Nghịch Lưu - Thương Nghiên

Chương 88

Khi Giang Bùi Di quay về văn phòng, liền thấy Lâm Phỉ Thạch đang nằm dang thành hình chữ X trên ghế sofa, hai chân dài bắt chéo kiểu ông lớn, đeo tai nghe Bluetooth, không biết đang nghe bài nào.

 

Giang Bùi Di mặt không cảm xúc đi tới, nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra để đặt gọn gàng lại trên sofa. Chân Lâm Phỉ Thạch dài quá mức, sofa không đủ chỗ chứa, từ bắp chân trở xuống đều thò lơ lửng ra ngoài. Cậu hơi nhướng mày, tháo tai nghe xuống, vẻ mặt thản nhiên khóa màn hình điện thoại lại, rồi nhấc nửa người ngồi dậy: “Anh về rồi à?”

 

“Đừng có vắt chân kiểu đó, ảnh hưởng tuần hoàn máu, với lại vết thương của em còn chưa khỏi hẳn, không sợ đè lên à?” Giang Bùi Di cúi đầu nhìn cậu, giọng không nặng không nhẹ nhắc nhở.

 

“Em biết sai rồi biết sai rồi,” Lâm Phỉ Thạch cong mắt cười, giọng ngọt xớt: “Thói quen cũ thôi, nhất thời chưa sửa được.” Cậu đổi giọng: “Sao rồi? Có phát hiện gì mới không?”

 

Giang Bùi Di dừng một chút, trả lời: “Anh đã cho người điều tra rồi. Nếu trong số mấy người đó không có ai khả nghi, bước tiếp theo sẽ mở rộng phạm vi điều tra.”

 

Lâm Phỉ Thạch biết hiện tại áp lực trên đầu Giang Bùi Di rất lớn. Hung thủ vẫn chưa sa lưới, nạn nhân tiếp theo có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Câu “thời gian là sinh mạng” đặt vào lúc này hoàn toàn không sai, chỉ cần đi nhầm một bước là phải trả giá bằng máu thật.

 

Việc vì điều tra sai hướng mà bỏ lỡ thời cơ phá án tốt nhất là chuyện rất hay xảy ra trong thực tế, không ai dám đảm bảo con đường mình chọn chắc chắn sẽ có kết quả. Đây là tình huống mà bất cứ cảnh sát hình sự quyết đoán nào cũng khó tránh khỏi. Hiện tại trong tay bọn họ chứng cứ không đủ, lại bị thời gian thúc ép, chỉ có thể lần theo hướng khả dĩ nhất để tiếp tục điều tra nhưng ai biết được hướng đó có thật sự đúng không?

 

Mà Giang Bùi Di là người chỉ huy tổng của toàn bộ cục cảnh sát, các tổ viên đều hành sự theo lệnh anh. Đến lúc xảy ra chuyện, người gánh hết trách nhiệm chắc chắn là anh ít nhất với tính cách của Giang Bùi Di, nếu sai hướng điều tra, anh sẽ không đổ cho ai khác, chỉ ôm hết lên vai mình.

 

Vụ án này chẳng liên quan đến mưu lợi, rõ ràng là hành vi phạm tội vì mục đích cá nhân. Dù Lâm Phỉ Thạch muốn mượn thân phận “Thừa Ảnh” để đổi góc nhìn hỗ trợ, cũng không làm được gì nhiều.

 

Cậu kéo Giang Bùi Di lại gần, nhẹ giọng nói: “Đừng lo nhiều quá. Gần đây em thấy anh cũng chẳng nghỉ ngơi tử tế. Giờ tám giờ hơn rồi, về ký túc xá ngủ trước đi.”

 

—— Gặp vụ án, hai người bọn họ thường ở lại ký túc xá của cục, chứ không về nhà, vì đi lại tốn thời gian. Nếu không phải vì Lâm Phỉ Thạch ở đây, Giang Bùi Di bình thường cũng chỉ tìm đại một cái sofa để qua đêm.

