Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 22



Chiến Nhiêu mở to đôi mắt vô tội, nhu nhược đáng thương nhìn Giang Vận, mới vừa rồi còn đằng đằng sát khí mạnh tay tát người ta, bây giờ luống ca luống cuống hai tay xoắn vào nhau không biết phải để đâu.
"Vận Tương ~ tôi thật không cố ý, chỉ là trong lúc nhất thời sốt ruột mà thôi......!tôi tuyệt đối không phải loại......!tùy tiện đánh người......"
Thanh âm Chiến Nhiêu nho nhỏ, đáng thương vô cùng mà nhìn Giang Vận, chỉ hy vọng Giang Vận vẫn có thể bao dung nàng như trước.
Ngoài miệng nàng xin tha là vậy, nhưng đáy lòng lại nghĩ vừa rồi quá qua loa, hẳn là nên thừa dịp khi tiểu tiện nhân Lê Nguyệt kia đơn độc, kéo cô ấy tới một góc nào đó trong cái mật thất cổ quái này rồi trực tiếp tiễn cô ấy đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn.
Cho dù không chết cũng phải phế đi cái miệng đê tiện của cô ấy.
Chiến Nhiêu mím môi, nhìn Giang Vận, từng bước đi về phía cô, nhẹ nhàng nâng tay đối phương lên, nắm lấy, không ngừng đong đưa, bĩu môi làm nũng xin tha: "Bạn Giang Vận dễ thương ơi, tha thứ cho tôi có được không ~ lần sau tôi nhất định sẽ không xúc động như vậy, thật sự tôi không phải người dễ xúc động, tôi không thích đánh người......"
Đánh người dơ tay, hẳn là nên trực tiếp tiễn vong.

()
Giang Vận nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cười khẽ một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng, lại thuận tay nhéo cái má đang phồng ra như bánh bao nhỏ một cái, trắng trắng, mềm mềm, nhéo một cái là đỏ một mảng, nhưng xúc cảm lại tốt đến mức khiến người ta kìm lòng không đậu muốn nhéo thêm nữa.
"Ừm, tôi cũng tin tưởng Tiểu Chiến Nhiêu của tôi không phải loại người như vậy.

Là Lê Nguyệt nói chuyện quá ghê tởm.


Đánh cậu ấy chỉ làm dơ tay cậu thôi.

Lần sau để tôi làm được rồi."
"!!!!" Chiến Nhiêu không thể tưởng tượng nhìn Giang Vận.
Hoàn toàn không ngờ cô lại nói như vậy.
Trong lòng lập tức ấm lên.
Điên cuồng gật đầu, đôi mắt to cười đến sắp híp lại thành một đường kẻ: "Được a, Giang Vận cậu yên tâm ~ Tôi cam đoan sau này sẽ không động thủ đánh cậu ấy nữa ~ Ngày thường tôi thật sự rất ôn nhu, thật sự không thích những chuyện đánh nhau này..."
Chiến Nhiêu theo bản năng muốn nhấn mạnh một lần nữa.
Giang Vận buồn cười nhìn nàng tiếp tục giả vờ, cũng không vạch trần.
"Tôi biết."
"Hả ~ thật sao......!vậy thì tốt quá rồi ~" Chiến Nhiêu giơ tay vỗ vỗ ngực mình, vẻ mặt thả lỏng: "Tôi thật sợ Giang Vận cậu sau này sẽ không để ý tới tôi nữa ~" Nói xong nàng liền kéo tay Giang Vận, thuận thế tựa đầu lên vai đối phương làm nũng: "A ~ kỳ thực vừa rồi khi đánh bạn học Lê Nguyệt tôi cũng sợ muốn chết ~ tôi vẫn là lần đầu tiên động thủ đánh người nha ~"
Những lời này Chiến Nhiêu ngược lại không có nửa điểm giả dối.
Dưới sự hạn chế của một thế lực vô hình nào đó, quả thật nàng không thể làm ra những động tác khác thường, nhưng những lời Lê Nguyệt nói với Giang Vận thật sự khiến nàng bùng nổ.
Ngay từ câu đầu tiên Lê Nguyệt vũ nhục Giang Vận, Chiến Nhiêu đã nhịn không được, muốn xông tới đánh cô ấy, nhưng mà cánh tay căn bản không giơ lên được, sau đó sở dĩ có thể thuận lợi đánh tiểu tiện nhân kia, kỳ thực cũng chỉ là nàng đang thử vận khí của bản thân mà thôi.
Và sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của nàng là đúng.
Ở trước mặt Giang Vận nàng có thể làm chính mình, tựa như việc nàng có thể nói ra suy nghĩ của mình.

Và, nếu có thêm tiếp xúc thân thể với Giang Vận, thì nàng hoàn toàn có thể làm được những động tác khác thường đó.
Cho nên khi nàng tát Lê Nguyệt, một tay nàng cũng nắm lấy tay Giang Vận.
Chiến Nhiêu nhịn không được lén lút nhìn Giang Vận bên cạnh đã bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm manh mối, nội tâm cảm thán: Giang Vận thật sự là người cứu rỗi thế giới của nàng, là chìa khóa có thể cởi bỏ tất cả trói buộc trên người nàng.
Giang Vận là của nàng nha ~
Vì cô, nàng sẵn sàng nhập vai thiện lương cả đời.
————————————————
Hai người ở phía tây tiếp tục thăm dò.
Manh mối cũng quanh đều không hề logic, thoạt nhìn không có chút liên hệ nào, trong số đó chỉ có một cái cửa đá lớn là có hy vọng.


