Sáng sớm hôm sau, Quách Sao Mai đã gọi điện cho Lâm Phỉ Thạch, hỏi tình hình của Giang Bùi Di thế nào rồi. Vị tiền bối vừa nghiêm khắc vừa mềm lòng này thật sự rất quan tâm đến hai người họ. Trước đó một thời gian, ông ấy vẫn luôn nói muốn xin tỉnh cử thêm vài người xuống để hỗ trợ bọn họ. Nhưng Giang Bùi Di thấy chưa đến mức phải dùng đến lực lượng của tỉnh nên vẫn luôn từ chối.
“Tôi thấy anh ấy vẫn ổn mà.” Lâm Phỉ Thạch vừa soi gương đánh răng, vừa lơ mơ trả lời, giọng nói mơ hồ không rõ: “Trước giờ mọi chuyện anh ấy đều kể cho tôi nghe.”
Bên kia, Quách Sao Mai dường như có chút kinh ngạc: “Cả chuyện liên quan đến Côn Ngữ mà cậu ta cũng kể cho cậu?”
“Vâng, đúng vậy.” Lâm Phỉ Thạch súc miệng xong đáp: “Tôi nghe Giang Bùi Di kể, đợt hành động đó hy sinh rất nhiều đồng đội, tình hình chiến đấu cũng cực kỳ ác liệt.”
Quách Sao Mai hiếm khi lộ ra vẻ thương cảm, thở dài một hơi: “Loại hành động tác chiến quy mô lớn như vậy, có thương vong là điều không tránh khỏi. Là chính cậu ấy cố chấp, mãi không bước ra được thôi.”
“Không đến mức như câuh nói đâu. Lúc đó bọn tôi đã nhận được tin tình báo từ trước, biết Côn Ngữ khả năng sẽ liều mạng ăn thua đủ. Trước khi nổ bom, bọn tôi đã tổ chức rút lui khẩn cấp rồi, phần lớn đội đều tránh vào một vách đá có hố lõm, là nơi khá an toàn đúng là hành động đó có người thương vong, có mười mấy cảnh sát ưu tú đã hy sinh vì đá lở, nhưng việc đó đâu liên quan đến quyết sách của Tiểu Giang, kiểu gì cũng không thể đổ hết lên đầu cậu ấy được.”
“Có điều Giang Bùi Di là kiểu người như vậy. Từ ngày hôm đó, trong lòng cậu ấy cứ luôn ôm lấy cảm giác tội lỗi không xua được. Mấy ông già bọn tôi thay nhau khuyên nhủ bao lần, hiệu quả gần như bằng không. Tính cách cậu ấy cũng ngày càng kỳ lạ.”
Lâm Phỉ Thạch hơi khó hiểu: “Mọi người sao cứ nói Giang Bùi Di tính cách không tốt thế? Tôi thấy anh ấy rất ổn mà.”
Quách Sao Mai nói: “Chắc trên đời này chỉ có cậu là nghĩ thế thôi. Trong mắt mấy lãnh đạo ở Tỉnh thành, Giang Bùi Di là khúc xương cứng nhất trong cái dàn hát này. Cái thùng thuốc nổ trong tổ các cậu cũng còn ngại tính khí cậu ấy đấy, chẳng ai dám cãi nhau với cậu ấy đâu.”
Lâm Phỉ Thạch giống như đang hơi bênh người nhà: “Cãi nhau làm gì chứ, tôi thấy Giang đội làm gì cũng có lý hết.”
“…… Có điều, đôi khi cậu ấy thực sự không muốn sống nữa.” Quách Sao Mai thở dài, “Cha mẹ Giang Bùi Di đều là liệt sĩ, cả nhà ai cũng cứng đầu. Em gái cậu ấy thì đang học trong trường quân đội, được quốc gia chu cấp, bản thân cậu ấy không có bất kỳ ràng buộc gì, hoàn toàn không coi mạng sống mình là chuyện quan trọng. Lúc nào cũng sẵn sàng liều mình cả.”
Nghe đến đây, Lâm Phỉ Thạch không khỏi nhớ lại hình ảnh hôm đó Giang Bùi Di lao thẳng vào biển lửa. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy sợ toát mồ hôi. Cậu rùng mình, gật đầu: “Anh ấy đúng là không sợ chết thật. Lần sau có cơ hội tớ sẽ nói chuyện này với anh ấy.”
