Bầu không khí bỗng chốc rơi vào một khoảng yên lặng kỳ quái, Lâm Phỉ Thạch cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà mà im lặng không nói, Giang Bùi Di vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ có giọng nói đầy u oán của Kỳ Liên nhẹ nhàng vang lên từng đợt: “Trứng kho của tôi…”
Lâm Phỉ Thạch làm như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói:
“Lát nữa để Kỳ Liên với mấy người kia đến trại trẻ mồ côi một chuyến, đưa mấy đứa lớn tuổi hơn đến Cục trước, biết đâu bọn nhỏ còn nhớ được chút gì.”
Giang Bùi Di nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc, không để cậu lảng sang chuyện khác, giọng điệu điềm đạm hỏi: “Vậy nên cái trứng kho mà em đưa anh là trộm từ người ta à?”
Lâm Phỉ Thạch hơi cong mắt, ánh đào hoa đầy vẻ lưu manh, thản nhiên đáp: “Đó là tài nguyên công cộng, sao có thể gọi là trộm được!”
Ngừng một lát, cậu lại bổ sung: “Lát nữa về em mua lại cho anh ta hai cái là xong.”
Giang Bùi Di bất đắc dĩ thở dài: “Em ăn cơm chưa?”
Lâm Phỉ Thạch chỉ chỉ ra phía cửa: “Chưa, em đang tính đi ra ngoài ăn đây, lát nữa mua đùi gà về cho anh. Lần này là em tự bỏ tiền mua nha.”
Lâm Phỉ Thạch từ trước đến nay vốn là kiểu “hoàng tử nhỏ” không bao giờ để bản thân chịu thiệt, dù vừa mới trải qua hai buổi thẩm vấn dài lê thê vẫn không quên lượn sang quán ăn bên kia đường để kiếm cái gì đó ăn. Cái tinh thần “lúc nào cũng không quên ăn” ấy vừa đáng yêu vừa dở khóc dở cười.
Giang Bùi Di cụp mắt, cúi đầu giúp cậu chỉnh lại tay áo: “Ừm,vậy em đi đi.”
Lâm Phỉ Thạch nhìn quanh thấy không có ai, nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai Giang Bùi Di, sau đó mãn nguyện rời đi kiếm ăn.
Giang Bùi Di đứng tại chỗ ba giây, rồi cúi đầu bước vào văn phòng.
Hai ngày nay trong cục vẫn luôn rất náo nhiệt, tất cả những người liên quan bị nghi ngờ đều đã được thông báo mời đến làm nhân chứng, người nhà thì thi nhau tranh cãi biện hộ, cung cấp đủ kiểu manh mối rác rưởi chẳng đâu vào đâu. Cảnh sát chỉ còn cách đào bới mớ manh mối đó, hy vọng tìm được chỗ đột phá quan trọng nhất, rồi lần theo dấu vết lần ngược lại nguồn gốc. Công việc vừa đòi hỏi sự cẩn thận, vừa phải sắp xếp nghiêm ngặt, khối lượng cũng cực kỳ lớn.
Khi Lâm Phỉ Thạch xách túi đồ ăn vặt và hộp cơm về đến nơi, Kỳ Liên đã thoát khỏi tâm trạng đau buồn vì bị mất trứng kho, đang dẫn theo một nhóm cảnh sát hình sự ghi chép lời khai của thân nhân nghi phạm. Vừa thấy Lâm Phỉ Thạch hắn còn chưa biết gì, cười cười chào một tiếng.
Lâm Phỉ Thạch móc từ trong túi ra một túi lớn trứng kho: “Kỳ Liên, trả lại trứng kho cho cậu nè.”
