Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 132

Lâm Phỉ Thạch vừa ra khỏi Cục Công An, đón ánh mặt trời chói chang, bước tới chiếc xe màu đen đậu ngay trước cổng, mở cửa ghế phụ: “Em về rồi đây.”

 

Giang Bùi Di liếc nhìn cậu: “Nhanh vậy à?”

 

“Không nói gì nhiều đâu. Nhìn thấy hắn tức tới mức muốn trào máu là em thấy hả hê rồi,” Lâm Phỉ Thạch duỗi người, cánh tay thon dài dưới ánh nắng phản chiếu làn da trắng muốt, cậu khẽ nói với giọng đầy ranh mãnh: “Em vốn chẳng muốn thấy hắn sống yên ổn đâu. Tốt nhất cứ để cho mấy ngày cuối đời của hắn bị lật tung lên, chó gà không yên. Haizz, em đúng là kiểu người có thù tất báo thật rồi.”

 

— Lâm Phỉ Thạch thương Giang Bùi Di vì mình mà phải chịu khổ như vậy, chẳng muốn để tên đầu sỏ kia được yên thân. Với tính cách của Bình Minh, nhìn thấy cậu vẫn còn sống sờ sờ ra đó, kiểu gì cũng muốn phát điên trong trại tạm giam, đến chết cũng không hiểu nổi rốt cuộc bằng cách nào cậu còn sống.

 

Hiện tại toàn thân Lâm Phỉ Thạch đều nhẹ nhõm, ngồi tựa vào ghế xe, thoải mái thả lỏng người: “Này, giờ tụi mình định làm gì đây? Bên lãnh đạo anh nói sao?”

 

“Bảo anh cứ về nghỉ ngơi một thời gian. Chờ toà án xử xong vụ Đất Bồi, đi hay ở thì tuỳ anh quyết định,” Giang Bùi Di nheo mắt lại, ánh nhìn hơi cong cong, “Còn em, dù cho mỗi ngày chỉ biết rong chơi chẳng làm gì đàng hoàng, thì tiền trợ cấp nhà nước cũng đủ cho em sống tiêu dao cả đời rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch đưa tay chống má, nói: “Không phải đã nói là sau này theo anh sống sao.”

 

Giang Bùi Di từ tốn lái xe đi, vừa chậm rãi nói: “Anh tính thế này, tạm thời quay lại thành phố Trọng Quang hoàn thành mấy đầu việc chuyển giao, đợi vụ án Đất Bồi được xử lý ổn thỏa, thì chuyển sang chỗ thành phố của cha mẹ em sống, như thế em cũng tiện liên lạc với người nhà hơn.”

 

Lâm Phỉ Thạch chẳng có tham vọng gì, chỉ nhàn nhạt đáp: “Em nghe theo anh hết.”

 

Giang Bùi Di nhấn ga, đuôi mắt đảo một vòng theo những dãy phố đầy sắc xanh hoa nở rực rỡ bên ngoài, bỗng nhiên hỏi:
“Có muốn ăn kem không?”

 

Lâm Phỉ Thạch: “!”

 

Cậu gần như bật dậy, sống lưng thẳng lên, đôi mắt đào hoa sáng rực như “blingbling” phát sáng.

 

Giang Bùi Di bẻ lái, quay đầu xe trở lại, dừng trước tiệm kem, mở cửa bước xuống xe: “Ngồi yên trong xe đợi anh.”

 

Tiếng chuông gió leng keng vang lên. Nhân viên quầy cười dịu dàng, hỏi lễ phép: “Chào anh, anh muốn gọi món gì ạ?”

 

“Một cây kem vị truyền thống,” Giang Bùi Di đáp không chút do dự, “Thêm hạt hồ đào, đường đỏ và vụn Oreo.”

 

“Vâng.”

 

Nhân viên quay đi làm theo yêu cầu, lát sau mang ra một phần kem siêu đầy đặn, đặt trước mặt Giang Bùi Di: “Tổng cộng mười hai tệ, quét mã thanh toán được rồi ạ. Chúc anh một ngày vui vẻ.”

 

Giang Bùi Di mang kem quay về xe: “Của em đây.”

