Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 74

Cùng lúc đó, cửa phòng Cung Kiến Nghiệp bị đập mạnh. Mấy cảnh sát hình sự mặc thường phục đứng trước cửa gõ cửa. Nửa phút sau, một ông lão tóc hoa râm mở cửa, giọng trầm khàn khàn: "Các người là ai?"

 

"Cung Kiến Nghiệp?" Cảnh sát hình sự quan sát biểu cảm của anh ta rồi hỏi thẳng vào vấn đề.

 

Ông lão có lẽ khoảng sáu mươi tuổi, mặt mũi nhăn nheo, lưng còng, da dưới cổ chảy xệ, những làn rãnh hiện rõ trên da, cánh tay trần phủ đầy vết đồi mồi.

 

Cung Kiến Nghiệp hỏi: "Anh là ai?"

 

Viên cảnh sát hình sự rút thẻ công tác ra, nói với giọng mỉa mai: "Ông Cung, tôi rất tiếc không thể để ông tiếp tục hưởng tuổi già. Cháu trai ông, Cung Kiến Hợp, hiện đang bị điều tra vì nghi ngờ tổ chức c**ng b*c m** d*m và buôn người trái phép. Theo những gì cảnh sát chúng tôi được biết, cô nhi viện Du Sơn đã bị Cung Kiến Hợp tiếp quản từ ông. Tôi e rằng ông rõ nhất là băng đảng tội phạm này đã tồn tại bao lâu rồi."

 

Đôi đồng tử u ám của Cung Kiến Nghiệp co lại một lúc, sau đó hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cung Kiến Hợp đúng là cháu trai của tôi, nhưng về những lời đặt điều từ nãy đến giờ, tôi thật sự không hiểu các người đang nói gì."

 

"Không hiểu cũng không sao. Tôi sẽ lo liệu khả năng nghe hiểu của người già. Nhưng ông Cung cần phải vận dụng trí óc nhiều hơn đó. Nếu ông mắc bệnh Alzheimer thì không ổn đâu." Cảnh sát hình sự đổi chủ đề, không chút do dự nói: "Đưa ông ta đi!"

 

Môi Cung Kiến Nghiệp run lên, ông ta run rẩy chỉ ngón tay vào bọn họ: "Các người đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp!"

 

Viên cảnh sát cười và nói: "Vậy thì ông báo cảnh sát đi."

 

"Viện trưởng dạy chúng con nói thế. Ông ấy nói Tiểu Tranh là đứa trẻ hư, việc này là vì muốn tốt của những đứa trẻ khác, chúng con phải nghe lời ông ấy," cô bé mặc đồ tím buồn bã nói, vừa khóc vừa nói: "Chúng con chẳng biết gì cả. Chú ơi, đừng hỏi con nữa. Huhuhuhu, con thật sự không biết gì hết..."

 

"Chúng em chưa từng chơi trò chơi với Tiểu Tranh. Những người chơi với cậu ấy trước đây đều là mấy chị em khác," một cô gái khác cắn môi nói. "Tiểu Tranh không sống cùng chúng em. Cậu ấy có phòng riêng, quan hệ của chúng em không được tốt lắm."

 

Chơi trò chơi.

 

Lâm Phỉ Thạch nhíu mày, đây là lần thứ hai cậu nghe một cô gái miêu tả như vậy. Cậu có lẽ đã đoán được trò chơi này là gì, nhưng nghe một cô bé nói một cách tùy tiện như vậy vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái: "Em có từng thấy Tiểu Tranh chơi trò chơi chưa?"

 

"Chưa bao giờ ạ, trường hợp của Tiểu Tranh khá đặc biệt, viện trưởng không cho phép chúng em tiếp xúc nhiều với cậu ấy."

 

Cung Kiến Hợp dùng sức mạnh ngôn từ tuyệt đối của mình khiến những đứa trẻ khác trong cô nhi viện hoàn toàn cô lập Tiểu Tranh. Cho dù Tiểu Tranh có thể diễn đạt suy nghĩ trong lòng bằng lời nói, cũng sẽ không ai tin cậu.

