Giang Bùi Di thấy cậu nằm trên giường bệnh, khi thì ngơ ngác, lúc lại gào to, chắc do ngủ mê ba tháng trời, giờ tỉnh lại có hơi quá sức sống, nhìn chẳng khác gì một củ cải nhỏ vừa nhú mầm sau cơn mưa.
Giang Bùi Di liếc cậu một cái, giọng nhàn nhạt: “Em trông thế nào anh chưa từng thấy chắc?”
— Thật ra thì, tất cả những dáng vẻ Lâm Phỉ Thạch có, người ngoài không ai biết, chỉ có Giang Bùi Di từng chứng kiến. Nói đúng hơn, trong đầu Giang Bùi Di chắc chứa đầy lịch sử đen của Lâm Phỉ Thạch. Nhưng mà cũng chẳng đen tối gì cho cam, cùng lắm chỉ là mấy cái tật xấu như lười biếng, mê ngủ, tham ăn, làm nũng, mê trai đẹp, suốt ngày lăn tăn việc lặt vặt, một ngày thay ba bộ quần áo linh tinh…
Lâm Phỉ Thạch lẩm bẩm: “Em không thấy người…”
Giang Bùi Di gọt xoài cho cậu cắt sạch cả vỏ lẫn hạt, thịt xoài xắt thành từng miếng nhỏ xíu, đưa một miếng đến miệng cậu, bình tĩnh nói: “Bây giờ em cũng chưa gặp ai đâu, đợi khi nào cơ thể hoàn toàn hồi phục mới được xuất viện.”
“Haiz… Không biết khi nào mới khá hơn nữa. Em nằm đây chắc sắp mọc nấm đến nơi rồi,” Lâm Phỉ Thạch ngừng một chút, lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng, ngẩng đầu hỏi: “À đúng rồi, còn ba mẹ em thì sao…”
Giang Bùi Di dùng tăm đút xoài cho cậu, “Họ biết chuyện rồi. Lúc em còn hôn mê, bất cứ lúc nào cũng có thể đi luôn, Quách Thính đã đưa họ tới gặp em lần cuối. Nhưng chuyện em tỉnh lại thì vẫn chưa báo. Em có muốn gọi họ tới không?”
Lâm Phỉ Thạch do dự một lúc: “Để em gọi điện trước đã, nói họ vài hôm nữa hãy tới. Mẹ em sức khỏe không tốt lắm, em không muốn bà nhìn thấy bộ dạng em bây giờ.”
“Ừm, chuyện này do em quyết,” Giang Bùi Di nói, “Hiện giờ hệ tiêu hóa của em vẫn chưa hồi phục, chưa ăn cơm được đâu, chỉ có thể ăn ít trái cây, uống nước. Bác sĩ bảo chắc phải nửa tháng nữa mới ăn lại bình thường.”
Lâm Phỉ Thạch mắt long lanh: “Vậy trà sữa thì được không?”
Giang Bùi Di nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm.
Lâm Phỉ Thạch rút lui ngay: “Thôi khỏi vậy.”
Giang Bùi Di giọng thấp: “Đợi khoẻ lại rồi anh mua cho em.”
Lâm Phỉ Thạch lập tức hí hửng liệt kê một danh sách mua sắm dài ngoằng.
Từ lúc Lâm Phỉ Thạch tỉnh lại, gần như Giang Bùi Di không rời nửa bước, cứ canh suốt bên cạnh. Có lúc nửa đêm Lâm Phỉ Thạch tỉnh giấc, thường xuyên cảm giác được Giang Bùi Di vẫn chưa ngủ, cứ yên lặng ngồi bên, im lìm nhìn cậu.
Cậu biết Giang Bùi Di đang sợ. Lo lắng, bất an, lúc nào cũng nơm nớp. Như đang nâng niu một món đồ sứ vừa bị vỡ, chỉ cần sơ sẩy sẽ nát vụn lần nữa. Giang Bùi Di sợ cậu lại hôn mê, lại một lần chìm vào giấc ngủ không tỉnh nổi khoảng thời gian đó tối tăm không ánh sáng, kéo dài triền miên đến tuyệt vọng, Lâm Phỉ Thạch không dám nghĩ tới Giang Bùi Di đã trải qua ba tháng đó như thế nào.