 

Lâm Phỉ Thạch vội vươn tay đón lấy, l**m nhẹ phần kem ở chóp, giống hệt một con mèo lười vừa được thưởng thức cá khô, nằm xoài ra ghế xe một cách mỹ mãn.

 

Cậu hình như luôn là người dễ thỏa mãn như thế chỉ cần một điều ước nhỏ nhoi được thực hiện thôi, là đã có thể vui vẻ rất lâu. Thật sự không phải người khó chiều gì cho cam.

 

Tối ngày thứ ba, họ quay lại thành phố Trọng Quang sau một thời gian dài xa cách, trở về ngôi nhà chất chứa bao kỷ niệm. Lâm Phỉ Thạch nắm tay Giang Bùi Di, giống như đã từng vô số lần như vậy, sánh vai đi trên con đường nhỏ trong khu dân cư, bóng hai người bị ánh đèn kéo dài dưới mặt đất.

 

— Cả hai như những đóa hoa mọc lên từ hai đầu bóng tối, từng người cô đơn bước qua vực sâu, rồi gặp được nhau trong cõi nhân gian, dây leo số phận quấn lấy, vì nhau mà nở rộ, từ đó không còn phân biệt thịnh suy, cùng nhau đẹp rực rỡ, cùng nhau phồn hoa như gấm.

 

“Tới đây,”

 

Về đến nhà, Lâm Phỉ Thạch ngồi phịch xuống sofa, vỗ vỗ đùi mình, dõng dạc nói: “Lại đây để em ôm một cái.”

 

Giang Bùi Di hơi do dự nhìn đôi chân gầy tong teo kia, như đang nhìn một que diêm mỏng manh, nghi ngờ không biết cái thân thể nhỏ xíu đó có chịu nổi sức nặng hơn trăm cân của mình không.

 

“Thôi,”

 

Im lặng một lúc, anh vẫn không dám ngồi hẳn lên, chỉ đưa tay ấn nhẹ lên đùi cậu, “Em á, cái này…”

 

Chưa kịp nói xong, Lâm Phỉ Thạch đột nhiên vươn tay kéo một phát, Giang Bùi Di cả người không đề phòng liền ngã nhào vào lòng cậu, chạm nhau một cách trọn vẹn.

 

Lâm Phỉ Thạch vòng chặt lấy cả người anh, giọng nói thấp xuống: “Bùi Di, nếu sau này lúc bảy tám chục tuổi, thân thể em thật sự không chịu nổi nữa, thì thứ lực duy nhất còn lại chắc là mỗi ngày ôm anh như vầy thôi.”

 

Lòng Giang Bùi Di khẽ dậy sóng: “Sau này… còn xa lắm mà, tụi mình vẫn còn nhiều thời gian để làm thật nhiều chuyện nữa.”

 

Lâm Phỉ Thạch khẽ nhắm mắt, thì thầm như tiếng gió: “Em cứ có cảm giác như mình đã đi một đoạn đường rất dài, rất dài một mình… Nhưng khi quay đầu nhìn lại, lại thấy hình như chẳng có gì lâu cả, cũng không hẳn là đi một mình.”

 

Nói xong, cậu giơ tay cân nhắc thử trọng lượng trong lòng: “Em gầy đi nhiều rồi.”

 

Giang Bùi Di nhỏ giọng nói: “Còn nặng hơn em.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “Không đời nào!”

 

Giang Bùi Di cãi lại: “Có chứ.”

 

Cả hai chẳng ai chịu nhường ai, liền dứt khoát kéo cái cân từ dưới giường ra, định xác minh thực tế một trận cho rõ ngọn ngành.

 

Lâm Phỉ Thạch bước lên cân, nhìn chằm chằm vào con số hiện trên màn hình, im lặng đúng một giây rồi chột dạ nói nhỏ: “125.”

 

Giang Bùi Di chờ cậu bước xuống rồi cũng leo lên thử: “...136.”

 

Cả hai đều cao trên mét tám, vậy mà cân nặng chưa đến 140 cân thật sự khiến người ta khó tin. Đặc biệt là Lâm Phỉ Thạch người nhìn chẳng có tí trọng lượng nào, giống như chỉ cần có cơn gió lớn thổi qua là bị cuốn bay mất tiêu.

