Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 52

“…”

 

“Lúc tôi tới nhà Nhậm Chí Nghĩa dọn dẹp thì anh ta đã chết rồi. Mọi chuyện sau đó đều do tôi sắp xếp, không liên quan gì đến anh tôi cả.”

 

Trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Triệu Đình trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng đối diện với Lâm Phỉ Thạch, giọng điệu có chút kỳ quái: “Tôi nghĩ đến giờ vẫn chưa để lộ bất kỳ sơ hở nào trong việc sắp xếp mọi chuyện, sao cậu lại đoán được hung thủ thật sự là anh tôi?”

 

“Cậu quả thật rất giỏi.” Lâm Phỉ Thạch lễ độ khiêm tốn đáp: “Chỉ là một chút thời cơ cộng thêm vận may thôi. Cậu tính toán mọi thứ rất tốt, chỉ sợ không ngờ rằng ‘thành cũng vì nó, bại cũng vì nó’. Mấy cái túi ni lông màu đen đó, cậu mua ở siêu thị nào?”

 

Đầu óc Triệu Đình dù có đặt ở toàn bộ cục thị cũng là dạng phản ứng cực nhanh, IQ vượt trội. Chỉ một câu đã biết cú chí mạng nằm ở đâu, hắn khẽ cười giễu cợt, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

 

Lúc này đúng lúc tai nghe của Giang Bùi Di vang lên cuộc gọi từ Lão Tiêu, không biết đối phương nói gì, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, ngữ điệu cũng cao vọt lên: “Cái gì?!”

 

Phản ứng thất thố của Giang Bùi Di vốn rất hiếm thấy, cả Lâm Phỉ Thạch và Triệu Đình đều đồng thời nhìn sang.

 

Gương mặt Giang Bùi Di sắc sảo, lông mày nhọn như dao, anh cụp mắt, hạ giọng nói với Lâm Phỉ Thạch: “Lão Tiêu nói họ tới nhà Triệu Sương để bắt người thì phát hiện anh ta tối qua không về nhà, sau khi tra hành trình thì mới biết Triệu Sương đã lên tàu rời khỏi thành phố Trọng Quang từ rạng sáng nay.”

 

Lâm Phỉ Thạch nhíu mày, nhẹ giọng: “Rạng sáng?”

 

Thời điểm này thực sự quá vi diệu. Việc Triệu Sương bỏ trốn không phải chuyện lớn nhất, mà là hành động trốn chạy đó ẩn chứa một điều khiến người ta sợ hãi đến lạnh cả sống lưng.

 

Cảnh sát bọn họ vừa mới xác định được hung thủ thật sự thì Triệu Sương đã “nghe gió mà chạy”, không đến hai tiếng sau gần như không thể là trùng hợp!

 

Ai là người tiết lộ tin tức?

 

Tính đến nửa đêm hôm qua, chỉ có ba người biết việc Triệu Đình “bị lật xe”: Kỳ Liên, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di.

 

Giang Bùi Di thật sự không biết nên nghi ngờ ai ——

 

Người cung cấp manh mối then chốt là Kỳ Liên, người phá được vụ án là Lâm Phỉ Thạch, nếu loại trừ từng người thì người cuối cùng còn lại lại chính là bản thân anh!

 

…… Thật vô lý hết sức.

 

Lâm Phỉ Thạch hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, liếc nhìn Giang Bùi Di, thấp giọng nói: “Giang đội, thời điểm này đúng là quá trùng hợp.”

 

Cùng lúc đó, Giang Bùi Di chợt nhớ ra, giao dịch đầu tiên giữa tài khoản của Nhậm Chí Nghĩa và Triệu Đình là vào tháng 11 đúng lúc “Đất Bồi” vừa bắt đầu hoạt động. Chuyện này, chẳng lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên?

 

Rốt cuộc Triệu Sương là người thế nào, lại có thể khiến nội bộ cảnh sát có kẻ mật báo cho anh ta?

 

Nếu tất cả đều không phải trùng hợp, thì chỉ còn một khả năng làm người ta lạnh sống lưng Triệu Sương chính là thành viên của tổ chức “Đất Bồi”, và trong cảnh sát bọn họ có “con mắt” của Đất Bồi đang ẩn mình!

