Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 23



Giang Vận nhướng mày nhìn Chiến Nhiêu, cô bạn nhỏ nắm hai tay để sau lưng, cười đắc ý, chớp chớp mắt nhìn cô, còn nghịch ngợm thè đầu lưỡi hồng hồng ra.
Không khỏi đỡ trán bất lực.
Căn bản cô không muốn làm nổi bật, nhưng mỗi lần Chiến Nhiêu đều đẩy cô ra, bé con này thật là......!vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều, Giang Vận chỉ biết cười trừ.
"Vừa rồi tôi đã quan sát xung quanh, thật sự là có một chút phát hiện, nhưng tôi không chắc chắn là đúng, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể nói ra phỏng đoán của mình." Giang Vận hắng giọng nói.
Trong phút chốc ánh mắt cũng trở nên sắc bén cơ trí.
"Chúng tôi tìm thấy một lối ra ở phía tây, nhưng cánh cửa đã bị chặn, mọi người đều có thể đoán được, muốn mở cửa thì phải chặn dòng nước, để cây cầu nổi lên, sau đó đi qua mở cửa đá."
"Đây là giải pháp cậu nói? Mấy thứ này mọi người đều biết cả rồi." Lê Nguyệt thấp giọng nói lên.
Nhưng cô ấy vừa dứt lời đã thấy Chiến Nhiêu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy, dấu tay đỏ bừng trên mặt liền nóng lên, không ngừng nhắc nhở Lê Nguyệt nếu cô ấy lại gây phiền phức cho Giang Vận, thì sẽ có hậu quả gì, tuy rằng không cam lòng, nhưng là vẫn phải im miệng.
"Đúng vậy, đây là giải pháp mọi người đều biết, kỳ thực cũng không sai, chỉ là sai trình tự thôi."
Diêm Khoát nhíu mày: "Có ý gì?"
"Tôi đoán phải lợi dụng dòng nước mới có thể tác động đến cơ quan mở cửa đá." Giang Vận chỉ dòng nước bao bọc xung quanh, sau đó nhìn về phía Tân Khả Khả: "Vừa rồi bạn học Tân cũng có nói, bên cậu ấy phát hiện một chiếc thuyền nhỏ, tôi nghĩ không chỉ có một bên của cậu ấy có, hẳn là toàn bộ bốn hướng đông nam tây bắc của mật thất đều có cơ quan có thể làm xuất hiện thuyền."
Đồng Tuyết nghe vậy, lập tức chạy tới bức tường phía nam gần nhất, căn cứ theo lời kể của Tân Khả Khả, tìm được một cơ quan, nhấn xuống, quả nhiên trên mặt nước lập tức xuất hiện một chiếc thuyền màu vàng.
Đồng Tuyết kinh hô: "Thật sự có!"
Nghe vậy, Thái Mân Hào cũng đi hai hướng khác làm tương tự, quả nhiên hai chiếc thuyền còn lại cũng xuất hiện.
"Cho dù có thuyền thì sao, có ích lợi gì? Chúng ta căn bản không chạm tới nó được."
"Còn mấy thứ như cuộn dây, que diêm, ngọn nến, dùng để làm gì?" Diêm Khoát nhíu mày.
Giang Vận cầm lấy ngọn nến, dùng phi đao trong tay cắt ra, Diêm Khoát thấy động tác này của cô, lớn tiếng kêu lên: "Cậu làm cái gì đó?"
Nhưng đối phương đã hạ dao xuống, cắt ngọn nến theo chiều dọc.