 

Lâm Phỉ Thạch ngay lập tức chơi chiêu: “Cái cân này hư rồi!”

 

Giang Bùi Di cúi xuống sờ eo cậu, nơi hoàn toàn không có lấy một múi cơ bụng nào: “Cao như em thì tiêu chuẩn phải tầm 150 cân mới là khỏe mạnh. Em gầy không tốt chút nào đâu, từ mai theo anh dậy sớm chạy bộ.”

 

Lâm Phỉ Thạch lập tức ngồi bệt xuống sàn: “Em dậy không nổi!”

 

Giang Bùi Di mím môi: “Vậy thì chạy buổi tối.”

 

Lâm Phỉ Thạch biết thể trạng hiện tại của mình không ổn, nếu tiếp tục không luyện tập gì thì sau này chắc chắn không chống đỡ nổi. Cậu còn muốn sống thật lâu để về già đầu bạc với Giang Bùi Di nữa mà. Thế là cậu dịu giọng, nhỏ nhẹ thương lượng: “Hay tụi mình nuôi thú cưng đi, tối em dắt chó ra ngoài dạo cũng coi như vận động.”

 

“Dù sao cũng phải ở đây một thời gian, chờ quay về thì mang theo cũng được. em thật sự rất muốn nuôi một con thú lông xù xù nhỏ nhỏ á.”

 

Tiểu Thái Vân trước kia đã được ba của Lâm Phỉ Thạch mang về quê, trong nhà giờ ngoài hai người họ ra thì chẳng còn sinh vật sống nào cả. Cảm giác đúng là hơi cô đơn thật. Giang Bùi Di nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

 

Sáng hôm sau, hai người đến cửa hàng thú cưng chính quy duy nhất trong thành phố. Vừa vào cửa, Lâm Phỉ Thạch đã nhìn trúng ngay một bé Corgi chân ngắn, ôm lấy không buông tay, lại còn không biết xấu hổ đòi thêm: “Anh Bùi Di ơi… hay nuôi thêm một con mèo nữa nha?”

 

Giang Bùi Di vốn không thích mấy loài rụng lông vì vừa khó dọn vừa lông bay đầy nhà. Mà Lâm Phỉ Thạch thì nổi tiếng lười, về sau chắc chắn không lo dọn dẹp nổi. Thế nên quyền quyết định về chủng loài trong nhà tất nhiên nằm trong tay Giang Bùi Di. Nhưng khổ nỗi, vị đội trưởng vĩ đại của chúng ta lại chưa bao giờ có chính kiến trong mấy chuyện nhỏ nhặt như thế, nên chỉ cần Lâm Phỉ Thạch ngọt giọng vài câu là anh mềm lòng đồng ý ngay.

 

Lâm Phỉ Thạch ôm bé Corgi, quay sang dặn dò ông chủ cửa hàng thú cưng: “Chúng tôi chưa từng nuôi mèo bao giờ, chắc lần đầu sẽ không giỏi lắm, nên đừng chọn con nào quá khó chiều nha. Cho một con lành lành, lông đẹp một tí là được.”

 

Cậu vừa nghe cửa hàng trưởng giới thiệu, vừa tiện tay v**t v* từ chó đến mèo như thể cả tiệm đều là của mình. Suýt nữa bị một em mèo kiêu chảnh cào một phát vào tay. Cuối cùng cậu rước về một bé mèo quất ngây thơ chất phác tất nhiên, nếu sớm biết rằng “mèo quất” còn được gọi là “béo quất”, là ứng cử viên vô địch cho giải mèo háu ăn, lại còn đảm nhận vị trí nặng ký trong giới thú cưng, chỉ cần ngồi mông một phát là có thể làm sập cả sofa thì có khi Lâm Phỉ Thạch đã suy nghĩ lại trước khi mang tội đồ này về nhà.

 

Nhưng mà đó là chuyện của sau này. Còn bây giờ, với một người, một chó, một mèo Lâm Phỉ Thạch chỉ cảm thấy cuộc sống, thật sự quá viên mãn rồi.

 

.
Hai tháng sau.

