩ: “Nhưng em hối hận.”
Nếu Giang Bùi Di chưa từng gặp cậu, sau này chắc chắn sẽ gặp một người khác có thể là một cậu trai, cũng có thể là một cô gái ấm áp, rồi một ngày người ấy sẽ lay động trái tim Giang Bùi Di, cùng anh ấy vô lo vô nghĩ mà sống bên nhau. Một cuộc sống yên bình, hạnh phúc lâu dài...
Chứ không phải như bây giờ phải nhìn người mình yêu từng ngày từng ngày mà chết đi.
---
Trong quá trình thực nghiệm lâm sàng của đội chuyên gia trong nước, họ phát hiện một loại thuốc kháng sinh Quinolones có thể ức chế sự phát triển của vi khuẩn Hắc Yến trong cơ thể người, tạm thời làm chậm lại chu kỳ tử vong. Nhưng nếu không thể chế được vắc-xin đặc hiệu, thì cũng chỉ là kéo dài sự đau đớn cho người nhiễm bệnh mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi đi. Lâm Phỉ Thạch tỉnh táo ngày càng ít, phần lớn thời gian đều hôn mê. Giang Bùi Di phải canh bên cạnh suốt cả ngày, mới có thể tranh thủ được một hai câu chuyện cùng cậu.
Có lẽ vì quá đau đớn, sau này Lâm Phỉ Thạch không còn muốn mở mắt nữa.
“Bùi Di, kết quả nghiên cứu mới nhất của nhóm điều trị vừa có rồi, tình hình hiện tại sợ là không khả quan.” Ở bên ngoài phòng cách ly, Quách Sao Mai lo lắng nói với Giang Bùi Di: “Thể trạng Phỉ Thạch vốn đã không tốt, hệ miễn dịch yếu có khả năng…”
Quách Sao Mai còn chưa nói hết câu, Giang Bùi Di đã bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
Quách Sao Mai há miệng, nhìn Giang Bùi Di định nói lại thôi bởi ông thà rằng Giang Bùi Di cứ khóc òa lên như trước, ít ra còn có cảm xúc. Còn bây giờ, sự bình tĩnh của anh lại khiến người khác hoảng sợ. Như mặt nước lặng không gợn sóng, như thể anh ấy không còn chút sức sống nào.
Quách Sao Mai nhíu mày đầy bất an, bóp cổ tay thở dài: “Bùi Di à, sống chết có số, chúng ta không thể thay đổi được vận mệnh. Cậu… cậu phải học cách nhìn xa một chút, sau này cuộc đời cậu còn rất dài, sẽ còn gặp nhiều điều tốt đẹp, người sống là phải nhìn về phía trước chứ.”
Giang Bùi Di khẽ nói, gần như không thể nghe thấy: “Không còn nữa.”
Quách Sao Mai không nghe rõ: “Cái gì cơ?”
Giang Bùi Di không lặp lại.
— Sẽ không còn nữa. Trong cuộc đời anh trừ Lâm Phỉ Thạch ra sẽ không có ai khác nữa.
---
Mười giờ tối hôm đó, cửa phòng cách ly bất ngờ mở ra. Một người bước vào, im lặng đứng ở cửa, nhìn người đang ngủ mê man bên trong không nhúc nhích.
Lâm Phỉ Thạch đã rất lâu không mở mắt.
Giang Bùi Di nghĩ: Nếu em không muốn tỉnh lại vậy thì cứ ngủ đi.
… anh cũng không muốn tiếp tục thấy em phải chịu khổ nữa.
Từng bước một, Giang Bùi Di đi đến mép giường. Ánh đèn trắng lạnh lẽo kéo theo bóng anh thật dài dưới sàn nhà, như một dải tuyệt vọng vô tận.
Anh cúi xuống nhìn Lâm Phỉ Thạch, dùng ánh mắt lần cuối cùng khắc sâu từng đường nét trên gương mặt ấy tựa như muốn khắc hình bóng người đó vào tận nơi sâu nhất trong ký ức, sâu đến tận linh hồn, để cả sinh tử luân hồi cũng không thể xoá nhòa.
