Lâm Phỉ Thạch bị anh hôn bất ngờ như thế, trong lòng lập tức giật mình, theo bản năng lùi lại nhưng sau đó mới kịp phản ứng, Giang Bùi Di cũng đã nhiễm Hắc Yến rồi, căn bản không sợ lây qua nước bọt. Thế là cậu lại nhào tới, gần như tham lam mà dán sát vào, khẽ c*n m** d*** của Giang Bùi Di rồi tựa như còn luyến tiếc mà m*t lấy đầu lưỡi của anh.
Bọn họ thật ra đã rất lâu rồi không hôn nhau. Khác với những cặp tình nhân dính nhau như sam, hai người họ sống sót trong khói lửa loạn lạc, mỗi lần được hôn nhau đều là chuyện xa xỉ đến mức tưởng chừng có khi còn chưa chắc giữ được mạng.
“Ai da, cách này không tệ,” Lâm Phỉ Thạch cuối cùng cũng luyến tiếc mà l**m một cái cuối cùng trên mooi anh, nhịn không được cười nhẹ, “Về sau ngày nào cũng để em l**m anh một chút, coi như hấp thu phần 'dịch thể' gì đó của anh được không?”
Giang Bùi Di nhíu mày ghét bỏ, dí ngón tay lên chóp mũi cậu: “Em đừng nói mấy câu ghê chết như vậy được không?”
Lâm Phỉ Thạch chớp mắt: “Em nói thật mà.”
Rõ ràng là nghiêm túc, không có nói linh tinh gì cả.
Ngay sau đó cậu lại thấy xót mà giơ tay rất nhẹ nhàng nâng mặt Giang Bùi Di lên, khẽ nói: “Anh ăn thêm chút đồ bổ máu đi, gầy như vậy, em nhìn mà đau lòng ghê.”
Giang Bùi Di có hơi ngượng, cúi thấp đầu, đáp một tiếng “Ừm” mơ hồ, vành tai trắng như tuyết hơi ửng đỏ.
Sau khi kiên trì tiêm dinh dưỡng suốt nửa tháng, cuối cùng Lâm Phỉ Thạch cũng được phép ăn cơm. Nhưng do tình trạng sức khỏe, chế độ ăn của cậu rất khắt khe đến hải sản, nấm, cay, đồ nướng BBQ, tất cả các loại đồ ăn rác rưởi bị đánh dấu đỏ to tướng, cấm tuyệt đối. Mỗi ngày cậu chỉ được ăn thịt nạc với cải thìa, cảm giác đúng là khổ sở như chết đi sống lại.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Giang đội, Lâm Phỉ Thạch gian nan nuốt miếng cải cuối cùng, thở phào như trút gánh nặng: “Ăn thêm hai ngày nữa là em biến thành yêu tinh cải trắng thật luôn.”
Giang Bùi Di duỗi tay sờ làn da cậu giờ đã trơn hơn nhiều, sắc da cũng trắng lên rõ rệt, nhẹ giọng nói: “Ráng thêm mấy ngày nữa, chắc cũng sắp khỏi hẳn rồi.”
Lâm Phỉ Thạch học theo con rái cá biển, úp lòng bàn tay lên mặt chà chà, nói: “Tới lúc đó em sẽ ngay trong đêm trốn viện như con thú hoang được thả tự do không bao giờ quay đầu lại.”
Giang Bùi Di đứng dậy thu dọn cái bàn, tiện miệng hỏi: “Xuất viện rồi thì em định làm gì?”
Lâm Phỉ Thạch nghiêm túc nghĩ ngợi, đáp: “Em muốn cùng anh sống đến già.”
Giang Bùi Di: “…”
Anh đứng khựng lại, quay đầu nhìn Lâm Phỉ Thạch không lên tiếng.
Lâm Phỉ Thạch buông tay ra, nói: “Em cảm thấy nửa đời trước của mình quá huy hoàng rồi, nửa đời sau chẳng cần lý tưởng gì cao sang nữa, chỉ muốn sống với người mình thích đến bạc đầu, chắc đâu tính là tham vọng lớn lao ha?”
Giang Bùi Di cảm thấy người này đúng là mặt dày “trời không giới hạn”, nhưng lại chẳng phản bác nổi. Thật sự rất hiếm người đồng trang lứa có thể đạt đến vị trí hiện tại như Lâm Phỉ Thạch. Thậm chí có những cảnh sát cả đời cũng không chạm tới được thành tích mà cậu ấy có trong mười năm qua.
Lâm Phỉ Thạch vừa nói vừa cười: “Từ giờ trở đi em là người của anh rồi, anh đi đâu em theo đó.”
Giang Bùi Di khựng lại, lí nhí: “… Bám đuôi.”
Lâm Phỉ Thạch không thấy ngượng, ngược lại còn lấy làm vinh hạnh: “Thì sao nào?”
Giang Bùi Di: “…”
Một lát sau, Quách Sao Mai dẫn theo hai người bước vào, đẩy cửa phòng bệnh ra, nói: “Lâm Phỉ Thạch, cậu xem ai tới này?”