Giang Vận giơ ngọn nến lên trước mặt mọi người: "Nhìn xem, ngọn nến này không có tim, mà cuộn dây đó cũng không phải sợi nylon, mà là sợi cotton, ưu điểm của sợi cotton là dễ bắt lửa, có thể dùng làm tim nến, còn que diêm đương nhiên là dùng để mồi lửa."
Mặt Diêm Khoát co rút.
Hắn chưa bao giờ đốt nến, đương nhiên cũng không chú ý tới nến có tim hay không.
Giang Vận ngồi xổm xuống, tay lưu loát dùng kéo cắt một đoạn sợi cotton, se lại, dùng thân dao khấn một đường mảnh trên nửa ngọn nến đã được cắt ra lúc nảy, đặt sợi cotton vào.
Tiếp theo, chắp hai nửa ngọn nến lại, dùng sợi cotton dư quấn bên ngoài, như vậy là có được một ngọn nến hoàn chỉnh.
Sau khi quan sát, Đồng Tuyết lập tức bắt tay vào theo làm, thật nhanh chóng cũng làm xong ba ngọn nến khác.
"Nhưng làm như vậy có ích lợi gì? Căn bản là chúng ta không biết mấy ngọn nến này dùng để làm gì."
"Có thể là để châm thuốc nổ, nổ tung cửa đá nha ~" Chiến Nhiêu cười hì hì nhìn Giang Vận: "Giang Vận, tôi nói đúng không?"
Giang Vận gật đầu: "Ừm, Chiến Nhiêu nói đúng.

Thật ra ngay từ ải đầu tiên, khi chúng ta vừa bước vào đã thấy trên vách tường có đầy bích họa, đó là gợi ý để chúng ta phá giải ải mật thất này.

Bích họa nói rằng tộc người Cáp Lý Khắc bị kẻ địch bao vây tứ phía, mắc kẹt trong sơn cốc, kẻ địch đã đào các khe rãnh để rót thủy ngân xuống sông, bởi vậy bọn họ không có cách nào bơi trốn ra ngoài, chỉ có thể chịu đựng trong sơn cốc.

Cuối cùng một vị thủ lĩnh trẻ tuổi tài cao đã dẫn dắt bọn họ làm ra bốn chiếc bè gỗ, tuyển bốn vị lính anh dũng, mang số thuốc nổ còn sót lại, đi bè vượt sông thủy ngân, nhắm đến ngọn núi yếu nhất ở phía tây, dùng thuốc nổ nổ tung một phần ngọn núi, xả sạch nước sông thủy ngân, cứu thoát những người trong tộc còn bị nhốt."
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nghe câu chuyện của Giang Vận.
Cùng một lúc tiến vào mật thất thám hiểm, vì sao Giang Vận ưu tú như vậy, có thể chú ý tới câu chuyện trong bức bích họa trên vách, còn bọn họ chỉ có cắm đầu sợ hãi bước đi.
Tân Khả Khả nghiêm túc lắng nghe, tuy rằng không có nhìn qua những bích họa đó, nhưng sau khi nghe Giang Vận nói, cộng thêm tình huống hiện tại, đầu óc xoay chuyển cô ấy hiểu ngay.

"A, tôi biết rồi, câu chuyện trên bích họa đối ứng với tính huống hiện tại của chúng ta, cũng là yêu cầu bốn con thuyền nhỏ mang theo thuốc nổ tiến về bức tường phía tây, sau đó cho nổ tung." Dừng một chút, cô ấy phát hiện vấn đề: "Nhưng mà chúng ta đâu có thuốc nổ a? Với lại đây chỉ là trò chơi, dùng thuốc nổ cũng quá nguy hiểm đi."
Đồng Tuyết bỗng nhiên lòng bàn tay trái đập vào lòng bàn tay phải (), một tiếng "Bộp" vang lên, bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên nhân viên công tác ở đây sẽ không để chúng ta đụng vào thuốc nổ! Này cũng chính là lý do họ cho chúng ta nến.

Đem nến lên thuyền nhỏ chèo ra đến cửa đá, ở đó nhất định là có thuốc nổ, hoặc là cái gì đó tương tự thuốc nổ, chỉ cần cho ngọn nến vào đó, hẳn sẽ tính là kíp nổ để mở cửa đá!"
"Chuyện chính là làm sao bắt được thuyền nhỏ?" Thái Mân Hào gãi gãi đầu.
Giang Vận giơ phi đao trong tay lên: "Dựa vào nó."
Cô đưa mọi người đến bức tường phía tây, quả thật trên tường có mấy cái vòng tròn lồng vào nhau, trông giống mấy trò phóng phi tiêu.

