Giang Bùi Di lau mái tóc ướt sũng, khoác áo choàng tắm dài đi ra khỏi phòng. Hôm nay tên họ Lâm lưu manh kia lại không nằm lăn ra sofa tỏ vẻ không biết xấu hổ mà chờ ngắm “mỹ nhân bước ra từ phòng tắm”, phòng ngủ và bếp đều chẳng có ai. Giang Bùi Di cầm điện thoại lên, không ngạc nhiên khi thấy tin nhắn WeChat của Lâm Phỉ Thạch gửi đến.
Vẫn chưa được đặt nickname “Nam sinh ngây thơ”: “Tôi đi mua đồ ăn khuya đây!”
Tin nhắn cách 10 phút trước. Dựa theo cái kiểu “rề rà nhây lười” quen thuộc của Lâm Phỉ Thạch, một khi ra ngoài lang thang thì một tiếng chưa chắc quay về. Giang Bùi Di cụp mắt, gửi lại một chữ “Ừ”, rồi tiện thể nhắc: “Muộn rồi đấy.”
Anh chơi hai ván game, toàn thắng, nhưng thắng xong lại chẳng có hứng thú gì. Buồn chán, anh quăng điện thoại lên giường, định cởi áo choàng thay đồ ngủ thì mí mắt phải bất chợt giật giật một cái.
Anh liếc đồng hồ bây giờ hiện tại là 9 giờ rưỡi, Lâm Phỉ Thạch vẫn chưa về.
Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, bầu trời đêm đen tuyền phủ đầy sao như sông Ngân đổ xuống từ trời cao. Gió đêm quét qua cửa sổ rào rạt, đập vào kính phát ra những tiếng lách cách, giống như đang gấp gáp truyền tới tin gì đó.
Còn ở một góc khác của thành phố Trọng Quang, một gã cao to vai u thịt bắp đang vác Lâm Phỉ Thạch bất tỉnh đi xuống tầng hầm lờ mờ ánh sáng. Hắn vừa đi vừa mỉa mai với kẻ bên cạnh: “Hừ, loại bao cỏ thế này mà cũng leo lên được đội điều tra hình sự, tao đây làm thẳng chức trưởng phòng công an chắc cũng chẳng ai cản nổi!”
Kẻ kia cười khẩy: “Không phải à? Sớm biết cái dạng gối thêu hoa này dễ xử lý thế, tao đã khỏi cần theo mày chạy chuyến này! Phí cả thời gian ăn chơi của tao!”
Hai người vừa lườm nguýt vừa xách người vào phòng, chẳng hề nương tay mà vứt phịch Lâm Phỉ Thạch xuống sàn. Sau đó tiện tay vớ ly nước lạnh hắt thẳng vào mặt cậu.
Ào!
Hàng mi ướt nhẹp của Lâm Phỉ Thạch khẽ run lên. Cậu từ từ mở mắt, nhìn quanh một vòng, ánh đèn trên trần chói chang như thiêu đốt, bụi nhỏ lơ lửng trong không khí. Tường xi măng phủ lớp rêu ẩm cũ kỹ, trong phòng tuy có cửa sổ mở nhưng không khí vẫn ngột ngạt, rõ ràng là tầng hầm cũ kỹ nào đó được cải tạo lại làm kho.
Lâm Phỉ Thạch hoàn toàn không giống kiểu nạn nhân bị bắt cóc sợ hãi, cậu bình tĩnh ngồi dậy, thậm chí còn khẽ cười với hai tên đàn ông đối diện. Áo sơ mi ướt sũng dính sát lên người, lộ ra đường cong mờ mờ bên dưới.
Gương mặt khiến toàn bộ bạn nữ và không ít gay trong thiên hạ đều kêu gào gãy gập.
Còn với trai thẳng chỉ có thể là ghen tức, ghét bỏ, và nghiến răng nghiến lợi.
Gã cao to nhìn chằm chằm cậu hai giây, không biết bắt đầu móc mỉa từ đâu, đành quay sang gã kia mà châm chọc: “Tak nghe nói giờ giới thượng lưu đang thích mấy cái kiểu tiểu bạch kiểm văn nghệ như thế này. Chờ lão đại xong việc, bán cho mấy bà phú bà chắc cũng kiếm được khối tiền đấy, haha!”
Gã kia cười hùa, giọng thâm độc: “Mày cũng nghĩ xa ghê ha, chờ hắn còn sống được tới lúc đó đã rồi tính.”
