Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 73

Chuyện xảy ra sau đó chỉ có thể dùng từ "tai nạn" để hình dung, không giống cuộc sống của người bình thường. Vài câu đã khiến người ta rùng mình, chỉ có thể tóm gọn lại trong một câu ngắn gọn.

 

Tiểu Tranh bị giám sát hoàn toàn. Ban ngày có người canh chừng, hạn chế hành động của cậu. Cung Kiến Hợp coi cậu như một "thiết bị thu thập", bắt cậu quan hệ với những người phụ nữ khác nhau, mỗi lần đều có ít nhất hai y tá đứng nhìn. Nếu cậu chống cự, giãy giụa, thì sẽ bị trói chặt vào đầu giường, cho đến khi "chuyện" xong xuôi.

 

Không ai có thể tưởng tượng nổi lúc ấy Tiểu Tranh tuyệt vọng đến mức nào.

 

Cậu luôn ở một mình trong phòng 0816, không có bạn bè bên cạnh. Nhưng cậu không hề sợ bóng tối, chỉ là không còn ai từng thấy cậu cười nữa.

 

Trong lòng Tiểu Tranh cất giấu một hạt giống. Từ từ, hạt ấy mọc lên nó không phải hận thù khắc cốt ghi tâm, vì cậu đã không còn biết cách để hận nữa. Cậu chỉ hy vọng có một ai đó có thể kết thúc tất cả, có thể cứu những đứa trẻ vô tội khác đang rơi vào địa ngục giống mình, thoát khỏi ma quỷ quanh quẩn bên cạnh.

 

Năm 16 tuổi, Tiểu Tranh từng muốn viết thư báo cho cảnh sát, nhưng không may bị y tá phát hiện. Cung Kiến Hợp tức giận tím mặt, để cắt đứt hậu hoạn, sai người bẻ gãy ngón trỏ của cậu. Họ nghĩ một đứa trẻ không biết nói, không biết viết, lại luôn bị giám sát thì làm gì còn uy h**p gì đến họ nữa.

 

Sau đó, Tiểu Tranh lợi dụng lúc ban đêm y tá thay ca, nhẫn nhịn đau đớn, tự tay xé toạc vết thương nơi bàn tay đã gãy. Cậu giấu một bức tranh nguệch ngoạc dưới gầm giường, trộm chìa khóa phòng 0816 từ trong túi y tá, nuốt chìa khóa vào bụng kèm theo một mảnh giấy ghi địa chỉ viện mồ côi Du Sơn dù cậu biết hy vọng cảnh sát phát hiện là rất mong manh, nhưng ngoài xác chết của mình ra, cậu không biết còn cách nào khác để đưa thông tin ra ngoài.

 

Cậu cảm thấy sống quá đau khổ, nhưng cũng không hối hận. Cậu muốn được sống một cách tự do, hoặc là chết một cách tự do.

 

Cho đến một mùa hè gần hai năm sau, Cúc Băng vô tình tra ra manh mối, khiến Tiểu Tranh một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát. Ý trời mịt mờ cuối cùng cũng thổi bay lớp bụi phủ lên sự thật bẩn thỉu. Linh hồn nhỏ bé nhưng cứng cỏi của Tiểu Tranh đã âm thầm trỗi dậy, định mệnh sắp đặt để họ lần theo dấu vết tìm đến hang ổ của tội ác, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cậu.

 

Nhưng thực sự quá đau lòng. Tiểu Tranh khi đó chỉ mới là một đứa trẻ 16 tuổi. Tại sao cậu lại phải trải qua những chuyện đó? Tại sao cậu không thể giống như những đứa trẻ khác, lớn lên trong vòng tay yêu thương, dưới sự che chở của cha mẹ, một cách an yên và vui vẻ?

 

-- Vận mệnh trước nay luôn trêu ngươi, muốn ngươi sống thì ngươi phải sống, muốn ngươi chết thì chẳng ai cứu nổi. Cần gì có lý do?