Quách Sao Mai lại dặn một lần nữa: “Có tình huống gì bất ngờ thì cứ xin tỉnh hỗ trợ, đừng cứng đầu như mấy thằng học trò liều mạng kia, biết chưa?”
Lâm Phỉ Thạch đáp ngay: “Yên tâm đi Quách Thính, tôi chưa bao giờ liều cả.”
Quách Sao Mai cười một tiếng, nói trúng tim đen: “Cậu thì liều với ai nổi chứ.”
Lâm Phỉ Thạch bảo trì nụ cười: “…”
Dựa theo nguyên tắc “Ăn cái gì bổ cái đó”, sáng sớm trước khi đi làm, Lâm Phỉ Thạch đã ninh cho Giang Bùi Di hai cái móng heo kho tàu, cắt thành từng miếng nhỏ gọn, canh đúng giờ giữ ấm. Giữa trưa cậu tranh thủ về nhà, xách cà mèn mang đến cục cho anh. Trên đường đi, bị mấy đồng nghiệp khác thấy được, ai nấy đều nhao nhao trêu chọc: “Lâm đội lại lén nuôi tiểu tình nhân hả?”
Lâm Phỉ Thạch đáp tỉnh bơ: “Cho bệnh nhân ăn đó, tới phiên tôi chắc còn lâu.”
—— Trong cục, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di, hai vị đội trưởng này là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Ngay cả chú quét vệ sinh dưới lầu cũng có thể buôn dăm ba câu chuyện với đội trưởng Lâm, còn Giang Bùi Di thì hiếm ai bắt chuyện được lấy một hai câu. Không phải mọi người không thích anh mà là với cái vị phó đội trưởng nghiêm túc, sắc bén như sấm giật gió lùa này, ai cũng vừa nể vừa sợ, cảm giác như không cùng một tầng lớp. So ra thì Lâm Phỉ Thạch người không có học vị cao, cũng không có hào quang gì nổi bật lại “gần dân” hơn nhiều.
Vì thế, lời đồn “Lâm đội với Giang phó đội có vẻ thân nhau” ban đầu ai cũng cho là chuyện đùa. Nhưng sau đó lại liên tục bị các tin tức bên lề “vả mặt chan chát”, chẳng hạn như “Giang đội nói chuyện với Lâm đội mà giọng nhẹ hẳn đi”, “Số câu mỗi lần nói chuyện với Lâm đội đều trên mười câu”, “Giang đội cư nhiên còn cười với Lâm đội một cái”, “Lại còn cùng nhau về nhà”… vân vân.
Tuy nơi này mọi người vẫn chưa thật sự hiểu “ship couple” là gì, nhưng đại chúng ăn dưa đã sớm hồn nhiên không sợ lớn chuyện, mạnh mẽ đẩy “Giang Lâm” bay lên tận trời xanh. Mặc dù trình tự có chút không theo lẽ thường - hai nhân vật chính thì hoàn toàn không hề hay biết.
Giang Bùi Di dành cả buổi sáng để đào gốc ba đời nhà Triệu Đức Quốc, từ tổ tiên tám đời moi ra sạch sẽ. Nhà hắn ta chẳng có mấy yếu tố như “cha mẹ ly dị”, “bạo lực gia đình” để dẫn đến rối loạn nhân cách hay hành vi phạm pháp. Điều kiện sống cũng chẳng tệ gì. Nếu nói tên đó có xu hướng b*nh h**n, theo lời Lâm Phỉ Thạch thì rất có thể là vì sinh lý không hoạt động nổi.
Dù sao thì, vấn đề sinh lý trong độ tuổi dậy thì cũng là một trong những nguyên nhân phạm tội mà.
Lâm Phỉ Thạch đẩy cửa bước vào: “Giang đội, lại đây ăn cơm trưa nè. Một thùng to tình yêu móng heo kho tàu đấy. Chờ anh ăn xong, tôi mang phần còn lại chia cho mấy người dưới lầu.”
Hồi trước cậu suốt ngày mang cơm mang nước tới, Giang Bùi Di còn cảm thấy hơi ngại ngại. Giờ thì quen luôn rồi. Anh lấy hộp cơm trong ngăn kéo ra, dùng đũa gắp mười mấy miếng móng heo kho bóng bẩy mềm dẻo, sau đó nói: “Đem xuống chia đi.”