Kỳ cảnh sát mặt như hóa đá: “Hóa ra là cậu lấy trứng của tôi hả?! ——”
“Dạo này đội trưởng Giang của các anh mệt quá, cũng chẳng ăn uống gì tử tế, dinh dưỡng không theo kịp,” Lâm Phỉ Thạch nói, “Tôi không có món gì cho ảnh ăn vặt, đành phải mượn tạm trứng kho của cậu để dâng lên thôi, đừng giận nha.”
Kỳ Liên fan trung thành của đội trưởng Lâm, lập tức cảm động đến rơm rớm nước mắt: “Sao tôi có thể giận được chứ! Có thể góp một viên gạch vì tình yêu của đội trưởng Lâm là vinh dự lớn lao của tôi! Chỉ là cái trứng kho nhỏ nhoi thôi mà!”
Lâm Phỉ Thạch hình như có chút ngượng ngùng, trả trứng lại rồi đi ngay.
Lúc này, Giang Bùi Di lại tiếp tục bước vào phòng thẩm vấn, giống như một cái máy làm việc không biết mệt mỏi, đang thẩm vấn một nam hộ sĩ. Đám người này dường như đều bị tẩy não tập thể, kín miệng đến đáng sợ, hỏi gì cũng không biết, dù mềm mỏng hay cứng rắn cũng chẳng ai tiết lộ một chút gì, tạm thời không có thu hoạch.
Tuy nhiên, chứng cứ thì không cần quá vội. Trước mắt có hai vấn đề mấu chốt vẫn chưa làm rõ: một là đường dây phạm tội của Cung Kiến Hợp hoạt động ra sao, hai là tung tích của những đứa trẻ đã trưởng thành.
Lũ trẻ trưởng thành từ trại trẻ suốt 20 năm qua, đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện trong tầm ngắm của cảnh sát. Ngoài Du Sơn cô nhi viện, Cung Kiến Hợp nhất định còn có một “hang ổ” khác.
“Lạ thật,” một đồng sự phụ trách điều tra tài chính gõ bàn phím lạch cạch, mắt nhìn dãy số hiện trên màn hình máy tính: “Hai ông Cung này không có bất kỳ vấn đề gì với tài sản hay bất động sản đứng tên. Nếu sợ lộ nên đã chuẩn bị từ trước thì cũng kín đáo quá mức. Nhìn sơ sơ thì tài sản có hơn ba nghìn thôi, không biết còn tưởng là nhà nghèo nữa ấy chứ.”
“Loại trừ khả năng dùng danh nghĩa người khác để mở tài khoản,” Lâm Phỉ Thạch chống tay lên bàn, như đang trầm tư: “Chắc chỉ còn mỗi khả năng giao dịch bằng tiền mặt.”
Cảnh sát hình sự bên cạnh gật đầu: “Khả năng đó cũng có đấy, trước kia báo chí có đưa tin một quan tham bị bắt, trong nệm còn nhét đầy tiền mặt, trong nhà cất đến hai trăm triệu ấy chứ!”
Nếu Cung Kiến Hợp thật sự giao dịch toàn bộ bằng tiền mặt, vậy điều tra sẽ vô cùng khó khăn. Không ai biết hắn giấu chỗ tiền dơ bẩn kia ở đâu, lại càng không biết mặt bên kia của những cuộc giao dịch ấy là ai.
Vì vậy, cuộc điều tra gần đây lâm vào một giai đoạn khá bế tắc. Ngoài việc bắt giữ Cung Kiến Hợp, toàn bộ vụ án chưa có thêm tiến triển đáng kể.
Buổi chiều, một nhóm trẻ lớn hơn ở Du Sơn cô nhi viện được đưa về Cục Công An. Cục còn mời một chuyên gia tâm lý trẻ em bên ngoài, chính là nhà nghiên cứu tâm lý nhi đồng, ông Triệu Tùng đến hỗ trợ cảnh sát giao tiếp với các em nhỏ.
