Năm năm trước, tại trại trẻ mồ côi Du Sơn.
“Ăn nhanh đi, nghe nói hôm nay có anh trai sẽ đến chơi đó.” Một cô bé tóc thắt bím ngồi khoanh chân dưới đất, đang dùng ngón tay lau sạch súp bắp cải trên khóe miệng.
Tiểu Tranh nhét một miếng bánh bao vào miệng, nhắm hờ mắt rồi lơ đãng hỏi: “Anh nào?”
“Em cũng không biết nữa, có thể là anh trai hồi trước đã chuyển đi á, em nghe Lily với mọi người kể lại,” cô bé vỗ tay rồi đứng dậy nói, “Ăn nhanh đi, chúng ta sắp tới giờ vào lớp rồi!”
Tiểu Tranh “Ồ” một tiếng, cậu nuốt miếng bánh bao hấp dưa chua cuối cùng rồi đi với cô bé bước ra khỏi phòng và đi ra ngoài với những đứa trẻ khác.
Khoảng 20 phút sau, một cô y tá tuổi ngoài 20 bước ra khỏi phòng rồi nhẹ nhàng hỏi: “Các em đã ăn trưa chưa nào?”
“Chúng em đã ăn rồi ạ!”
Cô y tá bất ngờ lắm lấy tay một đứa trẻ rồi hỏi: “Em có muốn xem các anh chị chơi trò chơi không?”
“Dạ có!”
Cô y tá trẻ mỉm cười nhìn lướt qua bọn họ, sau đó dẫn một chục đứa trẻ đang ríu rít đến một ngôi nhà có biển số 0816 rồi đẩy cửa ra.
Bên trong có hai người đang ngồi bên chiếc giường đá, một nam một nữ. Nghe thấy có tiếng người vào, cậu thiếu niên đứng dậy, nói: “chị Dư!”
Chị Dư gật đầu nói: “Lan Ninh, đây là lần đầu tiên tụi nhỏ học. Em và Tiểu Thiến chỉ dạy cho chúng nhé.”
Cô gái tên Tiểu Thiến nói: “Các em phải học tập chăm chỉ nha, đây là việc các em sẽ phải làm sau này, ai mà không cố gắng sẽ bị phạt đó.”
Chị Dư khoanh tay dựa vào tường, nhìn thấy Lan Ninh và Tiểu Thiến hôn nhau, s* s**ng quần áo, rồi cả hai đều tr*n tr**ng.
Những đứa trẻ trong phòng mở mắt tò mò, chúng không hề cảm thấy xấu hổ vì chúng đã được cô giáo dạy từ thuở nhỏ rằng ‘mặc quần áo chỉ để người khác nhìn’ và chúng có thể tự do c** q**n áo ở trong phòng. Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều là bạn tốt của nhau và ai đều cũng có thể ‘chơi trò chơi’ với bạn tốt của mình.
Vào thời điểm đó, không ai trong số chúng có thể hiểu được ‘Bài học’ này có ý nghĩa là gì. Đó là một tai họa mà trong cả cuộc đời về sau này, họ có muốn cũng khó lòng thoát được.
Lớp học kéo dài cả tiếng đồng hồ. Hai bên tai bọn trẻ dần ù đi vì những tiếng th* d*c, chúng ngơ ngác quan sát toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối. Mãi đến khi Lan Ninh đứng dậy rồi đặt quần áo lên bàn, chị Dư mới lên tiếng: “Từ nay về sau, chúng ta sẽ đến lớp học mỗi tháng.”
Một cô bé nhẹ nhàng hỏi: “Chị ơi, chúng em thật sự phải chơi trò này sao? Trông nó chán quá đi.”
Chị Dư liếc nhìn Tiểu Thiến, giọng điệu dụ hoặc gần như đang muốn tẩy não: “Em sẽ không thấy chán đâu. Các anh chị của chúng ta lúc nào chơi trò chơi này cũng thấy vui vẻ hết, lớn lên em sẽ hiểu thôi, ai cũng vậy cả. Đứa trẻ nào không chơi trò chơi sẽ bị vứt bỏ.”