Ở chính giữa cũng có hồng tâm.
"Sẽ không bắt phóng đao vào hồng tâm chứ, yêu cầu cao như vậy, làm sao làm được đây a?" Tân Khả Khả thở dài.
Diêm Khoát xắn tay áo, ra lệnh cho Thái Mân Hào ngồi xổm xuống: "Tôi sẽ đứng lên người Mân Hào, bằng vào chiều cao của hai chúng tôi, hẳn là có thể phóng tới." Điểm hồng tâm trên cái bia kia cách mặt đất khoảng ba mét, hẳn là không thành vấn đề.
Hắn đứng lên đùi Thái Mân Hào, hất tóc mái, đưa tay về phía Giang Vận, trên mặt như dán một dòng chữ 【phân đoạn này không có tôi là không được nha】.
"Đưa phi đao cho tôi."
Làm cá mặn cả ngày, rốt cuộc cũng đến phiên hắn ra tay,
Hắn nhất định phóng phi đao vào hồng tâm một cách đẹp mắt, mở khóa cơ quan!
"Giang Vận, nhanh lên......"
Bỗng nhiên --
"Vèo" một tiếng, như là có thứ gì đó phóng qua đỉnh đầu hắn.

Diêm Khoát hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phi đao vừa mới còn trong tay Giang Vận, giờ phút này đã vững vàng ghim trên vách tường, ngay giữa hồng tâm!
Giang Vận nhìn hắn, lắc lắc tay, cười nhạt một tiếng, mặt đầy khinh thường.
"Oa ~ Giang Vận, thật lợi hại a! Một phát ăn ngay." Chiến Nhiêu vui mừng vỗ tay, khen hết lời.
Diêm Khoát:......
Mặt tối sầm.
Hậu tri hậu giác phát hiện, Giang Vận không đưa hắn phi đao không phải chỉ làm mất mặt hắn, mà căn bản là muốn giết hắn.
Vừa rồi chỉ cần phi đao hơi lệch chút thôi, khả năng hôm nay hắn phải cất mộ ở chỗ này.
Hắn phẫn nộ bước xuống khỏi đùi Thái Mân Hào, tức giận đi về phía Giang Vận, muốn chất vấn cô rốt cuộc là có ý gì.
Thế nhưng người chung quanh đã sớm xem Giang Vận thành tâm phúc của bọn họ.
Tất cả đều khen Giang Vận lợi hại.
Bây giờ nếu hắn đến chất vấn Giang Vận, ngược lại có vẻ hắn là một nam sinh nhỏ mọn.
Mẹ nó, tức chết hắn!
- ---------------
Cơ quan khởi động, quả nhiên nước sông bắt đầu lưu động, hơn nữa đều chảy về phía tây.
Thật sự giống như lời Giang Vận nói!
Mà thuyền nhỏ cũng xuôi theo dòng nước, từ bên bờ đối diện chậm rãi trôi tới giữa sông, cứ như vậy, cho đến khi bọn họ với tay ra là có thể chạm tới thuyền nhỏ.
Mọi người nhanh chóng phân công đi chặn thuyền nhỏ tiếp tục trôi đi, đem nến và que diêm đặt lên thuyền nhỏ, cuối cùng thống nhất tiến độ cùng nhau thả tay, nhìn thuyền nhỏ vững vàng theo dòng nước trôi về phía tây.
Khi bốn con thuyền nhỏ va chạm vào bức tường phía tây, trên tường rơi xuống bốn sợi dây dẫn nổ.
Nến, diêm, lửa, ngòi nổ.
Đứng nhìn dây dẫn cháy lan, cuối cùng cháy sạch......
Ầm vang một tiếng, cửa đá trước mặt chậm rãi mở ra.
Mà giữa sông cũng bắt đầu trồi lên mấy khối đá kê chân.
【Chúc mừng người chơi qua ải ~】
Nghe thông báo này, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Truyện Full
"Xem đi, Giang Vận, tôi đã nói cậu lợi hại mà ~ không khác gì so với cậu nói." Ngay khi cửa vừa mở ra, Chiến Nhiêu chạy tới kéo cánh tay Giang Vận, ôm chặt cô, khen ngợi.
Giang Vận câu môi cười: "Không phải cậu cũng tự đoán được sao?"
"Aiya ~ người ta không có nhanh như cậu đâu ~" Chiến Nhiêu lại làm nũng.
Ở trong lòng Giang Vận đã trợn trắng mắt.
Cô không tin Chiến Nhiêu chậm hơn cô.
Từng người trong nhóm lần lượt bước lên mấy hòn đá, chờ Giang Vận cùng Chiến Nhiêu cũng đi qua, cửa đá phía sau ầm một tiếng đóng lại.
Ngay sau đó, trong mật thất lại vang lên âm thanh thông báo:
【Chúc mừng các vị, thành công tiến vào ải thứ ba.

