Phiên Ngoại 1: Hạ Hoa Đình.
Hạ Hoa Đình ngồi trên giường, đưa tay lò mò tìm kiếm tay vịn kim loại của xe lăn. Anh kéo xe lăn đến mép giường, dùng lòng bàn tay chống đỡ thân mình, đẩy xe lăn ra ngoài. Khi thân thể anh được chuyển sang xe lăn, lòng bàn tay anh vô tình ấn phải nút phanh. Xe lăn trượt ra xa dưới sức ép của lực, đập vào tường "keng" một tiếng. Hạ Hoa Đình ngã xuống đất, nằm đó một lúc lâu mà không thể đứng dậy.
Người ngoài phòng nghe thấy tiếng động, liền đẩy cửa bước vào. Hắn ta "chậc" một tiếng rồi bế Hạ Hoa Đình trở lại giường: "Sao lại xuống một mình thế? Không phải đã nói có việc gì thì sẽ gọi tôi sao?"
Hạ Hoa Đình cắn môi, nhỏ giọng nói: "...Tôi muốn đi vệ sinh."
Người đàn ông cao lớn lực lưỡng bước vào tên là Triệu Nghị, là một cảnh sát vũ trang ở Nguyên Lăng, đồng thời là một "tình nguyện viên". Sau khi nghe về tình cảnh của Hạ Hoa Đình, hắn ta đã chủ động xin được chăm lo cuộc sống thường nhật. Sau khi được Hạ Hoa Đình đồng ý, Triệu Nghị đã chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống cho Hạ Hoa Đình.
Triệu Nghị chạm vào vai anh rồi hỏi: "Anh ngã ở đâu? Có đau không?"
Hạ Hoa Đình lắc đầu: "Không sao."
Triệu Nghị kéo xe lăn lại, bế người lên xe lăn rồi đẩy vào phòng tắm.
Trước đây Hạ Hoa Đình là người rất coi trọng nhan sắc, lại da mặt lại mỏng, nên dù đã được hắn ta giúp đỡ nhiều lần, anh vẫn sẽ đỏ mặt khi có người nhìn mình.
Triệu Nghị nhéo vành tai đỏ ửng của anh, cười nói: "Chúng ta đều là đàn ông, có gì phải ngại ngùng chứ?"
Hạ Hoa Đình cúi đầu không nói gì, hai tai ngược lại nóng nóng bừng như lửa đốt.
Đã sáu tháng trôi qua kể từ khi Thư Tử Hàn bị bắt. Trong nửa năm này, Hạ Hoa Đình luôn ở bên Triệu Nghị. Hắn là một người đàn ông mặt dày, thẳng thắn, đôi khi nói năng bộc trực, nhưng lại rất chu đáo khi chăm sóc người khác và đặc biệt nấu ăn rất ngon. Nhờ sự chăm sóc tận tình của hắn mà sức khỏe của Hạ Hóa Đình đã hồi phục rất nhiều.
Trưa hôm đó, Triệu Nghị trở về nấu cơm. Ngồi vào bàn, hắn kể cho Hạ Hoa Đình nghe về một tên tội phạm hàng loạt mà hắn vừa giúp cảnh sát bắt giữ. Hắn nói với vẻ chán ghét: "Bọn chúng giết người vô cớ như vậy, rồi sau khi bị bắt lại thì mới bắt đầu sửa chữa lỗi lầm. Những tên tội phạm này mới là những kẻ đáng chết nhất."
Hạ Hoa Đình mở miệng, vẻ mặt âm trầm, nhưng không nói gì.
Triệu Nghị không hề nhận ra vẻ mặt của anh có gì khác thường. Ăn xong, hắn đứng dậy mặc áo khoác, nói: "Tôi phải đi làm đây. Có gì thì gọi tôi nhé. Tối về tôi sẽ làm hoành thánh cho cậu."