— Sau đó, anh mở lớp chắn cách ly, nắm lấy tay Lâm Phỉ Thạch, cúi đầu xuống dùng răng nanh sắc bén xé rách động mạch của cậu ấy, rồi hé miệng phủ lên vết thương, nuốt hết phần da thịt đã hoại tử lẫn dòng máu độc mang theo virus kia.
Ngoài cửa sổ, sấm sét nổi lên, mây đen cuồn cuộn che khuất ánh trăng cuối cùng.
“Xin lỗi Phỉ Thạch… anh vô dụng quá… Không thể cứu em sống, cũng không đủ can đảm sống một mình…”
Trước mắt Giang Bùi Di mờ dần, dạ dày đau rát dữ dội, nhưng giữa cơn đau, anh lại cảm thấy như được giải thoát. Anh nghĩ: Nếu có kiếp sau…
— Nếu có kiếp sau, nguyện chúng ta không phải chịu đựng đau thương, không có dao găm hay lang bạt, chỉ là hai người bình thường, sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Trên đường Hoàng Tuyền, làm ơn… đi chậm lại một chút, chờ anh với.
Đêm đó, ánh đèn phòng cấp cứu không hề tắt suốt cả đêm.
——————
Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa đêm khuya khiến Quách Sao Mai giật mình tỉnh giấc. Nghe được tin dữ như sét đánh ngang tai, ông chưa kịp thay đồ, mặc nguyên bộ đồ ngủ vội vã chạy đến bệnh viện, vừa đến nơi đã nhào tới hỏi: “Sao lại thế này?!”
Một cảnh sát đang đứng gác trước cửa phòng cấp cứu đứng bật dậy, không ngừng lau nước mắt. Giọng anh ta nghẹn ngào: “Đội Giang đã cắn đứt động mạch của đội Lâm, uống máu cậu ấy, rồi… rồi cắt cổ tay tự sát theo.”
Quách Sao Mai như bị ai đó nện mạnh một cú vào đầu, “ong” một tiếng, không dám tin mà quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mổ đang đóng chặt.
Giang Bùi Di sao có thể?
Đúng rồi. Nam Phong xưa nay vẫn là người cố chấp, bốc đồng như thế, làm ra chuyện như vậy cũng không hẳn ngoài dự đoán.
Quách Sao Mai cảm giác bên tai mình ù đi, ông lấy tay che mặt, cố kìm lại giọng nức nở: “Bác sĩ nói sao?”
Cảnh sát lắc đầu: “Vẫn chưa biết, chưa có ai ra cả…”
Quách Sao Mai ngồi phịch xuống ghế dài bên cạnh, trước mắt tối sầm lại.
Nửa tiếng sau, những nhân vật đầu ngành của tỉnh lần lượt tới bệnh viện cho dù họ có thể không thân với hai người kia, nhưng dù sao Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch cũng từng là cấp dưới ưu tú hàng đầu của tỉnh, sống chết thế này, ai nỡ không đến tiễn đưa?
Ca mổ kéo dài suốt đêm. Khi ánh mặt trời vừa lên, cánh cửa phòng mổ cuối cùng cũng mở ra. Một bác sĩ với quầng mắt thâm đen bước ra, mệt mỏi nói: “Cả hai đều tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng tình trạng của Lâm Phỉ Thạch… không mấy lạc quan. Dù sao mọi người cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
Các lãnh đạo thở phào nhẹ nhõm, Lâm Phỉ Thạch được đưa thẳng đến ICU bằng thiết bị vô trùng, còn Giang Bùi Di nhờ cấp cứu kịp thời nên giữ được mạng, hiện đang hôn mê vì mất máu quá nhiều, được sắp xếp nằm giường cạnh Phỉ Thạch.
