Nghịch Thiên Cải Mệnh Giữ Lấy Nữ Chủ

Chương 6


Nhìn thấy màn hình văn tự trong đầu, Giang Vận hoài nghi có phải bản thân hoa mắt rồi không.

Cô gõ gõ ghế tài xế, bảo ông ấy lập tức dừng xe, cũng chỉ chỉ màn hình trước mặt, hỏi: "Chú có thấy vật gì trước mặt tôi không?"
Tài xế vốn đang đắm chìm trong vui mừng vì khí phách tiểu thư nhà bọn họ trở về, hiện tại đột nhiên nghe thấy tiểu thư hỏi như vậy, nghi ngờ quay đầu lại nhìn, phương hướng tiểu thư chỉ, rõ ràng không có gì cả a.
Đại tiểu thư, chẳng lẽ lại không bình thường rồi?
"Đại tiểu thư..."
"Được rồi, tôi biết rồi, tiếp tục lái xe."
Giang Vận nhìn vẻ mặt tài xế là biết đối phương không thấy gì rồi, thế nhưng cô lại có thể thấy rất rõ ràng, nói cách khác, đây chỉ có duy nhất một mình cô nhìn thấy sao? Cái kia...!có phải cũng giống nhiệm vụ trong đầu Diêm Khoát không?
Giang Vận đưa tay bấm bấm màn hình, phát ra âm thanh tít tít tít, nhưng cô để ý thấy tài xế phía trước không có phản ứng gì, như là không nghe thấy.
Cô nhếch một bên lông mày, thăm dò một câu: "Hệ thống?"
Tài xế phía trước vẫn không có phản ứng.
Nói cách khác, nhiệm vụ và tất cả phản ứng trong hệ thống, ngoài cô cùng hệ thống ra thì người bên ngoài không biết gì cả?
Khó trách lúc ấy khi Diêm Khoát nhận nhiệm vụ, rõ ràng âm thanh lớn như vác cái loa theo bên người, nhưng lại không ai nghe thấy.
"Ngươi là hệ thống của riêng ta? Diêm Khoát kia cũng nghe được âm thanh của ngươi sao?"
【Ding ~ Xin chào người chơi.

Tất cả thông báo nhiệm vụ đều là bảo mật cá nhân, ngoại trừ người làm nhiệm vụ, còn lại đều không nghe thấy.】
"Vậy tại sao ta có thể nghe thấy nhiệm vụ của Diêm Khoát?"
【Ding ~ Mỗi phiên bản hệ thống đều không giống nhau, có thể đối phương không nâng cấp hệ thống, cũng có thể là tồn tại bug nào đó.

Đối với hệ thống rác rưởi nào đó tồn tại bug, bổn hệ thống đây hoàn toàn không quan tâm ~】
Giang Vận:...
Vì cái gì cảm thấy hệ thống này có chút giống cô, ngạo mạn từ trong xương?
Thế nhưng, cô tuyệt đối không có cái giọng điệu kiêu kỳ như cái hệ thống kia!
"Hệ thống, nói cụ thể chủ tuyến là gì."
【Ding ~ về chủ tuyến, bổn hệ thống chỉ giải thích một lần, mời người chơi ghi nhớ rõ ràng ~】
【Chủ tuyến hệ thống bao gồm.

Mục 1, tuyến nhân duyên, chính là nói người chơi phải cắt đứt nhân duyên cũ, lập tuyến nhân duyên mới.

Nội dung chính là, 1• Yêu cầu người chơi cắt đứt hoàn toàn lòng ái mộ đối với nam chủ.


Làm tất cả mọi người biết ngươi không còn yêu nam chủ.

Xin nhớ kỹ, là tất cả mọi người! Một khi có một người cho rằng ngươi còn yêu hắn, sẽ tính là nhiệm vụ thất bại! Hữu nghị nhắc nhở: Khi độ ái mộ trở về trên 60%, bổn hệ thống sẽ tự động biến mất, toàn bộ ký ức về hệ thống nhiệm vụ sẽ bị xóa bỏ, một lần nữa trở về lại cốt truyện nữ phụ độc ác.

2• Thiết lập tuyến nhân duyên mới để thay vào tuyến nhân duyên hiện tại.

