“Lúc đó khi bọn tôi phá án, chứng cứ quan trọng nhất chính là lời khai của hai nhân chứng tận mắt nhìn thấy, với cả con dao dài tìm thấy trong nhà hắn. Chưa kể hung thủ cũng đã nhận tội về cơ bản là có thể kết luận tội danh rồi. Nhưng bây giờ thì hai nhân chứng lại thay đổi lời khai, còn hung thủ thì ra tòa bắt đầu lật lọng, ăn nói bậy bạ, cố tình đánh tráo đúng sai. Con dao kia tuy có dấu vân tay của hắn thật, nhưng chẳng ai chứng minh được là hắn dùng chính con dao đó để giết người, vụ này đúng là rối to.”
Giang Bùi Di hỏi: “Lúc lấy lời khai có ghi hình giám sát lại không?”
“Có, vẫn còn nhưng chỉ cần bên kia kiếm đại một cái cớ, nói bên mình phá án gấp nên đã dụ dỗ hoặc đe dọa nhân chứng, dùng thủ đoạn trái pháp luật để ép nhận dạng hung thủ thì mình cũng chẳng cãi được gì.” Viên cảnh sát hình sự đáp, mặt mày sa sầm.
Chỉ cần tòa chưa tuyên án, thì mọi chuyện vẫn có thể thay đổi. Một lời khai cũng có thể bị lật tung, dẫn đến toàn bộ vụ án chuyển hướng, chuyện như vậy trước giờ không hiếm.
“Biết rồi.” Giang Bùi Di điềm đạm đáp, “Phía tòa án nói sao?”
Viên cảnh sát nhỏ rũ mặt đáp: “Không thể tiếp tục xử, trả hồ sơ điều tra lại từ đầu.”
Giang Bùi Di ngay hôm đó đã mở lại hồ sơ ra xem, hung thủ tên Triệu Đức Quốc, là một điển hình của dạng "nhân cách phản xã hội". Tên này lúc bị bắt còn cứng mồm, sống chết không chịu nhận tội, nhất quyết nói là chưa từng giết ai. Sau đó dù chứng cứ đã quá rõ ràng, hắn vẫn ngoan cố không chịu hối cải. Từ đầu tới cuối vẫn mang cái kiểu “cùng lắm thì chết thôi”, kiêu ngạo đến cực điểm. Lúc ra tòa thì càng quá đáng, bắt đầu chối bay chối biến, còn tố ngược cảnh sát đánh đập tra tấn, ép hắn nhận tội giả, xin thẩm phán anh minh cho hắn một con đường sống.
Ai đầu óc tỉnh táo đều nghe ra là hắn đang nói bậy, đúng kiểu ngụy biện vớ vẩn, nhưng cái quái là hai nhân chứng tận mắt lại cùng lúc đổi lời khai, mới đáng nghi.
“Vụ này cũng đã nửa năm rồi,” Lâm Phỉ Thạch ôm hộp sữa bò giữ ấm, nói chậm rãi: “Rượu vang ủ lâu thì dễ uống, chứ án mạng ủ lâu thì không dễ làm lại đâu.”
Khởi động lại một vụ cũ, chẳng khác gì phải ôn tập gấp trước bài kiểm tra bất ngờ, mà lại là kiểu nội dung học lâu rồi quên sạch. Hiện trường giờ đã hỏng bét, không còn giá trị gì. Chứng cứ chính thì càng không thể nằm nguyên chờ bọn họ tới tìm nên nói trắng ra là giờ muốn tìm chứng cứ buộc tội Triệu Đức Quốc thì gần như là không thể.
“Vốn là vụ án đã chốt hạ, giờ nghi phạm cùng hai nhân chứng như thể đã thống nhất từ trước mà đổi khẩu cung, chắc chắn có ai đó đứng sau giật dây, muốn cứu Triệu Đức Quốc bằng được.” Lâm Phỉ Thạch nói tiếp, “Nhưng mà Triệu Đức Quốc vẫn đang bị tạm giam, hắn liên lạc với người bên ngoài kiểu gì?”
“Không cần nghĩ xa, chắc chắn trong trại giam có nội gián,” Giang Bùi Di ngừng một nhịp, rồi hạ giọng nói: “Bên Cục thành phố cũng chưa chắc đã hoàn toàn an toàn.”
