Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 121


" Ngụy Võ Thần, thần thú cấp bảy đây sao? Ngươi có lộn thành linh thú cấp bảy không đấy? "
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên lưng Tiểu hổ, thỉnh thoảng lại quất chiếc roi trên tay xuống đất, thích thú nhìn Lôi Long Bạo Nộ của Ngụy Võ Thần nằm quằn quại run rẩy dưới đất, chẳng khác gì con sâu.
Trên người Tiểu hổ lửa vòng ròng thánh hừng hực cháy, nàng một đầu hồng phát ngồi trên lưng nó, càng thêm rực rỡ diễm lệ, nhìn càng chói mắt.
" Lão phu đánh giá sai ngươi rồi.

"
Ngụy Võ Thần ánh mắt hung ác trừng nàng, nghiến răng nói hắn nằm bò trên nền đất, trang phục đen nhiễm đầy máu tươi, những cao thủ đi theo hắn cũng chết từ lâu, nữ nhân này căn bản muốn hành hạ nên mới không giết hắn luôn.
Khắp nơi dính đầy máu nhưng trên người Hoàng Bắc Nguyệt không dính đến tí máu, bạch y trắng toát không nhiễm bụi trần, càng thêm khiêu khích Ngụy Võ Thần.
" Năm đó ngươi cấu kết thánh quân hại mẫu thân ta, hôm nay ta nhất định bắt ngươi trả lại gấp trăm lần.

"
Nàng vung tay lên, Ngụy Võ Thần đang nằm bò dưới đất bỗng nhiên bị một lực đạo mạnh đánh bay ra đập thẳng vào kết giới, máu từ trong mồm chảy xuống, hắn một tay ôm ngực ho khan không ngừng, mỗi lần ho lại một búng máu theo đó bắn ra.
Thấy hắn đã ngồi dựa vào kết giới, Hoàng Bắc Nguyệt liền hài lòng, mở tay ra, hàn băng kết thành một cây phi tiêu sắc nhọn lóe quang mang trên tay nàng.
Từ lần đầu xuyên không đến giờ, nàng còn chưa chơi được trò này đâu.
Phi tiêu là trò nàng rất yêu thích ở hiện đại, hầu như ngày nào rảnh là cũng phải đến bar chơi, nàng là cao thủ trong trò này đấy nha.
" Cái...!cái đó là gì? "
Ngụy Võ Thần suy yếu mở miệng, nhìn mũi tên trên tay Hoàng Bắc Nguyệt thật lạ mắt, hắn chưa thấy bao giờ.
Hoàng Bắc Nguyệt không trả lời, chỉ cười lạnh rồi đưa phi tiêu lên ngắm ngắm, mở miệng nói một câu khiến cho Ngụy Võ Thần sợ mất hồn
" Hồng tâm là đâu được ta? Trán, hay tim? "
Lôi Long Bạo Nộ một bên thấy chủ nhân mình bị hại đến thảm ra như vậy liền gầm một tiếng, bay đến trước mắt Ngụy Võ Thần.
Vừa lúc đó Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ngu ngốc" rồi phi một mũi ra, cắm ngay giữa trán Lôi Long Bạo Nộ.
" Trúng rồi! "
Lôi Long Bạo Nộ ăn đau giãy người gầm lớn, phi tiêu cắm trên đầu hắn hàn băng tỏa ra, đống băng từ miệng vết cắm lan ra cả đầu.
Thấy linh thú của mình bị như vậy, Ngụy Võ Thần sắc mặt càng tái nhợt, nhìn nàng cầu xin.
" Hoàng Bắc Nguyệt, tha cho...cho ta.


Ta sẽ cho người Đông Ly Quốc, ta sẽ dâng Đông Ly Quốc lên cho người! "
Giờ quan trọng nhất là giữ được mạng, trả thù để tính sau.

Hắn chắc chắn Hoàng Bắc Nguyệt cũng giống như mẫu thân của nàng, đều muốn thống nhất các nước.
Vút
" Aaaaaa! "
Một mũi tên ngay giữa ngực hắn, hàn băng tỏa ra lạnh lẽo như muốn đóng băng cơ thể, người hắn dần trở thành màu tím, hắn nhìn tay mình liền run rẩy.
" Ngươi...!ngươi....!"
" Muốn Đông Ly Quốc rất dễ dàng, ta chỉ cần chặt đầu của ngươi lấy ra uy ép lão hoàng đế là hắn sẽ tự dâng hai tay đưa Đông Ly cho
ta.

"
Mũi tên của nàng cắm sâu vào mạch máu của hắn, rồi từ đó các mạch máu trong cơ thể dần đông lại, nàng đã cho hắn một viên đan dược, trừ khi nàng giết, chứ không hắn sẽ không tự tử được.
" Đến rồi.

Ngụy Võ Thần, có người muốn gặp ngươi này.