“Hôm nay hai em cứ ở lại đây đi, ngày mai sẽ có người đến đón.” Chị Dư nói thêm: “Buổi đầu tiên thì dạy tụi nhỏ mấy điều cơ bản đi.”
Lan Ninh bình tĩnh gật đầu: “Được.”
Buổi tối, Tiểu Tranh nằm trên chiếu, trằn trọc cả buổi vẫn mãi không ngủ được. Hình như do tối hôm đó ăn nhiều quá nên đầy bụng, nhưng giờ cũng muộn quá rồi, cậu cũng không dám đi vệ sinh một mình.
Tiểu Tranh vẫn luôn rất sợ hãi bóng tối.
Sau khi chịu đựng một hồi, cậu không thể chịu đựng nổi nữa, bò đến bên cạnh Lan Ninh, nhẹ nhàng gọi: “Anh Lan Ninh ơi.”
Lan Ninh hơi nhếch khóe miệng: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Tranh ngượng ngùng nói: “Em muốn đi vệ sinh.”
Nghe vậy, Lan Ninh không biết vì sao lại sửng sốt. Ánh mắt anh thoáng chút hoài niệm rồi khẽ mỉm cười, hỏi: “Em không dám đi một mình sao?” Tiểu Tranh gật đầu.
Lan Ninh nhanh chóng mặc quần áo cho Tiểu Tranh rồi ôm cậu vào lòng, sau đó anh cẩn thận bước qua đám trẻ con đang nằm dưới đất, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiểu Tranh dùng đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, từ giờ trở đi chúng ta đều phải chơi trò đó sao?”
Lan Ninh im lặng một lát rồi đáp: “Ừm.”
“Chơi trò đó có vui thật không anh?”
“Ừm,” Lan Ninh khàn giọng lặp lại, “Ừm.”
Tiểu Tranh mở to đôi mắt đen láy nhìn anh, vô tội nói: “Nhưng mà em cảm thấy anh không có vui đâu.”
Nghe thấy lời nói vô tình này, sắc mặt Lan Ninh đột nhiên cứng đờ. Tiểu Tranh thấy anh ấy liếc trái liếc phải như đang đề phòng ai đó, rồi bình tĩnh nói: “Không, anh không có buồn.”
Khi Tiểu Tranh thấy tiếng tim anh đập thình thịch, cậu không hỏi nữa.
Những tháng sau đó, Lan Ninh thường đến cô nhi viện Du Sơn để ‘dạy dỗ’. Tiểu Tranh rất thích anh trai này, Lan Ninh có vẻ ngoài rất hiền lành, trông không quá sắc sảo mà giọng nói luôn ôn nhu nhẹ nhàng. Đêm nào anh cũng ôm cậu đi vệ sinh mà không có chút lời phàn nàn.
Nhưng sau đó chị Tiểu Thiến không đến nữa. Tiểu Tranh nhắc đến chuyện này thì Lan Ninh nói với cậu rằng chị Tiểu Thiến có em bé nên hai người không thể chơi chung được nữa.
Đêm đó, Tiểu Tranh lại nhờ Lan Ninh đưa mình đi vệ sinh, nhưng thật ra cậu không muốn đi vệ sinh mà chỉ muốn nói chuyện riêng với anh Lan Ninh thôi.
Tiểu Tranh nói: “Anh ơi, khi nào chúng em mới có thể chơi trò chơi ạ?”
Lan Ninh hỏi: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Tranh nói: “Mười ba ạ.”
Lan Ninh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là hai hay ba năm nữa đấy.”
Tiểu Tranh lại hỏi: “Anh thật sự cảm thấy vui vẻ khi chơi trò chơi sao?” Không đợi Lan Ninh trả lời, cậu đã tự mình thì thầm: ‘Anh Lan Ninh, em cảm thấy anh lúc nào cũng không vui. Lúc cười trong mắt anh chẳng có chút ánh sáng nào…Em cũng không muốn chơi trò chơi với mấy chị em khác. Em không muốn chơi trò chơi chút nào.”