 

Giang Bùi Di hỏi: "Các em bắt đầu chơi trò chơi với người khác từ khi nào?"

 

"Con gái mười sáu tuổi mới được chơi, con trai thì sớm hơn ạ." Cô gái bất giác rụt cổ lại, cô ấy cảm thấy sợ hai người trước mặt hơn.

 

Giang Bùi Di lặng lẽ nhìn họ, trong mắt có chút thương cảm. Những cô gái này thật ra chẳng làm gì sai cả, thậm chí còn là nạn nhân. Những quan niệm mà họ được dạy dỗ từ nhỏ đều sai trái, nên không thể trách họ làm sai, nói sai.

 

Căn phòng yên tĩnh một lúc, rồi điện thoại di động của Giang Bùi Di reo lên.

 

"Đội trưởng Giang, Cung Kiến Nghiệp đã bị chúng tôi bắt giữ. Ông ta đang trên đường bị đưa về Cục. Vừa rồi Cung Kiến Hợp gọi điện thoại cho ông ta, nói có chuyện không ổn, dặn ông ta thu dọn đồ đạc rời khỏi thành phố Trọng Quang. Chúng tôi nghe thấy, ông ta thực sự đã khai nhận mà không cần thẩm vấn."

 

Giang Bùi Di nói: "Tôi biết rồi, mọi người về cẩn thận." Sau đó, anh thông báo cho Lão Tiêu và những đồng đội đang đợi bên ngoài trại trẻ mồ côi: "Cung Kiến Hợp rất có thể sẽ trốn thoát. Mọi người chú ý động tĩnh xung quanh, nếu thấy hắn thì lập tức bắt giữ."

 

"Đã rõ!"

 

Lâm Phỉ Thạch liếc nhìn những cô gái rồi nói: "Cung Kiến Hợp và những người khác đã bị bắt. Vậy còn những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi thì sao?"

 

"Chúng ta hãy tìm người chăm sóc khác để chăm sóc các em trước đã," Giang Bùi Di cất điện thoại vào túi. "Không thể nào đưa hết số trẻ em này về sở thành phố được. Hãy liên hệ với các ban ngành địa phương để nhờ họ đến xử lý."

 

Cung Kiến Hợp sải bước ra ngoài, sắc mặt tái mét, cố gắng kiềm chế giọng nói: "Những cảnh sát này rõ ràng biết hết chuyện rồi, nếu không làm sao có thể hỏi những câu hỏi như vậy!"

 

Một ả y tá gần đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc bọn họ bắt đầu điều tra Tiểu Tranh, tôi linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra. Sếp, Bây giờ bọn chúng chưa đủ chứng cứ thì ngài tranh thủ đi đi ! Nếu không, ngài sẽ không thể rời đi được!"

 

Cung Kiến Hợp và mấy người bảo mẫu vội vã ra khỏi cửa hông của trại trẻ mồ côi. "Tôi đã liên lạc với tài xế đến đón rồi. Cảnh sát dù có giỏi đến đâu cũng không thể tìm ra ngài. Đợi hai người kia ra thì trói lại. Cố gắng giữ chân họ, đừng để họ rời khỏi trại."

 

Không lâu sau, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt họ. Cung Kiến Hợp mở cửa bước vào mà không thèm nhìn, ngón tay hơi run, thở hổn hển nói: "Đi đến bến xe khách."

 

Lão Tiêu ngồi ở ghế lái lấy ra một chiếc còng tay từ bên hông, thản nhiên nói: "Xin lỗi, e rằng chúng ta không thể đến bến xe khách được rồi, Không biết Cục Công an có thể giúp gì không ha?"

 

Toàn thân Cung Kiến Hợp cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên.

 

Phòng thẩm vấn của cảnh sát thành phố.

 

Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di đã dẫn về rất nhiều nghi phạm hình sự trong chiến dịch bất ngờ lần này, nhưng lần này họ không cần phải tra khảo cả dân thường, nên không hoành tráng như vụ ở thôn Tháp Bộ. Vấn đề quan trọng nhất là họ không có chứng cứ xác thực để chứng minh tội trạng của Cung Kiến Hợp, và lời khai của những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi cũng không đủ để kết tội hắn.

