Nhưng có những chuyện đã bắt đầu rồi thì không còn quay lại được nữa. Sự xuất hiện của Lan Ninh đã mở ra một con đường khác cho cuộc đời Tiểu Tranh, một con đường sáng sủa không thể quay đầu.
Nhưng đây đích thực là một thảm họa: nó đi ngược lại ‘tư duy chính thống’ và không được ‘công chúng’ công nhận. Mọi người xung quanh đều có thái độ hoàn toàn trái ngược với bạn. Trong môi trường chung, bạn là người duy nhất biết rằng mình đúng, nhưng bạn không có cách nào để khiến người khác thức tỉnh được. Bạn phải chứng kiến họ càng ngày càng lún sâu hơn, không thể nào vực dậy được nữa.
Lan Ninh mỗi tháng đều đến trại trẻ mồ côi khoảng hai ba ngày, ngủ lại một đêm. Tiểu Tranh là người duy nhất mà anh có thể tâm sự. Hai người thường trốn trong nhà vệ sinh, an ủi và trò chuyện với nhau, lặng lẽ và cố gắng không để ai chú ý đến nhất, giống như hai đóa hồng tím che chở lẫn nhau mà lớn lên trong bóng tối.
Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, hai ba năm sau, Lan Ninh càng ngày càng cảm thấy bất an.
Bởi vì Tiểu Tranh rất giống anh, không chỉ về ngoại hình, mà là về tất cả mọi mặt, ngũ quan trên khuôn mặt Tiểu Tranh dần dần trở nên rõ ràng, hơn nữa còn là một cậu bé có khuôn mặt thanh tú, ít nhất là trong số đám trẻ đồng trang lứa, cậu ấy rất đẹp trai, tính cách cũng rất ôn hòa, đến cả tật xấu cũng không có. Nói cách khác, Tiểu Tranh chính là một ‘nguồn gen’ rất tốt.
Linh cảm xấu nhất của Lan Ninh đã trở thành sự thật. Khi Tiểu Tranh mười lăm tuổi, Cung Kiến Hợp đã đăng thông tin về Tiểu Tranh lên internet. Có rất nhiều ‘khách hàng’ quan tâm đến đứa trẻ này, người trông trẻ đã yêu cầu Tiểu Tranh ‘chơi trò chơi’ và chỉ định cậu bé chơi với một cô gái 18 tuổi khác.
Tiểu Tranh đã lâu không gặp Lan Ninh. Cậu bé đến ‘dạy dỗ’ dạo gần đây đã bị thay thế thành một người khác. Cậu ta khác hẳn Lan ninh, nếu nụ cười của Lan Ninh toàn là giả tạo thì cậu bé mới này lớn lên ở cô nhi viên Du Sơn, cậu không nhận thức đâu là đúng là sai, nụ cười của cậu là thật lòng.
Tiểu Tranh nghĩ: Nếu không có anh Lan Ninh, có lẽ cậu sẽ giống như một đứa trẻ mới lớn, không biết thế nào là đau khổ, có lẽ cũng sẽ không phải lo lắng mất ngủ mỗi đêm. Nhưng con người thì nên sống tỉnh táo, có quyền được nghe sự thật thay vì đắm chìm trong địa ngục trần gian đẹp đẽ, đầy dối trá như một thiên đường giả tạo.
Cô gái “chơi trò chơi” với Tiểu Tranh tên là A Kỳ. Cô đã giao phối với con trai từ năm 16 tuổi và đã sinh hai đứa con. Vì kiếm được tiền nên viện trưởng Cung đối xử với cô rất tốt. A Kỳ không hiểu được sự tốt bụng này từ đâu mà có, cô chỉ biết rằng mình không cần phải ăn dưa muối và bánh bao hấp mỗi này nữa, lại còn được mặc những bộ váy đẹp nên lúc nào cũng rất vui vẻ.
Có vẻ như mọi đứa trẻ ở trại mồ côi Du Sơn đều ngây thơ và vô tư, ngoại trừ Tiểu Tranh.
A Kỳ không còn là ‘thực tập sinh’ nữa, còn Tiểu Tranh thì ngày thường lại cư xử rất tốt. Y tá đưa cả hai về phòng, dặn dò qua loa rồi không ở lại nữa mà ra ngoài làm việc khác.
A Kỳ cởi áo khoác ra, mỉm cười ngọt ngào với anh: “Em là Tiểu Tranh phải không? Chúng ta cùng chơi trò chơi nhé.”
Tiểu Tranh nhìn cô chằm chằm: “Chị đã từng chơi trò chơi với bao nhiêu người rồi?”
A Kỳ nói: “Cũng không nhiều lắm, em là người thứ ba.”
Đôi môi trắng nhợt của Tiểu Tranh khẽ run lên, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ: “Chị, em không muốn chơi trò chơi.”
A Kỳ mở to đôi mắt đen: “Tại sao?”
“... Đây không phải là trò chơi,” Tiểu Tranh thất vọng thì thầm, “Chuyện này là sai trái. Chị là con gái, em là con trai. Chúng ta không thể làm chuyện này được. Chuyện này chỉ có thể làm với người mình thích. Không nên như vậy…”
A Kỳ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Em đang nói cái gì vậy!”