Lâm Phỉ Thạch đúng là đẹp trai đến vô thực, đường nét tinh xảo nhưng không hề nữ tính, vì vậy từ khó nghe nhất cũng chỉ đến mức “tiểu bạch kiểm”.
“Tôi đi đâu chắc không cần hai vị bận tâm.” Lâm Phỉ Thạch nhếch môi, giọng điềm nhiên, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất. Dáng vẻ cậu toát lên vẻ điềm đạm nhưng kiêu ngạo, khí chất không hề tầm thường.
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ bước vào, mặt gầy nhọn, biểu cảm vặn vẹo, giọng the thé: “Nói lắm cái gì, lão đại bảo các người mang hắn tới.”
Lâm Phỉ Thạch chỉ lặng im liếc nhìn bà ta một cái, chẳng có hứng tán gẫu, càng không định phun ra mấy lời đường mật.
Ba người xúm lại áp giải cậu ra khỏi phòng, dọc theo hành lang dài ngoằn ngoèo đi tới tận cùng, gã đàn ông gõ cửa rồi đổi ngay sang giọng nịnh nọt: “Côn gia, người tới rồi.”
Bên trong vọng ra một giọng đàn ông trầm và bình tĩnh: “Để hắn vào một mình.”
Gã kia mở cửa, đẩy Lâm Phỉ Thạch vào một phát: “Đi đứng cho đàng hoàng!”
Lâm Phỉ Thạch xưa nay vốn mong manh yếu đuối, lại bị xô một cú không nhẹ, lảo đảo mấy bước rồi đập thẳng vào tường. Nội tạng như muốn đảo lộn cả lên. Đau quá mức, cậu ho khan một tiếng, vừa cởi nút áo sơ mi trên cùng vừa thay đổi tư thế ngồi tựa vào tường, ánh mắt lười nhác nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cửa sổ: “Không ngờ nhanh vậy lại gặp, lần trước tôi còn đùa là anh là loại chuột chỉ dám chạy trong bóng tối, ai ngờ đúng thật, thành chuột.. mà còn sấm vang luôn cơ.”
Người kia xoay người lại. Đó là Côn Ngữ ánh mắt hắn sâu như vực, gương mặt mang nét âm trầm khiến người ta nhìn thôi đã thấy ớn lạnh. Hắn khẽ bật cười:
“Đội trưởng Lâm, cậu thực sự nghĩ tôi dễ dãi lắm à? Nam Phong chỉ là ngoại lệ thôi.”
“Thật sao?” Lâm Phỉ Thạch duỗi chân ra, tư thế ngồi cực kỳ thoải mái như thể đang ở phòng khách nhà mình. Giọng điệu vừa châm chọc vừa khinh miệt: “Thoạt nhìn anh cũng phải là ngoại lệ thứ hai rồi. Suy cho cùng, chúng ta chẳng qua đều là mấy con chó không nhà, chỉ là... tang sự của tôi, có vẻ vẫn giữ được mặt mũi hơn anh một chút.”
Câu này nói có ẩn ý sâu xa. Côn Ngữ nheo đôi mắt dài hẹp lại, như thể có chút hứng thú, khẽ hừ một tiếng: “Ồ? Ý gì đấy?”
“Theo như tôi biết, trận đánh ở núi Sừng Trâu bên Miến Điện năm ngoái khiến ‘Hắc Thứu’ bị đánh đến gần như tàn phế, chẳng thể ngóc đầu dậy.” Lâm Phỉ Thạch hời hợt kể, ánh mắt vẫn dửng dưng như đang trò chuyện tán gẫu. “Cánh chim của anh coi như gãy sạch, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa vực lại nổi. Thành phố Trọng Quang này, Giang Bùi Di thì luôn trên cao theo dõi từng bước của anh, anh nào dám làm gì lớn? Chỉ biết lén lút loay hoay, dựng ra cái căn cứ nửa nạc nửa mỡ thế này.”
“Mà năm nay,” Lâm Phỉ Thạch nhếch môi, “Anb vẫn luôn tìm cách tiếp cận ‘Thừa Ảnh’, muốn cấu kết với Đất Bồi. Nhưng mà anh chắc chắn bản thân biết ai mới là ‘Thừa Ảnh’ không?”
Lời vừa thốt ra liền mang hàm ý mập mờ khó lường. Côn Ngữ cuối cùng cũng bật cười, ngồi phịch xuống ghế sô pha gần đó, bắt chéo chân, ánh mắt vẫn còn chút chế giễu: “Cậu đang ngầm nói cậu chính là Thừa Ảnh?”