 

Nhưng thực ra, Giang Bùi Di không chỉ vì vụ án này mà trắng đêm không ngủ. Dạo này anh hay cảm thấy bất an, lo lắng mơ hồ, kiểu như hoảng hốt không có lý do. Ngay cả khi đi trên ranh giới sống chết, anh cũng chưa từng thấy cảm xúc rối loạn đến vậy. Có lẽ do sức khỏe có vấn đề gì đó, vì chế độ sinh hoạt của anh vốn chẳng ra sao.

 

Tối 9 giờ, hai người cùng nhau về ký túc xá. Giang Bùi Di hơi mệt, nằm thẳng lên giường. Trước khi ngủ, anh nhìn điện thoại một cái, lúc này mới thấy tin nhắn của Lý Thành gửi tới từ sớm. Anh nhìn thời gian, đoán chắc giờ này Lý Thành đã xuống xe rồi, nên nhắn lại một câu: “Thầy về tới chưa?”

 

Gửi tin xong, anh đặt điện thoại qua một bên. Lâm Phỉ Thạch thì chẳng hiểu sao cứ có cái thói xấu kỳ lạ, đánh răng xong lại ngồi bên mép giường chầm chậm uống sữa chua. Cậu uống xong còn xoắn túi sữa chua thành một sợi dây nhỏ, ép đến sạch không còn một giọt, rồi mới chịu đi súc miệng, thay đồ ngủ.

 

Giang Bùi Di nhìn băng gạc trên cánh tay cậu: “Băng gạc này khi nào mới được tháo?”

 

Lâm Phỉ Thạch suy nghĩ một chút:“Qua thêm một tuần nữa là được rồi.”

 

Giang Bùi Di gật đầu, bảo cậu ta nằm vào trong, cái giường này vốn là giường đơn, hai tên cao to chen nhau ngủ có hơi chật. Mà Lâm Phỉ Thạch thì ngủ hay trở mình, trước kia nằm giường lớn cũng đã thích lăn lộn khắp nơi rồi, nếu nằm ngoài, kiểu gì nửa đêm cũng rớt xuống đất.

 

Lâm Phỉ Thạch quay mặt về phía Giang Bùi Di, nằm nghiêng, một tay ôm nhẹ eo anh, môi lướt hờ lên vai, thấp giọng nói:
“Ca ca ngủ ngon.”

 

Giang Bùi Di khẽ xoa tai cậu, không nói gì.

 

.

 

Sáng hôm sau, 9 giờ.

 

“Giang đội, hôm qua bọn tôi chia tổ đến thăm sáu người trong danh sách anh giao, đối chiếu với hàng xóm và tình hình quê nhà, cũng kiểm tra hành trình của họ trong ngày xảy ra vụ án. Cộng thêm thái độ khi tiếp xúc với cảnh sát, không thấy điểm nào bất thường cả.” Kỳ Liên cau mày nói, “Cả sáu người cơ bản đều có bằng chứng ngoại phạm trong ba lần xảy ra án mạng, có thể tạm loại trừ khả năng liên quan.”

 

Trái tim Giang Bùi Di đột nhiên thắt lại.

 

Kỳ Liên gãi gãi đầu, như chợt nhớ ra điều gì, bổ sung: “Nếu thật sự phải nói ai đó có điểm nghi ngờ thì có một người tên Kiến Quân tình hình gia đình khá phức tạp. Ông ta có một đứa con trai, sau khi kết hôn thì lại ngoại tình, người ông ta ngoại tình với tên là Anh Liên. Sau đó ông ta ly hôn với vợ cũ, dẫn con trai đi cưới Anh Liên. Cô này trở thành mẹ kế, nghe nói quan hệ giữa hai người rất tệ, chuyện này xảy ra trước vụ án mạng đầu tiên.”