Những đêm khuya yên ắng vô tận ấy, là thứ gì đã kéo anh ấy qua?
Tất cả quá khứ không dám hồi tưởng, như lưỡi dao mềm lặng lẽ cứa vào tim.
Lâm Phỉ Thạch mở mắt, khẽ khàng lên tiếng: “Bùi Di, em xin lỗi.”
Giang Bùi Di cổ họng khẽ động: “Em không cần nói với anh mấy lời này.”
Lâm Phỉ Thạch chống tay ngồi dậy trên giường bệnh, nói nhỏ: “Anh ngủ đi, để em nhìn anh ngủ. Đợi khi anh tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là em.”
— Tuy với bộ dạng bây giờ người không ra người, ma không ra ma, xuất hiện lúc nửa đêm chắc đủ dọa con nít khóc thét, nhưng không hiểu sao Lâm Phỉ Thạch vẫn có can đảm nói câu ấy. Thế mà Giang Bùi Di lại khẽ cười, nụ cười rất nhẹ nhưng trông rất vui, từ từ nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Lâm Phỉ Thạch giơ tay định vuốt tóc anh ấy, nhưng nhìn làn da mình xong lại bất lực thu tay về.
Ngủ một giấc ba tháng không thiếu phút nào, bây giờ cậu thật sự sống lại mà thấy được bình minh. Nếu ánh nhìn có hình dạng, thì người Giang Bùi Di lúc này hẳn phủ đầy ánh sáng chằng chịt.
Tới trưa hôm sau, Lâm Phỉ Thạch bị ép uống ly nước ép tình yêu đặc chế của đội trưởng Giang gồm cà rốt, dưa leo, rau cần, cà chua, khổ qua..., mặt mũi đau khổ, trong đầu đang tính ngày mai nên dùng chiêu làm nũng nào để thoát kiếp thì cửa phòng bệnh “két” một tiếng mở ra. Một thanh niên mặc cảnh phục đẩy xe lăn vào, người ngồi trên xe là Hạ Hoa Đình.
Lâm Phỉ Thạch vừa thấy, lập tức đặt ly nước ép đáng sợ sang bên, ngạc nhiên gọi: “Hoa Đình? Sao cậu tới đây?”
Hạ Hoa Đình nghiêng tai xác định vị trí của cậu, nhàn nhạt nói: “Nghe nói cậu tỉnh, nên qua xem thử.”
Lâm Phỉ Thạch nhìn từ đầu đến chân, chần chừ hỏi: “Cơ thể cậu thế nào rồi? Hồi phục ổn chứ?”
Hạ Hoa Đình chỉ vào mắt mình: “Bác sĩ nói rồi, sau này sẽ mãi như vậy.”
Giang Bùi Di đứng dậy: “Các cậu trò chuyện đi, tôi ra ngoài mua đồ.”
Lâm Phỉ Thạch chắp tay khẩn khoản: “Đừng mua cà rốt, làm ơn làm ơn!!”
Giang Bùi Di không đáp, cùng một cảnh sát khác rời khỏi phòng bệnh.
Chờ anh đi rồi, Lâm Phỉ Thạch mới quay qua nói với Hạ Hoa Đình: “Tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu đàng hoàng. Lần đó thật sự cảm ơn rất nhiều.”
Hạ Hoa Đình chẳng để tâm: “Cậu với tôi cũng đâu khác nhau mấy. Tôi còn chưa khổ bằng cậu đâu. Hồi đó tôi thật sự không biết chuyện Hắc Yến, nghe người ta nói mới giật mình. Giờ thì tất cả thuốc thử Hắc Yến đều bị niêm phong tiêu hủy, chắc không còn mối đe dọa nào nữa.”
Lâm Phỉ Thạch hỏi: “Thư Tử Hàn mấy người kia sao rồi?”
Hạ Hoa Đình đáp: “Chuyện ở Đất Bồi dây mơ rễ má phức tạp quá, nhất thời chưa điều tra hết được. Lần này bắt được hơn trăm thành viên trung tâm của bọn chúng, ngoài kia còn khoảng bảy tám trăm tên đang lẩn trốn. Mấy tên lặt vặt thì chẳng ai quan tâm. Nghe mấy người bên cảnh sát nói, cấp trên muốn xử luôn mấy tên đầu sỏ có đủ bằng chứng trước, tránh đêm dài lắm mộng.”