Hữu nghị nhắc nhở: Cùng nhân vật càng quan trọng trong kịch bản xác lập quan hệ yêu đương, chỉ số tuyến nhân duyên thay đổi càng lợi hại nha ~ ví dụ, cùng 10 nhân vật phụ tuyến 3, mỗi người đạt tiến độ yêu đương 100% = cùng 1 nhân vật phụ tuyến 2 đạt tiến độ yêu đương 100% = cùng 1 nhân vật chính đạt tiến độ yêu đương 10%.】
Giang Vận:......
Nhân vật chính đáng giá như vậy?
"Vậy ta muốn thay đổi hoàn toàn tuyến nhân duyên, chẳng phải là phải nói yêu đương với mười bảy mười tám người sao?"
【Hệ thống: Cũng không nhất định đâu ~ tìm đúng đối tượng thì chỉ cần một người là được a ~】
【Mục 2, tuyến sự nghiệp, chính là nói người chơi cần đạt được thành tựu đáng kể trong sự nghiệp.

Phải nhận được một loạt các đánh giá như tán thưởng, khâm phục, ghen tị, hâm mộ.

Ví dụ: Thời học sinh phải đạt thành tích ưu tú.

Đánh giá cụ thể: Điểm số tiến vào 30% toàn lớp mới bắt đầu có hiệu lực.

Giá trị đỉnh cao: Hạng 1 toàn thành phố.

Khi trưởng thành, gây dựng sự nghiệp thành công.

Đánh giá cụ thể: Một năm lợi nhuận một trăm vạn (一百万) trở lên, số liệu mới bắt đầu có hiệu lực.

Giá trị đỉnh cao: Lợi nhuận một năm trên mười ngàn vạn (亿).】
Giang Vận: Chỉ nói học tập thôi đã đủ bức tử cô rồi, này còn muốn gây dựng sự nghiệp?
【Hệ thống: Cha chả ~ chẳng lẽ nghịch thiên cải mệnh dễ dàng như vậy? Không phải nên chuẩn bị trước việc trả giá bằng nửa cái mạng?】
Giang Vận:......
【Mục 3, tuyến sinh mệnh, chính là nói khỏe mạnh trường thọ, ít sinh bệnh, có một cơ thể cường tráng.


Tiêu chí đánh giá cụ thể được chia thành: độ dẻo dai, sức bền, sức mạnh, dung tích sống.】
Giang Vận:????
Cứ cảm thấy kỳ kỳ quái quái chỗ nào đó, mà lại không biết là chỗ nào.
【Mục cuối cùng, tuyến thân hữu, chính là xây dựng quan hệ nhân sinh tốt đẹp.

Có thể là người thân, bạn bè, thầy cô, người quen, người lạ.

Cái này cụ thể xem chỉ số phần trăm trên màn hình sáng.

Hữu nghị nhắn nhở: Giá trị hảo cảm mỗi người đạt từ 60% trở lên mới đủ tư cách nhé ~】
Giang Vận ấn mở màn hình sáng của bản thân, thấy ngoại trừ cột người thân, còn lại toàn bộ đều là 0, lâm vào trầm tư.

Ấn mở cột bạn bè, chỉ có một con số nho nhỏ sáng lên.

Cô khẽ cười một tiếng, nghĩ thầm khẳng định là Lê Nguyệt.
Dù quan hệ nhân sinh cô tệ đến đâu, nhưng là Lê Nguyệt đã học cùng cô gần 10 năm, tình bằng hữu đích thị là không thể lay chuyển.
Nhưng mà, sau khi cô chính thức phóng to, hai cái Hán tự nho nhỏ kia vậy mà là —— Chiến Nhiêu.

Chỉ số: 60%!
Giang Vận sững sờ.
Lại đi tìm tên Lê Nguyệt, chỉ —— 10%.
Cô ấn mở bảng quy tắc quan hệ nhân sinh.
100-90%: chí thân chí ái.
90-80%: sinh tử chi giao.
80-60%: thân bằng hảo hữu.
30-60%: người qua đường giáp ất bính.
0-30%: chán ghé, thù địch.
Giang Vận:...
Nhưng là rất nhanh, Giang Vận lập tức thu liễm biểu lộ, điều chỉnh tốt lại, hoàn toàn không nhìn ra cô vì cái chỉ số kia mà khiếp sợ, ngay cả hệ thống cũng không phát hiện ra cô có gì bất thường.

"Nhiệm vụ chủ tuyến có thông báo nhắc nhở không?"
【Ding ~ sẽ không nhé.

Tiến trình nhiệm vụ yêu cầu người chơi tự thân vận động, bổn hệ thống chỉ chịu trách nhiệm báo cáo tiến độ nhiệm vụ, cung cấp dịch vụ cập nhật theo thời gian thực.