Nhìn hai người trẻ nằm im bất động trên giường bệnh, Quách Sao Mai như già đi cả chục tuổi. Người từng là phó cục trưởng cứng rắn đến mức hơn chục năm chưa từng rơi một giọt nước mắt, giờ đây bật khóc không kiềm chế nổi: “Gọi cha mẹ của Phỉ Thạch tới đi… cả em gái của Giang Bùi Di nữa để họ… để họ đến tạm biệt lần cuối…”
Giang Bùi Di đã uống máu Lâm Phỉ Thạch. Dù chưa chết ngay, thì kết cục cũng sẽ giống nhau thôi.
Chiều hôm đó, người thân gần nhất của cả hai được đưa đến bằng chuyên cơ. Mẹ của Lâm Phỉ Thạch vừa nhìn thấy con trai đã ngất lịm, cha cậu thì mặt mày trắng bệch, lùi lại mấy bước.
Em gái Giang Bùi Di tên là Giang Bùi Trí, vì là con liệt sĩ lại có anh trai nổi tiếng như vậy, nên sau khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát, cô được cử đi học tại Bộ Quốc phòng, hiện là cán bộ cấp chính khoa, chuyên làm công tác tình báo.
“Anh ơi ——” Vừa vào cửa, Giang Bùi Trí đã òa khóc nức nở bên giường: “Anh sao lại dại dột thế hả!”
Giang Bùi Di như bị tiếng khóc đánh thức, chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ, quay đầu nhìn em gái, đưa tay băng bó đầy vết thương sờ lên đầu cô, giọng yếu ớt: “A Trí, sao em lại đến đây?”
“Anh à…” Giang Bùi Trí ngẩng đầu, nghẹn ngào không nói thành lời: “Anh mới ngoài ba mươi thôi mà sau này còn cả một chặng đường dài, sao lại làm chuyện dại dột như vậy chứ!”
Giang Bùi Di khẽ cười: “Bởi vì anh không còn tâm nguyện gì khác.”
Tình trạng của Lâm Phỉ Thạch vô cùng tệ, cậu không thể sống nếu không có máy móc hỗ trợ, sốt cao 38 độ không hạ, tim có nguy cơ ngừng bất cứ lúc nào. Thế nhưng, đội chuyên gia hàng đầu cả nước vẫn không từ bỏ, ngày đêm tìm cách đối phó với vi khuẩn Hắc Yến.
“Nếu Phỉ Thạch không cứu được, thì cứ để cậu ấy đi.” Quách Sao Mai nghẹn ngào, đầy đau khổ nói: “Bùi Di… sẽ không sống nổi một mình đâu.”
Tổ trưởng tổ chuyên gia gật đầu, nặng nề nói: “Được. Nhưng nếu chưa đến giây cuối cùng, chúng tôi sẽ không dừng lại.”
Quách Sao Mai lại hỏi: “Nếu… nếu cứu được, Phỉ Thạch còn có thể sống như người bình thường không?”
“Cơ thể con người có khả năng tái tạo và tự chữa lành rất mạnh. Chỉ cần một phần cơ thể còn lành, chúng tôi vẫn có hi vọng giữ cậu ấy sống sót. Có thể không hoàn toàn bình thường, nhưng ít nhất chức năng cơ bản có thể phục hồi.” Bác sĩ ngập ngừng một chút, giọng chua xót: “Biết đâu… còn có thể sống tới bảy, tám mươi tuổi.”
Quách Sao Mai nhìn hai người nằm cạnh nhau trong phòng bệnh. Đây là hai học trò mà ông từng vô cùng trân trọng và cũng chính quyết định của ông khiến vận mệnh của hai đứa gắn chặt vào nhau.
Ông không kiềm được nghĩ: Lâm Phỉ Thạch đối với Giang Bùi Di rốt cuộc là gì? Là cứu rỗi giữa bóng tối? Là đôi tay ấm áp kéo anh ấy quay lại với thế giới?
Nhưng rồi, chính cậu ấy cũng là người đẩy Giang Bùi Di vào con đường không lối thoát.
Giang Bùi Di như con thiêu thân lao vào ánh lửa nhưng thiêu thân có biết lửa sẽ đốt cháy mình đau đớn đến nhường nào không?
Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị thiêu thành tro bụi trong thứ ánh sáng rực rỡ mà mình yêu thương, một người hóa thành tàn tro, một người đốt hết tim gan.
Số phận thật tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến mức khiến người ta chẳng thể phân biệt được đâu là ban ân, đâu là trò đùa độc ác của tạo hóa.
Giang Bùi Di không chết, nhưng lại phải chậm rãi trải qua nỗi đau mà Lâm Phỉ Thạch từng chịu. Anh nghĩ: Thế cũng không tệ. Ít nhất anh biết được Phỉ Thạch đã cảm thấy như thế nào. Dùng cùng một cách để ra đi có lẽ coi như là một kiểu lãng mạn.
Để sau này mình có thể ở bên nhau mãi mãi.
Ba ngày sau, nhóm chuyên gia lại lần nữa tổ chức hội nghị nghiên cứu khẩn cấp.
Tình trạng của Lâm Phỉ Thạch lại tiếp tục chuyển biến xấu. Hiện tại trong số chín người bị nhiễm, chỉ còn bốn người sống sót, hơn nữa thể trạng của họ đều không khả quan.
“Thuốc ức chế dường như không còn tác dụng rõ rệt, ‘Hắc Yến’ đã sinh ra khả năng kháng thuốc. Nếu không thể kịp thời tìm ra chất thay thế có khả năng ức chế vi khuẩn, e rằng…”
“…”
“Mặt khác, còn có một hiện tượng rất kỳ lạ.” Một bác sĩ lên tiếng: “Theo quan sát của tôi, tình trạng xấu đi trên cơ thể Giang Bùi Di dường như chậm hơn rất nhiều so với Lâm Phỉ Thạch. Vào ngày thứ bảy sau khi nhiễm, Lâm Phỉ Thạch và những người khác đều đã xuất hiện triệu chứng hoại tử da và xuất huyết, còn Giang Bùi Di cho đến nay chỉ mới xuất hiện một vài mảng đỏ nhỏ. Chẳng lẽ là vì thể chất của anh ấy tốt hơn? Nhưng, lẽ nào những vi khuẩn kia cũng biết chọn người yếu để tấn công?”
Thế nhưng điều này lại không hợp lý. Dù sao cũng là người cùng vùng, ngoại trừ Lâm Phỉ Thạch ra, thể chất của những người còn lại không kém bao nhiêu so với Giang Bùi Di.
Căn phòng họp lập tức rơi vào im lặng, tất cả chuyên gia đều trầm tư suy nghĩ.
Bỗng nhiên, tổ trưởng tổ chuyên gia như bừng tỉnh, toàn thân run lên, lập tức bật dậy khỏi ghế, ánh mắt từ u tối sâu thẳm như đáy giếng lập tức sáng rực lên, mang theo ánh sáng điên cuồng như vệt sáng xuyên qua bóng tối đặc quánh, mang đến tia hy vọng từ vực thẳm sâu hun hút:
Giữa những ánh mắt nghi hoặc của mọi người, ông ta phấn khích đến phát cuồng, hét lên: “Tôi hiểu rồi là kháng thể! Nhất định là kháng thể tự nhiên sinh ra!!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Ban đầu tôi định dừng lại đoạn Giang Bùi Di cắn tay truyền máu, nhưng sợ các bạn nửa đêm tổ chức đoàn chém cửa nhà tui, nên đành nhịn đau viết tiếp một đoạn nữa… Mọi chuyện đang dần sáng tỏ rồi, cho nên mọi thứ sẽ ổn thôi~
→ Tóm lại: Giang Bùi Di chính là thuốc giải duy nhất của Lâm Phỉ Thạch đó QAQ
Sắp tới sẽ bắt đầu phát đường rồi!!!
PS: Trước kia tui từng nhắc đến chuyện em gái của Giang đội không mang họ Giang, là bởi sau một biến cố đã đổi tên, chứ họ gốc vẫn là họ Giang giống như em gái Lâm họ Châu vậy đó ~