 

Giang Bùi Di ngẩng đầu hỏi: “Cậu con trai đó có bằng chứng ngoại phạm không?”

 

Kỳ Liên hình như không hiểu ngay Giang Bùi Di đang nói gì, vẻ mặt ngơ ngác đầy dấu hỏi: “Cậu bé đó mới 16 tuổi, anh tính điều tra nó thật à?”

 

Lâm Phỉ Thạch từng nói một câu không sai tuổi thiếu niên ngây thơ là giai đoạn dễ bộc phát hận thù sâu sắc nhất mà cái hận ấy lại cực kỳ đơn thuần, dữ dội. Giang Bùi Di nghĩ, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã đoán sai rồi. Chưa chắc đã có cái gì gọi là “vì yêu mà sinh hận”, mọi chuyện rất có thể chỉ đơn giản là hận mà thôi.

 

Một cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt bắt đầu trào lên trong lòng anh. Hành động của cảnh sát có thể trở thành chất xúc tác khiến hung thủ đẩy nhanh bước đi cuối cùng. Nếu đúng vậy, thì đó tuyệt đối không phải chuyện tốt.

 

Không chần chừ thêm giây nào, Giang Bùi Di lập tức tìm cách liên lạc với Anh Liên, cầm điện thoại bàn trong văn phòng bấm số gọi. Tiếng chuông kêu hồi lâu, rồi tự động ngắt, cô ấy không bắt máy!

 

“….”

 

Sắc mặt Giang Bùi Di lúc này đã vô cùng khó coi. Anh liền gọi cho Kiến Quân: “Xin chào, đây là công an thành phố Trọng Quang, đêm qua chúng tôi đã có người đến nhà anh. Hiện giờ xin anh phối hợp điều tra. Cho hỏi, vợ anh chị Anh Liên hiện đang ở đâu?”

 

“Cô ấy sáng sớm đã đi làm rồi.”

 

Giang Bùi Di tiếp tục hỏi: “Còn con trai anh thì sao? Có ở nhà không?”

 

“Hắn đi ra ngoài rồi, thằng ranh ấy đi đâu thì làm sao tôi biết được chứ.” Đầu dây bên kia là một tràng mắng chửi, giọng điệu đầy bất mãn về đứa con, rồi lại cáu gắt hỏi ngược lại:
“Các người hỏi mấy thứ này làm gì?!”

 

Giang Bùi Di hít sâu một hơi, thái dương giật giật liên tục, lạnh giọng nói: “Cảnh sát sẽ lập tức đến nhà anh. Giờ anh cố gắng liên hệ vợ mình ngay lập tức cô ấy rất có thể đang gặp chuyện.”

 

Tắt máy, Giang Bùi Di sải bước nhanh ra ngoài, giọng dồn dập dặn dò nhóm cảnh sát hình sự bên cạnh: “Hành động đêm qua của chúng ta rất có thể khiến đứa bé kia bị k*ch th*ch. Nếu nó biết thân phận có nguy cơ bại lộ, trong trạng thái bất an cao độ, nó rất có khả năng sẽ ra tay ngay lập tức.”

 

Sắc mặt Kỳ Liên lập tức biến sắc!

 

.

 

Lâm Phỉ Thạch mới tỉnh dậy, còn hơi choáng váng, loạng choạng đi đến văn phòng thì đã thấy bên trong trống không. Cậu hỏi mấy người ở tầng dưới: “Giang đội đâu rồi?”

 

Một chị nữ cảnh sát thò đầu ra từ sau bàn làm việc: “Hình như vụ án có tiến triển gì đó, Giang đội vừa dẫn cả đội đi rồi, vội lắm. Chắc một lúc lâu nữa mới về.”

 

Lâm Phỉ Thạch nhíu mày: “Đi nhanh vậy à?”

 

“Ừ đó!”

 

Lâm Phỉ Thạch không nói gì thêm, chỉ mỉm cười tươi với đồng nghiệp, rồi quay lên văn phòng. Cậu đứng bên cửa sổ một lát, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra khẩu súng ngắn, đặt trong lòng bàn tay v**t v* một chút.