 

Thủ lĩnh Đất Bồi Thư Tử Hàn vì bị nghi ngờ liên quan đến các tội danh như buôn lậu, cố ý giết người, bao che tội phạm, tham gia tổ chức phạm tội có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, nên đã bị cơ quan công an tỉnh Nguyên Lăng bắt giữ và điều tra trong suốt nửa năm. Đến nay, tội chứng đã rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, tạm thời quyết định chuyển hồ sơ sang Viện Kiểm sát tỉnh vào ngày 5 tháng 6 để truy tố.

 

Cùng lúc đó, Tỉnh Ủy cũng niêm yết bản quyết định xử phạt đối với đồng chí Lý Thành trên bảng thông báo, ghi chép chi tiết việc Lý Thành trong thời gian đương chức đã lợi dụng chức vụ làm rò rỉ cơ mật quan trọng của ngành công an, gián tiếp dẫn đến việc bại lộ thân phận và cái chết của mười ba cán bộ nằm vùng ưu tú. Sau khi nghiên cứu, Tỉnh Ủy quyết định hủy bỏ toàn bộ danh hiệu và vinh dự mà Lý Thành từng được trao khi còn sống…

 

Thời gian thoắt cái đã sang tháng Sáu. Công tác của Giang Bùi Di ở đây cũng sắp kết thúc. Đội trưởng đội hình sự mới của thành phố Trọng Quang là người vừa được đề bạt từ tỉnh, chuyên môn giỏi, thân thủ ngang ngửa Giang Bùi Di, tư duy cũng bén như Lâm Phỉ Thạch, gia thế giàu có, không dễ bị tiền tài mê hoặc. Ngoài trừ tính tình có phần cố chấp, thì đúng là một nhân tài hiếm có.

 

Lúc này, Lâm Phỉ Thạch đang ôm một con mèo mập mạp hơn trước vài vòng, vừa vuốt lớp lông bóng mượt của nó vừa thong thả nói: “Tháng Sáu rồi đó, nghe nói bên kia Thư Tử Hàn sắp bị đưa sang Viện Kiểm sát? Anh thấy sao?”

 

Giang Bùi Di buông cây lăn lông trong tay, bóp nhẹ ấn đường: “Anh không nghĩ Thư Tử Hàn sẽ ngoan ngoãn chịu trói đâu. Mấy người như hắn đều có đường lui sẵn. Trên đường áp giải, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.”

 

Ngừng một lát, qnh lại nói: “Để phòng ngừa rủi ro, hôm đó anh sẽ đích thân theo xe suốt chặng. Còn em, cứ ở nhà ba mẹ chờ anh quay về.”

 

Lâm Phỉ Thạch không đáp. Nhưng cậu chắc chắn sẽ không yên tâm để Giang Bùi Di một mình đi như vậy, thể nào cũng sẽ tìm cách lén theo để ở bên cạnh anh ấy.

 

Sáng ngày 5 tháng 6, lúc 8 giờ, Thư Tử Hàn mặc đồ phạm nhân, tay chân bị còng, được ba cảnh sát hình sự áp giải lên xe phạm nhân. Giang Bùi Di cùng một đồng sự khác đi theo giám sát. Vì thân phận đặc thù của Thư Tử Hàn, phía trước đoàn còn có hai xe cảnh sát hú còi mở đường.

 

Ba chiếc xe lăn bánh chậm rãi rời khỏi Cục Công an, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

 

Khi đi ngang qua một khu rừng rậm rạp, bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng “đát đát đát đát” dồn dập mưa bom bão đạn bất ngờ đổ xuống! Lốp xe cảnh sát nổ tung, bình xăng chỉ trong một giây đã bị kích cháy ——

 

Mọi biến cố đến quá nhanh!

 

Chỉ thấy hai chiếc xe cảnh sát dẫn đầu bùng nổ thành những quả cầu lửa, ánh sáng chói mắt bùng lên từ mặt đất như những cây nấm đỏ rực, bụi kính pha lê tung tóe đầy trời như mưa hoa! Chiếc xe áp giải cũng bị thổi tung, phần đầu và thùng xe tách rời, từng mảnh sắt văng khắp bốn phương tám hướng ——

Bình Luận (0)
Comment