Phiên Ngoại 2: Hàm Lượng Đường Siêu Ngốc Bạch Ngọt.
Giang Bùi Di bị cậu đột ngột quỳ xuống làm cho ngơ ngác luôn, gần như ngay lập tức tay chân luống cuống. Cảm giác ba ánh mắt đang đổ dồn về phía mình nóng hừng hực, máu trong người như sôi lên theo từng nhịp đập, cứ như cả cuộc đời này của anh chính là để đợi khoảnh khắc hôm nay, để chờ cái quyết định ấy của người kia.
Lâm Phỉ Thạch cứ thế, với dáng vẻ gần như trang trọng và thành kính, ngẩng đầu nhìn anh. Giang Bùi Di đầu ngón tay không khống chế được mà run lên, rồi đưa tay trái ra trước mặt Lâm Phỉ Thạch.
Lâm Phỉ Thạch khẽ mỉm cười, đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh sau đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên mu bàn tay ấy.
Giang Bùi Di cảm giác nửa người tê rần.
“Em lần này đưa anh về nhà,” Lâm Phỉ Thạch từng chữ rõ ràng: “Chính là để cầu hôn anh. Em muốn trời đất chứng giám, muốn cha mẹ làm chứng... muốn cùng anh đi đến cuối đời.”
— Người này tại sao lại có thể vừa mặt dày vừa ngọt đến vậy chứ, còn có trưởng bối đứng bên cạnh nữa cơ mà! Giang Bùi Di đỏ mặt, ấp úng nói: “Em đứng lên rồi nói tiếp.”
Rồi duỗi tay kéo cậu dậy, dứt khoát không buông nữa.
Tình cảm giữa bọn họ sâu đậm đến mức chẳng cần nói nhiều, mẹ Châu dịu dàng cười: “Bùi Di à, dì thấy hai đứa cũng quen nhau lâu như vậy rồi, nếu không có ý kiến gì thì làm đám cưới vào mồng 9 tháng sau nhé. Dì với ba Châu có nhờ người xem ngày rồi, hôm đó cực kỳ tốt, chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc đấy!”
Giang Bùi Di lập tức gật đầu: “Con không có ý kiến, cứ để dì với bác trai sắp xếp là được rồi.”
Tối hôm đó, hai người không về nhà mà ở lại phòng khách. Lâm Phỉ Thạch nằm gối đầu lên cánh tay Giang Bùi Di, một tay ôm eo anh, nhẹ giọng nói chuyện chuẩn bị tiệc cưới: “Lúc đó mình chỉ cần mời mấy lãnh đạo, trưởng bối, với một ít bạn bè bên Trọng Quang là được. Tầm dưới hai mươi người thôi, mình không nổi tiếng gì cho cam, làm rầm rộ cũng không cần thiết.”
Giang Bùi Di: “Sao cũng được.”
Anh vốn không phải người lãng mạn, cũng không quá để ý nghi thức gì cả. Chỉ cần Lâm Phỉ Thạch thấy vui là được.
Lâm Phỉ Thạch dụi mắt, có chút ngái ngủ: “Vậy gần đây em đi xem âu phục, đặt hoa với khách sạn luôn nhé. Anh bận công việc, mấy chuyện này để em lo là được.”
Giang Bùi Di liếc cậu một cái, khẽ cười: “Cũng biết hiền huệ thật.”
Lâm Phỉ Thạch lầm bầm: “Tất nhiên rồi. Đây là đám cưới duy nhất đời em, nhất định phải do chính em lên kế hoạch. Anh chỉ cần đưa em về nhà là được rồi.”
Giang Bùi Di giơ tay nhéo nhẹ má cậu thấy cậu mắt sắp díp lại, liền dịu giọng dỗ: “Ngủ trước đi, mai nói tiếp. Mình vẫn còn thời gian mà.”