Nhắc nhở khác: Nhiệm vụ nghịch thiên cải mệnh tổng hợp đánh giá qua mỗi 10% tiến độ, người chơi liền có thể bỏ qua một lần cốt truyện nữ phụ độc ác.

Người chơi cố lên a ~】
Dứt lời, màn hình sáng lóe lên, âm thanh điện tử kiêu kỳ kia liền biền mất.
*
"Giang Vận!"
Giang Vận vừa xuống xe chợt nghe ai đó gọi lớn tên cô, cô quay đầu, nhìn thấy cô bạn cùng bàn xinh như búp bê, Lê Nguyệt đẩy gọng kính trên mắt một cái, cười chạy tới.
Khóe môi Giang Vận cũng không nhịn được cong nhẹ.
Xem a, cô bạn cùng bàn có bao nhiêu đáng yêu a, mặt bầu bĩnh, ánh mắt ngập nước, làm người ta thương.
Tại sao độ hảo cảm với cô chỉ có 10%, hận tới như vậy?
A ~ thấp hơn 10% là cái gì nhỉ?
Chẳng lẽ là hận đến muốn giết đối phương hả?
"Giang Vận, hôm nay cậu đến thật sớm a! Tôi còn tưởng là cậu sẽ đến trễ đó!" Lê Nguyệt chỉnh lại cặp sách, vẫy tay với mấy vị bạn học đang đi cùng cô ấy, thế nhưng mấy vị kia lúng túng cười lắc đầu, nhanh chóng rời đi.
Giang Vận thu hết thảy vào trong mắt, không nói cũng biết, các bạn học đây là đang sợ cô a.
Nhìn, trên màn hình sáng đều hiện ra cả, độ hảo cảm một người 32% một người 33%.
"Ai ya, đoán chừng các cậu ấy có việc nên đi trước." Lê Nguyệt lầm bầm một câu, quay đầu đã nhìn thấy Giang Vận cười nhìn theo bóng lưng hai người kia, thế nhưng sau đó nụ đó cười dừng lại trên người cô ấy càng lâu hơn.
Lê Nguyệt nhăn mày thật khẽ gần như không thể phát hiện, cẩn thận đánh giá lại bản thân, không có vấn đề gì nha, tại sao lại cười?
"Giang Vận, cậu đang cười cái gì vậy? Thật khiến người ta sợ hãi." Lê Nguyệt cẩn thận chà xát cánh tay đang dựng ngược lông tơ, còn cố ý đưa cánh tay ra trước mặt Giang Vận, cho cô xem lông tơ dựng đứng trên cánh tay trắng nõn.
Giang Vận nhìn qua, cười lắc đầu, không chút để ý lại có chút tùy ý nói: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ đến có phải Lê Nguyệt cậu hận tôi đến muốn giết tôi hay không.

Có người nói với tôi, thật ra cậu rất hận tôi."
Trong nháy mắt, bước chân cô bạn cùng bàn liền khựng lại, hoảng sợ nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Giang Vận phát hiện cô ấy dừng lại, cũng quay đầu nhìn, có chút kỳ quái.
Lê Nguyệt mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, ánh mắt có chút hoảng loạn, trốn tránh: "Giang Vận.

Cậu nói bừa gì đấy? Ai nói với cậu? Sao cậu lại tin tưởng như vậy?! Có phải Vương Giai Giai nói hay không?! Cậu nghe tôi nói, cậu không thể tin cậu ấy.

Cậu ấy là người lắm mồm, suốt ngày đơm đặt thị phi, chắc chắn là cậu ấy ghen ghét tôi có thể ở cạnh cậu, làm bạn tốt của cậu."
Ngữ điệu của cô ấy thật gấp, trên trán cũng toát một tầng mồ hôi mỏng, vừa nói vừa khua tay múa chân, như là hung thủ vội ném con dao dính máu trong tay, cực lực biện giải kia không phải hung khí của mình, là có người vu oan giá họa.
"Hahaha, nhìn cậu sợ kìa." Giang Vận vỗ vai cô ấy một cái, cười giả lả: "Tôi trêu cậu thôi, làm gì có ai nói cái gì a, trên cơ bản là ở cái trường này tôi không có bạn, chỉ có một mình Tiểu Nguyệt của chúng ta nguyện ý ngồi cùng chỗ với tôi, đúng không?"
Lê Nguyệt lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại tóc xõa bên tai, vén ra sau tai, cười gật đầu: "Ừ, chúng ta nhưng là bạn tốt a, cậu sao có thể tin vào mấy lời đồn đó?"