Ở Trọng Quang thứ đáng sợ nhất là những “hắc cảnh”. Như năm đó ở thôn Tháp Bộ, một điểm trung chuyển m* t** lớn như vậy mà cả phân cục Hướng Dương lại âm thầm che giấu suốt bao năm thì thử hỏi Cục thành phố phức tạp cỡ nào? Chỉ cần một người để lộ chút tin tức, tất cả nỗ lực của bọn họ có thể đổ sông đổ biển trong chớp mắt.
“Bị ép hai đầu như này thực sự rất khó chịu, nói câu nào cũng phải rón rén dè chừng,” Lâm Phỉ Thạch nói, nhưng gương mặt thì chẳng có tí gì là dè chừng cả. Cậu như đang suy nghĩ gì đó, chậm rãi lên tiếng: “Dù là Đất Bồi hay Côn Ngữ, hiện giờ đều chưa thành hình rõ ràng, với một tổ chức tội phạm còn đang trong giai đoạn phát triển thì tên hung ác, lạnh lùng như Triệu Đức Quốc đúng là kiểu ‘nhân tài’ hiếm có. Anh nghĩ xem, người đứng sau vụ này là ai?”
“Không thể chắc chắn,” Giang Bùi Di đáp khẽ, “Nhưng phong cách rất giống Côn Ngữ. Trước kia hắn luôn bao quanh bởi đám điên cuồng như vậy, những kẻ khinh thường luật pháp, thù hằn xã hội, chẳng ai dung nổi. Côn Ngữ lại luôn tìm cách kéo bọn chúng xuống địa ngục cùng mình, và chính đám người đó về sau trở thành tay chân trung thành nhất của hắn.”
“Chậc, không thể không nói, đám phế vật này tuy chẳng làm nên trò trống gì, nhưng đầu óc lại xoay cũng nhanh phết,” Lâm Phỉ Thạch vừa lật hồ sơ vừa nói, “Toà án mấy vụ cố ý giết người như thế này, tốt nhất xử nhanh còn kịp.”
Cậu đang xem đến một đoạn, bỗng dưng tỏ ra rất hào hứng: “Anh xem cái này đi Giang đội, trong bản ghi chép thẩm vấn, Triệu Đức Quốc chính miệng nói hắn giết người là có mưu tính từ trước. Hắn cố tình chọn mấy cặp đôi đang yêu nhau để ra tay, giết một người giữ một người lại. Tôi nói thật, tên này mà không bị phán tử hình thì đúng là không có đạo lý.”
Giang Bùi Di: “………”
“Chốc nữa tôi đi liên hệ thử hai nhân chứng tận mắt kia xem sao, biết đâu moi được manh mối gì,” Lâm Phỉ Thạch lại nghiêm túc nói, “Tình hình như bây giờ mà không tìm ra chứng cứ mới, khả năng cao nhất là Triệu Đức Quốc được tuyên vô tội và thả ra.”
Giang Bùi Di lạnh giọng: “Kể cả không tìm ra chứng cứ, trong quá trình điều tra vẫn có thể tạm giam hắn bảy tháng. Nhưng với năng lực của Côn Ngữ, bảy tháng sau thế lực của hắn đã phát triển đủ lớn, đến lúc đó có còn cần Triệu Đức Quốc nữa đâu? Một con tốt vô dụng thì hắn có thiếu gì.”
“Ơ?” Lâm Phỉ Thạch khẽ lên tiếng, tỏ vẻ không tán thành: “Biết đâu đấy, kiểu tội phạm rối loạn tâm thần, khinh thường pháp luật và giết người như chơi như Triệu Đức Quốc, đôi khi lại là công cụ tốt nhất sắc như dao, lúc nào dùng cũng được.”
Cậu đứng dậy: “Tôi đi lấy thông tin liên hệ của hai nhân chứng, gọi thử điện xem phản ứng thế nào đã.”
Lâm Phỉ Thạch mở hệ thống tra cứu dữ liệu nhân chứng. Vụ án này người chết là một đôi nam nữ, nhân chứng tận mắt cũng là một đôi chính là người yêu của nạn nhân. Cậu suy nghĩ một chút, quyết định gọi trước cho cô gái tên là Miêu Trân.
Giọng của Lâm Phỉ Thạch khi gọi điện cố ý hạ thấp, nghe vừa trầm vừa dịu dàng: “Chào bạn, tôi là Lâm Phỉ Thạch, thuộc đội hình sự Cục Công an thành phố Trọng Quang. Cô là Miêu Trân đúng không?”
