Xe áp giải chạy thẳng trên mặt đường bằng phẳng, phía sau thùng xe lắc nhẹ với nhịp độ cực kỳ ổn định. Bên trong xe, Thư Tử Hàn, Giang Bùi Di và hai cảnh sát trẻ cùng ngồi, bầu không khí trầm mặc đến mức ngột ngạt phủ kín không gian chật hẹp, ngoài tiếng lốp xe nghiền lên mặt đường rào rạt thì tuyệt nhiên không còn âm thanh nào khác.
Thư Tử Hàn nhắm mắt tựa đầu vào vách trong thùng xe, hai tay đan vào nhau đặt trước ngực, các ngón tay khẽ vuốt lên lòng bàn tay chai sần, trông vô cùng bình tĩnh và ung dung, chẳng hề mang chút dáng vẻ của một tử tội đang trên đường ra pháp trường.
Đột nhiên, bộ đàm bên tai một cảnh sát lóe đèn đỏ, có người truyền tin gì đó. Anh ta đáp nhỏ: "Rõ, bên này mọi thứ đều thuận lợi."
Nói xong, người cảnh sát đó trao đổi ánh mắt với Giang Bùi Di, sau đó gật đầu xác nhận.
Thư Tử Hàn mí mắt khẽ giật. Giang Bùi Di nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi lạnh nhạt lên tiếng: "Cậu có thấy kỳ lạ không, sao đến giờ vẫn chưa có ai đến "cướp pháp trường"?"
Thư Tử Hàn từ tốn mở mắt, đôi đồng tử sâu thẳm u tối đối diện với anh. Trong ánh mắt hắn như phản chiếu vực sâu vô đáy.
Giang Bùi Di không rời mắt, giọng trầm: "Sáng nay, xe cảnh sát rời khỏi sở là một xe khác. Xe cậu đang ngồi đã rẽ vòng từ lộ khác, giờ đang ở khu Bắc của thành phố. Đừng mong đợi đồng bọn tới cứu nữa không ai tới đâu."
Cùng thời điểm ấy, ở một nơi khác chiếc "xe áp giải" giả bị tập kích. Từng đợt khói đen cuồn cuộn bốc lên, những kẻ bịt mặt dùng cưa điện xẻ tung cửa sau xe, một người vui mừng hét to: "Lão đại! Tụi em tới rồi--"
Rắc rắc rắc rắc--
Giọng nói gã bị ngắt quãng ngay lập tức. Chỉ thấy từ thùng xe nhảy ra hơn mười đặc cảnh trang bị vũ trang đầy đủ, nâng súng máy phun lửa, bắn thẳng ra ngoài không chút nương tay!
...
Trong xe, Thư Tử Hàn mặt không đổi sắc, chỉ khẽ nhướn mày, cười nhạt: "Một màn nghi binh đẹp mắt, lại là chủ ý của Ngư Tàng sao?"
Giang Bùi Di không đáp.
Thư Tử Hàn cười thành tiếng: "Ngư Tàng quả thật là khắc tinh của tôi."
Một kẻ máu lạnh như hắn cười tán thưởng, chỉ khiến người ta sởn tóc gáy. Giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới cắn chết.
Giang Bùi Di không chút biểu cảm: "Thư Tử Hàn, từ hôm nay trở đi, sẽ có ít nhất hai người giám sát cậu luân phiên 24/24, camera giám sát suốt ngày đêm, cậu sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để đưa tin ra ngoài. Cho đến khi Tòa án Tối cao tuyên án, tôi sẽ đích thân xin quyền thi hành tử hình. Nếu sau này cậu chết không nhắm mắt, cứ đến tìm tôi. Tôi luôn sẵn sàng đón tiếp."
Thư Tử Hàn bật cười bất đắc dĩ: "Chết thì chết thôi, mệnh đến thì đành chịu, cưỡng cầu cũng vô ích. Cả đời tôi đã giết hơn trăm cảnh sát, bấy nhiêu người đó cũng đủ làm bạn đường xuống địa ngục với tôi rồi."
Với loại người đã mục ruỗng tận xương như hắn, chẳng còn gì gọi là "người trước khi chết nói thật lòng". Đến lúc viên đạn xuyên qua sọ cũng chưa chắc hắn đã tỉnh ngộ.
Một cảnh sát trẻ bên cạnh nghe vậy suýt nữa không kìm được muốn đập vỡ đầu hắn, toàn thân run rẩy vì phẫn nộ, nắm tay siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc. Nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm chế. Bọn họ không cần ra tay sẽ có công lý và pháp luật đứng ra phán xét.
Nửa tháng sau, phiên tòa thẩm xử vụ án của Thư Tử Hàn và băng nhóm Đất Bồi được mở.
Sau khi viện kiểm sát và tòa án nhân dân tổng hợp điều tra, xét xử theo quy định pháp luật và xét chứng cứ rõ ràng, Tòa án Nhân dân tỉnh tuyên án tử hình đối với Thư Tử Hàn cùng một số thành viên chủ chốt khác trong tổ chức.
