Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 129

Vận mệnh dường như luôn bắt người ta phải đi đến bước đường cùng, tới khi nước cạn non cùng mới bằng lòng ngoặt gấp, lúc nào cũng phải đẩy người vào cửa tử trước rồi mới cho sống lại, như thể muốn tạo cảm giác đầy từ bi sâu sắc vậy.

 

Trong phòng bệnh, Giang Bùi Di ngồi trên giường, mắt khẽ rũ, lặng lẽ nhìn về phía nam, nơi có đàn chim đang bay xa ngoài cửa sổ.

 

Quách Sao Mai chắp tay sau lưng bước vào, làm bộ nghiêm túc nói: “Giang Bùi Di, giờ cậu cảm thấy thế nào?”

 

Giang Bùi Di quay đầu lại, đôi mắt trống rỗng không chút ánh sáng nhìn ông ta, nhẹ giọng nói: “Khó tả lắm, giống như trong cơ thể có thứ gì đó không thuộc về mình đang phá hoại, tấn công ngược lại cơ thể của tôi. Bên trong da thì lạnh, nhưng lại có cảm giác nóng rát.”

 

Quách Sao Mai đưa tay che miệng ho khan một tiếng, cố nén không bật cười: “Nói cho cậu một tin tức này cách đây năm phút, tổ điều trị đã kiểm tra máu của cậu và phát hiện một loại kháng thể có thể phản ứng với vi khuẩn Hắc Yến loại kháng thể này chưa có tên, nhưng nó có thể kết hợp với Hắc Yến, từ đó kích hoạt phản ứng miễn dịch mạnh hơn trong cơ thể, hỗ trợ thực bào tiêu diệt vi khuẩn.”

 

Cả đoạn lý giải như sách trời, Giang Bùi Di nghe mà hoàn toàn ngẩn người.

 

“Nó cũng giống như việc có người bị cảm thì cần tiêm thuốc, có người lại có thể tự khỏi. Đến giờ, người nhiễm Hắc Yến đã có mười một ca, nhưng chỉ có một người tự sản sinh ra được kháng thể hữu hiệu chính là cậu. Có khi cả triệu người nhiễm mới có một người sống sót, Bùi Di, cậu và Phỉ Thạch đều là những người may mắn hiếm có.” Quách Sao Mai cuối cùng cũng không nhịn được mà cười nói: “Cả hai đều nhóm máu A, nói đơn giản, chỉ cần truyền máu của cậu cho Lâm Phỉ Thạch, là có thể truyền kháng thể từ cơ thể cậu sang cậu ấy, giúp cậu ấy chống lại vi khuẩn Hắc Yến.”

 

Nói xong câu này, ông ta rõ ràng thấy đáy mắt Giang Bùi Di  vốn khô cạn như giếng cạn sa mạc bỗng dấy lên một luồng sinh khí bùng cháy, như thể đối mặt với một giấc mộng hoàng lương không dám chạm vào, là niềm vui lớn giáng xuống từ trời.  Con ngươi anh run lên kịch liệt, nín thở chăm chú hỏi: “...Ngài nói là thật sao?”

 

Quách Sao Mai đáp: “Là bác sĩ điều trị chính của Lâm Phỉ Thạch nói với tôi, không sai đâu.”

 

Sơn cùng thủy tận, liễu ám hoa minh. (*)

 

Giang Bùi Di chậm rãi mở lớn mắt, đồng tử đen thẳm sâu không thấy đáy phản chiếu bóng dáng một người, như thể cả thế giới trống rỗng của anh bỗng được đổ đầy ánh trời cao. Cả người anh như một con rối vô hồn, đột nhiên sống lại. Anh chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, như nâng trong tay một ngọn lửa đang cháy bập bùng trong gió, khẽ thì thầm: “Máu của tôi có thể cứu được Phỉ Thạch?”

 

—Rồi anh bật cười khe khẽ một tiếng, cúi đầu gạt đi dòng nước mắt từ lúc nào đã lặng lẽ rơi xuống, nhưng vẫn không ngừng lặp lại: “Máu của tôi có thể cứu được Phỉ Thạch.”

 

“Đúng vậy, về lý thuyết thì là như thế.” Quách Sao Mai lại nghiến răng bật ra một tiếng “tê” đầy rầu rĩ: “Nhưng cậu nói là uống máu cậu ta thì thôi đi, cớ gì phải cắt cổ tay chứ? Giờ muốn rút máu cậu, còn phải lo không cẩn thận hút cạn máu luôn ấy chứ!”