Lâm Phỉ Thạch “Hả?” một tiếng, ngẩng đầu lên, sau đó lập tức ngồi thẳng người, môi mấp máy: “Ba… mẹ…”
Giang Bùi Di cũng đứng dậy từ bên cạnh cậu, nhìn hai người trung niên ở cửa, lễ phép dịu giọng: “Cháu chào chú dì ạ.”
Mẹ Lâm mắt đỏ hoe, chậm rãi đi tới mép giường, nhìn cậu đầy xót xa: “A Lưu, con ổn không?”
Lâm Phỉ Thạch, Châu Lưu đưa cánh tay ra cho mẹ xem, nhẹ giọng trấn an: “Con đỡ hơn nhiều rồi, thoát giai đoạn nguy hiểm rồi mẹ ạ, mẹ đừng lo.”
Ba Châu không nói gì thêm, chỉ gật đầu cảm kích với Giang Bùi Di một cái.
Quách Sao Mai chống eo nói: “Năm nay tỉnh có suất tiến cử danh hiệu anh hùng, định gửi hồ sơ của cậu lên Bộ Công An. Có lẽ hai tháng nữa sẽ có kết quả. Nhưng cuối cùng có được hay không thì chưa chắc đâu, đừng kỳ vọng quá nhiều.”
—— Tỉnh cấp đề cử lên quốc gia là danh hiệu vinh dự cá nhân cao quý nhất, được tính là anh hùng cấp quốc gia hoặc nhị cấp anh hùng. Nhưng vì Lâm Phỉ Thạch vẫn còn sống, không phải là “liệt sĩ hy sinh vinh quang”, nên việc đạt được danh hiệu này không hề dễ dàng.
Nếu hôm đó Lâm Phỉ Thạch thật sự bỏ mạng dưới móng vuốt của Hắc Yến, thì với thành tích cả đời của cậu, ít nhất cũng xứng đáng là nhị cấp anh hùng. Khi trao danh hiệu, quốc gia sẽ ưu tiên tưởng nhớ những liệt sĩ anh linh vĩnh viễn không trở lại dương gian.
Hiện tại, trên phạm vi cả nước, số người còn sống mà được xét duyệt danh hiệu “anh hùng cấp hai” chắc chưa đến 200 người hoàn toàn là dạng “ngàn người có một”. Đi trên đường còn quý hơn cả gấu trúc quốc bảo. Lâm Phỉ Thạch cảm thấy mình không xứng, hơn nữa cậu với những đồng nghiệp khác cũng không giống nhau lắm, thật lòng mà nói, cậu chẳng mấy để tâm đến mấy danh hiệu cao quý đó.
Điều cậu muốn, chỉ là làm một “bình hoa đẹp” không tranh với đời.
Mẹ Châu dịu dàng nắm lấy tay Lâm Phỉ Thạch, dò hỏi: “Hôm bữa con về nhà nói đây là lần hành động cuối cùng, là thật sao?”
Lâm Phỉ Thạch gật đầu: “Vâng, từ nay không làm nằm vùng nữa. Con không muốn khiến ba mẹ cứ phải nơm nớp lo lắng theo con mãi. Nhưng chắc vẫn làm việc trong hệ thống công an, cụ thể ra sao thì nghe Bùi Di sắp xếp.”
Mẹ Châu vốn không hề biết chuyện Giang Bùi Di truyền máu cứu Lâm Phỉ Thạch. Chẳng ai nói gì với hai người già cả. Bà chỉ đơn giản nghĩ Giang Bùi Di là người không rời không bỏ, vẫn luôn ở bên cạnh con trai mình nên hai đứa nhỏ này chắc đã âm thầm thề hẹn với nhau rồi, vì vậy hỏi khẽ đầy ẩn ý: “Hai đứa định khi nào kết hôn đây?”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Giang Bùi Di: “…”
Mẹ Châu lại tiếp lời: “Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, Bùi Di chắc cũng ngoài ba mươi rồi chứ? Nên ổn định sớm một chút đi. Châu Lưu từ bé đã khiến ba mẹ lo quá trời rồi.”
Giang Bùi Di sống đến giờ chưa từng bị ai thúc cưới, nhất thời không biết nên trả lời sao, chỉ đành lấy ánh mắt liếc Lâm Phỉ Thạch, chọc chọc chọc.
Lâm Phỉ Thạch ho khan một tiếng, vòng vo: “Chuyện này để xuất viện rồi tính sau đi nha mẫu thân đại nhân.”
Mẹ Châu nói: “Đến lúc đó nhớ đổi lại tên nha, vẫn phải họ Châu Tên ‘Châu Lưu’ là ông nội con đặt, lúc đó nhà họ Châu mình đang rơi vào khó khăn, chữ ‘Lưu’ ấy mang nghĩa ‘ngược dòng mà tiến’, mong con có thể vượt nghịch cảnh tiến lên. Mẹ thì lại mong con có thể thuận dòng mà trôi, sống bình yên, chẳng cần lo toan gì cả.”
Lâm Phỉ Thạch áy náy: “Xin lỗi, đã để ba mẹ phải lo lắng nhiều rồi.”