Lan Ninh đột nhiên dừng bước, anh ôm chặt Tiểu Tranh vào lòng. Ánh trăng trên cao chiếu thẳng xuống mặt đất, khiến bóng người cô đơn đứng đó trong tĩnh lặng đến lạ. Hồi lâu sau, anh lên tiếng: “Tiểu Tranh, em phải nhớ kỹ điều này. Dù là trong quá khứ hay tương lai, bất kể là bọn họ nói gì với em, em cũng không được tin, nghe chưa?”
Tiểu Tranh sững sờ.
“Chúng ta đều là những con cừu non bị giám sát,” Lan Ninh thì thầm: “Em có thấy không? Không khí luôn tràn ngập những ánh mắt đen kịt, họ luôn theo dõi chúng ta.”
Tiểu Tranh cảm thấy sống lưng hơi lạnh, giọng mũi ươn ướt cất lên trong nước mắt: “Anh Lan Ninh, em sợ bóng tối, anh đừng làm em sợ mà.”
Lan Ninh sờ đầu, áy náy nói: “Xin lỗi em, đây không phải trò chơi gì cả. Trước kia… là anh đã lừa em. Những điều mà em được ‘dạy dỗ’ trước nay chỉ có thể làm với người mà em thích. Em phải biết tự bảo vệ bản thân mình. Hiểu chưa?”
“Em tha thứ cho anh ạ.” Tiểu Tranh nghiêng đầu, nói với vẻ khó hiểu, “Nhưng mà anh Lan Ninh ơi, ‘người em thích’ là gì vậy ạ?”
“Mọi thứ họ dạy cho em từ khi còn nhỏ đến giờ đều là sai trái, đều sai hết rồi.” Lan Ninh lẩm bẩm, giống như anh đang tự nói với chính mình vậy, bởi vì có thể Tiểu Tranh sẽ không hiểu được. “Thích mội người tức là… muốn ở bên người đó mãi mãi, đối xử tốt với người đó, gần gũi và chăm sóc người đó. Em chỉ có thể thích một người, làm những điều như vậy với người mà em thích, và em phải ở bên cạnh người đó, chịu trách nhiệm với người đó.”
Tiểu Tranh cắn môi, cẩn thận nói: “Nhưng mà lần nào anh cũng chơi trò chơi với một chị gái khác nhau hết.”
Gương mặt Lan Ninh thực sự có chút đau đớn, khóe mắt anh ươn ướt. Anh hít một hơi như sắp không chịu đựng được nữa, giọng điệu anh pha lẫn cảm xúc đau thương, mâu thuẫn cùng tự giễu: “Bởi vì anh không còn lựa chọn nào khác…Tiểu Tranh à, anh không còn lựa chọn nào khác nữa rồi…Kẻ thù của chúng ta quá mạnh. Anh không thể lựa chọn được làm gì, mà chỉ có thể làm theo lời chúng.”
Tiểu Tranh có chút sợ hãi nói: “Là kẻ thù sao?”
“Đúng vậy,” Lan Ninh nhẹ nhàng nói: “Là kẻ thù.”
Tiểu Tranh lớn lên trong một cô nhi viện được xây dựng trên sườn đồi hoang vu, xung quanh rất ít người. Đã hơn mười năm rồi cậu chưa từng bước chân ra khỏi cô nhi viện, hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Dưới sự ảnh hưởng đầy cố ý và tinh tế của những người lớn, tư tưởng của cậu đã trở nên méo mó và dị dạng, thậm chí nó đã ăn sâu bén rễ, khó mà thay đổi được.
Lan Ninh đã dành một đêm để kể cho cậu nghe về một thế giới ‘bình thường’ bên ngoài, nói cho cậu biết thế nào là thích một ai đó, nói cho cậu biết phải tôn trọng phụ nữ, nói cho cậu biết về phép tắc, sự ngay thẳng và cách mà cậu nên lớn lên thành người.