Toàn tỉnh Nguyên Lăng chấn động.
"Sau khi được Tòa án Nhân dân Tối cao xét duyệt, bản viện tuyên phạt tử hình lập tức thi hành đối với Thư Tử Hàn, Triệu Bình Minh, Cung Cường và 23 người khác. Đồng thời, tịch thu toàn bộ tài sản, tước quyền chính trị suốt đời."
Tuyên phạt dứt khoát.
Đèn flash liên tục lóe sáng trong phòng xử, ghi lại từng khoảnh khắc lịch sử. Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch ngồi ở hàng ghế khán giả, lặng lẽ chống cằm theo dõi như bao người ngoài cuộc khác. Không ai biết họ có một thân phận khác. Và cũng không ai biết, để đi đến ngày hôm nay, họ đã trả giá những gì.
Mây đen bao phủ bầu trời Nguyên Lăng suốt mấy chục năm cuối cùng cũng tan.
Năm ngày sau, án tử hình được thi hành. Vì vụ án có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, liên quan nhiều người, có tổ chức và tầm ảnh hưởng lớn nên lực lượng bảo vệ được tăng cường ở mức tối đa. Tòa án, kiểm sát và công an đều cử người trực tiếp giám sát. Bộ Công an cũng cử đặc cảnh đến hiện trường hành hình để phòng ngừa sự cố.
Hơn hai mươi tội phạm đều bị khóa chân tay, trùm đầu đen, từng người bị đưa đến nơi thi hành án, quỳ thành một hàng dài.
Ba giờ chiều, trời nắng gắt, quốc kỳ đỏ thắm bay phấp phới.
Giang Bùi Di mặc cảnh phục chỉnh tề, đứng trên bục, phù hiệu vàng dưới ánh mặt trời lóe sáng, bộ cảnh phục ôm sát cơ thể càng khiến vóc dáng anh gầy gọn, thẳng tắp. Anh nâng súng, nhắm ngay người đang quỳ đối diện thủ lĩnh tội phạm. Ba điểm đường ngắm thẳng hàng.
Ngón tay siết chặt cò súng.
"Đoàng!"
Máu văng lên.
Tội ác kết thúc.
Trần thế yên lặng. Ánh nắng rọi xuống vừa lúc.
---
Bốn tháng sau. Cục Cảnh sát hình sự đội điều tra thành phố Vu Vân.
Cửa văn phòng đội trưởng bị đẩy mạnh:
"Đội trưởng Giang! Chúng tôi vừa phát hiện hai thi thể nữ bị l*t tr*n ở khu dân cư XX! Ước tính tử vong sau 8 giờ tối qua, hiện trường có dấu hiệu khả nghi, không loại trừ khả năng giết người hàng loạt!"
Nghe xong, Giang Bùi Di tháo kính không gọng, đứng dậy lạnh nhạt nói: "Biết rồi. Tôi đến xem ngay."
Một nhóm cảnh sát hình sự lặng lẽ đi theo sau anh, rời khỏi cục trong tiếng bước chân vội vã, phóng xe đến hiện trường. Hành trình mới lại bắt đầu.
Kim đồng hồ vừa lắc lư vừa nhích đến 9 giờ sáng. Lâm Phỉ Thạch mới vừa lồm cồm bò dậy không bao lâu, ôm một em cún chân ngắn ngây thơ nhí nhảnh, cứ thế lượn một vòng rồi xông thẳng vào Cục Công An. Gặp ai cũng cười tít mắt, lúm đồng tiền hiện rõ, ngọt ngào hỏi: "Giang đội không có ở đây sao?"
Cái người họ Lâm này mang theo cái mặt "hại nước hại dân" đi đến đâu cũng được người ta cưng như linh vật, chẳng phân biệt địa lý, đơn vị. Mấy đồng nghiệp văn phòng vừa thấy liền thi nhau trêu: "Anh dâu đến rồi!"
Lâm Phỉ Thạch vui vẻ nhận luôn cái danh xưng anh dâu, lại hỏi lần nữa: "Thế Giang đội đâu rồi?"
Một đồng sự gật đầu: "Vừa nhận một vụ án mới, Giang đội đang dẫn đội khám nghiệm hiện trường, chắc tầm một hai tiếng nữa mới quay lại."
Lâm Phỉ Thạch hơi cụt hứng, nhưng vẫn đứng lại tám chuyện với mọi người vài câu rồi ôm bé cún vàng ra sân thể dục dạo vòng.
Lúc này thể dục sáng đã xong, sân thể dục vắng tanh không bóng người. Lâm Phỉ Thạch chán muốn xỉu, ôm cún đi dạo mấy vòng rồi mệt quá, bèn ngồi bệt xuống ghế đá dưới tán cây bên bậc thềm, lấy điện thoại nhắn cho "bạn trai": "Sắp xong chưa đó?"