Hạ Hoa Đình có một chiếc "điện thoại dành cho người cao tuổi" với bàn phím rất lớn. Anh có thể gọi cho Triệu Nghị bằng cách nhấn giữ phím "1". Dù không nhìn thấy gì cũng không sao. Anh chỉ khẽ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
“…Những tên tội phạm này là những kẻ đáng chết nhất.”
Hạ Hoa Đình buồn bã nghĩ: Có lẽ Triệu Nghị không biết mình đã từng giết người. Nếu biết, liệu hắn còn muốn chăm sóc hắn không?
Hạ Hoa Đình đẩy xe lăn trở lại phòng ngủ, cầm cuốn sách trên bàn và tiếp tục học chữ nổi Braille cho đến khi một giọng nữ máy móc vang lên trên điện thoại.
"Lâm Phỉ Thạch gọi đến."
"Lâm Phỉ Thạch gọi đến."
Ánh mắt Hạ Hoa Đình thoáng qua vẻ vui mừng. Anh loay hoay gõ bàn phím, nhấn nút trả lời màu xanh lá cây: "Alo?"
Giọng nói của Lâm Phỉ Thạch vang lên: "Hoa Đình! Dạo này anh thế nào?"
Hạ Hoa Đình nói: "Cũng không tệ."
Lâm Phỉ Thạch nói: "Tôi và Bùi Di sắp đến thành phố Vu Vân rồi! Trước khi đi chúng tôi sẽ đến thăm anh!"
Hạ Hoa Đình từ chối: "Tôi có người chăm sóc ở đây rồi, hai anh không cần qua đâu. Đi qua đi lại nhiều cũng phiền phức. Dù sao tôi cũng không gặp được cậu, lát nữa rảnh rỗi chúng ta gọi video call nhé."
Lâm Phỉ Thạch không trả lời mà hỏi: "Tình hình hồi phục của anh thế nào rồi?"
Hạ Hoa Đình cho biết: "Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Ngoại trừ những vết thương không thể phục hồi, về cơ bản không có vấn đề gì khác. Tôi vừa mới khám sức khỏe cách đây vài ngày, vẫn chưa có kết quả."
….………….
Đội Cảnh sát Vũ trang.
"Lão Triệu, anh thật sự định nuôi anh ta cả đời à? Anh định nuôi một người đàn ông trưởng thành như vậy, sau này không lấy vợ sinh con luôn sao?"
Triệu Nghị thản nhiên nói: "Tôi thấy anh ấy cũng khá tốt. Anh ấy trầm tính, không gây chuyện, cũng không có cảm giác tồn tại nên ở cùng anh ta cũng chẳng phiền toái gì. Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể đưa anh ta vào nhà vệ sinh với tắm rửa cho anh ta thôi. Có gì to tát đâu? Sau này không tìm được vợ thì hai chúng tôi cùng F.A thôi."
"Hình như cấp trên đang có kế hoạch chuyển một số nhân sự đến gần quê của anh trong vài ngày tới. Anh có định đi không?"
Triệu Nghị dừng lại một chút rồi nói: "Anh nghe tin này khi nào?"
"Tôi vừa nghe nói lúc đang ăn. Chắc ngày mai hoặc ngày kia sẽ có thông báo."
Triệu Nghị nói "Ồ" rồi nói: "Tôi sẽ hỏi lại."
Tối hôm đó, khi Triệu Nghị về nhà, hắn nhắc lại chuyện này với Hạ Hoa Đình và nói với giọng nửa thương lượng: "Anh đi cùng tôi đi. Dù sao thì anh cũng không có nhiều họ hàng, ở cùng tôi thì tôi cũng dễ chăm sóc cho anh hơn."
Hạ Hoa Đình cô độc giữa thế gian này, không vướng bận bất cứ điều gì, bất cứ nơi đâu cũng là chốn bình yên cho anh trú ngụ. Anh có theo Triệu Nghị về quê cũng chẳng sao, nhưng...