Thật ra thời gian cũng không nhiều. Đặc biệt là khi chỉ còn hai, ba ngày nữa là cưới, ai nấy đều bận tới mức đầu tắt mặt tối. Lâm Phỉ Thạch chỉ hận không thể phân thân ra làm tám, lúc nào cũng thấy còn chỗ này chưa ổn, kia chưa xong.
Sáng hôm cưới, bọn họ dậy từ bốn giờ. Lâm Phỉ Thạch ngồi trong xe mà mí mắt cứ không mở nổi, ngả đầu lên vai Giang Bùi Di ngủ gật.
Tài xế mặc bộ vest đỏ rực dành cho tiệc cưới liếc gương chiếu hậu, cười hề hề: “Tân hôn đêm qua chắc khuya lắm mới ngủ nhỉ?”
Giang Bùi Di nghe không ra ý người kia, nhưng đúng là tối qua Lâm Phỉ Thạch không ngủ được mấy, nên chỉ “Ừ” một tiếng cho qua.
Tầm 10 giờ sáng, khách mời bắt đầu đến. Tổng cộng chỉ có 24 người, thân thích hai bên ngồi một bàn, lãnh đạo Cục một bàn, bạn bè cũ bên Trọng Quang một bàn, đồng nghiệp Vu Vân một bàn. Bốn bàn tất cả, mà còn không ngồi đầy. Khách sạn lớn nên nhìn hơi trống.
Thính trưởng Công an, ông Đỗ, vừa ló đầu ra ngoài ngóng vừa càu nhàu: “Hai đứa kia sao vẫn chưa ra? Trong kia còn bôi bôi trét trét cái gì vậy?”
Trưởng khoa Vu Giang nhàn nhã uống trà, nói: “Gấp gì bác Đỗ, thiệp cưới ghi rõ 11 rưỡi mới bắt đầu mà. Mình còn ngồi đây thêm tiếng nữa cũng được. Mà nói chứ, đây là lần đầu tiên tôi dự đám cưới hai anh con trai đấy, trước kia đúng là chưa từng thấy.”
Ông Đỗ lắc đầu: “Thì đó, lần trước Lâm Phỉ Thạch tới tìm tôi, tôi đã đoán ra hai người này kiểu gì cũng có chuyện. Giờ thì rõ rồi còn gì.”
Đúng 11 giờ rưỡi, MC bước lên bậc thang, bắt đầu chủ trì buổi lễ, cảm ơn khách mời rồi trịnh trọng mời hai nhân vật chính bước ra, hai người sánh vai đi từ cuối thảm đỏ lên, khiến ai nấy đều mắt sáng rỡ.
Lâm Phỉ Thạch mặc một bộ vest màu lam nhạt, khí chất thanh nhã, từng cử chỉ đều mang theo cảm giác cao quý như thần linh bước xuống từ mây trời.
Còn Giang Bùi Di thì mặc vest đỏ đậm, đứng cạnh cậu như hai thái cực, có một vẻ đẹp cổ điển đầy cấm dục, cực kỳ cuốn hút.
— Ai bảo Lâm Phỉ Thạch không biết lôi đâu ra cái thuyết “Từ xưa hồng – lam thành CP”, nhất quyết thiết kế đồ cưới màu mè đến thế!
Hai người bọn họ, nói không ngoa, là nhan sắc đỉnh cao của cả hệ thống Công an, đúng câu nam thần tự tiêu hóa lẫn nhau, không để ai có cơ hội chen chân.
Nhẫn thì từ lâu đã trao rồi. Sau lời chúc của MC, tân nhân nắm tay nhau đi kính rượu.
“Cuối cùng thì hai người các cậu cũng bên nhau sau bao nhiêu sóng gió.” Quách Sao Mai chúc: “Chúc hai cậu mãi mãi bên nhau, trăm năm hạnh phúc.”
Giang Bùi Di: “Cảm ơn Quách Thính.”
Kỳ Liên mắt rưng rưng: “Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!”
Lâm Phỉ Thạch dịu dàng an ủi: “Đừng khóc mà, không phải chia tay gì đâu, sau này vẫn gặp thường xuyên mà…”
Kỳ Liên gạt luôn lời cậu: “Tôi thật sự cảm động đó hu hu hu hu!!”