 

Trong văn phòng đội điều tra, Lâm Phỉ Thạch dựa vào thông tin hiện có cùng trực giác phá án trời sinh của mình, tái hiện lại phần nào chân tướng sự việc. Đôi mắt thường hay lười biếng với đuôi mắt ánh hồng nhạt giờ đã đỏ lên. Cậu khẽ giọng nói: "Chắc Tiểu Tranh đã hoàn toàn tuyệt vọng mới lựa chọn cách truyền tin tàn khốc như vậy. Nếu thi thể cậu ấy được phát hiện sớm hơn, nếu tờ giấy kia trong dạ dày chưa bị axit ăn mòn đến mức không đọc nổi, có lẽ từ một năm trước, viện mồ côi Du Sơn đã bị vạch trần."

 

Giang Bùi Di thở dài nặng nề: "Tro cốt của Tiểu Tranh chắc vẫn còn ở nhà hỏa táng. Sau này mang cậu ấy về, chôn ở khu nghĩa trang Đông Giao, để cậu ấy cũng được yên nghỉ thật sự."

 

Lâm Phỉ Thạch im lặng một lúc, rồi xoa giữa trán: "Chuyện này để anh sắp xếp đi. Vụ án này thật sự quá khó chấp nhận. Trước nay em chưa từng nghĩ người cung cấp manh mối cho chúng ta lại là một đứa trẻ như thế. Em đề nghị thế này, hành vi phạm pháp trong viện Du Sơn là chuyện đã chắc chắn, dù bây giờ chứng cứ còn thiếu, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bổ sung được. Nhân lúc Cung Kiến Hợp còn chưa cảnh giác, chi bằng ra tay trước, bắt hắn về rồi điều tra sau."

 

Nghe tới câu cuối, Giang Bùi Di hơi ngạc nhiên liếc cậu một cái bởi theo kinh nghiệm phá án trước giờ, những hành động "tuyệt tình dứt khoát" đều là do anh ra quyết định, còn Lâm Phỉ Thạch thường phụ trách khuyên can, giữ lại sự thận trọng. Đây là lần đầu tiên anh nghe từ miệng Lâm Phỉ Thạch một câu quyết đoán đến vậy.

 

Nhưng Lâm Phỉ Thạch nói cũng không sai. Xét tình hình hiện tại, ra tay dứt khoát chính là lựa chọn tốt nhất. Sau vụ của Triệu Sương lần trước, Giang Bùi Di không còn dám kéo dài thời gian điều tra nữa, lỡ để rò rỉ tin tức thì không biết hậu quả sẽ thế nào.

 

Cung Kiến Hợp, Cung Kiến Nghiệp hai con người này, một người cũng không thoát được.

 

Toàn bộ vụ việc không hề kinh động đến các điều tra viên khác trong cục, mà được thực hiện âm thầm bởi đội của lão Tiêu và đồng sự của Tỉnh Thính. Giang Bùi Di lập kế hoạch khẩn cấp, trưa hôm đó, ba xe cải trang đồng loạt xuất phát về hướng Du Sơn. Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di lại một lần nữa tiến vào viện mồ côi, nếu không tính lần lén vào ban đêm trước đó, thì đây đã là lần "thứ ba vào cung".

 

Cung Kiến Hợp tiếp đãi họ rất đàng hoàng, sắc mặt tươi cười, không hề tỏ ra căng thẳng hay có chút hốt hoảng nào của người có tội. Nhìn bề ngoài, thật khó tin hắn là một kẻ máu lạnh hút máu người khác.

 

Lâm Phỉ Thạch không vội xé toạc lớp mặt nạ ấy, ngược lại, vẫn giữ vẻ ôn hòa: "Lần này chúng tôi vẫn đang điều tra cái chết của Tiểu Tranh. Lúc cậu ấy tự sát, chắc ông đang phụ trách viện chứ?"

 

"Đúng vậy," Cung Kiến Hợp kéo ghế mời họ ngồi, thành thật trả lời. "Lúc đó tôi đã tiếp quản viện được hai ba năm rồi."

