Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 136

Phiên Ngoại 3: Hàm Lượng Đường Siêu Ngốc Bạch Ngọt.

 

Tối hôm qua Giang Bùi Di có lẽ hơi mệt, thế nên sáng nay Lâm Phỉ Thạch lại tỉnh dậy trước anh. Vừa mở mắt ra, cậu đã thấy Giang Bùi Di nằm nghiêng trên giường, thân thể như bị mở rộng quá mức mà cuộn lại, toàn bộ rúc vào trong lòng cậu, sắc mặt trông hơi tái nhợt.

 

Cảm giác trên người vẫn còn vương chút dư vị kh*** c*m, đầu ngón tay Lâm Phỉ Thạch bất giác nổi lên một trận ngứa ngáy. Cậu nhớ lại phản ứng của Giang Bùi Di tối qua, cảm thấy hình như… chắc là… cũng không đến mức quá tệ nhỉ?

 

—— Thật ra cậu vốn không nghĩ tới Giang Bùi Di sẽ để cậu ở phía trên. Dù xét về thể lực hay sức chiến đấu, rõ ràng Giang Bùi Di đều áp đảo. Nếu anh muốn làm 1, vậy thì căn bản chẳng đến lượt cậu làm gì.

 

Lâm Phỉ Thạch hơi thấy thẹn, đưa tay gãi gãi mặt, với lấy điện thoại ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu lên Baidu tra xem việc “hai ông chú lần đầu hài hòa sinh lý” có để lại di chứng gì không.

 

Không tra thì thôi, vừa tra liền thấy choáng nào là tin giật gân, nào là nửa đêm phải cấp cứu bệnh viện... Cậu hoảng quá, lập tức đưa tay sờ trán Giang Bùi Di, xác nhận anh không sốt cao 40 độ hay hôn mê kiểu như làm xong việc sốt cao lăn đùng ra đất, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

—— Chứ nói về bị thương thì chắc chắn không có rồi. Lâm Phỉ Thạch tự thấy, tối qua đối với Giang Bùi Di mà nói, chắc là một trải nghiệm vô cùng sung sướng.

 

Lâm Phỉ Thạch nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, vào bếp pha cho anh ly sữa bò mật ong, tiện thể dạo qua thư phòng một vòng, sau đó bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ sắp tới.

 

Cả hai được nghỉ cưới nửa tháng. Với dân cảnh sát như bọn họ thì 15 ngày tự do thế này thật sự là xa xỉ. Lâm Phỉ Thạch tính dắt nhau đi dạo khắp các danh lam thắng cảnh trong nước, tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên. Vốn cậu còn muốn ra nước ngoài mở rộng tầm mắt, nhưng rồi lại nghĩ, kho báu trong nước mình còn chưa khám phá hết, lo gì việc xem nhà người khác chơi gì?

 

Là một thanh niên yêu nước mẫu mực, cậu tự thấy rất đúng đắn.

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi trên sofa đọc giới thiệu về các điểm du lịch trong nước, ghi lại kha khá số điện thoại hướng dẫn viên, chưa bao lâu liền nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng sột soạt, liền vội bỏ điện thoại sang một bên, bước nhanh tới phòng ngủ.

 

Giang Bùi Di khẽ nhíu mày, một tay chống giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

 

Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống bên mép giường, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy chỗ nào không khỏe à?”

 

Giang Bùi Di mím môi, giọng khàn khàn: “Anh không sao.”

 

Lâm Phỉ Thạch đưa ly sữa tới tay anh, dịu dàng nói:
“Em mới pha sữa bò cho anh đấy, uống một chút đi. Anh muốn ăn gì, em làm cho.”

 

Giang Bùi Di đưa tay đỡ trán, vuốt tóc mái ra sau đầu, uể oải gật đầu, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

 

“Sắp 9 giờ.” Lâm Phỉ Thạch hôn nhẹ lên trán anh, chân thành dịu dàng: “Nếu mệt thì ngủ thêm chút nữa, nào xong em gọi anh.”

 

Giang Bùi Di liếc cậu một cái, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Em có hiểu lầm gì về thể lực của bản thân không?”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

?

 

Giang Bùi Di lật chăn xuống giường, động tác gọn gàng như nước chảy mây trôi, bước đi cũng rất bình thường, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi. Nhưng khi ngồi xuống ghế sofa, thân thể anh lại hơi cứng đờ, cố tỏ ra bình thản, yên lặng uống một ngụm nước.

 

Lâm Phỉ Thạch nhướng mày, từ phía sau ôm lấy anh, tay cố tình lướt qua hông anh, cảm nhận được cả người Giang Bùi Di run lên một chút, cậu bật cười không tiếng động, cúi đầu thì thầm bên tai anh: “Bảo bối, cảm ơn anh.”

 

Mặt Giang Bùi Di đỏ bừng lên thấy rõ, giọng căng chặt, cứng ngắc: “Cách ly của anh ra một chút.”