 

.

 

Trong căn phòng kín, ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, bụi nhỏ lơ lửng trong không khí. Một người đàn ông cuộn tròn nơi góc tường, ngón tay run rẩy động đậy.

 

—— Nơi này đến cả nệm hay gối cũng không có. Lý Thành đã ngủ một đêm trên nền xi măng lạnh ngắt. Khi mở mắt ra, cả người đau nhức r*n r*, lưng và eo ê ẩm không chịu nổi, khổ sở chống người ngồi dậy như một ông già loãng xương.

 

Ông ta đã gần 20 tiếng không ăn không uống. Lý Thành không biết Lâm Phỉ Thạch định giam mình ở nơi này bao lâu chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể đang bị theo dõi toàn diện bằng camera không góc chết, cả người ông ta liền lạnh toát.

 

Ông ta dáo dác đảo mắt nhìn từng ngóc ngách, cố tìm camera hay thiết bị nào đó, nhưng chẳng thấy gì cả.

 

Giống như một con kiến đang tìm đường trong cơn tuyệt vọng, Lý Thành cứ đi vòng quanh theo mép tường hai lượt. Càng lúc càng nôn nóng.ông ta thật sự không hiểu vì sao Lâm Phỉ Thạch lại ra tay với mình. “Thừa Ảnh” là người Đất Bồi, chẳng hề có lý do gì để đối lập với ông ta vậy thì tại sao?!

 

Khi Lý Thành còn đang rối như tơ vò, bất chợt ——

 

Cạch!

 

Cửa sắt phát ra âm thanh khẽ vang, ông ta toàn thân run rẩy, giật mình quay phắt lại nhìn.

 

Cánh cửa từ từ mở ra. Một thân hình cao gầy, bước vào ngược sáng, ánh mặt trời khiến người đứng đó giống như một chiếc bóng không rõ mặt mũi. Một luồng sợ hãi không thể kháng cự trào lên trong lòng Lý Thành, ông ta lùi lại mấy bước: “Cậu… cậu rốt cuộc muốn làm gì?!”

 

Người kia khẽ cười một tiếng: “Lý Thành, ông từng nghe câu này chưa?‘Đã giơ dao thì đừng thu tay, đã đi sai thì đừng mơ quay đầu lại’. Giờ mới sợ, không thấy là quá muộn sao?”

 

Từng chữ vang lên lạnh lẽo, mang theo sát khí dày đặc. Mí mắt Lý Thành co giật điên cuồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ông ta nuốt khan, cố nói: “Cho dù trước kia tôi từng làm gì có lỗi, nhưng lập trường của tôi và cậu không đối lập…”

 

Người kia chậm rãi ngắt lời anh ta: “Vốn dĩ, tôi cũng không định xử lý ông sớm như vậy nhưng nếu ông đã tự đưa mình đến cửa, vậy thì tôi tiện tay giải quyết phiền phức thôi.”

 

“Còn tôi là ai à?” Người kia cúi đầu cười nhạt: “Đời này ông sẽ không bao giờ biết nữa đâu.”

 

Đồng tử Lý Thành co rút kịch liệt, cố giãy giụa lần cuối: “Không… không được! Tôi biết cậu đang thiếu người! Tôi có thể giúp cậu, cậu cần gì tôi có thể…”

 

Người kia cười nhạt như vừa nghe một chuyện nực cười, giọng cực kỳ nhẹ nhưng vô cùng châm chọc: “Xin lỗi, tôi không có thói quen thu gom rác rưởi.”

 

Dứt lời, cậu ta dứt khoát rút súng ngắn từ bên hông, ngón trỏ siết chặt cò.

 

Đoàng!

 

Tiếng súng nổ chát chúa vang lên trong phòng kín —!!

Bình Luận (0)
Comment