Hạ Hoa Đình nhẹ nhàng nắm chặt tay trên xe lăn, vẻ mặt rõ ràng bình tĩnh, nhưng dường như có điều gì đó hỗn loạn đang dâng trào trong lòng.
Một lúc lâu sau, anh cúi đầu, như đã quyết định, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Triệu Nghị, có một chuyện tôi chưa nói với anh, e rằng cũng chưa có ai nói với anh."
Triệu Nghị tự nhéo gáy mình một cái, thản nhiên nói: "Được, vậy thì nói đi."
Hạ Hoa Đình im lặng hồi lâu, như thể tự tay moi hết nội tạng đã thối rữa của mình ra, lật những thứ xấu xí đó ra cho mọi người xem, khó khăn nói từng chữ một: "Tôi đã từng giết người."
Triệu Nghị vẻ mặt vô cùng hoang mang: "Cái gì?"
"Anh không tò mò tại sao tôi lại gia nhập Đất Bồi sao? Cha dượng tôi ngược đãi mẹ tôi, lúc nào cũng đối xử tàn nhẫn với tôi. Tôi không chịu đựng nổi nữa," Hạ Hoa Đình nói, "Nên tôi đã giết ông ta."
Triệu Nghị: “…”
Hạ Hoa Đình không nhớ nổi lúc đó Triệu Nghị đã nói gì, chỉ nhớ tiếng cửa đóng sầm rồi rời đi, đêm đó không có ai trở về.
Hạ Hoa Đình ngồi trong phòng khách suốt một ngày một đêm. Chiều hôm sau, một người đàn ông với dáng vẻ vội vàng chạy đến, bước chân gấp gáp nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: "Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi là đồng nghiệp của Triệu Nghị. Anh cứ gọi tôi là Lâm Dụ."
Hạ Hoa Đình hỏi nhỏ: "Triệu Nghị đâu?"
Lâm Dụ nghe vậy thì im lặng một lát, rồi khéo léo nói: "Hôm qua cậu ấy có nhiệm vụ đột xuất nên được điều về tổng hành dinh. Có lẽ vài ngày nữa sẽ quay lại."
Hạ Hoa Đình mỉm cười đầy ẩn ý.
...Mình không nên ôm ấp hy vọng xa vời như vậy. Một người đã rơi xuống vực thẳm, làm sao có thể được thế gian chấp nhận?
"Sự cứu rỗi" không bao giờ đến một cách dễ dàng.
Lâm Dụ nhìn vẻ mặt chán nản tự ti của anh, có chút miễn cưỡng, khẽ nói: "...Sau này còn có đồng nghiệp khác chăm sóc anh mà."
"Không cần đâu," Hạ Hoa Đình ngồi trên xe lăn, lạnh như tượng, không chút cảm xúc hay vui mừng, giọng nói anh nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, "Phiền anh đưa tôi đến viện phúc lợi nhé."
Lâm Dụ thở dài. "...Được rồi, tôi sẽ báo cáo cấp trên sắp xếp cho anh sớm nhất có thể."
….…………..
"Hôm qua Hạ Hoa Đình đã hỏi tôi chuyện này." Lâm Dụ mặc lễ phục ngồi trên ghế, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh muốn cái gì? Chính anh là người bảo tôi là anh sẽ chăm sóc cậu ấy, giờ cũng là anh đòi bỏ cuộc giữa chừng. Anh định bỏ đi mà không nói một lời giải thích sao? Đây là trách nhiệm của một cảnh sát nhân dân sẽ làm à?"
"Thưa sếp! Ngài chưa từng nói với tôi rằng Hạ Hoa Đình đã từng giết người!" Triệu Nghị đứng trước mặt y, phẫn nộ, cố gắng khống chế giọng nói: "Tôi không muốn chăm sóc tù binh!"
"Nếu không phải chứng cứ không đủ, bây giờ Hạ Hoa Đình đã ngồi tù rồi!"