 

Giang Bùi Di đã nhờ người đi kiểm tra tài sản của Cung Kiến Hợp và Cung Kiến Nghiệp nhưng cũng không có vấn đề gì. Không có khoản tiền lớn nào không rõ nguồn gốc, cũng không ai biết họ chuyển tiền đi đâu.

 

Cung Kiến Hợp chắc chắn biết rõ điều này. Trong phòng thẩm vấn, hắn ta không hề sợ hãi, lại còn tỏ ra ngạo mạn: "Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận những lời buộc tội vô căn cứ của các anh. Anh có tin được lời một đứa trẻ nói không? Anh thật sự xem những lời nói nhảm nhí của bọn con nít đó là nghiêm túc sao? Đội trưởng Giang, bình thường tôi không hay tiếp xúc với những đứa trẻ trong cô nhi viện. Ai đã dạy chúng những trò chơi bẩn thỉu như vậy? Tôi thật sự không biết..."

 

Giang Bùi Di nhìn ông ta với vẻ mặt không biểu cảm.

 

Bước đột phá của vụ án này chắc chắn không nằm ở hai tên họ Cung này, chúng đều là những lão cáo già xảo quyệt. Nếu muốn tìm ra manh mối quyết định, chỉ có thể bắt đầu từ những người hộ lý và những đứa trẻ đó.

 

"Ông nuôi dưỡng bọn trẻ trong cô nhi viện, từ nhỏ đã nhồi nhét vào đầu chúng những tư tưởng lệch lạc về t*nh d*c, sau khi chúng trưởng thành, ông dụ dỗ chúng quan hệ t*nh d*c, coi đó là trò chơi, rồi bán những đứa trẻ sơ sinh với giá cao. Tiểu Tranh đã phát hiện ra âm mưu của ông, nên ông đã phá hoại giọng nói, bẻ gãy ngón tay em ấy." Môi Giang Bùi Di mấp máy liên tục, ngắt từng chữ một: "Lời tôi nói có gì sai sao?"

 

Càng nghe, Cung Kiến Hợp càng sợ hãi. Thông tin mà đám cảnh sát này nắm giữ vượt xa những gì ông ta tưởng tượng. Sắc mặt ông ta tái mét, rồi gượng cười: "Cảnh sát Giang, lời nói và hành động của anh phải dựa trên chứng cứ. Anh là cảnh sát, nhưng không có quyền vu khống người khác, đúng không?"

 

"Tôi thực sự không có chứng cứ. Tôi nhốt ông ở đây là để phòng ngừa có người tiết lộ cho ông," Giang Bùi Di nhẹ nhàng nói, "Viện trưởng Cung, chúng tôi sẽ viết lên khúc truy điệu cho vong linh của Tiểu Tranh bằng sự thật mà ông vẫn luôn che giấu, ông không thoát được đâu."

 

Giang Bùi Di đứng dậy, đi đến cửa thì dừng lại như nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, chúng tôi đã nhận được cuộc gọi của ông cho chú của ông."

 

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Cung Kiến Hợp.

 

"Ông Cung, ông có thể cho tôi biết cháu trai ông có ý gì khi gọi điện cho ông và nói 'Cảnh sát đã nhắm vào trại trẻ mồ côi, hãy rời khỏi thành phố Trọng Quang ngay lập tức' không?" Lâm Phỉ Thạch thản nhiên nói: "Câu nói đó là sao? Nếu không làm gì sai, thì không cần phải sợ ma gõ cửa. Một công dân tuân thủ pháp luật làm sao có thể bỏ chạy khi thấy cảnh sát?"

 

Cung Kiến Nghiệp rụt đầu vào cổ, ho khan hai tiếng rồi khàn giọng nói: "Tôi không biết nữa, có thể là tôi gọi nhầm số. Lâu rồi tôi không có liên lạc với cháu trai."

 

Lâm Phỉ Thạch chống tay lên cằm: "Vậy là ông không muốn nói cho tôi biết ông giấu mấy đứa lớn ở đâu phải không?"