Lâm Phỉ Thạch hơi trầm ngâm: “Không biết lúc đó tôi đã được xuất viện chưa, còn muốn tặng cho Thư Tử Hàn một ‘bất ngờ’ nữa cơ! Chắc bọn chúng không thể tưởng tượng nổi tôi còn sống.”
Hạ Hoa Đình nói: “Nghe nói cậu hồi phục cũng ổn phết. Dạo trước tôi đến thăm, người ta bảo toàn thân cậu lúc đó đều xanh đen như bị bầm tím toàn bộ.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Rốt cuộc là có bao nhiêu người đã nhìn thấy thân thể quý giá này của cậu chứ?!
“Nói thật,” Hạ Hoa Đình cảm thán, “Đội trưởng Giang đúng là si tình cực hạn. Không chỉ cứu mạng cậu, mà bây giờ trong người cậu còn có máu của anh ta nữa đúng kiểu ‘cậu trong tôi, tôi trong cậu’ luôn đấy.”
Lời này khiến Lâm Phỉ Thạch hơi đơ người ra: “Ý cậu là gì?”
Hạ Hoa Đình theo phản xạ hỏi lại: “Giang Bùi Di không nói với cậu à?”
Lâm Phỉ Thạch lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Giang Bùi Di rất có khả năng cùng người khác giấu cậu chuyện gì lớn lắm. Giọng hắn hạ xuống, lạnh đi thấy rõ: “Nói cái gì?”
“Thôi xong.” Hạ Hoa Đình biết mình lỡ lời, cố làm như không có gì, giọng điềm tĩnh: “Không có gì đâu! Tôi đi trước nhé! Có dịp lại đến!”
“Đứng lại đã!” Lâm Phỉ Thạch bỗng lớn tiếng, trong đầu nổi lên dự cảm cực kỳ xấu. Một chân tướng khó tin như sương mù dần hiện rõ, cậu nhìn túi máu trống trơn trên bàn, có gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, khàn giọng hỏi: “Mấy túi máu này là của ai?”
Hạ Hoa Đình giả vờ không nghe thấy, tay trái đẩy xe lăn tính chạy trốn.
—— Tiếc là hai người này, một thì bán thân bất toại, một thì vừa què vừa yếu, đúng kiểu “gà chọi nhau”, sức chiến đấu ngang nhau. Chỉ thấy Lâm Phỉ Thạch vươn tay đầy vết thương kéo mạnh xe lăn lại, giữ chặt Hạ Hoa Đình ngay mép giường, gầm lên: “Hạ Hoa Đình!”
Hạ Hoa Đình chạy không thoát, đành phải “thành thật sẽ được khoan hồng”, cúi mắt thở dài: “Tôi không biết Giang Bùi Di nói với cậu thế nào, nhưng tôi nghe kể lại là sau khi cậu hôn mê, Giang Bùi Di đã tự tay cắt động mạch của cậu để truyền máu cho mình, rồi chính anh ấy cũng cắt cổ tay. Ban đầu định cùng cậu đi luôn. Sau đó được người ta cứu về, nhưng do đã uống máu cậu nên cũng bị nhiễm Hắc Yến.”
Nghe tới đây, tim Lâm Phỉ Thạch như bị ai bóp nghẹt, đồng tử co rút kịch liệt!
“Nhưng mà có lẽ số mệnh vẫn không nỡ để hai người chết,” Hạ Hoa Đình nói tiếp, “Giang Bùi Di sau khi nhiễm vi khuẩn lại không xuất hiện triệu chứng giống như bọn cậu. Hệ miễn dịch của anh ấy phản ứng ngược lại, tự sinh ra kháng thể. Vì thế, chỉ cần tiêm máu của Giang Bùi Di vào người cậu là cậu có thể chống lại virus Hắc Yến, và tỉnh lại.”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Cậu gần như lập tức đỏ hoe mắt.