Lâm Phỉ Thạch bèn mang phần còn lại cho mấy “con nít đói ăn” ở dưới lầu, về lại thì thấy Giang Bùi Di vẫn chưa đụng đũa, cứ tưởng anh không ăn nổi, có chút lo lắng hỏi: “Sao vậy? Ăn không được à? Hay là dai quá?”
Giang Bùi Di không ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt: “Không có gì đâu, cùng ăn đi. Lát nữa tôi đưa cậu ra ngoài.”
Lúc này Lâm Phỉ Thạch mới phản ứng lại, hóa ra Giang Bùi Di vẫn đang đợi mình. Khóe môi không kìm được cong lên, cậu ngồi xuống đối diện anh.
.
Chiều hôm đó, cậu đến gặp Miêu Trân. Nhưng lần này không báo trước. Cậu tra được địa chỉ nơi cô đang ở rồi trực tiếp tìm đến tận cửa. Với kiểu nhân chứng đã rõ là bị mua chuộc hoặc bị đe dọa, chỉ có đánh úp bất ngờ mới mong khai thác được gì đó.
Lâm Phỉ Thạch đứng trước cửa với dáng vẻ chỉnh chu như học sinh gương mẫu, lấy điện thoại soi mặt một lượt, cảm thấy mình hôm nay đúng là đẹp trai không chỗ chê. Tự tin đến mức cho rằng không ai nỡ từ chối gương mặt này, cậu mới giơ tay gõ nhẹ cửa.
Nửa phút sau, cánh cửa khẽ mở hé một khe nhỏ. Giọng cô gái nhẹ đến mức gần như không nghe rõ: “Ai vậy?”
“Tôi là Lâm Phỉ Thạch. Hôm qua có gọi điện cho cô đấy, còn nhớ không?” Giọng cậu dịu dàng, không hề vồn vã.
— Nếu là người khác tới, khả năng cao đã bị Miêu Trân nhốt ngoài cửa rồi. Nhưng cô vẫn mở to đôi mắt thiếu sức sống nhìn Lâm Phỉ Thạch một lát, rồi quyết định mở cửa cho cậu vào.
Miêu Trân trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi đúng độ tuổi thanh xuân của một cô gái trẻ. Ngũ quan cô khá sắc sảo, ưa nhìn. Nhưng trong mắt lại phủ một lớp sương mù u tối, âm trầm và lặng lẽ. Trên người cô không phải đồ mặc ở nhà, mà là quần áo kín đáo một cách khác thường, từ đầu đến chân đều rất kín mít.
Lâm Phỉ Thạch ngồi xuống ghế sofa, Miêu Trân rót cho cậu một ly nước rồi ngồi xuống đối diện. Cô dường như đã quen với kiểu hỏi cung, phản xạ có điều kiện mà nói ngay:
“Cảnh sát à, tôi nói thật rồi mà. Trong điện thoại tôi cũng nói rõ rồi. Hôm đó tôi nhận nhầm người thôi. Các anh có hỏi lại bao nhiêu lần cũng vô ích. Ngoài chuyện đó ra tôi không biết gì hết……”
Lâm Phỉ Thạch nhẹ nhàng hỏi: “Cô không nhớ rõ mặt kẻ gây án, vậy còn hung khí? Lúc gây án hắn dùng gì, cô còn nhớ không?”
Miêu Trân lắc đầu: “Không nhớ rõ. Gì cũng không nhớ.”
Lâm Phỉ Thạch khẽ thở dài một tiếng, giọng trầm đi: “Gần đây có ai đe dọa cô không?”
Mầm Trân ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt bình lặng: “Không có. Không ai đe dọa tôi cả.”
“Dựa theo những gì tôi biết thì cô và bạn trai đã ở bên nhau từ hồi cấp Ba. Trước kia, chắc cô cũng biết rõ là anh ta rất yêu cô,” Lâm Phỉ Thạch từng bước dẫn dắt, giọng vẫn giữ vẻ mềm mỏng: “Nếu cô biết ai là hung thủ, thì lời khai của cô cực kỳ quan trọng. Bọn tôi nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của cô, sẽ không để bất kỳ ai làm hại được cô đâu… Cô không muốn đòi lại công bằng cho bạn trai mình à? Không muốn anh ấy phải chết oan uổng như thế sao?”