 

Cung Kiến Nghiệp nhìn cậu với ánh mắt u ám rồi nói: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

 

Hai người họ Cung này đúng là một cặp "giả ngu". Nếu không làm được gì thì cứ nói "Tôi không làm gì sai, các anh vu oan tôi". Cảnh sát đã vật lộn với chúng suốt một đêm nhưng vẫn không thể cạy được răng sắt hàm đồng của chúng.

 

Mặt trời mọc rồi lặn, mọi người trong Sở thị chính đều vô cùng bận rộn. Cung Kiến Hợp, Cung Kiến Nghiệp và tất cả những người chăm sóc liên quan đến vụ án lần lượt bị thẩm vấn. Cảnh sát hình sự đang đấu tranh với đám khốn nạn này, chúng gian trá đến rợn cả tóc gáy, lừa gạt lẫn nhau, lại còn phải điều tra tình hình của những đứa trẻ khác. Tất cả đều bận rộn suốt ngày đêm. Giang Bùi Di từ đêm hôm trước vẫn không chợp mắt một chút nào. Anh không có thời gian ăn sáng, bữa trưa chỉ ăn bánh bao hấp và sốt nấm.

 

Khi Lâm Phỉ Thạch tìm thấy Giang Bùi Di, anh ấy đang ngồi dựa vào tường, đầu cúi xuống, tay cầm nửa cái bánh bao hấp. Đó là một cục bánh bao nhỏ, cậu chỉ thấy một lọn tóc đen rũ xuống từ vần trán anh. Lâm Phỉ Thạch tiến lên một bước, xương bả vai nhô ra đẩy vạt áo lên, để lộ chiếc cổ thon trắng muốt.

 

Lâm Phỉ Thạch nghĩ ngợi một chút rồi quyết định không kêu tên anh ta. Cậu quay người rón rén đi vào văn phòng, câụ ta liếc trái liếc phải, rồi lén lút mở ngăn kéo, dùng tay áo lá sen che ngón tay, giấu quả trứng kho duy nhất vào lòng bàn tay. Hoàn thành xong loạt động tác này một cách trôi chảy, cậu đi đến chỗ Giang Bùi Di, mặt không đổi sắc, nói: "Ăn mấy thứ đó không thì không đủ chất đâu. Anh ăn thêm một quả trứng kho nữa đi."

 

Giang Bùi Di sắp tới lượt vào thẩm vấn nên ăn rất nhanh, hai má phồng đầy thức ăn như chuột hamster. Vẻ mặt này hoàn toàn trái ngược với hình tượng vô nhân tính thường ngày của anh. Anh ngước mắt liếc nhìn Lâm Phỉ Thạch, rồi nuốt trọn quả trứng kho chỉ trong hai ba miếng.

 

Lâm Phỉ Thạch không khỏi nói: "Anh đừng lo lắng quá. Bọn chúng đã tạo ra một chuỗi công nghiệp lớn như vậy thì chắc chắn sẽ có sơ hở. Đây chỉ là ngày điều tra đầu tiên thôi."

 

Giang Bùi Di gật đầu, đang định nói gì đó thì tiếng hét đau buồn của Kỳ Liên đột nhiên vang lên từ phòng bên cạnh:

 

"Tên khốn nào đã ăn mất quả trứng kho tổ tiên tôi truyền lại rồi! Trứng kho của tôi đâu rồi? Quả trứng kho to đùng chạy đi đâu rồi?"

 

Giang Bùi Di dùng ngón trỏ lau miệng, để lại một ít vụn lòng đỏ trứng trên đầu ngón tay. Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Kỳ Liên, anh khẽ hắt hơi, vẻ mặt mờ mịt.
_________

 

Tác giả có điều muốn nói:

 

Có người đổ máu vì tình, có người khóc vì tình, còn tôi thì ch** n**c miếng vì tình...

 

Đội trưởng Lâm: Tôi ăn trộm trứng luộc vì tình yêu!

 

Đội trưởng Giang: Đúng rồi!

Bình Luận (0)
Comment