Lâm Phỉ Thạch: “…”
Trẻ con nhà ai vậy trời.
Đồng nghiệp bên Vu Vân đứng dậy cụng ly: “Cảnh Hoa, gọi cậu là anh dâu bao lâu nay, giờ uống ly rượu không tính là quá phận chứ?”
Giang Bùi Di đỡ lấy ly: “Cậu ấy không uống rượu tốt lắm, để tôi uống thay.”
Lâm Phỉ Thạch nhỏ giọng: “Em biết uống mà.”
Trước kia cậu từng làm nằm vùng, nghề gì cũng từng làm, xấu tốt đều thông thạo, từng là kiểu "ngũ độc toàn năng" thanh niên hư hỏng chính hiệu. Chỉ là về sau không dám uống nhiều trước mặt Giang Bùi Di, vì anh không thích.
Giang Bùi Di liếc cậu, Lâm Phỉ Thạch cười khẽ, lấy ngón út gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh rồi tự mình cạn ly.
Bọn họ lần lượt kính rượu từng bàn, nhưng người tới vốn không đông, mỗi người một ly cũng không uống đến mức say.
Uống xong, Lâm Phỉ Thạch nắm tay Giang Bùi Di, dắt anh lên sân khấu trung tâm khách sạn.
“Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đến chúc mừng. Tôi nghĩ mọi người đều rất thân quen với bọn tôi rồi, không cần giới thiệu nhiều. Hôm nay tổ chức đám cưới ở đây, có sự chứng kiến của mọi người…” Lâm Phỉ Thạch ánh mắt chan chứa tình cảm, nói: “Tôi muốn cùng anh ấy sống hết cuộc đời này.”
Kỳ Liên xoa xoa khoé miệng: “Lời này sát thương quá lớn luôn á, hôm nay Lâm đội đẹp trai quá trời, tôi muốn cõng Lâm đội chạy trốn quá!!”
Người bên cạnh phụ hoạ: “Vậy tôi cõng Giang đội chạy!”
Người khác vội dội nước lạnh: “Thôi bỏ đi, mấy người không đánh lại người ta đâu, dám cạy góc tường nhà Nam Phong, còn muốn sống không hả?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha……”
Dù khách mời không nhiều, nhưng không khí lại vô cùng náo nhiệt, cả buổi trưa trôi qua trong tiếng cười và lời chúc mừng hân hoan.
Đợi đến khi hôn lễ kết thúc, khách khứa đều đã ra về, trời cũng đã về khuya. Giang Bùi Di mới nhận ra thì ra xã giao mệt đến như vậy, thậm chí còn mệt hơn cả lúc đánh nhau với người khác, mệt đến mức cả người rã rời.
Trong phòng nghỉ, Lâm Phỉ Thạch ngồi vắt chân trên đùi anh, rũ mắt nhìn anh hỏi: “Khách đi hết rồi, anh tính đưa em về nhà chưa?”
Giang Bùi Di nhẹ vỗ sau lưng cậu một cái, dịu giọng đáp: “Về nhà thôi.”
Hai người đều là con trai, mà Giang Bùi Di cũng không còn cha mẹ, nên chẳng có gì gọi là “hồi môn” hay nghi thức rườm rà, kết thúc hôn lễ là mọi chuyện xong xuôi. Họ cùng nhau bắt taxi về nhà. Đêm khuya lặng lẽ, bầu trời sâu thẳm phủ một tầng bóng tối mịt mờ.
Lâm Phỉ Thạch duỗi tay bật đèn phòng, đèn sáng lên khẽ vang “tách” một tiếng.
Ánh đèn nghiêng rọi xuống, chiếu lên làn da trắng như tuyết của Lâm Phỉ Thạch, làm nổi bật đường nét gương mặt sắc sảo, đôi mắt đào hoa đen trắng rõ ràng, lông mi dài rợp, khóe mắt vương ý cười, hôm nay cậu trang điểm nhẹ nhàng, cả gương mặt đẹp đến mức khiến người nghẹt thở, cứ như không thuộc về nhân gian.