 

Lâm Phỉ Thạch hôn nhẹ lên vành tai anh, rồi nghiêm túc ngồi thẳng dậy, nói: “À đúng rồi, em mới xem thử mấy chỗ chơi, anh có chỗ nào muốn đi không?”

 

Giang Bùi Di khựng lại, thấp giọng hỏi: “Em muốn đến gặp ba mẹ anh không?”

 

—— Thật ra trước khi kết hôn, Lâm Phỉ Thạch đã muốn đến thăm nhà Giang Bùi Di rồi. Nhưng Giang Bùi Di luôn tránh không nhắc đến, cậu cũng không dám hỏi, sợ làm anh buồn. Lúc này nghe anh nhắc đến, cậu lập tức gật đầu: “Ừm, vậy mình đi thăm nhà anh trước, rồi hẵng đi du lịch.”

 

Trong nhà có một mèo một cún. Mèo mướp tên là Pi Pi, chó Corgi tên Hoàng Cầu. Pi Pi là do Lâm Phỉ Thạch đặt, còn cái tên Hoàng Cầu nghe đơn giản thô bạo thế kia thì chắc chắn là do Giang Bùi Di hôm nay mới nghĩ ra.

 

Hai nhóc này đều thích chui vào lòng Lâm Phỉ Thạch ngủ, vì ôm cậu vừa ấm vừa mềm. Có lúc nhìn sắc mặt Giang Bùi Di, chúng cũng sẽ lén lút quấn lấy anh.

 

Hoàng Cầu là kẻ giành chủ trước, chui vào sát bên người Lâm Phỉ Thạch. Pi Pi nhìn Giang Bùi Di một lúc, đôi mắt mèo hơi híp lại, đánh giá xong liền nhận định “boss tâm trạng hôm nay rất ổn”, thế là từ dưới ghế nhảy thẳng lên đùi anh, cuộn mình thành bánh mèo, không nhúc nhích.

 

Đây chính là cuộc sống mà Lâm Phỉ Thạch từng mơ cũng không dám mơ tới.

 

—— Dù bề ngoài Giang Bùi Di có vẻ bình thản không chuyện gì, nhưng thực tế vẫn ở nhà nghỉ thêm một ngày. Đến sáng ngày thứ ba, hai người mới thu dọn hành lý, chuẩn bị đến thành phố C viếng mộ cha mẹ Giang Bùi Di.

 

Nghĩa trang liệt sĩ mang theo một bầu không khí nghiêm trang và trang trọng. Bước chân vào là thấy im lặng mà uy nghiêm, chẳng hề âm u rợn người, mà là từng tấm bia đá xám bạc thẳng hàng khiến ai nấy đều kính cẩn cúi mình.

 

Ba mẹ Giang Bùi Di yên nghỉ ở nơi ấy.

 

Lâm Phỉ Thạch mặc một bộ vest đen chỉnh tề, cả người toát lên vẻ nghiêm túc, trang trọng hiếm thấy. Cậu nâng một bó hoa trắng, đặt trước tấm bia mộ đôi liền kề nhau, rồi cúi người thật sâu hành lễ. Giang Bùi Di quỳ gối trước phần mộ cha mẹ, Lâm Phỉ Thạch cũng kéo quần tây, định quỳ theo.

 

Giang Bùi Di giơ tay ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Em không cần quỳ đâu.”

 

Nhưng Lâm Phỉ Thạch vẫn quỳ xuống, nhỏ giọng đáp: “Bái lạy trưởng bối là điều nên làm. Hôn lễ vừa rồi họ không thể tới, nghi thức thế này vẫn phải có.”

 

Giang Bùi Di không nói gì thêm, cầm một chai rượu mạnh rót lên phần mộ, nhìn chằm chằm vào ảnh đen trắng trên bia, từng chữ từng chữ trịnh trọng mà nói: “Ba, mẹ, đã lâu không gặp. Lần này con trở về, dẫn theo một người tới gặp hai người, người này là người con yêu, là kỳ ngộ cả đời của con.”

 

Lâm Phỉ Thạch lập tức tự giác nhập vai, chẳng hề ngại ngùng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Cháu chào chú dì, ngại quá mãi đến giờ mới tới thăm hai người. Trước kia do chưa sắp xếp được thời gian, vừa rồi nghe Bùi Di nhắc đến, cháu liền đi cùng anh ấy về đây. Cháu với Bùi Di kết hôn hôm mùng 9, không kịp chờ xin phép hai người đã rước anh ấy về nhà cháu luôn, mong hai vị trưởng bối đừng trách tội.”

 

“…”

 

Lâm Phỉ Thạch càng nói càng hăng, một khi đã mở miệng thì không thể dừng lại, liến thoắng kể từ chuyện quen nhau, tìm hiểu nhau, yêu nhau… từng chút một như thể đang thuật lại một câu chuyện cổ tích, thêm thắt sinh động như đang kể truyện cho cha mẹ vợ tương lai.