Côn Ngữ thật ra biết rõ, kẻ đứng sau Đất Bồi tại Trọng Quang này đang giữ một vị trí quan trọng trong hệ thống quyền lực. Nhưng hắn không tin người đó lại là Lâm Phỉ Thạch một tên đội trưởng hình trinh đội, ngày nào cũng bị theo dõi sát sao, chưa kể còn có Giang Bùi Di kè kè bên cạnh. Không ai có thể giấu mặt nổi dưới mũi Nam Phong.
Lâm Phỉ Thạch cũng cười, trong mắt ánh lên hai vệt ngọa tằm cong cong cực đẹp, khóe miệng mang theo ý đùa giỡn: “Đừng làm vẻ mặt vậy chứ. Ngay cả ‘Liệp Ưng’ nổi danh khắp thế giới mà cũng bị tôi diễn cho quay mòng mòng đấy nhé. Tôi đúng là có chút cảm giác thành tựu thật.”
Nụ cười giả tạo trên mặt Côn Ngữ dần biến mất. Hắn đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt Lâm Phỉ Thạch, thô bạo túm cổ áo cậu, rít từng chữ: “Đội trưởng Lâm, cậu nghĩ hậu quả của việc lừa tôi là gì?”
Lâm Phỉ Thạch chậm rãi nâng mắt lên, đồng tử đen sâu lắng đối diện hắn. Vẻ văn nhã thường ngày rút sạch trong nháy mắt, chỉ còn lại sự lạnh lùng và sắc bén: “Sách, trên người anh có gì đáng để tôi phải dối trá chứ? Nếu tôi không phải người của Đất Bồi, làm sao tôi biết được rằng ‘Liệp Ưng’ mà bọn tội phạm quốc tế nghe tên đã run rẩy kia cũng từng có ngày khom lưng cúi đầu đi cầu xin người khác kéo anh một phen?”
Trong mắt Côn Ngữ thoáng hiện lên tia sát khí đỏ như máu.
“Thôi vậy,” Lâm Phỉ Thạch nhún vai, lười nhác tựa tường. “Anh muốn bằng chứng mà, tôi cho anh. Để ‘Cá Sấu’ tự nói với anh nhé. Tôi nhớ cách đây vài tháng anh còn từng giao dịch với hắn?”
Nói rồi cậu lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại không bị lục soát, thành thạo thao tác một loạt mã phức tạp khiến người nhìn hoa cả mắt, rồi vào một kênh liên lạc bí mật, gọi thẳng: “Cá Sấu.”
Không đến nửa phút sau, màn hình hiện lên khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, ánh mắt cung kính: “Thừa Ảnh tiên sinh, có chỉ thị gì sao?”
Camera bên phía Lâm Phỉ Thạch không mở không phải ai cũng có tư cách thấy được gương mặt “Thừa Ảnh”. Giọng cậu ung dung: “Có chút chuyện khó xử. Côn Ngữ vừa rồi coi tôi là hàng lạ bắt về địa bàn mình, lại còn nghi ngờ thân phận. Nhờ anh giải thích giùm nhé.”
Nói xong, Lâm Phỉ Thạch giơ điện thoại tới gần mặt Côn Ngữ, như đang ban phát một quyền lực. Côn Ngữ do dự nhưng vẫn nhận lấy, vừa liếc màn hình liền sững sờ đúng là Cá Sấu thật!
Trên màn hình, Cá Sấu mỉm cười nhã nhặn: “Chào Côn Ngữ tiên sinh. Có cần tôi đích thân dẫn người tới gặp không? Ngoài ra, Thừa Ảnh tiên sinh sức khỏe dạo này không được tốt lắm, mong ngài tiếp đãi cho chu đáo.”
—— Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm trên mặt Côn Ngữ phải nói là đặc sắc cực kỳ. Đủ mọi gam màu hiện ra không biết là muốn bóp nát điện thoại trong tay hay bóp cổ Lâm Phỉ Thạch trước mắt.
Nhưng bất kể thế nào, giờ phút này, hắn chẳng thể làm gì cả.
Trong vòng nửa năm, thế lực “Đất Bồi” tại Trọng Quang đã phát triển tới mức không ai dám đối đầu đây là “đại lão” thật sự, không thể đắc tội.
Côn Ngữ như bị hồn vía thoát xác, nhìn chằm chằm vào Cá Sấu qua màn hình, như thể muốn đục thủng khuôn mặt kia bằng ánh mắt. Mãi lâu sau mới gằn ra từng chữ: “Không cần phiền đến anh. Nhất định sẽ tiễn Thừa Ảnh tiên sinh bình an, về, chỗ.”