Cuối cùng, Tiểu Tranh không nhịn được mà ôm Lan Ninh khóc thảm thiết, nhưng cậu bé không dám khóc lên thành tiếng. Cậu đã biết rằng người lớn bên ngoài đều là ‘sói già, người xấu’, bên ngoài đều có ‘mắt’. Cậu chỉ biết che miệng nức nở nói: “Nhưng mà anh Lan Ninh, chẳng phải anh vẫn luôn rất rất đau khổ sao?”
Lan Ninh nhẹ nhàng lau nước mắt, thấp giọng nói: “Ừm, anh cũng không biết mình có thể chịu đựng thêm bao nhiêu lâu nữa. Có lẽ là anh sắp không chịu đựng được nữa rồi. Tiểu Tranh à, sau này em có thể sẽ bị ép làm chuyện này chuyện kia giống như anh. Em phải biết tự bảo vệ mình, hiểu chưa?”
“Khi có cơ hội trốn thoát, em hãy rời khỏi nơi này. Chạy đi càng xa càng tốt, đừng quay lại.”
Tiểu Tranh nói trong nước mắt: “Sao anh lại không chạy đi?”
Lan Ninh im lặng hồi lâu: “Vì anh đã có đứa con của riêng mình rồi, anh muốn bảo vệ nó.”
Tiểu Tranh vẫn còn quá nhỏ để đồng cảm với Lan Ninh, nhưng cảm giác tuyệt vọng này lại như một loại virus xâm nhập vào trái tim nhỏ bé của cậu, khiến toàn thân cậu co giật vì đau đớn. Tiểu Tranh khóc mệt quá, ngủ thiếp đi trong vòng tay Lan Ninh.
Sáng hôm sau, Lan Ninh được xe đến đón. Anh không thể ở lại cô nhi viện suốt ngày nên Cung Kiến Hợp đã sắp xếp rất nhiều ‘trò chơi’ cho anh. Lan Ninh không lớn lên trong cô nhi viện, anh đã được chứng kiến thế giới tươi đẹp bên ngoài. Bởi vì ngoại hình, chỉ số IQ, tính cách và các khía cạnh khác của trẻ em đều bị ảnh hưởng bởi gen di truyền, nên có những ‘gen cha mẹ’ với giá cả khác nhau. Lan Ninh có ngoại hình đẹp và tính cách tốt, đó là ‘gen chất lượng cao’. Có rất nhiều ‘khách hàng’ lựa chọn anh nên anh luôn rất bận rộn.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu lên gương mặt của anh. Lan Ninh nằm trên giường, mắt mở trừng trừng, cảm thấy trái tim mình đập thình thịch từng nhịp không rõ lý do. Anh đột nhiên cảm thấy mình đã làm sai gì đó.
Có lẽ, anh nên để Tiểu Tranh lớn lên trong sự vô tri vô giác, nghe theo ý muốn của đám ma quỷ kia mới là điều đúng đắn. Ít nhất, cậu bé sẽ không phải gượng cười như anh, rồi tỉnh dậy và chìm đắm trong đau khổ.
Lan Ninh nghĩ: “Có nên nói cho cậu ấy biết hay không?”
___
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi đã đậu đại học rồi, cuối cùng thì cũng không còn gì phải lo lắng nữa. ‘Đất Bồi’ được viết dưới áp lực kép của việc ôn thi lại và luận văn tốt nghiệp. Có lẽ hơi vội một chút, tôi sẽ cố gắng viết chi tiết hơn trong tương lai. Sau đó, tôi muốn tham gia sự kiện 10.000 lượt xem mỗi ngày vào cuối tuần tháng tới. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng tới sẽ có 8 ngày đạt 10.000 lượt xem mỗi ngày. Tuy nhiên, bài viết đã viết được hơn một nửa, tôi cảm thấy nên hoàn thành nó sau khi tham gia sự kiện vào tháng 9, hoặc tôi đã viết thêm chương mới.
Vậy thì, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tôi suốt hành trình này. Mong mọi người sẽ luôn yêu quý mình! Gửi mọi người một trái tim to bự nhé!