"Không có mà ~ chỉ là trêu cậu thôi."
"Coi như là trêu tôi cũng không được, Giang Vận, cậu không thể hoài nghi tình bạn của tôi và cậu! Tôi thật sự muốn làm bạn với cậu cả đời." Lê Nguyệt cầm lấy tay Giang Vận, nghiêm túc nói.
Thế nhưng, có đôi khi, ánh mắt quá mức nghiêm túc lại có vẻ giả dối.
Giang Vận gật gật đầu: "Ừ, tôi tin tưởng."
Tin tưởng cô bạn nhỏ năm lớp 9 có thể cõng tôi đang bị tiêu chảy chạy qua toàn bộ sân trường để đến phòng y tế, thật lòng với tôi!
*
Toàn bộ thời gian tự học sáng sớm, Lê Nguyệt đều trong trạng thái tâm thần bất ổn nhìn Giang Vận bên cạnh, nhưng là đối phương vẫn giống như trước, chỉ cần là vô học thì đều gục xuống bàn, ngủ.

Ngược lại là cô ấy hôm nay một chữ cũng học không vô, sau lưng toát từng đợt mồ hôi lạnh.
"Nếu cậu còn nhìn tôi, bài khóa hôm nay chắc chắn học không xong, đến lúc đó làm sao cho tôi quay cóp được a." Giang Vận đột nhiên quay mặt lại, nhìn cô ấy cười.
Lê Nguyệt bị cô nhìn khiến mồ hôi sau lưng đổ càng nhiều, miễn cưỡng cười: "Làm sao cậu biết tôi học không xong."
Giang Vận chép miệng, tỏ ý cô nhìn thấy cái thùng rác đầy khăn giấy lau mồ hôi của Lê Nguyệt.
"Sáng nay cậu đổ nhiều mồ hôi quá! Tiểu Nguyệt, nếu cậu thấy không khỏe có thể xin nghỉ a."
Lê Nguyệt lắc đầu: "Không cần, không cần.

Không phải tôi còn phải cho cậu cóp bài sao? Tôi tiếp tục học.

Tối hôm qua tôi đã học một lần rồi, cho nên sáng nay không thành vấn đề."
"Được rồi, cái kia nhờ vào cậu." Giang Vận nhún vai không nói nữa.
Lê Nguyệt lại một lần nữa lau mồ hôi trên trán, muốn tiếp tục học bài khóa, nhưng là một chữ học cũng không vào.
Tiết đầu tiên chính là tiết Ngữ Văn.
Nghe nói lão sư Ngữ Văn là một vị lão thái thái rất nghiêm khắc, tại phương diện thi từ ca phú trình độ rất cao, yêu cầu đối với học sinh cũng rất cao.

Hơn nữa là người siêu cấp chính trực, tuyệt đối không cho phép học sinh quay cóp gian lận.

Trong lớp phàm là có học sinh không thuộc bài muốn gian lận nhất định sẽ bị phê bình gay gắt.
Mấy hôm trước, nghe nói trong nhà lão sư Ngữ Văn có chuyện nên không tới trường được, vì vậy tính ra thì hôm nay là tiết Ngữ Văn chính thức đầu tiên, nhưng không ai ngờ được, tối hôm qua trên diễn đàn lão sư Ngữ Văn nói sáng hôm nay sẽ kiểm tra chính tả.
Bọn học sinh ngoài miệng oán giận, nhưng đêm hôm trước vẫn lén nghiêm túc ngâm nga, e sợ cho tiết đầu tiên đã không qua khỏi.
Đương nhiên, những người ngoan ngoãn ngâm nga, vĩnh viễn đều không bao gồm Giang Vận.

Nhưng với bối cảnh và thế lực của cô, dù lão sư Ngữ Văn có khó xử cô, Giang Vận cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng Lê Nguyệt cô ấy thì không được, cô ấy không thể để lại ấn tượng không tốt cho lão sư, cũng chịu không nổi lão sư nhằm vào.
Kiểm tra chính tả hôm nay cô ấy tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Lê Nguyệt vẫn đang bực bội, chuông giải lao vang lên, các học sinh lục tục đi nhà ăn ăn sáng, ngay cả Giang Vận cũng đi rồi.
Lê Nguyệt ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt dừng lại ở nửa bàn bên kia của Giang Vận..

Bình Luận (0)
Comment