Lâm Dụ chậm rãi nhíu mày: "Anh rõ ràng biết Hoa Đình đã làm cái gì. Nếu cậu ta không thay đổi, Đất Bồi đã không dễ dàng bị chúng ta bắt như vậy rồi."
Triệu Nghị bực bội xua tay: "Về mặt tâm lý, tôi cũng không thể chấp nhận được. Ngài muốn tìm ai khác thì tìm đi."
Lâm Dụ chống trán nói: "Được rồi, vậy tạm thời anh đừng về nữa, vài ngày tới tôi sẽ đến đón cậu ấy."
Triệu Nghị đứng đó, do dự hồi lâu rồi ngập ngừng hỏi: "Hạ Hoa Đình nói với tôi là anh ta đã xé xác cha dượng mình ra thành từng mảnh. Ngài có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
Lâm Dụ lắc đầu nói: "Chuyện năm đó tôi không biết nhiều, nên sẽ không đưa bình luận. Nhưng tôi nghĩ, người đã từng vì Phỉ Thạch đánh đổi cả mạng sống, dù trước kia có làm sai điều gì, cũng không đến nỗi quá tàn ác đến mức không thể tha thứ. Nếu có người nguyện ý quay đầu từ bỏ con đường sai trái đến tìm tôi giúp đỡ, thì tôi vẫn sẵn lòng tin tưởng người đó một lần."
Triệu Nghị đấm mạnh vào cửa rồi quay đi.
Chiều ngày thứ tư, Lâm Dụ đến nhà Triệu Nghị mang bữa cơm cuối cùng cho Hạ Hoa Đình, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã liên lạc với viện phúc lợi giúp anh rồi. Tối nay phòng sẽ sẵn sàng, tôi sẽ đưa anh đến đó."
Hạ Hứa Đình "Ừm" một tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Sau khi Hạ Hoa Đình ăn xong bữa tối một mình, Lâm Dụ đưa anh xuống lầu rồi bế anh lên ghế phụ. Y gấp xe lăn lại cất vào cốp xe. Lên xe, y thắt dây an toàn cho anh rồi nhẹ nhàng nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi. Đường đi chắc còn dài. Đến nơi tôi sẽ gọi anh."
Hạ Hoa Đình nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Từ sau lần bị thương trước, thể trạng của Hạ Hoa Đình đã không còn tốt. Anh trở nên dễ mệt mỏi và buồn ngủ hơn. Ngồi trên xe lắc lư một lúc thì đã ngủ thiếp đi. Anh không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi nghe thấy giọng nói của Lâm Dụ bên cạnh, anh mới tỉnh dậy.
"Hoa Đình, chúng ta tới rồi."
Lâm Dụ đặt xe lăn bên cạnh cửa xe, cẩn thận bảo vệ thân thể Hạ Hoa Đình rồi đặt anh lên xe, sau đó khom người xuống, khép hai chân lại.
Hai mắt của Hạ Hoa Đình đã bị cắt bỏ, không còn cảm nhận được ánh sáng nữa. Anh không thể biết bây giờ là đêm hay ngày. Lâm Dụ đẩy xe lăn đưa anh đi về phía trước. Con đường dưới chân anh rất bằng phẳng, cánh cửa mở ra với một tiếng "cạch" nhỏ.
Sau đó, Hạ Hoa Đình nghe thấy tiếng đèn được bật lên.
Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy. Rõ ràng là đang ở trong nhà, tiếng động này hình như không phải từ viện phúc lợi xã hội. Hạ Hoa Đình nghiêng tai, sắc bén hỏi: "Đây là đâu?"
Lâm Dụ đẩy anh vào trong, quay người đóng cửa lại rồi xin lỗi: "Đây là nhà tôi. Tôi sợ anh không muốn đến nên mới nói dối anh lúc nãy. Anh đừng giận."
Hạ Hoa Đình: "…”