Nhưng mấy lời này lại chẳng hề làm Miêu Trân dao động. Cô như đã tê liệt cảm xúc, giọng nói nhạt nhòa: “Những gì có thể nói, tôi đã nói hết rồi. Triệu Đức Quốc không phải hung thủ. Các cậu bắt nhầm người rồi.”
Thái độ của Miêu Trân thật ra rất kỳ lạ. Cô không hề chống đối, thậm chí còn trả lời mọi câu hỏi như thể đang hợp tác điều tra tích cực lắm vậy. Nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng nói ra một câu nào là sự thật.
Lâm Phỉ Thạch không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cô một lúc. Ánh mắt cậu khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái, quá rõ ràng, quá sâu sắc, như thể có thể nhìn xuyên từ da đến tận xương, mọi lời nói dối, mọi suy nghĩ che giấu đều không còn chỗ trốn.
Miêu Trân bỗng thấy hồi hộp không lý do, tay đặt trên đùi vô thức siết chặt lấy nhau.
Lâm Phỉ Thạch bất ngờ hỏi bằng một giọng rất khẽ: “Miêu Trân… bọn họ đã từng ép buộc cô sao?”
Câu hỏi đó vừa buông ra, cả người Miêu Trân như chấn động. Cô co người lại, lùi về phía sau như bị thương, ánh mắt đột ngột trở nên hoảng loạn, đầy sợ hãi khi nhìn Lâm Phỉ Thạch.
Môi cô tái nhợt, run rẩy mãi mới rặn ra được hai từ khô khốc: “Không… không có ai.”
Lâm Phỉ Thạch nhìn cô thật lâu. Rồi cậu nhẹ giọng nói, gần như không thể nghe thấy: “… Xin lỗi.”
Sau đó, cậu nhìn cô một cái đầy áy náy, rồi đứng dậy rời đi.
Trên đường quay về đồn, Lâm Phỉ Thạch mặt không biểu cảm. Nhưng gương mặt cậu lại chưa từng có biểu cảm lạnh như băng đến vậy. Đôi chân mày sắc cạnh vốn đã rõ nét nay càng trở nên lạnh lùng, khuôn mặt gần như đóng băng lại, như lưỡi dao sắc cắt.
Từ khi quen nhau mấy tháng, Giang Bùi Di chưa từng thấy Lâm Phỉ Thạch nổi giận. Anh lập tức đứng bật dậy khỏi ghế: “Có chuyện gì à? Bên phía Miêu Trân xảy ra chuyện sao?”
“…… Lũ súc sinh mất hết nhân tính.” Lâm Phỉ Thạch cắn răng, gân xanh ở thái dương giật lên từng nhịp “Chúng không chỉ ép cô ấy làm chứng giả, còn nhân cơ hội đó c**ng b*c cô ấy. Loài người gì chứ, không bằng súc vật.”
“……”
Giang Bùi Di im lặng rất lâu không nói gì. Nhưng bên tai Lâm Phỉ Thạch lại vang lên một tiếng “rắc“ trầm đục.
—— Vì đã từng có sự cố đổ vỡ, từ sớm Lâm Phỉ Thạch đã thay toàn bộ ly pha lê trong văn phòng bằng ly inox. Vậy mà lúc quay đầu lại, cậu thấy lòng bàn tay Giang Bùi Di đang siết khối kim loại đến mức lõm hẳn xuống, méo mó kinh hoàng.
Giang Bùi Di càng tức giận lại càng trở nên bình tĩnh đến đáng sợ: “Cậu làm sao biết được chuyện này? Cô ấy chủ động nói à?”
“Không. Cô ấy không dám nói gì hết.” Lâm Phỉ Thạch lắc đầu: “Nhưng anh biết mà, khả năng ‘đồng cảm với tội phạm’ của tôi luôn cao. Đối phương là hạng người chẳng việc ác nào không làm, Miêu Trân thì chỉ là một cô gái xinh đẹp, sống một mình, lại rơi vào thế yếu…”
Cậu ngừng lại một chút, có vẻ như cũng không đành lòng: “Tôi chỉ thử hỏi một câu. Phản ứng của cô ấy lúc đó rất lớn. Sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi và căm hận. Lúc phủ nhận thì lưỡng lự rõ ràng.”
Lời đó khiến tim Giang Bùi Di thắt lại. Không phải vì nội dung, mà là vì cách Lâm Phỉ Thạch nói ngay từ đầu cậu đã dùng cụm từ: “khả năng đồng cảm với tội phạm”.chứ không phải “người bị hại”.