"Bạn trai" rất nhanh trả lời: "Ừ, đang trên đường về rồi, sắp tới nơi."
Lâm Phỉ Thạch gõ lại: "Em đợi anh ở sân thể dục nhé."
Nhắn xong, cậu nhét điện thoại vào túi áo, ôm bé cún Corgi vào lòng, nhìn nó l**m l**m lòng bàn tay mình, rồi thổi nhẹ lên đám tóc rối bay lòa xòa trên trán. Lâm Phỉ Thạch thoải mái lim dim mắt, thảnh thơi hưởng thụ gió mát.
Một lát sau, một anh chàng cao lớn mặc đồng phục huấn luyện viên đi vào sân thể dục. Thấy có người lẻ loi ngồi dưới bóng cây, anh ta tiến lại gần để kiểm tra tình hình.
Vị huấn luyện viên mới này vừa mới được điều đến, còn chưa kịp biết mặt "trấn cục chi bảo" nổi tiếng. Vừa nhìn thấy một "nam sinh lôi thôi lếch thếch" đang ngồi lười với mái tóc nhuộm vàng sáng chói, lại ôm một con chó nhỏ như công chúa, anh ta liền giận dữ: "Này! Ai cho cậu ăn mặc kiểu này? Cái đầu nhuộm vàng chóe như vậy là ý gì hả? Ai cho cậu lẻn vào đây?! Mau cút ra ngoài tẩy tóc cho tôi!!!"
Lâm Phỉ Thạch bị tiếng quát giật nảy cả người, như bé chó vàng nhỏ bị dọa đến cụp đuôi, bối rối sờ đầu, ngẩng lên vô tội nói: "Đây là bạn trai tôi nhuộm cho mà."
Huấn luyện viên lập tức nhìn kỹ hơn một người con trai xinh quá thể xinh, cứ như yêu tinh nghìn năm thành hình, dung mạo yêu nghiệt đến không tưởng, không giống cảnh sát tí nào. Lại còn tóc vàng, ôm chó, dáng vẻ lơ ngơ, chắc là con nhà ai lạc đường?
Huấn luyện viên nghiêm mặt hỏi: "Bạn trai cậu là ai?"
Lâm Phỉ Thạch thành thật đáp: "Giang Bùi Di."
"..."
Huấn luyện viên đứng hình ngay tại chỗ.
Còn chưa kịp tiêu hóa nổi cái tên như sét đánh ngang tai thì một người trẻ tuổi mặc cảnh phục màu xanh đen đã bước tới, dáng vẻ anh tuấn nghiêm nghị, giọng lịch sự mà lạnh lùng: " Xin lỗi huấn luyện viên Hàn, đã làm phiền thầy rồi. Tôi tới đón cậu ấy đây."
Sau đó anh hơi cau mày, nghiêng đầu nói nhỏ với Lâm Phỉ Thạch: "Sao em lại tự chạy ra đây?"
Lâm Phỉ Thạch cũng nhỏ giọng trả lời: "Tới mới biết @!+ không có ở đây, nên định ra đây rèn luyện một chút. Em đi bộ bảy vòng quanh sân rồi, đi không nổi nữa nên nghỉ chút."
"..."
Huấn luyện viên đứng bên cạnh nghe trọn cả quá trình, há hốc mồm không thể tin nổi: cái người vừa xinh vừa ngơ vừa chói mắt này, thật sự là bạn trai của Giang đội?! Không phải nghe nói bạn trai Giang đội là vị kia, cái vị kia... sao?
Lâm Phỉ Thạch kéo tay Giang Bùi Di đứng dậy, một tay vòng lấy cánh tay anh, một tay cầm sợi dây dắt chó hồng phấn, nghiêng đầu ríu rít nói chuyện với anh, hai người chậm rãi sóng vai rời đi, đi dọc theo sân thể dục.
Huấn luyện viên đơ ra như tượng, nhìn bóng lưng hai người rời đi, một người cao ráo nghiêm túc, toát ra chính khí một người xinh đẹp lòe loẹt, chẳng để ý điều gì, hai phong cách khác biệt như trời với đất vậy mà lại hợp nhau đến lạ.
Trên cao, trời xanh không gợn mây, nắng chiếu sáng như gương.
"Bùi Di, lúc trước anh nằm vùng, có từng nghĩ sau khi xong việc muốn làm gì không?"
"Anh muốn mặc cảnh phục."
"Còn em, em muốn nhuộm tóc thành màu vàng chóe."
"Anh muốn sống với em thêm năm năm nữa."
Long Thành nhược hoàn phi tướng, bất giáo hồ mã độ Âm Sơn.
Nguyện tháng năm khắc họa, có thể khắc sâu quãng thời gian ta từng cùng nhau ngược dòng mà đi.
Hoàn Chính Văn