Tiểu Tranh không biết giải thích thế nào, đành nghiến răng cầu xin: “Chị có thể giúp tôi được không? Chúng ta đợi ở đây một lát, sau đó nói là chúng ta đã chơi xong rồi.”
A Kỳ đảo mắt: “Được thôi, nếu không muốn chơi thì quên nó đi.”
Hơn nửa tiếng sau, A Kỳ mặc quần áo đi ra khỏi phòng, thấy y tá trong sân, cô ta gọi với: “Chị ơi, em muốn đi về!”
Y tá nhìn cô rồi hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
A Kỳ gật đầu thản nhiên: “Xong rồi.”
Y tá đưa A Kỳ về ‘căn cứ’. Kết quả xét nghiệm sẽ có sau vài ngày nữa, nếu lần này cô không mang thai, họ sẽ tiếp tục ‘chơi trò chơi’. A Kỳ nhổ bã kẹo cao su trong miệng rồi do dự trước cửa phòng Cung Kiến Hợp.
Một lát sau, Cung Kiến Hợp từ trong phòng đi ra, thấy A Kỳ đứng trước cửa, ánh mắt sắc bén của ông ta lóe lên tia sáng, cười hỏi: “Sao A Kỳ lại đến đây? Hôm nay cháu không chơi trò chơi với những đứa trẻ khác à?”
“Viện trưởng, cậu bé tên Tiểu Tranh kia nói mấy chuyện nghe kì lạ quá ạ.” A Kỳ nhíu mày, không chút kiêng dè mà nói: “Cháu chưa nói việc này với ai khác đâu, nhưng cậu ấy nói những gì bác dạy chúng cháu là sai, nói cậu ấy là con trai, cháu là con gái, chúng cháu không nên làm như vậy.”
Lúc này, A Kỳ thấy trên mặt vị viện trưởng vốn hiền lành, ôn hòa giờ tràn ngập vẻ u ám đáng sợ, thậm chí có chút hung ác. Nàng bất giác lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: “Không, cháu không có nói như vậy.”
“Không sao đâu, nó không phải là đứa trẻ ngoan. Đứa nào không ngoan thì sẽ bị phạt.” Cung Kiến Hợp nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, đeo lên vẻ mặt hiền lành vô hại, nhẹ nhàng nói: “Đứa trẻ nào không nghe lời thì là đứa trẻ hư. A Kỳ sẽ tin lời của trẻ hư sao?”
A Kỳ lắc đầu.
Cung Kiến Hợp xoa đầu cô, an ủi: “Ngoan lắm.”
Sau khi A Kỳ rời đi, sắc mặt Cung Kiến Hợp lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lẽo u ám.
Làm sao Tiểu Tranh biết được những chuyện này?
Theo lý mà nói, Tiểu Tranh giờ đã là kẻ dị loại ở ‘Đào Nguyên’, không nên giữ lại, nếu không thì sẽ có tin đồn rò rỉ, truyền bá tư tưởng phản nghịch cho những đứa trẻ khác. Tuy nhiên, giờ đây Tiểu Tranh lại ‘nổi tiếng’ đến mức có thể tạo ra giá trị vô hạn cho ông ta…giống như Lan Ninh đã từng.
Khi Cung Kiến Hợp xuất hiện trước mặt, Tiểu Tranh biết rằng chuyện xảy ra ngày hôm đã bị vạch trần.
Cung Kiến Hợp hơi khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Tiểu Tranh, nói cho chú Cung nghe, là ai đã nói với cháu những lời đó?”
Tiểu Tranh nhìn Cung Kiến Hợp không chớp mắt, như thể đang đối mặt với một con quỷ đội lốt người. Dưới lớp da người ấy là máu mủ tanh hôi từ những vết loét thối rữa. Tiểu Tranh không dám nhắc đến tên Lan ninh, chỉ có thể cắn chặt môi không hé lời nào.
Ánh mắt Cung Kiến Hợp tràn ngập tà khí lạnh lẽo, hoàn toàn khác với vẻ ôn nhu dễ mến thường ngày: “Thật sự không nói cho ta biết sao? Trẻ con nói dối sẽ bị phạt đấy.”
Tiểu Tranh sợ đến mức nghẹn lời, run rẩy mà thốt ra từng chữ: “Ông mới là kẻ xấu…kẻ xấu…!”
Cung Kiến Hợp không muốn so đo với con nít, nhưng hắn biết Tiểu Tranh vốn nhút nhát, ban đêm còn chẳng dám ngủ một mình, bên cạnh phải có người khác mới có thể ngủ được. Vậy nên ông ta đã cho người nhốt cậu bé vào một căn nhà, số nhà lại là 0816.
Y tá đẩy Tiểu Tranh vào phòng tối rồi lạnh lùng nói: “Tối nay mày ở lại đây tự suy ngẫm lại đi.”