Dựa theo đề xuất của ông Triệu, nhóm trẻ được tách theo thói quen sinh hoạt “tập thể”, sau đó từng bước được hỏi riêng. Ngoài mấy đứa trẻ, trong phòng chỉ có ông Triệu, Lâm Phỉ Thạch và Giang Bùi Di, tất cả đều mặc thường phục, để tránh gây căng thẳng cho các em.
““Các cháu có thể gọi chú là chú Triệu, đừng lo lắng gì hết, chỉ là muốn hỏi vài câu thôi, sau đó sẽ đưa các cháu về.” Chú Triệu ngồi xuống bên cạnh một đứa trẻ, giọng nói dịu dàng: “Từ nhỏ tới lớn các cháu đều ở trong trại trẻ mồ côi à? Có ai từng rời khỏi đó không?”
Mấy đứa trẻ ở đây, đứa nhỏ nhất cũng đã mười lăm tuổi, theo “tiêu chuẩn” của Cung Kiến Hợp, đều là độ tuổi có thể bắt đầu kiếm tiền cho hắn rồi, rất có khả năng từng được đưa tới “tổng hành dinh”.
Nghe chú Triệu hỏi, có vài đứa lắc đầu, một cậu bé do dự một chút rồi đáp: “Viện trưởng từng dẫn cháu ra ngoài một lần.”
“Dẫn đi đâu vậy?”
“Đi chơi trò chơi với một chị gái.”
Lâm Phỉ Thạch hỏi: “Chỉ có một chị gái thôi à?”
Cậu bé suy nghĩ rồi nói: “Bên trong có rất nhiều chị gái, cũng có mấy anh trai, nhưng chơi với cháu chỉ có một chị thôi.”
Chú Triệu cũng không hy vọng mấy đứa nhỏ có thể nhớ rõ đường đi, chỉ kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cháu có thể mô tả thử nơi đó trông như thế nào không?”
Cậu bé gãi đầu: “Cháu không nhớ rõ lắm chỉ nhớ nơi đó rất to, có rất nhiều người, phòng cũng nhiều.”
“...Cháu thì nhớ được chút ít,” một bé gái rụt rè mở lời: “Vài hôm trước cháu mới được đưa tới đó, là anh An dẫn cháu đi. Hình như ngồi xe khoảng một tiếng, xung quanh toàn nhà bỏ hoang không ai ở. Bọn cháu sinh hoạt tập trung ở mấy căn phòng, không giống nơi này..”Cô bé chỉ vào phòng làm việc trong cục, “Nơi đó chỉ có một tầng, không có tầng trên tầng dưới.”
“Cháu còn nhớ được hướng đi đại khái không?”
“...Cháu không biết đường lắm, chỉ nhớ quẹo nhiều lần, cháu cũng không rõ đi về hướng nào nữa.”
Không ngờ có đến bốn, năm đứa trẻ từng đến qua cái gọi là “tổng bộ”. Theo lời bọn nhỏ, hầu hết những đứa từ mười tám tuổi trở lên đều đang ở đó, số lượng ít nhất cũng hơn một trăm người nếu nói Du Sơn cô nhi viện là “t* c*ng” nuôi dưỡng, thì cái gọi là “tổng bộ” kia chính là nơi chúng được đẩy ra “trưởng thành và sử dụng”.
“Nghe qua thì bọn nhỏ không giống đang nói dối, tụi nó cũng không có vẻ gì thù địch với cảnh sát, mô tả cũng cơ bản trùng khớp.” Lâm Phỉ Thạch gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, cau mày nói:
“Nếu ráp hết lời tụi nhỏ lại, nơi đó hẳn là kiểu thôn xóm dạng tổ ong khép kín giống như Du Sơn, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, rất thích hợp để che giấu sự thật.”
Giang Bùi Di lấy điện thoại ra, cúi đầu nói: “Đi xe khoảng một tiếng tương đương với tầm 40km. Trong phạm vi 40km quanh Du Sơn, số lượng thôn làng khép kín như vậy không nhiều, có thể mở cuộc tìm kiếm quy mô lớn.”