Giang Bùi Di không thể nào dời mắt khỏi cậu được nữa. Anh nuốt khan một tiếng, giọng khàn hẳn đi: “Phỉ Thạch… hôm nay em thật sự rất đẹp.”
Lâm Phỉ Thạch tiến một bước về phía trước, Giang Bùi Di theo bản năng dựa lưng vào tường, rồi cảm nhận được nụ hôn khiến tim người run rẩy nhẹ nhàng rơi xuống từ phía trên.
Giang Bùi Di không nhịn được khẽ run lên, đưa tay siết lấy eo cậu, làn da như mang theo tĩnh điện. Không khí quanh họ như đang bốc lửa, đốt trụi mọi sự kiềm chế và lý trí, để mặc cho một thứ xúc cảm vừa mơ hồ vừa bí ẩn trong lòng trỗi dậy.
Thật ra cả hai đều là kiểu người suy nghĩ khá bảo thủ. Những chuyện thân mật hơn đáng ra đã có thể xảy ra từ lâu, nhưng bởi vì chưa có danh phận, họ vẫn luôn cố nén lại. Hơn nữa, Lâm Phỉ Thạch từng bị bỏng rất nặng, sau lại bị ảnh hưởng bởi virus Hắc Yến, cơ thể mỏng manh như thủy tinh, cơ bản là không đủ sức khoẻ để làm gì cả. Thế nên mọi chuyện vẫn luôn bị gác lại.
Mà cái gọi là đêm tân hôn, bây giờ, rốt cuộc đã đến.
Giang Bùi Di hít một hơi thật sâu, gân xanh nơi cánh tay khẽ giật, thấp giọng khàn khàn: “Phỉ Thạch… anh muốn em.”
Lâm Phỉ Thạch cũng dịu dàng lên tiếng: “Đi… về phòng ngủ.”
Hai người như vừa uống say, thân thể quấn quýt lảo đảo cùng nhau vào phòng. Đến bên giường, Giang Bùi Di do dự trong thoáng chốc, sau đó chủ động nằm xuống, nhỏ giọng gọi: “Lại đây đi.”
Lâm Phỉ Thạch hơi mở lớn mắt, ngạc nhiên nhìn anh.
Còn Giang Bùi Di thì đã nhắm mắt lại, vành tai trắng muốt phơn phớt đỏ, lông mi dài khẽ rung, nhẹ giọng lặp lại: “Lại đây đi…”
Cuối cùng, ba chữ gần như không nghe thấy rõ: “Anh sợ em đau…”
“…” Lâm Phỉ Thạch cảm giác đầu mình như nổ tung.
Có lẽ bất kỳ ai đối với điều chưa từng trải qua đều mang tâm lý sợ hãi, Giang Bùi Di cũng vậy. Anh nằm đó, toàn thân căng cứng, ngón tay siết lấy ga giường, mắt nhắm chặt.
Lâm Phỉ Thạch chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy vì trông anh yếu ớt đến thế, mong manh đến thế.
Trái tim cậu như tan chảy, cả linh hồn cũng hòa vào người Giang Bùi Di. Thế giới trước mắt như biến mất, chỉ còn lại anh một người đẹp đẽ, rõ nét và sâu sắc đến mức khắc vào tận đáy tim.
Cậu cởi áo khoác vest, cúi người hôn xuống.
Bộ lễ phục đỏ lam rực rỡ rơi xuống như cánh hoa tán loạn.
Đêm đó, mọi xúc cảm đều như thủy triều dâng, ẩm ướt, quấn quýt mà mơ hồ, như thể ngâm mình trong rượu vang hồng quyện cánh hoa, vừa mang chút cấm kỵ, vừa ngọt ngào thơm thảo.
— Nhẹ nhàng thấm vào tận đáy tim gan.