 

Lâm Phỉ Thạch hỏi tiếp: "Quan hệ của ông với những đứa trẻ trong viện thế nào?"

 

Cung Kiến Hợp không biết rằng hắn đã bị cảnh sát nắm được toàn bộ, nên vẫn nghiêm trang trả lời:
"Tôi coi mỗi đứa trẻ ở đây như con mình."

 

Lâm Phỉ Thạch gật đầu: "Vậy ông có biết tại sao Tiểu Tranh lại muốn tự sát không?"

 

Cung Kiến Hợp lập tức chuyển hướng, phản ứng rất nhanh:
"Tiểu Tranh à... Tiểu Tranh không giống mấy đứa trẻ khác. Từ nhỏ cậu ấy đã không hoà đồng, lại ít nói. Các bạn nhỏ khác đều rất sợ cậu ấy. Sau đó lại xảy ra những chuyện như vậy. Không còn ai muốn chơi cùng cậu ấy nữa, ai cũng bài xích cậu. Cho nên có lẽ...có lẽ cậu ấy có vấn đề về tinh thần. Ai, cũng trách tôi, không phát hiện ra sớm là tinh thần cậu ấy không bình thường..."

 

Lâm Phỉ Thạch mỉm cười nhưng không thật lòng, hỏi lại: "Thì ra là vậy. Vậy ở viện mồ côi của các người, có nhiều đứa nhỏ bị vấn đề tâm thần rồi tự sát không?"

 

Câu hỏi này rõ ràng có ý châm chọc, mục đích đến không hề tốt đẹp. Sắc mặt Cung Kiến Hợp hơi đổi, cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp: "Đội trưởng Lâm, tôi có thể đảm bảo chuyện của Tiểu Tranh là trường hợp cá biệt. Anh cũng thấy tình hình của viện rồi đấy, các em nhỏ đều sống rất chan hoà, thân thiết. Hơn hai mươi năm qua, chỉ có duy nhất một mình Tiểu Tranh là chúng tôi không chăm sóc tốt thôi."

 

Dù Lâm Phỉ Thạch có suy nghĩ sâu sắc, cậu cũng không phải là thượng đế để nhìn thấy toàn cục. Cậu không hề biết đến sự tồn tại của Lan Ninh, nên không thể đoán được lời nói của Cung Kiến Hợp là thật hay giả, chỉ trầm mặc không lên tiếng.

 

Bỗng Giang Bùi Di hỏi: "Viện trưởng Cung, mấy cô bé mà lần trước chúng tôi gặp, hiện tại vẫn còn ở viện chứ?"

 

Câu hỏi này vô cùng sắc bén. Nếu Cung Kiến Hợp trả lời "không ở", vậy nhất định phải giải thích các cô bé đó hiện đang ở đâu, mà đó lại là điều khó có lời giải thích hợp lý. Nhưng nếu hắn nói "có ở", thì trẻ con vốn dễ khai ra sự thật hơn người lớn rất nhiều.

 

Quả nhiên, Cung Kiến Hợp suy nghĩ một lát mới gật đầu:
"Vẫn ở đây. Đội trưởng Giang muốn nói chuyện với các bé à?"

 

Giang Bùi Di chỉ lạnh nhạt gật đầu.

 

Cung Kiến Hợp liền gọi điện thoại, sai y tá đưa ba cô bé lần trước đến.

 

Một cô bé mặc đồ trắng lễ phép nói: "Chào hai anh ạ."

 

Lâm Phỉ Thạch có chút cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cậu không rõ mấy cô bé này là "người không biết không có tội" thật sự, hay đang cố ý đồng loã với Cung Kiến Hợp.

 

Giang Bùi Di quay sang nhìn Cung Kiến Hợp, nói: "Viện trưởng Cung, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với ba bé này."