"
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng liếc ra ngoài kết giới, rồi vung tay, một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành hồng y đỏ rực cùng Nến Đỏ bước vào, thấy cảnh tượng bên trong nàng giật mình một cái, Nến Đỏ bên cạnh cũng không khỏi cả kinh.
Chủ nhân ra tay thật ác!
" Yên Nhiên tiểu thư, có muốn thử không? "
Hoàng Bắc Nguyệt cười rồi nhảy xuống, đưa một cây phi tiêu cho nàng, được ánh lửa chói phía sau, lại một đầu hồng phát như lửa, chói mắt đến nỗi trong lòng Ngụy Yên Nhiên tâm khẽ nhảy một cái, hơi đỏ mặt cúi đầu nhận lấy vật kì lạ này.
Vị Bắc Nguyệt quận chúa này diện mạo tuyệt sắc, khuôn mặt lại nghiêm nghị cứng cỏi như nam nhân, đúng là nữ nhân khác biệt nhất.
" Ngụy Yên Nhiên, ngươi dám cấu kết bọn họ hại ta, mẫu thân của ngươi đang còn ở trong tay ta! "
Vút
Tiếng xé gió lại lần nữa phi đến, một mũi tên lại cắm vào bụng hắn, hắn đau đớn la to, khổ sở rút mũi phi tiêu ra ném qua một bên.
" Không phải sợ, ta sẽ đi cứu mẫu thân ngươi, giúp hai người đoàn tụ.

"
Sau khi phi xong, Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.
Ngụy Yên Nhiên không biết tại sao lại có một sự tín nhiệm chặt chẽ với người này, nghe nàng nói vậy, chóp mũi có chút đỏ, vành mắt hơi hồng lên, nàng khịt khịt vài cái, hỏi.
" Tại sao lại giúp ta? "
" Vì ngươi là một nữ nhân đáng thương.

Với lại, ta muốn phá bỏ toàn bộ công việc của lão tặc này.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi mười mũi tên xuất hiện lơ lửng trước mặt nàng, đẩy đến trước mặt Ngụy Yên Nhiên.
" Nếu ngươi hận hắn điều gì, hãy phi một mũi tên.

Cứ thoải mái, vì hắn không chết được đâu.

"

Nói rồi nàng cùng Nến Đỏ mở kết giới ra ngoài, kiếp trước thất hứa với Ngụy Yên Nhiên một lần, kiếp này nhất định sẽ không thất hứa với bất cứ ai một lần nữa.
" Bên Đông Ly Quốc như thế nào rồi? "
" Chúng ta đã làm theo như người nói, giờ Phong Liên Dực đang giải quyết các việc còn lại.

"
Nến Đỏ nói.
" Vậy được.

"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu.
" Chủ nhân, ngày mai là đại chiến với Vô Cương rồi, sao người vẫn không tu luyện một chút? "
Nến Đỏ tò mò hỏi.
" Ta có việc làm riêng của ta.

"
Không phải nàng khinh địch mà không tu luyện, Vô Cương là đối thủ lớn nhất nàng phải đối đầu, trận chiến ngày mai nhất định sẽ khốc liệt, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
" Bắc Nguyệt, ngươi vẫn không sao chứ? "
Anh Dạ chạy lại.
" Không sao.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.
" Ta muốn vô coi hắn hiện tại thảm như thế nào.

"
Anh Dạ nhìn kết giới nói.
" Chưa được, cha con nói chuyện, chúng ta không nên xen vào.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.
Một canh giờ sau.

" Nếu biết rồi thì ngươi cùng Nến Đỏ đến đó đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói với Ngụy Yên Nhiên vừa đi ra, Ngụy Võ Thần bị nàng ta phi mũi tên cho thật thảm, khác gì con nhím đâu chứ.
Ngụy Yên Nhiên gật đầu rồi cùng Nến Đỏ đi ra, nàng tiến vào kết giới, Ngụy Võ Thần chỉ còn nữa cái mạng, bất lực ngồi đó.
" Sống không bằng chết, cảm giác này thế nào? "
Hoàng Bắc Nguyệt trêu chọc ngồi xuống trước mặt hắn.
Ngụy Võ Thần đưa ánh mắt hung dữ nhìn nàng, rất muốn nói nhưng không thể mở miệng.
" Ngụy đại tướng quân nổi danh một thời, giờ lại thảm như vậy, người trong thiên hạ biết sẽ nghĩ như nào ta? "
Ngụy Võ Thần vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt hung dữ, tay hắn run rẩy, rồi không biết lấy lực từ đây phóng lại nàng, khoảng cách gần như vậy Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không tránh kịp.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt không hề động đậy, nguyên khí phóng đến chỗ nàng liền như bong bóng rồi tan biến.
" Ngụy Võ Thần, xuống địa ngục làm bạn với Diêm Vương đi! "
Tuyết Ảnh chiến đao giơ lên chém một nhát, một vết rách dài hiện trên cổ Ngụy Võ Thần, máu tươi chảy xuống nhiễm trang phục thân hình Ngụy Võ Thần cũng ngã xuống, đôi mắt trợn to không cam lòng.
Hoàng Bắc Nguyệt đứng dậy, quay lại nói với
Anh Dạ đang khiếp sợ nhìn mình.
" Anh Dạ, đối xử với kẻ thù không được nương tay, tuyệt không hạ thủ lưu tình.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi gọi Thôn Thiên Hồng Mãng ra, để cho nó xử lí những xác chết, ăn Lôi Long Bạo Nộ vào, nó sẽ càng tăng trưởng thực lực.
" Đại điện này mong ngươi cho người dọn dẹp lại.

"
Đợi Tiểu Thiên nuốt hết vào mồm, Hoàng Bắc Nguyệt đi ra ngoài rồi nhảy lên lưng Tiểu hổ rời đi.
Giờ phải chuyên tâm vào buổi đại chiến ngày mai.

Bình Luận (0)
Comment