 

Nghĩ tới đây, tim Giang Bùi Di như chìm vào đáy hồ lạnh lẽo, cảm giác nguy cơ từng quen thuộc lại trỗi dậy trong bóng tối cô độc.

 

Nhưng giờ đây khác với lúc Hắc Thứu nằm vùng hồi đó anh biết quanh mình toàn là lang sói, nên luôn mặc áo giáp kiên cố, không thể phá vỡ. Còn bây giờ, xung quanh anh là những đồng nghiệp cảnh phục mỗi ngày gặp mặt cười nói quen thuộc, lại không biết ai đang đeo mặt nạ giả tạo, ẩn trong bóng tối, sẵn sàng đâm nhát dao chí mạng khi anh lơ là nhất.

 

Giang Bùi Di hít một hơi, hơi cúi người về phía trước, chăm chú nhìn Triệu Đình, hỏi: “Lúc còn ở bên Triệu Sương, cậu có nghe đến cái tên ‘Đất Bồi’ chưa?”

 

Triệu Đình không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt hai điều tra viên trước mặt đều khó coi, hơi ngập ngừng rồi nói: “Không có.”

 

Giang Bùi Di hỏi tiếp: “Triệu Sương bắt đầu buôn người từ khi nào?”

 

Vẻ mặt Triệu Đình cứng lại, rồi lắc đầu: “Tôi không rõ chi tiết.”

 

Giang Bùi Di: “Cậu từng tham gia vào các hoạt động phạm tội của Nhậm Chí Nghĩa và Triệu Sương không?”

 

Vốn quen với cách Lâm Phỉ Thạch hỏi vòng vo, từng câu như đào hố, nhưng lần này Giang Bùi Di hỏi thẳng thừng, khiến Triệu Đình hơi nghiêng người tựa vào ghế, giọng thấp xuống: “Không có. Anh tôi không cho tôi dính vào những chuyện đó. Mãi đến năm ngoái khi anh ấy tìm tôi mượn thẻ ngân hàng, tôi mới biết anh ấy đang làm gì với Nhậm Chí Nghĩa.”

 

“Đúng như cậu mong muốn, anh cậu đã bắt chuyến tàu đêm qua chạy trốn, chúng tôi tới trễ một bước.” Lâm Phỉ Thạch thở dài, “Anh trai cậu đúng là bản lĩnh hơn người, không biết là có thiên lý nhãn hay tai gió nữa.”

 

Câu nói kia rõ ràng ẩn chứa thâm ý, con ngươi nhỏ hẹp của Triệu Đình khẽ run lên.

 

Giang Bùi Di vẫn luôn dõi theo từng phản ứng nhỏ nhất của Triệu Đình, không bỏ qua chi tiết nào khác thường, lập tức hỏi thẳng: “Sao? Trước đó Triệu Sương đã nói gì với cậu?”

 

Triệu Đình đã bị hai người họ thay phiên thẩm vấn suốt mấy tiếng đồng hồ trước mặt hai người đó, áp lực mà họ tạo ra là kiểu áp đảo tuyệt đối, một người nặng về tâm lý, một người mạnh về khí thế. Hiện tại Triệu Đình cả người đều như phát sốt, máu sôi lên, giơ tay lên che khuôn mặt lạnh toát, khàn giọng nói: “Tôi không biết có phải anh ấy đã nghe được gì trước đó hay không, nhưng tối hôm Nhậm Chí Nghĩa chết, anh tôi nói với tôi, cho dù tôi không chịu gánh tội thay anh ấy, thì cảnh sát cũng không thể tìm được anh ấy.”

 

—— Một người dân thường như Triệu Sương, dựa vào cái gì mà dám không hề sợ hãi như thế?

 

Lâm Phỉ Thạch đột nhiên hỏi: “Với quan hệ giữa cậu và Triệu Sương, chắc là biết cách liên lạc với anh ta đúng không?”

 

Triệu Đình hiểu ý đồ của câu hỏi này là muốn lợi dụng mình để lần ra tung tích Triệu Sương, siết chặt tay, cúi đầu khẽ nghiến răng nói: “Tôi sẽ không liên lạc với anh ấy.”