 

—— Vì đặc thù công việc, Giang Bùi Di thường xuyên công tác xa, thân phận lại nhạy cảm, nên trước nay rất hiếm khi có cơ hội quay về thăm cha mẹ. Có đôi lần ghé qua, cũng chỉ ngồi lặng vài tiếng trong khu nghĩa trang, anh vốn không phải người giỏi nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ yên lặng trầm mặc. Nghĩa trang này từ trước đến giờ chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.

 

Tới khi Lâm Phỉ Thạch kể xong một tràng như văn phát biểu ra mắt thì mặt trời cũng đã nghiêng hẳn về phía tây, chân trời nhuốm màu chiều tà. Giang Bùi Di đưa tay kéo cậu dậy, thản nhiên nói:
“Đi thôi.”

 

Anh khẽ v**t v* tấm bia mộ, nhẹ giọng thì thầm: “Ba, mẹ, bọn con đi trước.”

 

Lâm Phỉ Thạch vì quỳ lâu nên chân tê rần, hồi lâu mới lấy lại cảm giác, gật đầu, cùng Giang Bùi Di rời khỏi nghĩa trang.

 

Trên đường về, Lâm Phỉ Thạch im lặng thật lâu, cuối cùng không nhịn được khẽ hỏi: “Bùi Di… ba mẹ anh là vì sao mà…?”

 

Giang Bùi Di chớp mắt, giọng bình tĩnh như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình: “Ba mẹ anh từng nằm vùng ở biên giới Tân Cương, trà trộn vào một tổ chức buôn bán chất cấm. Sau khi nhiệm vụ thành công trở về, lại bị những kẻ còn sót của tổ chức kia trả thù. Họ bị thương nặng và tử vong ngay tại chỗ. Anh và em gái trốn trong tủ thư phòng, may mắn chờ được cảnh sát đến cứu.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Giang Bùi Di luôn có thể kể những chuyện xé lòng như thể đó chỉ là một dòng nước chảy. Nhưng người nghe thì không tài nào chịu nổi. Lâm Phỉ Thạch siết chặt tay anh, trong lòng đau đến co thắt.

 

Theo lời Quách Sao Mai kể, khi đó Giang Bùi Di chỉ mới bảy tám tuổi, một đứa bé còn chưa hiểu sự đời. Cha mẹ đột ngột qua đời, lại sớm phải chia cách với em gái, một mình trưởng thành nơi không ai thân thích…

 

Nhưng anh đã trở thành một người anh hùng.

 

Lâm Phỉ Thạch cắn môi, thấp giọng nói: “Bùi Di, anh đừng buồn…”

 

Giang Bùi Di lắc đầu, thở dài một hơi như trút bỏ điều gì đó rất nặng: “Khi ấy anh còn quá nhỏ, chưa hiểu sinh ly tử biệt là gì. Đối với cái chết của họ cũng không có khái niệm gì rõ ràng. Về sau lớn lên mới dần hiểu được cảm giác chia ly.. Giờ anh cũng chẳng còn nhớ rõ khuôn mặt họ thế nào nữa rồi.”

 

Lâm Phỉ Thạch: “…”

 

Giang Bùi Di tiếp tục: “Do đặc thù công việc, ba mẹ rất ít ở bên anh. Anh được bảo mẫu nuôi lớn, khi đó lại còn nhỏ quá chưa có ký ức rõ ràng, nên nói thật ra cũng không thể gọi là tình thân khắc cốt ghi tâm. Điều duy nhất còn lại trong anh, có lẽ là tinh thần họ để lại. Sau này anh được một cảnh sát hình sự nhận nuôi. Những chuyện về cha mẹ đều do người khác kể lại, nên trong lòng anh sự sùng kính vượt xa tình cảm. Khi còn nhỏ anh đã mơ ước được trở thành người giống họ… May là, ước mơ ấy không thất bại.”

 

Lâm Phỉ Thạch mỉm cười, “Ừm” một tiếng, kiêu ngạo nói: “Anh mãi mãi là anh hùng của em.”

 

Giang Bùi Di liếc cậu một cái, khóe mắt hơi ửng đỏ, nhưng không nói gì.

 

Lâm Phỉ Thạch siết chặt tay anh, mười ngón đan vào nhau, lồng vào lòng bàn tay ấm áp. Gió chiều lướt qua mang theo chút nắng nhẹ, con đường yên tĩnh trầm lặng, như thể có thể đi mãi cùng nhau đến hết cả cuộc đời.

 

Hai người sóng vai bước ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, từng mảnh giấy tiền trắng theo gió bay lượn trong không trung. Những tấm bia mộ xám bạc lặng lẽ đứng phía sau họ, dường như đang tiễn đưa hai người rời đi. Lâm Phỉ Thạch nới lỏng cà vạt, ngẩng đầu nhìn về phía trước ——

 

Trước mặt họ, trời cao biển rộng.

Bình Luận (0)
Comment