Có thể phỏng đoán đó là lối ra.
Đồng hồ trên đỉnh thạch thất đã nhảy đến 【10:09】.

Nói cách khác bọn họ đã không còn nhiều thời gian.
"Mọi người tập hợp lại đây, cùng nhau tổng hợp manh mối đi ~" Diêm Khoát cao giọng hô.
Mọi người nghe tiếng đều lại đây.
Giang Vận cùng Chiến Nhiêu cũng đi qua, còn có Đồng Tuyết, Thái Mân Hào, ngay cả Lê Nguyệt cùng Tân Khả Khả cũng tụ tập tới ngay giữa thạch thất.
Lê Nguyệt bụm mặt, nhưng là bàn tay không đủ rộng để che hết vết mấy ngón tay đỏ bừng trên má.
"Bạn học Lê Nguyệt, mặt cậu bị làm sao vậy?" Thái Mân Hào quan tâm hỏi một câu, bởi vì vụ việc đụng chạm trước đó, hắn vẫn còn băn khoăn, cho nên phá lệ chú ý đến cô bạn nhỏ nhắn chọc người trìu mến này.
Nhưng Lê Nguyệt tựa hồ căn bản không cảm kích, mà còn tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Không có gì."
Thái Mân Hào khó hiểu, rõ ràng hắn có ý tốt, cớ làm sao người ta lại dỗi hắn.
"Này, cậu mặc kệ cậu ấy đi." Đồng Tuyết sắp hết chịu nổi Lê Nguyệt, ở chung gần nửa ngày, cô ấy càng lúc càng cảm thấy nữ sinh này quá giả tạo, thật sự khiến người nhìn phản cảm, cho nên kéo Thái Mân Hào đi, nói hắn đừng xen vào việc người khác.
"Không phải nói muốn tổng hợp manh mối sao? Tôi nói bên của tôi trước." Đồng Tuyết muốn nhanh chóng ra ngoài, trực tiếp mở miệng: "Phía bắc có một số cổ quan tài, nhưng là nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là bối cảnh.

Những thứ hữu dụng tôi tìm được là sợi nylon màu trắng, và một cây kéo.

Không có gì nữa."
Diêm Khoát gật gật đầu: "Phía đông tôi cùng Mân Hào tìm được bốn ngọn nến.

Còn có một hộp que diêm, không còn gì khác."
Lê Nguyệt buồn rầu không nói lời nào, cô ấy chỉ lo đi tìm Giang Vận kiếm chuyện, sau lại bị Chiến Nhiêu đánh, chỗ nào còn lo lắng tìm manh mối, cho nên căn bản gì cũng không biết.

Nhưng cũng may, Tân Khả Khả bên cạnh run run rẩy rẩy giơ tay lên.
"Bên kia, tôi tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ.

Là trong lúc vô tình tôi đụng phải cơ quan làm nó xuất hiện.


Nhưng......!nhưng nó trôi theo dòng nước......" Nàng run run chỉ vào con sông nhỏ trong thạch thất.
Kỳ thực, khi Tân Khả Khả ngồi nhìn Lê Nguyệt rời đi, ở một mình khiến cô ấy càng sợ hãi, nên muốn đi tìm Lê Nguyệt, không ngờ lại bị trượt chân, vừa lúc đụng phải cơ quan trên tường, ngay sau đó một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện.
"Tôi với không tới chiếc thuyền, ở bờ đối diện, phỏng chừng chúng ta không có cách nào lấy được." Tân Khả Khả trắng mặt run run rẩy rẩy nói một câu.
Cô ấy tuy rằng nhát gan, nhưng càng hy vọng sớm được ra ngoài, cho nên cũng đã thử một chút, nhưng xác thật là không cách nào lấy được chiếc thuyền nhỏ.
Bao quanh thạch thất này là một con sông nhỏ chiều rộng khoảng hai mét.

Bọn họ không có cách nào trực tiếp băng qua.

Đây cũng là nguyên nhân không thể ra khỏi thạch thất.
Cho nên, muốn ra ngoài, chỉ có một biện pháp, chặn dòng chảy, để cây cầu nổi lên, sau đó đi qua mở cửa đá.
Nhưng mà, hiện tại còn chưa có đầu mối.
Mọi người chợt nhìn về phía Giang Vận cùng Chiến Nhiêu.
Người khác đều đã nói ra manh mối, chỉ còn lại hai nàng.
Giang Vận lắc lắc cánh tay, trong tay chỉ có một phi đao dính máu.
"Chúng tôi chỉ tìm được cái này."
Mọi người:......
Tân Khả Khả sắc mặt trắng bệch, bởi vì sợ hãi cũng khiến cô ấy có chút táo bạo: "Có phải các cậu không chịu tìm đàng hoàng không? Mỗi người đều tìm được vài thứ, tại sao hai người các cậu không tìm được gì?"
Đồng Tuyết trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn về phía Chiến Nhiêu nhếch môi cười: "Nhiêu Nhiêu ~ cậu cũng không có phát hiện gì sao?"
Đôi mắt Chiến Nhiêu ánh lên, khóe miệng cong nhẹ, thoải mái hào phóng gật đầu: "Ừm, chúng tôi thật sự không tìm được gì hết."
Khi mọi người đều tỏ ra thất vọng, bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Giang Vận: "Nhưng là, tôi đoán, Giang Vận có lẽ đã biết giải pháp!"
Mọi người:???.


Bình Luận (0)
Comment