Tiểu Tranh đột nhiên mở to mắt vì sợ hãi, nhìn y tá đóng cửa lại, tia sáng cuối cùng cũng biến mất không còn gì.
Tiểu Tranh xông tới cánh cửa đã đóng, đập rầm rầm: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Người y tá không đi quá xa, đang dựa vào tường hút thuốc, lắng nghe tiếng hét khàn khàn của Tiểu Tranh. Cô ta nhìn về phía những ngôi nhà xa xa, nơi này rất hẻo lánh, chắc chắn rằng giọng nói của Tiểu Tranh sẽ không thể truyền đến tai bất kì ai.
Tiểu Tranh thật sự rất sợ bóng tối, như thể nỗi sợ đã ăn sâu vào xương tủy. Cậu ấy vùng vẫy đến mức không còn chút sức lực nào rồi co rúm lại bên cửa, lưng tựa vào cửa, không dám mở mắt. Cậu ấy run rẩy vì sợ hãi, miệng kêu lên: “Cứu…Anh Lan Ninh…Cứu em…”
Lan Ninh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Tiểu Tranh ngã rầm xuống đất, tay chân giãy dụa, cậu cố gắng đứng dậy nhưng lại bị y tá túm lấy cổ áo, lôi đến trước mặt Cung Kiến Hợp.
Cung Kiến Hợp đeo một cặp kính gọng vàng, ánh mắt lạnh lẽo, thở dài nói: “Qủa nhiên là do Lan Ninh, ngoài nó ra không có ai làm trái ý ta…đáng tiếc thật.”
Tiểu Tranh khóc đến mức không thở nối, nước mắt lưng tròng. Tuy nhiên, cậu vẫn nghe thấy giọng nói của Cung Kiến Hợp có cái gì đó lạnh lẽo, cậu nghẹn ngào hỏi: “Anh Lan Ninh bị sao cơ…”
“Nó thật sự tin rằng tao sẽ nuôi con của nó, thằng nhóc ngây thơ kia.” Cung Kiến Hợp nhìn chằm chằm vào Tiểu Tranh, nói từng chữ một cách đầy ác ý: “Anh Lan Ninh của mày đã chết rồi, nó tự sát.”
Răng của Tiểu Tranh va vào nhau cầm cập, cậu ấy gần như không thể cắn nổi răng hàm vì tức giận và sợ hãi.
“Mấy đứa nhóc này, tụi mày tự đánh giá năng lực của bản thân quá cao rồi.” Cung Kiến Hợp tiếc nuối nói. “Từ khi tao tiếp quản cô nhi viện, mày và Lan Ninh là hai đứa trẻ được yêu mến nhất, vậy mà hai đứa mày lại gây cho tao nhiều phiền phức đến vậy.”
Tiểu Tranh lấy mu bàn tay lau nước mắt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Kẻ xấu sẽ phải trả giá, cảnh sát sẽ bắt hết các ngươi tống vào tù…!”
“Tao cũng mong mày đợi được tới ngày đó,” Cung Kiến Hợp nhướng mày, sau đó lấy trong túi ra một bình chất lỏng màu đen sệt, nói với y tá bên cạnh: “Cho nó uống đi.”
Ả y tá giống như một con rối trung thành, Cung Kiến Hợp điều khiển sợi dây nào, ả liền cử động bộ phận đó. Ả cầm lấy bình thuốc từ trên tay Cung Kiến Hợp, mở nắp rồi cạy làm Tiểu Tranh ra, đổ chất lỏng bên trong vào miệng cậu.
Tiểu Tranh hoàn toàn không đủ sức chống cự với người lớn. Cậu bị ép phải nuốt chất độc, cổ họng dần trở nên đau rát. Cậu hét lên “A!” “A!” mấy tiếng trong đau đớn, toàn thân cậu run rẩy dữ dội, đột nhiên một dòng máu đỏ tươi phun ra từ miệng, bắn tung tóe ra khắp sàn nhà. Từ đó, dây thanh quản của Tiểu Tranh không còn phát ra được một âm thanh nào nữa.
Cung Kiến Hợp lạnh lùng nhìn cảnh này, một tay bóp cổ cậu, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần sau này mày ngoan ngoãn cung cấp t*nh tr*ng cho tao, tao sẽ tha mạng cho mày, hiểu chưa?”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây viết lách khó khăn quá, tôi quá đắm chìm vào nhân vật trong tác phẩm, vừa viết chương cuối hôm qua vừa khóc. Bất kể là Lan Ninh hay Tiểu Tranh, số phận của bọn họ đều khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng, giờ tôi cảm thấy hơi mơ hồ, có lẽ lòng tôi vẫn chưa đủ kiên cường, quá tàn nhẫn để lặp lại bi kịch của họ
Lời của người chuyển ngữ: Arc gần đây đọc nặng nề thật đó, vừa đọc vừa tức, vừa thương cho hai cậu bé. Đúng là khi làm cảnh sát phải có trái tim thép cùng cái đầu lạnh, nếu gặp phải vụ án thế này ngoài đời, người bình thường sẽ thấy ám ảnh biết bao.