 

“Cần gì phải cố chấp thế này? Hiện tại Triệu Sương đã là tội phạm giết người đang lẩn trốn, sắp bị phát lệnh truy nã toàn quốc. Cho dù may mắn thoát khỏi lưới pháp luật, cả đời cũng phải sống trong sợ hãi, ẩn danh mà tồn tại.” Lâm Phỉ Thạch dùng giọng nói mềm mại có sức thuyết phục: “Nếu bây giờ anh ta hợp tác với cảnh sát điều tra, biết đâu còn có thể lập công chuộc tội, quay đầu là bờ.”

 

Nhưng Triệu Đình hoàn toàn không dao động mỗi khi nhắc đến việc Triệu Sương sa lưới, gương mặt cậu ta lại phủ một lớp băng lạnh cứng cỏi không gì xuyên phá nổi. Đây là sự cố chấp mà ngay cả Lâm Phỉ Thạch hay Giang Bùi Di cũng không thể làm gì.

 

Tiếp tục thẩm vấn cũng sẽ không có kết quả gì. Hai người rời khỏi phòng thẩm vấn, Lão Tiêu tiến tới báo cáo tình hình cho Giang Bùi Di: “Giang đội, bọn tôi đã tra xét hết toàn bộ phương thức liên lạc bên ngoài của Triệu Sương, bao gồm WeChat, QQ, tin nhắn điện thoại, nói chung là mọi thứ đều tra rồi, nhưng không phát hiện bất kỳ tin tức khả nghi nào. Không rõ là ai đã báo tin cho anh ta.”

 

Nếu Triệu Sương là thành viên của Đất Bồi, thì điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Trước đây, khi xử lý vụ Hắc Thứu, nội bộ của chúng cũng có một hệ thống liên lạc đặc biệt có thể hoàn toàn tránh né sự theo dõi của cảnh sát. Với quy mô như Đất Bồi, chắc chắn giữa các thành viên có một kiểu tín hiệu nội bộ riêng biệt.

 

Nhưng, rốt cuộc là ai đã mật báo cho anh ta?

 

Vì lần thẩm vấn này là hành động đột xuất, rất nhiều đồng nghiệp trong cục còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Cả quá trình thẩm vấn diễn ra khiến họ vừa mơ hồ vừa không theo kịp. Giang Bùi Di bèn mở một cuộc họp ngắn, dùng vài lời ngắn gọn giới thiệu khái quát tình hình vụ án, cuối cùng chống hai tay lên bàn, nghiêm túc nói: “Hiện tại có một tin không hay. Triệu Sương đã rời khỏi thành phố Trọng Quang vào rạng sáng hôm nay, xuống tàu tại ga thành phố D, sau đó không còn xuất hiện nữa. Nói cách khác, chúng ta hoàn toàn mất dấu anh ta.”

 

Tim Kỳ Liên “lộp bộp” một tiếng, Giang Bùi Di không hề nói rõ tại sao họ nghi ngờ Triệu Sương là hung thủ, cho nên những đồng nghiệp khác trong cục vẫn chưa phát hiện ra điểm đáng ngờ. Nhưng Kỳ Liên là một trong ba người biết chuyện, lập tức hiểu rõ cái gọi là “rạng sáng hôm nay” có ý nghĩa gì.

 

…… Nhưng cho dù là Lâm Phỉ Thạch hay Giang Bùi Di, đều là những người mà Kỳ Liên không muốn cũng không dám nghi ngờ.

 

Lâm Phỉ Thạch suốt ngày cà lơ phất phơ, sống nhàn nhã không màng thế sự, sở thích là trồng hoa bắt bướm, trêu mèo chọc chó, giống như chỉ cần trời chưa sập thì chẳng có chuyện gì ảnh hưởng đến nụ cười vui vẻ của cậu. Một người như vậy làm sao có liên quan đến “tội phạm” được?

 

Còn Giang Bùi Di thì khỏi phải nói, ngay cả lãnh đạo trong cục cũng phải kính nể ba phần. Chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ khiến tội phạm sợ đến vỡ mật. Nghe nói anh còn là con liệt sĩ, toàn thân tỏa ra chính khí lạnh buốt. Trừ khi bị đoạt xác, bằng không không thể nào phản bội để đi mật báo cho tội phạm được.