Chủ đề của ải này là 【Hy sinh】.


Cho nên, các vị cần thiết phải hy sinh một vị đồng đội, mới có thể thuận lợi qua ải a ~ và ải này chỉ giới hạn trong mười phút, hãy tìm ra cơ quan lồng sắt trong vòng mười phút, và cũng phải đưa một người đồng đội vào đó, mới có thể được giải cứu.

Nhắc nhở hữu nghị: Cửa ải này......!có quỷ lui tới!】
"Cơ quan lồng sắt", "đưa một người đồng đội vào đó" mấy cái từ ngữ mấu chốt lặp đi lặp lại trong đầu Giang Vận.
"Rốt cuộc cũng tới ải này rồi sao?" Giang Vận siết chặt lòng bàn tay.
Chiến Nhiêu quay đầu nhìn cô: "Giang Vận, cậu làm sao vậy? Cửa ải này có gì đặc biệt sao?"
Nàng tò mò quay đầu nhìn bối cảnh xung quanh.
Khắp nơi đều là lồng sắt cũ nát lộn xộn, nhìn qua có loại cảm giác tù túng ngột ngạt.
Trong đầu thế nhưng chợt lóe qua một hình ảnh -- nếu Giang Vận của nàng bị nhốt ở trong này, tóc đen dài xõa trên vai, trên người mặc một bộ sườn xám màu đen viền biên tường vân màu vàng không được lành lặn, đầu gối dính máu mờ mờ, ngồi quỳ trên mặt đất.

Một đôi tay trắng nõn nắm chặt song sắt ra sức lắc, khóc lóc cầu xin nàng thả cô ra ngoài...
Thật đẹp, thật kích thích!
Chiến Nhiêu hưng phấn liếm liếm môi, ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Nàng không muốn thấy Giang Vận bị thương, muốn bị thương thì để nàng chịu thay cô.
"Ở đây chỗ nào cũng có cơ quan lồng sắt, chúng ta phải cẩn thận một chút, không nên để bị nhốt vào.

Nếu cậu bị nhốt thì tôi biết phải làm sao bây giờ." Chiến Nhiêu dắt tay Giang Vận, thật cẩn thận đi tới phía trước, vừa đi vừa bên lẩm bẩm lầm bầm.
Giang Vận nhíu mày nhìn chung quanh, trong đầu hồi tưởng lại thông báo nhiệm vụ cốt truyện trước đó, chợt nghe điều Chiến Nhiêu lẩm bẩm, trái tim như bị người bắt cóc.
Tiểu Chiến Nhiêu của cô, cho dù cô có vi phạm hình tượng trong kịch bản như thế nào, nhưng vĩnh viễn không thay đổi chính là, thời thời khắc khắc nàng đều bảo vệ cô a ~
Vậy lần này, cô nhất định cũng phải bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối không để nàng bị thương!
Đưa tay còn lại lên, gõ gõ vào không khí bật màn hình sáng.
【Ding ~ Mời người chơi lựa chọn sử tính năng tùy thời bỏ qua diễn biến nữ phụ độc ác trong cốt truyện.】
【Lựa chọn: Sử dụng!】
____
Chú thích:
*Cười trừ: Là một kiểu cười cho qua chuyện, cười vì không biết nói gì hơn.
*Bích họa tức fresco là tranh vẽ thực hiện trên một diện tích lớn, thường là tường vách hoặc trần nhà dùng kỹ thuật vẽ trên vữa vôi.

Nước pha phẩm màu được dùng tô lên mặt vữa khi vữa còn ướt..


Bình Luận (0)
Comment