 

Lúc này sắc mặt Cung Kiến Hợp cũng đã rất khó coi. Rõ ràng tình thế đang vượt khỏi dự liệu của hắn, nhưng hắn vẫn chưa dám xé toạc mặt nạ với cảnh sát, liền vỗ nhẹ lên vai mấy cô bé, ý tứ sâu xa: "Ngày thường dạy các con tôn trọng các chú cảnh sát như thế nào, còn nhớ chứ? Làm theo những gì tta dạy, biết chưa?"

 

Các cô bé đều gật đầu.

 

Lâm Phỉ Thạch đưa Cung Kiến Hợp và y tá ra ngoài phòng, nhìn họ đi xa, rồi quay lại phòng nói với ba cô bé: "Không cần căng thẳng, các em cứ tìm chỗ ngồi thoải mái, bọn anh chỉ hỏi vài câu thôi."

 

Cậu nói nhẹ nhàng như đang trò chuyện: "Mấy ngày nay các em vẫn ở trong viện đúng không?"

 

Cô bé mặc đồ trắng trả lời: "Vâng ạ."

 

"Vậy mấy anh chị lớn hơn các em một hai tuổi đâu rồi? Các em biết không?"

 

Cô bé lắc đầu, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, cúi đầu nói nhỏ: "Không biết ạ."

 

Lâm Phỉ Thạch lại hỏi: "Tiểu Tranh đã từng làm gì với các em? Cụ thể là vào thời gian nào, tháng mấy năm nào?"

 

Ba cô bé đưa ra ba câu trả lời khác nhau về thời điểm và lý do, nghe giống như Tiểu Tranh thật sự là một kẻ b**n th** tội ác tày trời vậy.

 

Sau đó, Lâm Phỉ Thạch không hỏi thêm gì về Tiểu Tranh nữa, mà chuyển sang những câu chuyện ngoài lề, hỏi các bé thường làm gì trong viện, có bạn bè thân không, sau này muốn làm nghề gì...

 

-- Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Nhóm người của lão Tiêu đang chờ ở bên ngoài suýt nữa tưởng hai "đội trưởng hoa khôi" của mình bị Cung Kiến Hợp gài bẫy bắt cóc, suýt chút đã rút súng xông vào, may mà đúng lúc đó nhận được chỉ thị của Giang Bùi Di tiếp tục đợi.

 

Khi gần kết thúc, Lâm Phỉ Thạch lại hỏi thêm lần nữa: "Tiểu Tranh từng làm gì các em, kể lại cho anh nghe lần nữa được không?"

 

Ba cô bé lập tức lộ vẻ hoảng loạn, nhìn nhau, lúng túng không nói nên lời bởi những lời lúc đầu vốn là bịa ra, Cung Kiến Hợp chưa từng dạy họ, qua hơn một giờ rồi thì sao mà nhớ được mình từng nói gì.

 

Lâm Phỉ Thạch dịu dàng nói: "Sao thế? Không nói được à? Quên rồi sao?"

 

"Các em thật sự nghĩ rằng diễn trò vụng về như thế là có thể qua mắt cảnh sát sao?" Giang Bùi Di, từ đầu vẫn im lặng, lúc này đứng dậy, từng câu từng chữ rõ ràng: "Các em có thể ngây thơ, có thể bị che giấu, có thể bị lừa, nhưng không được phép vu oan cho một người vô tội, ai dạy các em nói dối trước mặt cảnh sát?!"

 

Giang Bùi Di là kiểu người như vậy, anh không cần nổi giận hay hét lớn, cũng chẳng cần bày ra vẻ lạnh lùng sắc bén, chỉ cần ánh mắt băng giá nhìn thẳng vào đối phương, là đã đủ khiến người khác rùng mình sợ hãi. Nhất là mấy cô bé yếu đuối, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, chỉ một hai câu dạy dỗ nhẹ nhàng thôi đã khiến nước mắt rơi lã chã, không còn dám nói một lời nào.

 

Lâm Phỉ Thạch: "... "

 

Thì ra "dọa trẻ con khóc" thật sự là một kỹ năng tồn tại ngoài đời.

Bình Luận (0)
Comment