“Là tôi, xin hỏi có chuyện gì ạ?” Nằm ngoài dự liệu của Lâm Phỉ Thạch, giọng bên kia không hề hoảng hốt, thậm chí rất bình tĩnh. Giọng nữ nhẹ nhàng, nhỏ, đều đều.
“Liên quan đến vụ án của Triệu Đức Quốc, hôm nay đồng nghiệp tôi đã gọi cho cô một cuộc, trong đó bạn nói mình đã nhận nhầm người. Rằng hung thủ không phải là Triệu Đức Quốc có đúng vậy không?”
“Đúng vậy, tôi nhận nhầm người.” Miêu Trân đáp lại mà chẳng chút do dự, giống như đang đọc thuộc lòng một đoạn kịch bản. Giọng nói không chỉ vô cảm mà còn có chút máy móc, cứng đờ một cách kỳ quái: “Hồi đó bạn trai tôi vừa mất, tinh thần tôi không ổn định, có dấu hiệu hoang tưởng, nhìn ai cũng giống như hung thủ. Khi các anh cảnh sát nói Triệu Đức Quốc chính là hung thủ, tôi chẳng suy nghĩ gì mà lập tức nhận diện. Về sau khi nhìn lại ảnh hắn, tôi mới nhận ra là mình đã nhầm.”
Lâm Phỉ Thạch vẫn giữ giọng nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Vậy theo trí nhớ của cô, gương mặt hung thủ, đường nét ngũ quan trông thế nào?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp: “Tôi không nhớ gì cả.”
“Cô còn có manh mối nào khác liên quan đến vụ án có thể cung cấp không?”
Miêu Trân nói: “Không còn gì nữa.”
Lâm Phỉ Thạch vốn định hỏi thêm vài câu, nhưng suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ khẽ nói một tiếng “Làm phiền rồi” rồi cúp máy.
Giang Bùi Di hỏi: “Sao rồi?”
Lâm Phỉ Thạch l**m nhẹ môi, Giang Bùi Di liếc qua đã thấy trong ánh mắt cậu ánh lên nụ cười chẳng mấy đứng đắn, sau đó nghe cậu nói: “Nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ tuổi, giọng mềm nhẹ, đúng kiểu thiếu nữ mới lớn. Tôi nghĩ nếu gặp mặt nói chuyện trực tiếp với cô ấy, có thể sẽ khai thác được thêm gì đó.”
Giang Bùi Di suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu để Lâm Phỉ Thạch với gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành và cái kiểu gợi đòn không cần tiền đó ra trận thì cũng chẳng có gì sai, nên không phản đối kế hoạch này.
Lâm Phỉ Thạch đưa điện thoại cho anh: “Còn nhân chứng kia để anh gọi nhé. Tôi không giỏi nói chuyện với mấy anh chàng ‘thẳng nam chính hiệu’ đâu. Loại người đó toàn xem tôi như kẻ thù của nam giới.”
---
Trong phòng không bật đèn, rèm cửa kéo kín mít, chỉ có vài tia nắng yếu ớt len lỏi qua kẽ vải lọt vào bên trong nhưng cũng mờ nhạt đến mức gần như không tồn tại. Dù bên ngoài trời nắng chang chang, căn phòng lại như bị bóng tối bao trùm, u ám đến nghẹt thở, hoàn toàn không thấy ánh sáng mặt trời.
Một cô gái với thân hình gầy gò, quần áo xộc xệch ngồi co lại trên giường. Trên người cô là những vết bầm tím chằng chịt. Nước mắt lặng lẽ chảy đầy mặt, giọng run rẩy đến mức gần như không thành tiếng: “Tôi đã… đã làm đúng như các người yêu cầu rồi… Sau này… sau này cũng sẽ không thay đổi lời khai nữa… Làm ơn, xin các người buông tha cho tôi… buông tha cho tôi…”
Một gã đàn ông uể oải ngáp dài, tay k** kh** q**n, huýt sáo một cái rồi nói: “Con nhóc này đúng là có vị đấy. Biết điều thế thì tốt. Đi thôi.”
Nói xong, hai người đàn ông trung niên to cao nghênh ngang bước ra khỏi căn nhà.