 

Giang Bùi Di “ừm” một tiếng: “Tôi sai rồi.”

 

Quách Sao Mai nghe thế liền trố mắt ngạc nhiên, như thể đang đối diện với sinh vật ngoài hành tinh. Ông ta thực sự vừa nghe “Tôi sai rồi” từ miệng Nam Phong Giang Bùi Di? Thật sự là sống lâu mới thấy!

 

Giang Bùi Di l**m đôi môi tái nhợt, cố ép ra một chút sắc máu để đánh lừa mọi người. Anh nói: “Quách Thính, giờ tôi đã ổn rồi, bảo họ đến rút máu đi.”

 

Dừng lại một chút, anh khẽ nói tiếp: “Máu của tôi có thể tái sinh, nhưng Phỉ Thạch thì không thể chờ thêm nữa.”

 

Quả thật, Lâm Phỉ Thạch không thể chờ thêm. Hơn nữa Giang Bùi Di một khi đã cố chấp quyết tâm, y tá cuối cùng cũng đành nhẫn tâm rút của anh 300cc máu với người bình thường thì không đáng kể, cùng lắm chỉ choáng một chút, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Nhưng Giang Bùi Di lúc ấy ôm quyết tâm “phải chết cũng không tiếc”, cổ tay còn để lại một vết thương sâu, mất không ít máu, thân thể vốn đã yếu.

 

Còn chưa rút xong, trước mắt anh đã tối sầm, tai ù đi, cả người ngồi trên giường chao đảo muốn ngã. Quách Sao Mai giật mình xanh mặt, vội kêu lên: “Vậy là đủ rồi chứ?!”

 

Giang Bùi Di gần như thì thào: “Không sao đâu.”

 

Đến khi y tá cuối cùng cũng rút xong máu, sắc mặt Giang Bùi Di trắng bệch như tàn tro, cánh tay run rẩy không kiềm được. Anh mím môi, nhìn Quách Sao Mai nói: “Đợi Phỉ Thạch tỉnh lại, đừng nói là máu tôi cứu cậu ấy... tôi sợ cậu ấy sẽ đau lòng.”

 

Quách Sao Mai nghẹn họng, suýt nữa muốn phun ra cả não: “Cái gì mà Phỉ Thạch với chả gì! Cậu lo mà giữ mạng mình trước đi!”

 

Giang Bùi Di thật sự không còn sức mà nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Anh ngủ suốt một ngày một đêm.

 

Lúc tỉnh lại, mu bàn tay đã được truyền nước dinh dưỡng, đầu óc vẫn ù ù, như thể trong đầu có chuông reo ong ong. Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi nhấc tay, ấn nút gọi ở đầu giường.

 

Chưa đầy nửa phút sau, một nhân viên y tế bước nhanh vào: “Giang đội, cậu tỉnh rồi!”

 

Giang Bùi Di hỏi ngay: “Lâm Phỉ Thạch tỉnh chưa?”

 

Người kia hơi sững lại, bất đắc dĩ đáp: “Cậu tưởng là thần tiên hay ‘chen chân vào trừng mắt hoàn’ à? Nào có chuyện tỉnh ngay như dựng cột thấy bóng? Giang đội đừng gấp quá. Bây giờ phải ưu tiên ức chế Hắc Yến sinh sản trở lại, đừng để tình trạng chuyển xấu. Sau đó kết hợp dùng thuốc và phẫu thuật để chữa tổn thương nội tạng và lớp da sâu của Lâm đội. Chỉ khi hệ miễn dịch tái thiết, chức năng sinh lý phục hồi kha khá thì mới có thể tỉnh lại được!”

 

Giang Bùi Di không rành y học, nhưng anh biết từ giờ chỉ có thể làm một việc chờ đợi.

 

Mà sự chờ đợi lại có nhiều loại chờ một người chết và chờ một người sống, là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trước đây hơn một tháng, Giang Bùi Di đã theo dõi Lâm Phỉ Thạch từng bước rơi vào tình trạng nguy kịch, giống như đang dần chết theo cậu ấy.

 

Nhưng hiện tại, thế giới trong lòng Giang Bùi Di bắt đầu khẽ sáng, hạt giống khô héo lại một lần nữa đâm chồi, xuyên đất vươn lên, hóa thành cây đại thụ xanh biếc rợp trời, từng bông hoa trong tim anh cũng dần nở rộ trở lại, rực rỡ như gấm.