Cá Sấu vẫn mỉm cười, đầy nhã nhặn: “Vậy thì không còn gì tốt hơn.”
Lâm Phỉ Thạch lúc này mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Côn Ngữ, lấy lại chiếc điện thoại trong tay hắn. Cậu chớp mắt một cái, khẽ cúi người, chậm rãi hỏi: “Sao rồi, Liệp Ưng tiên sinh? Giờ biết thân phận thật sự của tôi, hài lòng chứ?”
Côn Ngữ vẫn không thể tin nổi chuyện “Lâm Phỉ Thạch chính là Thừa Ảnh”, tin tức này thực sự quá mức động trời, nghe chẳng khác gì nói hắn có thể lên làm Tổng thống Mỹ xác suất gần như bằng không. Giọng hắn vẫn tràn đầy khó tin: “Sao cậu có thể qua mặt được Nam Phong?”
Lâm Phỉ Thạch cười nhạt, tùy ý chỉnh lại cổ áo, vẻ mặt như chẳng thèm để tâm, nhưng ánh mắt lạnh như băng, ánh lên vẻ sắc bén khiến người khó lòng đối diện. “Câu này tôi thực sự không hiểu. Tôi chưa bao giờ lừa anh ta cả,” Cậu nói một cách nhàn nhạt. “Ban đầu thấy anh ức h**p đội trưởng nhà tôi như vậy, tôi vốn không định dễ dàng buông tha. Nhưng xem ra giờ tôi cũng chẳng cần ra tay nữa.”
Côn Ngữ càng lúc càng không hiểu nổi người trước mặt này rốt cuộc là ai. Cậu thực sự là ai? Có quan hệ gì với Giang Bùi Di? Cậu nói thật mấy phần, giả bao nhiêu phần? Và bằng cách nào mà có thể qua mặt được Nam Phong – người nhạy bén như quỷ sống dưới mí mắt mà chẳng ai phát hiện?
Dường như Lâm Phỉ Thạch lại nhớ ra điều gì đó, cười như có như không: “À đúng rồi, đầu năm nay anh mang người đến, hình như đào của chúng tôi không ít tiền nhỉ?”
Cậu cong môi: “Tôi nhớ cả đấy. Đến lúc trả lại đầy đủ đi không khách khí đâu.”
Côn Ngữ giờ chẳng khác nào hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, trước mặt Lâm Phỉ Thạch và mấy câu châm chọc giễu cợt của cậu, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, tạm thời nhẫn nhịn. Hắn lùi một bước, hỏi dò: “Theo tôi biết thì Lâm Phỉ Thạch là nhân tài được Quách Sao Mai đích thân tiến cử, trước kia còn làm việc trong Tỉnh Thính. Cậu bắt đầu dây dưa với Đất Bồi từ khi nào?”
Lâm Phỉ Thạch nhìn hắn chằm chằm, đôi con ngươi tối lại, rồi đột nhiên nở nụ cười có chút kỳ dị. Nụ cười kia trên gương mặt tú lệ lại toát ra cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.
Giọng cậu nhẹ nhàng, từng từ từng chữ thốt ra rõ ràng: “‘Lâm Phỉ Thạch’ à... chỉ e anh phải xuống Hoàng Tuyền mà tìm hắn thôi.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm đội lại rớt áo choàng -1 rồi, mà cậu vẫn còn mấy cái áo choàng chưa lột xong đâu.
Tuy không phải kiểu kịch tính ngược tả tơi, nhưng có thể đảm bảo cả công lẫn thụ đều là người tốt, đều hợp pháp, hợp đạo đức, và chắc chắn sẽ có kết thúc HE.
Với thiết lập như vậy, Côn Ngữ về sau sẽ không có nhiều đất diễn, vì vốn dĩ hắn không phải Boss cuối cùng, chỉ là một con chó gặp nạn thôi.
Thế lực Hắc Thứu từ lâu đã bị đội Giang giải tán và xé nát thành từng mảnh, không còn sức gây chuyện lớn. Hơn nữa, so với địa vị hiện tại của Lâm Phỉ Thạch, việc xử lý Côn Ngữ chỉ như trò trẻ, không cần phải đặc biệt khắc họa làm gì.
Kẻ địch lớn nhất, cũng là khó đánh bại nhất trong truyện này, chính là toàn bộ tổ chức “Đất Bồi”. Côn Ngữ chỉ là pháo hôi thôi, sẽ tìm cơ hội lặng lẽ rút lui. 【Nằm yên đi】
Cảm ơn mọi người đã để lại bình luận nhé!