 

Kỳ Liên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn cách đổ hết cho “Triệu Sương thật sự quá may mắn”.

 

Khi chuẩn bị kết thúc cuộc họp, Lâm Phỉ Thạch nghiêng người tới nhỏ giọng xin một lời khen: “Giang đội, lần này tôi thể hiện tốt như vậy, không định khen tôi lấy một câu à?”

 

Giang Bùi Di suy nghĩ một chút, lạnh nhạt đáp: “Sau này cậu đừng đi công tác hiện trường nữa.”

 

Nói xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng, để lại một mình Lâm Phỉ Thạch ngồi đó ngơ ngác đây là khen à?

 

Kỳ Liên ở bên cạnh ân cần giải thích: “Ý của Giang đội là, cậu thích hợp với công việc trí óc hơn.”

 

Lâm Phỉ Thạch lập tức hiểu ra, trong mắt hiện lên nụ cười trong vắt đầy ý vị, gõ nhẹ tay lên mặt bàn, bất đắc dĩ cưng chiều nói:
“Rõ ràng là muốn khen người ta, lại còn phải giẫm cho một phát, đúng là khẩu thị tâm phi, chẳng biết làm gì với anh ta luôn.”

 

Mọi người trong cục: “…”

 

Đội phó Giang có thể không phải người, nhưng Lâm đội thì đúng là một con cẩu thiệt.

 

—— Toàn bộ cục ai mà chẳng biết hai người các cậu tốt đến mức “sống chung một nhà”, còn ở đây giả vờ giả vịt làm gì nữa, kiểu như cún con vô tội với cái đuôi to ngu ngơ!

 

.

 

Tối hôm đó về nhà, Lâm Phỉ Thạch đứng trước cửa nhà Giang Bùi Di, do dự một chút, cuối cùng vẫn là theo anh đi vào.

 

Thật ra xương cốt của Lâm Phỉ Thạch đã gần như hồi phục, hoàn toàn có thể tự lo cho mình, việc cứ ở nhờ trong nhà Giang Bùi Di không khỏi có chút kỳ cục. Nhưng từ lúc có một chút cảm xúc lưu luyến không dứt kia, rõ ràng biết nên dừng lại mà không dừng được, mỗi lần định mở miệng nói lời tạm biệt, giọng nói cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, lăn qua lộn lại mấy vòng, rốt cuộc vẫn không nói ra được.

 

“Thêm hai ngày nữa rồi đi.” Lâm Phỉ Thạch tự dặn mình, bất lực nghĩ.

 

Giang Bùi Di hình như cũng chẳng có ý định bảo cậu dọn đi, lần trước mua đồ sinh hoạt mới đều là mua đôi, cứ như thể Lâm Phỉ Thạch ở đây luôn cũng chẳng có gì không ổn.

 

Lâm Phỉ Thạch một bên âm thầm sung sướng, một bên lại không kìm được mà lặng lẽ thở dài ở gần nhau như hình với bóng, cuối cùng vẫn có rất nhiều chuyện bất tiện.

 

Khi Giang Bùi Di đang tắm, Lâm Phỉ Thạch tranh thủ ra ngoài mua chút đồ ăn khuya, định cùng nhau ăn bữa tối muộn cho ấm bụng. Ai ngờ đi đường đêm chẳng khác nào gặp quỷ lúc quay về thì phát hiện hình như đang bị người theo dõi.

 

Lâm Phỉ Thạch cúi mắt nhìn thoáng qua cái bóng mờ mờ dưới đất, không lập tức quay về theo đường lớn, mà vòng vào một con hẻm vắng người.

 

Cậu đại khái cũng đoán được kẻ theo dõi là ai, nghĩ ngợi một lúc, vẫn chưa gọi điện cho Giang Bùi Di, cứ thế đút tay vào túi áo, không hề phòng bị mà tiếp tục bước đi.

 

Đi được nửa đường, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau cổ Lâm Phỉ Thạch đột nhiên đau nhói, một tiếng “rắc” vang lên, trước mắt cậu tối sầm, rồi bị hai kẻ thô bạo khiêng lên một chiếc xe Minibus, cứ thế bị cuốn vào bóng đêm sâu hun hút, không để lại dấu vết.

Bình Luận (0)
Comment