 

Khi Tết sắp đến, vùng Nguyên Lăng lặng lẽ đón trận tuyết đầu tiên, tuyết trắng nhẹ nhàng hôn lên mặt đất, thì Lâm Phỉ Thạch sau ba tháng ngủ sâu cuối cùng cũng mở mắt.

 

Mới tỉnh lại được năm sáu phút, cậu ta vẫn nằm im bất động như xác sống, cơ thể rã rời không chịu hợp tác, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi. Một lúc lâu sau, Lâm Phỉ Thạch mới khẽ cử động được đầu ngón tay, gắng sức nhấc cánh tay lên.

 

Đúng lúc đó, Giang Bùi Di đẩy cửa bước vào. Lâm Phỉ Thạch ngẩng mắt lên, bất ngờ chạm ngay ánh mắt của anh ấy, cả hai đều sững người.

 

Lâm Phỉ Thạch không ngờ lại có thể gặp lại Giang Bùi Di. Còn Giang Bùi Di cũng không nghĩ cậu sẽ tỉnh lại một cách đột ngột như vậy, chẳng có dấu hiệu gì báo trước.

 

Một lúc lâu sau, Giang Bùi Di mới khẽ gọi: “Phỉ Thạch?”

 

Lâm Phỉ Thạch khẽ đáp “Ừm” một tiếng, nhưng do đã quá lâu không nói, giọng cậu khàn đặc, âm thanh phát ra chỉ như một tiếng thở nặng nề vướng lại trong xoang mũi, gần như không nghe rõ.

 

Cậu đảo mắt một cách chậm chạp, giọng khàn khàn hỏi: “Em vẫn… vẫn còn sống à?”

 

Rồi nhìn sang Giang Bùi Di, lẩm bẩm: “Em đã ngủ bao lâu rồi… Sao anh lại gầy đi nhiều như vậy?”

 

Giang Bùi Di lúc này mới phản ứng lại, trong lòng vừa mừng vừa hoảng, vội vàng bấm nút gọi bác sĩ: “Bác sĩ! Lâm Phỉ Thạch tỉnh rồi!”

 

Lâm Phỉ Thạch ngơ ngác nhìn gương mặt Giang Bùi Di gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, làn da trắng bệch như không còn máu, như một lớp bụi chì mờ. Cậu thở hổn hển: “Cho em nhìn kỹ anh một chút…”

 

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, cửa phòng bệnh bỗng rầm một tiếng bật mở, một đám bác sĩ mặc blouse trắng hối hả ùa vào, nhanh chóng vây kín chiếc giường bệnh—

 

“Thật sự tỉnh rồi, đã hôn mê hơn ba tháng mà!”

 

“Ừ, nhìn tình trạng thì hồi phục khá tốt, chắc chừng nửa tháng nữa là có thể xuất viện.”

 

“Kết quả xét nghiệm hôm qua cho thấy mật độ Hắc Yến trong cơ thể đã giảm xuống mức rất thấp, hôm nay tỉnh lại đúng là trùng khớp!”

 

“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không ổn không?”

 

Lâm Phỉ Thạch bị một tràng lời dặn của bác sĩ đổ vào tai, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một, sau đó bị lấy thêm một ống máu để xét nghiệm. Cuối cùng, các bác sĩ cũng lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

 

Giang Bùi Di ngồi xuống ghế cạnh giường, giọng trầm thấp: “Em đã hôn mê ba tháng rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch đáp: “…Xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”

 

Trái tim Giang Bùi Di lập tức thắt lại, như thể suốt ba tháng qua anh chỉ chờ đúng câu này, anh cụp mắt, nghèn nghẹn nói: “Sau khi em hôn mê, bác sĩ đã nghiên cứu được thuốc trị Hắc Yến. Nhưng tác dụng rất chậm, phải mất hai tháng mới giúp em tỉnh lại được.”

 

Lâm Phỉ Thạch chớp mắt: “Vậy tức là em… sẽ không chết nữa?”

 

Giang Bùi Di hít sâu một hơi, gật đầu: “Không đâu.”

 

Lâm Phỉ Thạch rốt cuộc đã hiểu thế nào là cảm giác “chết đi sống lại”. Một niềm vui như sóng trào ập tới toàn thân, cậu nói: “Vậy sau này… là có thể cùng anh đầu bạc răng long rồi phải không?”