Lâm Phỉ Thạch “Ừm” một tiếng.
Cách này tuy hiệu quả nhưng cũng là phương án tốn kém nhất, cần tiêu hao lượng lớn nhân lực và thời gian. Nếu không thật sự đến mức hết đường xoay xở, chẳng ai muốn chọn kiểu phương án tiêu hao này.
Đúng lúc ấy, một cảnh sát trẻ từ dưới lầu vội vã chạy lên, ôm chặt điện thoại, vừa thở hổn hển vừa hô to ở cửa: “Đội phó Giang! Cung Kiến Hợp gọi điện tới!”
Lời nói ấy như một tiếng sấm xé ngang bầu trời, khiến tất cả đều sững người quay đầu nhìn về phía người vừa chạy tới. Trong tình hình này, ai lại cho phép Cung Kiến Hợp gọi điện thoại chứ?!
Người phản ứng đầu tiên chính là Giang Bùi Di, anh bước nhanh đến trước, vội hỏi người cảnh sát bên cạnh: “Sau khi kết nối cuộc gọi có thể định vị được không?”
Kỹ thuật viên khó xử lắc đầu: “Thiết bị của cục mình hiện tại còn quá lạc hậu, không đủ khả năng định vị thời gian thực, vẫn còn… quá nghèo.”
Trong phòng làm việc, các cảnh sát nhìn nhau không biết làm sao, còn chưa kịp đưa ra quyết định, thì tiếng chuông bỗng nhiên tắt lịm. Giang Bùi Di vẫn đang suy nghĩ thì điện thoại đã tự động cúp máy.
Lâm Phỉ Thạch lập tức hỏi: “Có thể tra được danh tính người gọi không?”
“Cái đó thì được, cho tôi một phút.”
Cuộc gọi này rất có thể là từ người của “tổng bộ”, bởi vì bên kia có khả năng vẫn chưa biết việc Cung Kiến Hợp đã bị bắt, nên vẫn tiếp tục liên lạc để báo cáo tình hình.
“Người dùng số điện thoại này tên là Tống Sâm, nam, 29 tuổi, quê ở thành phố Trọng Quang, không cha không mẹ. Tạm thời chỉ tra được thông tin cơ bản như vậy.”
Nghe đến bốn chữ “không cha không mẹ”, Lâm Phỉ Thạch lập tức hiểu ra — đây chính là một đứa trẻ lớn lên từ Du Sơn cô nhi viện!
Giang Bùi Di do dự một lát, rồi nói: “Để tôi thử gọi lại xem.”
Lâm Phỉ Thạch hạ giọng: “Anh tính làm gì?”
“Trước kia vì công việc, anh từng học qua một khóa ngụy giọng,” Giang Bùi Di đáp, “Chỉ là đã lâu không luyện, sợ không giống lắm.”
Mấy cảnh sát xung quanh lập tức nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng kính nể.
Giang Bùi Di hít sâu một hơi, nhấn gọi lại số đó. Bên kia bắt máy rất nhanh.
Anh hạ thấp giọng, điều chỉnh âm sắc đôi chút, giọng nói mô phỏng Cung Kiến Hợp đạt tới bảy phần giống. Qua đường truyền vô tuyến bị biến âm nhẹ, gần như không thể phân biệt thật giả:
“Có chuyện gì?”
Đối phương hoàn toàn không nghi ngờ, giọng điệu tự nhiên, thản nhiên nói: “Sếp ơi, kết quả kiểm tra của chị Trịnh có rồi. Cô ấy có thai.”
Trong phòng lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, không ai dám hé miệng lấy một lời. Giang Bùi Di và Lâm Phỉ Thạch lập tức hiểu ra đây chính là đầu mối mà bọn họ luôn tìm kiếm: một cái hang ổ khác vẫn chưa lộ diện!