Hạ Hoa Đình vô tình xé toang lớp giấy bọc bí mật của Giang Bùi Di, không cần thêm mắm dặm muối cũng đủ khiến người ta nghẹn ngào đến mức ruột gan quặn thắt.
—— Bùi Di lúc đó nhất định là quyết tuyệt vô cùng, trên đời này không còn ai có thể tuyệt vọng đến vậy mà vẫn hy vọng cậu sống tiếp, anh ấy đã ở tận cùng vực sâu nhìn thấy một tia sáng.
Lúc máu tươi chảy chậm rãi từ cơ thể, người ta không chỉ lo cơ thể tổn thương ra sao, mà còn lo liệu Phỉ Thạch bao lâu mới có thể tỉnh lại, liệu mấy túi máu ấy có đủ hay không.
Hơn năm mươi ngày đêm.
“…”
Lâm Phỉ Thạch trơ mắt nhìn túi máu đặt trên bàn, cậu không hề biết Bùi Di đã vì cậu mà trả giá nhiều như thế. Thậm chí từng muốn chết cùng, những ngày cậu cần tiếp máu, đều là..đều là lấy ra từ chính cơ thể của Giang Bùi Di.
Chẳng trách dạo này Giang Bùi Di gầy rộc đi, sắc mặt lúc nào cũng xanh xao như chưa từng khá lại được.
Cậu cực kỳ hận bản thân vì đã không tỉnh lại sớm hơn.
Lâm Phỉ Thạch đau lòng, Lâm Phỉ Thạch chua xót, Lâm Phỉ Thạch bi thương muốn chết.
—— Kết quả là khi Giang đội quay lại, vừa bước vào liền thấy Lâm Phỉ Thạch ngồi xụi lơ một mình trên giường, mũi sụt sịt, cái cằm run lên bần bật, nước mắt nước mũi chảy ròng, nhìn tội đến không chịu nổi.
Tim Giang Bùi Di lập tức nhói lên, vội vàng bước tới: “Sao vậy? Có chỗ nào đau à?”
Nhưng vừa hỏi xong, Giang Bùi Di lại thấy không đúng. Lâm Phỉ Thạch không phải kiểu người sẽ khóc vì đau. Dù từng bị lửa đốt thành gà quay, hay rụng hết tóc trọc đầu, cậu ấy chưa từng rơi một giọt nước mắt. Một khi khiến cậu không kìm được mà khóc đều là vì những vết thương ở nơi mềm yếu nhất trong lòng.
Giang Bùi Di chợt nhớ ra hình như mình chưa kịp thống nhất lời với Hạ Hoa Đình?
Nhìn Lâm Phỉ Thạch lúc này, anh hoàn toàn hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hàng mi đen nhánh mới mọc dài ra khoảng hai centimet, rung rung đầy nước mắt, Lâm Phỉ Thạch khẽ kéo tay áo Giang Bùi Di, nhìn thấy trên cánh tay anh chi chít những vết kim tiêm xanh tím, thậm chí có vết đã đen lại, gần như nối liền thành một mảng ——
Lâm Phỉ Thạch lập tức khóc hu hu: “Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!!!”
“Đừng khóc, ngoan, anh không đau đâu.” Giang Bùi Di dịu dàng nói, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
Giang Bùi Di thoạt nhìn đúng là kiểu người mạnh mẽ không gì phá nổi, kiểu như dù có đục vài lỗ trên người cũng vẫn trông nguyên vẹn như mới, như một cục tẩy chưa từng dùng đến vậy.
Nhưng mà, thân thể con người thì ai chẳng biết đau?
Lâm Phỉ Thạch nghẹn giọng, tiếng mũi đầy đặc: “Bùi Di, em chắc là hồi phục hơi chậm. Anh đừng rút máu nữa, em xót lắm.”
Giang Bùi Di gần như không nghe được mà khẽ thở dài, giọng trầm thấp nói: “Vậy đổi cách khác.”
Lâm Phỉ Thạch có vẻ đầu óc đơ mạch, không hiểu ý anh, nhìn anh trân trân, mơ màng hỏi: “…… Còn có cách nào khác à?”
Giang Bùi Di lặng lẽ nhìn cậu một lúc, sau đó quỳ một chân lên giường, cúi người xuống, ngậm lấy môi cậu.