 

Giang Bùi Di gật đầu lần nữa, cổ họng như nghẹn lại, không thốt nên lời.

 

Một y tá đẩy xe thuốc vào phòng, lấy ra một túi máu đỏ sậm, vừa đặt lên bàn vừa theo thói quen giải thích: “Đây là…”

 

Giang Bùi Di cắt lời: “Chức năng tạo máu của em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, phải truyền máu tươi đều đặn để duy trì, ít nhất là đến khi khỏi hẳn.”

 

Lâm Phỉ Thạch chẳng mảy may nghi ngờ, “Ờ” một tiếng, giơ tay để y tá cắm kim truyền dịch.

 

—— y tá kinh ngạc nhìn Giang Bùi Di một cái, mím môi như đã hiểu ra điều gì, không nói thêm gì nữa, cắm kim xong thì lặng lẽ rời đi.

 

Hiện tại, thể trạng của Lâm Phỉ Thạch đại khái đã hồi phục giống như lúc mới bị nhiễm Hắc Yến nửa tháng, các cơ quan nội tạng đều đang được tưới máu chứa kháng thể mới, sức sống dường như điên cuồng tự tái tạo…

 

Cậu nhìn làn da trên cổ tay, còn không dám soi gương, bất giác cảm thán: “Haizz, wm chưa từng nghĩ mình sẽ trở nên… xấu đến mức này.”

 

Giang Bùi Di đáp: “Rất nhanh thôi sẽ ổn. Mấy lớp da xấu đó sẽ bong ra, rồi da mới sẽ mọc lại.”

 

“Ừm, da mới mọc ra thì có còn nhìn thấy vết bỏng cũ không nhỉ? Câu kia nói sao ấy nhỉ  à đúng rồi, như làn da em bé, mịn màng bóng loáng… Nói gì thì nói, xem như họa trung hữu phúc đi,” Lâm Phỉ Thạch tuy còn chưa khỏe hẳn, nhưng tinh thần đã bắt đầu “hồi xuân”, tỏ vẻ mãn nguyện kiểu sống lại từ cõi chết: “Không mấy ngày nữa, em lại là nam thần số một của Nguyên Lăng, đẹp trai ngời ngời, phong độ ngút trời…”

 

Giang Bùi Di nhìn cậu một hồi, ánh mắt phức tạp, rồi mặt không biểu cảm nói: “Em nên lo mọc tóc trước đi rồi hãy nói mấy câu đó.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “!!!”

 

Bị Giang Bùi Di nhắc vậy, cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng! Trước khi phát bệnh, tóc đã rụng sạch, bây giờ chắc còn chưa mọc lại nên nói cách khác, hình tượng hiện tại của cậu trong mắt Giang Bùi Di rất có thể là một quả đầu trọc bóng loáng!

 

Lâm Phỉ Thạch run rẩy giơ tay sờ đầu, trong lòng “cạch” một tiếng, cảm thấy hình tượng “mỹ nhân” của mình đang gặp nguy cơ nghiêm trọng, Lâm đội kiên quyết giữ giá, khô cằn lên tiếng: “Cái đó… này… người yêu nè, nếu em trọc đầu, anh vẫn còn yêu em chứ?”

 

---

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tỉnh rồi tỉnh rồi, kết hôn còn xa sao!!

 

Chính xác luôn đó! Sau khi làn da phục hồi, những vết bỏng trước kia của Lâm đội hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại! Da mới mọc lên mịn màng như em bé, không một chút tỳ vết luôn, thế là từ "mỹ nam phong trần" chính thức thăng cấp thành "đại mỹ nhân tinh xảo" rồi!

 

【Mẹ ruột cười gật đầu: kế hoạch dưỡng da thành công rực rỡ!】

 

Lâm đội lấy lại phong độ, sóng gió mỹ mạo không ai địch nổi!

 

Chú Thích

 

(*) Câu Sơn cùng thủy tận, liễu ám hoa minh - 山穷水尽疑无路,柳暗花明又一村 là một câu thơ nổi tiếng trong bài Du Dương Châu - 游山西村 - của nhà thơ Lục Du - 陆游 đời Nam Tống.

 

Sơn cùng thủy tận, liễu ám hoa minh - Khi tưởng như cuộc đời đã đến đường cùng, nếu kiên trì, sẽ bất ngờ tìm thấy lối thoát.

Bình Luận (0)
Comment