Mẹ Châu xoa tay con: “Giờ con bình an là tốt rồi.”
Quách Sao Mai ở bên cạnh cảm thán: “Phỉ Thạch à, cậu đúng là mạng lớn. Diêm Vương năm lần bảy lượt gọi tên cũng không dám bắt cậu đi. Nghĩa trang liệt sĩ đã chuẩn bị sẵn mộ cho cậu luôn rồi, vậy mà cuối cùng lại chẳng dùng đến.”
Lâm Phỉ Thạch không lên tiếng, chỉ mỉm cười: “Có Bùi Di bảo kê cho tôi mà, Hắc Bạch Vô Thường cũng không dám lôi tôi đi.”
Cha mẹ Lâm Phỉ Thạch đến thẳng từ sân bay, đồ đạc còn để cả trong xe. Hai người ở bệnh viện mấy tiếng rồi rời đi về khách sạn thu xếp hành lý, nói buổi chiều quay lại.
Chờ ba mẹ đi rồi, Lâm Phỉ Thạch cố tình hạ giọng lả lơi: “Ca ca, bao giờ mới cho em một cái danh phận?”
Giang Bùi Di liếc cậu, hờ hững: “Tự mang của hồi môn đến trước đi.”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ừm… sau này anh định đi đâu?”
Giang Bùi Di cụp mắt nói: “Anh cũng không rõ Tỉnh ủy sẽ sắp xếp anh về đâu. Có thể vẫn quay lại Trọng Quang. Nếu được điều chỉnh, anh sẽ xin về thành phố nhà em. Em với ba mẹ cũng xa nhau lâu rồi, sau này nên ở gần bên gia đình nhiều hơn.”
— Giang Bùi Di lúc nào cũng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, dịu dàng, tinh tế, dùng sự ôn nhu riêng có để đối đãi người mình yêu. Lâm Phỉ Thạch nghe mà cảm động, nhịn không được dán vào người anh: “Của hồi môn em lập tức thu xếp liền!!”
Giang Bùi Di không nhịn được nhếch môi cười.
——
Một tháng sau, Lâm Phỉ Thạch được phép xuất viện. Thân thể cậu đã gần như hoàn toàn hồi phục. Làn da không còn chút dấu vết nào khác biệt với người thường. Những vết bỏng trước kia cũng biến mất, lớp da mới mọc lên trắng như ngọc, mịn màng bóng loáng hoàn toàn xứng với bốn chữ “hoàn mỹ không tì vết”.
Xuất viện xong, cậu và Giang Bùi Di lên xe rời đi, đến gặp một người quen cũ đã lâu không gặp.
Tại phòng thẩm vấn thuộc Tỉnh ủy.
Bình Minh bị còng tay, chân xiềng lại, bị hai cảnh sát áp lên ghế thẩm vấn.
Một người trong số đó cười cười đầy ẩn ý: “Lát nữa có người tới gặp anh, đừng quá bất ngờ đấy.”
Bình Minh cười khẩy, không buồn để tâm mấy câu làm màu của hắn.
—— Khi Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn khỏe mạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, điềm tĩnh gật đầu với hắn, nụ cười nhẹ mà phong độ khiến Bình Minh sững người, ánh mắt đầy kinh ngạc, đồng tử lập tức co rút mạnh.
Lâm Phỉ Thạch đút tay ra sau lưng, nhịp chân nhè nhẹ, thong dong đi một vòng trước mặt Bình Minh, sau đó cúi người nhìn thẳng hắn, mỉm cười: “Không ngờ tới chứ? Cách nửa năm, cậu lại có thể thấy tôi sống sờ sờ đứng trước mặt.”
Thần sắc bình thản ban đầu của Bình Minh vỡ nát, gắt gao trừng cậu như muốn nhìn ra mấy lỗ thủng, gần như thất thanh: “Không thể nào!! ——”
Lâm Phỉ Thạch vẫn thản nhiên đối diện, nụ cười dần tắt, không nói gì. Cậu không định kể cho tên này biết mình đã sống sót thế nào, càng không muốn cho hắn biết Giang Bùi Di vì cậu đã trả giá những gì bởi loại người này không xứng được biết.
Cậu chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, từng chữ một nói khẽ: “Tôi đến đây chỉ để nói một câu Hắc Yến của cậu không phải bất bại. Luôn sẽ có một thứ niềm tin vững chãi hơn cả móng vuốt độc ác của tụi mày có thể đánh bại bọn chúng Bình Minh, cậu thua, thua thảm rồi.”
Bình Minh đỏ mặt gào lên: “Không thể nào!!”
Hắn thậm chí muốn nhảy khỏi ghế để xác nhận người trước mặt có phải “hàng giả” không, nhưng đã bị hai cảnh sát bên cạnh giữ chặt lại.
Lâm Phỉ Thạch lạnh lùng nhìn hắn một lát, rồi xoay người bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bình Minh vùng vẫy dữ dội phía sau, gào lên: “Đứng lại! Cậu nói rõ ràng ——”
Nhưng Lâm Phỉ Thạch chẳng buồn quay đầu, cứ thế đi thẳng.