Miêu Trân ngồi thất thần trên giường, mắt đỏ hoe, tóc tai rũ rượi, cả người như một con búp bê vải bị vứt bỏ, cô bỗng nhiên ôm mặt, gào khóc không thành tiếng, như thể vừa hoàn toàn sụp đổ.
.
Nhân chứng còn lại cũng có lời khai thay đổi tương tự Miêu Trân, nội dung thoái thác gần y hệt. Cả hai cùng khăng khăng rằng bản thân đã nhận nhầm người, rằng hung thủ thật sự là một kẻ khác, còn Triệu Đức Quốc là người vô tội, hoàn toàn không liên quan.
Ngay trưa hôm đó, Triệu Đức Quốc được đưa từ trại tạm giam về lại Cục Công an thành phố, chờ đội hình sự tiến hành bước xử lý tiếp theo: nếu tìm ra chứng cứ mới chứng minh hắn chính là hung thủ, sẽ lập tức đề nghị truy tố, nhưng nếu không hắn sẽ được thả tự do, quay trở lại xã hội, muốn làm gì thì làm.
Tối hôm đó, Giang Bùi Di trực ban. Gần 8 giờ mới từ Cục trở về, về tới nhà liền mệt mỏi nằm vật xuống giường, tính ngủ luôn. Hiện tại anh chỉ còn một tay là dùng được, làm gì cũng bất tiện.
Khoảng 9 giờ tối, vừa nhắm mắt định thiếp đi thì điện thoại đột nhiên “Đinh” một tiếng vang lên là tin nhắn từ “Nam sinh viên ngây thơ”: “Đừng ngủ, tôi qua ngay đây.”
Giang Bùi Di nhíu mày.
Tên này giờ còn mò qua làm gì?
Anh trả lời bằng một cái dấu hỏi: “?”
Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Giang Bùi Di đứng dậy, xỏ dép ra mở. Anh nhìn thấy Lâm Phỉ Thạch đang xách một túi lớn, mỉm cười nói: “Anh phải thay thuốc rồi.”
Giang Bùi Di hơi ngẩn ra, đến lúc này mới nhớ ra nay đã ba ngày tới lúc thay băng. Không nói gì thêm, anh quay người để Lâm Phỉ Thạch vào nhà.
Lâm Phỉ Thạch đặt túi lên bàn trà, lôi ra từng món bên trong: găng tay y tế, thuốc mỡ bôi bỏng, băng gạc cuộn, povidone, khăn lông sạch.
Cậu đặt tay Giang Bùi Di lên đùi mình, bắt đầu tháo lớp băng cũ ra, động tác thuần thục đến bất ngờ.
Lúc này Giang Bùi Di mới hiểu vì sao trước đó Lâm Phỉ Thạch lại nói “Tòi biết làm cái này”, có lẽ vì cậu đã từng tự xử lý vết thương cho mình không ít lần.
Lâm Phỉ Thạch dùng gạc thấm povidone lau sạch lớp thuốc mỡ cũ. Lòng bàn tay của Giang Bùi Di lộ ra lớp da mỏng lờ mờ từ dấu vết còn lại từ khi phỏng.
Lâm Phỉ Thạch nói: “Lớp da này sau sẽ tự bong ra, không ảnh hưởng gì đâu. Nhưng hiện tại đừng làm rách, nếu không dễ nhiễm trùng.”
Xong phần vệ sinh vết thương, cậu mang găng tay chấm một lớp thuốc mỡ mới, nhẹ nhàng bôi lên da tay Giang Bùi Di. Từ đầu đến cuối, động tác đều cẩn trọng, dịu dàng khiến Giang Bùi Di hầu như không cảm thấy đau chút nào.
Từ góc nhìn của Giang Bùi Di, anh có thể thấy rõ sống mũi và gò má sắc nét của Lâm Phỉ Thạch, hàng mi đen dài khẽ cụp xuống, đôi mắt mang theo vẻ chăm chú hiếm thấy tựa như đang đối xử với món đồ sứ quý giá dễ vỡ. Cảnh tượng khiến người ta không khỏi rung động.
Giang Bùi Di hơi dời ánh mắt đi, hỏi khẽ: “Bao giờ cậu định gặp Miêu Trân?”
Lâm Phỉ Thạch nghĩ một lúc rồi đáp: “Chiều mai đi.”
Giang Bùi Di bình thản nói: “Tôi đưa cậu đi.”
Lâm Phỉ Thạch bật cười: “Được thôi.”